Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 35:




Ánh mắt Lạc Thần trở nên mềm mại, cảm xúc xót xa trong mắt càng đậm, cùng Sư Thanh Y nói: "Chúng ta trước hết thăm dò phản ứng của những con mèo này rồi tính tiếp."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hai người sóng vai bắt đầu cẩn thận tiến về phía trước, mỗi bước đi đều hết sức cảnh giác giống như dưới đất có chôn thuốc nổ, đồng thời quan sát nhất cử nhất động của đàn mèo.
Đàn mèo dần an tĩnh lại, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm về phía Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Sư Thanh Y cảm giác ánh mắt của những con mèo này đều đang nhìn chằm chằm nàng, tinh quang bắn ra bốn phía, cả đàn hận không thể xông tới đem các nàng một cái xé rách.
Thế nhưng rõ ràng chúng nó không dám, bởi vì nữ vương của chúng nó chưa truyền ra mệnh lệnh.
Bốn phía vô cùng tĩnh mịch, con mèo trắng đầu đàn vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt không chuyển chăm chú nhìn Sư Thanh Y.
Hai mắt của nó giống như ánh trăng, đẹp say lòng người.
Sư Thanh Y cũng chăm chú nhìn con mèo trắng.
Nàng liền phát hiện con mèo này cũng không phải đang nhìn nàng mà là nhìn quỷ liên đang đeo trêи cổ tay nàng mà thôi.
Sư Thanh Y dự định làm một thử nghiệm. Nàng đưa tay trái về bên phải một chút, mèo trắng quả nhiên nghiêng đầu nhìn theo, nàng lại đưa tay về bên phải, ánh mắt nó liền liếc sang bên phải. Nàng cuối cùng đem tay trái buông lỏng xuống dưới, nó vẫn chăm chú nhìn theo, ánh mắt gắt gao khóa lấy quỷ liên, tựa như đang nhìn một bảo vật vô cùng quý giá.
Con mèo này nhận biết quỷ liên?
Trong đầu Sư Thanh Y đột nhiên toát ra một ý nghĩ muốn đùa con mèo này, nếu như nàng đem vòng tay này gỡ xuống, ném ra phía ngoài, nó có phải sẽ giống như chó thích chơi trò chạy theo nhặt khúc xương mà vui vẻ ngậm vòng tay này trong miệng chạy trở về?
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi, không thể thực hiện được, dù sao hiện nay Sư Thanh Y căn bản không thể nào gỡ vòng tay này ra được.
"Tôi hiện tại có một ý nghĩ rất điên rồ." Sư Thanh Y cắn nhẹ môi dưới có chút khô, nói rằng: "Có lẽ chúng ta nên thử một lần."
Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng: "Như thế nào?"
Sư Thanh Y nói: "Cô tạm thời đứng ở đây đừng nhúc nhích."
Lạc Thần nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì?"
Sư Thanh Y không đáp Lạc Thần mà chỉ nghiêng người đi tới, chậm rãi đến gần đàn mèo bên kia, một mặt nói: "Đừng nhúc nhích."
Lạc Thần đang bước chân về phía trước dò xét, nghe Sư Thanh Y lần nữa nhấn mạnh, lại rụt trở về, ở tại chỗ đợi.
Khoảng cