Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 377: Chờ ngươi (Thượng)




Ngư Thiển đại khái còn có chút lưu ý đối với việc trước đó mình xung phong đạp cửa, nên muốn giải thích nguyên nhân vì sao bản thân lại có loại hành động đó, vẻ mặt thành khẩn: "Lúc trước ta đi ngủ, thần khí chưa từng tắt, nên nhận được tin nhắn của Lạc cô nương. Chỉ là ban đêm thần khí của ta không phát ra âm thanh, nên không kịp thời thấy tin nhắn, chờ đến lúc nhìn thấy tin nhắn của ngươi thì đã lỡ chút thời gian."
Lạc Thần thật ra đã đại khái đoán được chân tướng trong chuyện này.
Bất quá nàng hiểu rõ Ngư Thiển, nếu như không để cho Ngư Thiển tự mình nói rõ, sợ rằng Ngư Thiển sẽ quấn quýt trong lòng, cho nên nàng vãn yên tĩnh nghe Ngư Thiển nói.
Ngư Thiển dường như đang trả bài, xem ra là vừa rồi đứng ngoài cửa đã chuẩn bị trước, nàng tiếp tục có thứ tự nói: "Ta lập tức ra cửa. Ai biết đang muốn xuống lầu lại nghe thấy lầu hai đột nhiên vang lên âm thanh chói tai, nhất thời mọi người đều bị đánh thức tụ tập ở lầu hai. Ta cho mọi người xem tin nhắn của ngươi, lại thấy cửa phòng các ngươi đóng chặt, mà âm thanh chói tai kia đúng là xuất từ căn phòng của các ngươi, mà trong tin nhắn của ngươi lại nói là có thứ gì đó lẻn vào được, đang đến lầu hai,  muốn ta đi thông báo cho những người khác. Lúc đó cách thời gian nhận được tin nhắn đã có một lúc, nên bọn ta nghĩ có lẽ mối nguy hiểm đã trong phòng rồi, tình thế nhất định rất cấp bách, cho nên trong lúc nóng lòng chỉ đành lựa chọn đạp cửa xông vào, không ngờ cánh cửa lại đụng ngã hai người, thật xin lỗi."
Trường Sinh cũng áy náy liên tục gật đầu: "Đúng là, đúng là như vậy."
Hai người bọn họ sụp mi thuận mắt đứng thẳng, một kể lại tình huống, một người phối hợp, vô cùng chăm chú.
Lạc Thần chờ các nàng nói xong, quan sát sắc mặt của các nàng, lúc này mới nói: "Không sao, các ngươi cũng là suy nghĩ cho an nguy của ta và Thanh Y. Hơn nữa ta phải cảm ơn các ngươi mới phải, thứ đó biết được các ngươi đến nên đã lập tức bỏ chạy, mới tránh tạo thành đại họa."
Trêи mặt Trường Sinh có một chút vui mừng, cẩn cẩn dực dực hỏi: "Thật sao?"
Lạc Thần gật đầu.
Trường Sinh vui sướиɠ không nói nên lời: "Cho nên bọn ta không hề gây rắc rối, ngược lại đã lập công, đúng không?"
"Đương nhiên là thế." Lạc Thần mỉm cười.
Trường Sinh cùng Ngư Thiển nhất thời vui vẻ, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thiên Thiên là một người tâm cong dạ lách, cười đến híp mắt, từ lâu đã nhìn thấu triệt.
Thứ đó bỏ chạy, xác thực là có quan hệ rất lớn với việc tầng lầu đột nhiên trở nên náo nhiệt, bất quá nàng biết Lạc Thần đặc biệt nhấn mạnh điểm này thật ra chủ yếu vẫn là muốn an ủi Trường Sinh và Ngư Thiển, khiến các nàng không cảm thấy hổ thẹn. Bằng không dựa theo bản lĩnh cùng can đảm  của Lạc Thần và Sư Thanh Y, nếu như gặp phải những thứ này tất nhiên sẽ xử lý ổn thỏa, tận lực xuất kỳ bất ý bắt giữ nó, tại sao phải dùng biện pháp đánh thức mọi người để cưỡng chế đuổi thứ đó đi?
Trừ phi hiện tại Sư Thanh Y tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, Lạc Thần ở dưới tình huống cố kỵ không tiện hành động cho nên mới dùng cách đuổi thứ đó đi.
Lúc mở cửa nhìn thấy đôi mắt đỏ rực lệ khí kia, còn có xiềng xích trói phược tay chân, tất cả không cần nói cũng biết.
Thiên Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, Lạc Thần nhận thấy ánh mắt của nàng, bất động thanh sắc ra đấu với nàng.
Thiên Thiên gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Lạc Thần nói với mọi người: "Ta biết các ngươi chắc chắn có rất nhiều nghi hoặc, bất quá ta còn có một việc quan trọng hơn, trước phải đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở về nhanh thôi. Lúc trở về, chúng ta sẽ tập trung rong phòng khách lầu một, đến lúc đó sẽ nói rõ cho các ngươi biết."
Dừng một chút, nàng lại căn dặn: "Ta có một chuyện muốn nhờ. Thiên Thiên cùng Ngư cô nương hai người các ngươi trông chừng trước cửa này, đừng rời khỏi nửa bước,  càng đừng gõ cửa, cũng đừng nói gì với bên trong, chỉ cần yên tĩnh canh giữ, chờ ta trở về là được rồi. Lỡ như có biến cố gì, lập tức gọi điện thoại báo cho ta biết."
Thiên Thiên cái gì cũng hiểu, nói: "Yên tâm."
Ngư Thiển cũng không nói hai lời mà đồng ý, nàng lập tức di chuyển đến trước cửa, đem bản thân từ trêи xuống dưới đứng thành một pho tượng môn thần khí thế, trêи tay còn cầm cây đèn pin.
Lạc Thần nói cảm ơn, sau đó bảo Phong Sanh và Tô Diệc lên lầu đi xem Vũ Lâm Hanh, cuối cùng nói với Trường Sinh: "Đi theo ta."
Trường Sinh vốn dĩ còn vui vẻ, bất quá lúc này thấy ngoài cửa phòng Sư Thanh Y dĩ nhiên còn cần có người canh giữ, nàng cũng đoán được chút gì, sắc mặt lại trầm xuống. Lạc Thần đi vài bước, phát hiện nàng không đi theo, quay đầu lại trầm thấp gọi nàng một lần nữa, lúc này nàng mới lập tức đi theo, cùng Lạc Thần đi xuống lầu.
Lầu một không bật đèn, một mảnh vắng vẻ trong hôn ám, cửa lớn vẫn đóng chặt.
Cửu Vĩ hiện tại quả nhiên không còn ở đây.
Ngay cả lồng sắt kia cũng không còn ở vị trí vốn có.
Trường Sinh lúc đó ngủ rất sớm, còn không hiểu rõ những việc xảy ra, nàng nhìn thấy Lạc Thần đứng trong bóng tối, chăm chú quan sát một góc vắng vẻ, cũng không rõ Lạc Thần rốt cuộc đang nhìn cái gì. Bất quá nàng luôn luôn là rất ngoan, biết Lạc Thần đang quan sát, như vậy tất nhiên là có suy nghĩ của mình, vì vậy nàng vẫn giữ yên tĩnh chỉ đứng phía sau nàng.
Lạc Thần mở đèn, ánh mắt nhìn quét qua xung quanh cuối cùng dừng ở phòng bếp. Lầu một ngoại trừ phòng chứa đồ, còn có một phòng bếp, mà phòng bếp này còn có cả cửa sau, đi qua cửa sau  này cũng có thể ra được bên ngoài.
Đi vào phòng bếp quan sát, cửa sau đang ở trạng thái mở, dường như trước đó có người từ nơi này đi ra ngoài, cánh cửa mở một nửa tạo thành một cái bóng dài trêи mặt đất.
Lạc Thần như có điều suy nghĩ, đi qua cánh cửa đến phía sau nhà. Ban đêm tiếng côn trùng kêu trở nên rõ ràng, tiếng mắng tràn ngập khí rời giường của Vũ Lâm Hanh liên tlieevang lên giữa tiếng côn trùng kêu.
Vũ Lâm Hanh đang say sưa mắng chửi với nam nhân đầu đinh bên kia, tiếng mắng của hai người đánh thức con lừa ở gần đó, sau đó tiếp lừa kêu cũng nhanh chóng gia nhập vào dàn hợp tấu buổi tối này.
Nhưng chỉ chốc lát, tiếng mắng của Vũ Lâm Hanh đột nhiên biến mất, hẳn là Phong Sanh cùng Tô Diệc đã đến trêи lầu, khuyên nàng xuống khỏi đó. Bên này ngừng hiến, đầu đinh bên kia mấy nam nhân cùng tầng với hắn ngại hắn quá ồn ào, nên cũng xông lên trang mô tác dạng đánh hắn một trận khiến hắn thành thật im miệng.
Bất quá tiếng côn trùng kêu và tiếng lừa rống vẫn còn rất rõ ràng, ngược lại khiến sự yên tĩnh của  màn đêm càng thêm nổi bật.
Lạc Thần đi trong hôn ám, nàng đi đến đâu, Trường Sinh cùng theo đến đó. Nửa đường Lạc Thần chợt dừng bước, nàng hỏi Trường Sinh: "Tại sao không lên tiếng, không có gì muốn hỏi sao?"
"Có, nhưng ta thấy ngươi đang điều tra gì đó, sợ quấy nhiễu suy nghĩ của ngươi." Ánh mắt Trường Sinh sáng lên.
Lạc Thần hiểu rõ tâm tư của nàng: "Xem ra có đến mấy vấn đề muốn hỏi, rất muốn hỏi chuyện Thanh Y, đúng không?"
Trường Sinh gật đầu, thấp giọng nói: "Tình huống lúc này của A Cẩn có phải rất nghiêm trọng không? Ngươi rõ ràng nói không sao, nhưng lại nhờ người trông cửa, có lẽ A Cẩn nàng…. Tình cảnh kham ưu."
"Thanh Y lúc đó đang áp cửa nghe động tĩnh bên ngoài, ta không thể ở trước mặt mọi người nói thẳng tình huống của nàng, bằng không trong lòng nàng sợ là sẽ càng khổ sở bất an."
Trường Sinh sững sốt: "A Cẩn nàng đang dán tai lên cửa?"
Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi là một tay nàng nuôi lớn, từ nhỏ ở bên cạnh nàng, vẫn không hiểu tính cách của nàng sao."
Nghĩ đến dĩ vãng, trong ưu sắc Trường Sinh lại  hiện ra ý cười, nói: "Đúng vậy."
Lạc Thần nói: "Trong lòng ngươi cũng hiểu rõ tình trạng của nàng lúc này, nhưng đừng nói ngay trước mặt nàng."
Ánh mắt của nàng dường như trầm nặng theo bóng đêm: "Nàng sợ nhất là người bên ngoài một khi biết được… Sẽ sợ hãi nàng."
"Ta không sợ." Trường Sinh lắc đầu: "Ta biết A Lạc ngươi lại càng không sợ."
Nét mặt của Lạc Thần hiện lên nhàn nhạt ý cười, trong mắt đã có một chút phức tạp, nàng nhìn nàng nhìn đường nét mơ mơ hồ hồ từ những ngôi nhà của thôn dân ở xa xa, gió đêm nhẹ nhàng phất động mái tóc.
Trường Sinh nhìn nàng, nhưng không rõ nàng hiện đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó trêи đường Lạc Thần bắt đầu kể lại chi tiết những việc từ cánh đồng cỏ hoang cho đến thứ gì đó gõ cửa cho Trường Sinh nghe, Trường Sinh lúc này mới có nhận thức toàn diện đối với những việc xảy ra tối nay. Hai người từ sau nhà đi đến trước nhà, Lạc Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ cuối cùng trêи hành lang lầu hai, thứ đó chính là từ cửa sổ này nhảy xuống, nàng dọc theo phương vị đối diện cửa sổ, một đường đi về phía trước.
Rời khỏi lân cận, lướt qua đường lớn, cuối cùng đến trước một cánh đồng hơi chệch hướng đường lớn.
Cánh đồng này cũng không trồng ngũ cốc, mà chỉ xem như một mảnh đất trồng rau. Lạc Thần đứng trêи bờ ruộng, bật sáng đèn pin của điện thoại di động làm chiếu sáng, trước mắt là một ruộng hnhf, nàng nhìn thoáng qua chất đất, đoán chừng buổi chiều đã có thôn dân đến tưới nước, nhiệt độ không khí cũng không cao, nên mặt đất vẫn chưa khô ráo.
Quanh nhà và đường lớn đều rất khó lưu lại dấu chân, chỉ có mảnh ruộng này mới có thể bắt được một chút dấu vết. Ánh mắt của Lạc Thần quan sát cánh đồng một phen, thấy được dấu vết mất trật tự hiện ra trong một rãnh nước, dấu ấn này rất cổ quái, nàng tìm một góc độ,  chụp vài tấm ảnh rồi nói với Trường Sinh: "Trở về thôi."
Quân Đạo có chuyện muốn nói: Chương này chỉ là chương quá độ, số lượng từ cũng không phải rất nhiều, nhưng đến buổi tối, còn có thể có thêm một chương, hôm nay là quà gặp lại của Quân, xem xong chương này buổi tối còn một chương nữa, chương thứ hai buổi tối, không gặp không về ngao.
P/s: Vâng, chương tiếp theo không gặp không về! Đó là lời của Quân tỷ :3 còn mình muốn nói chương sau coming soon =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.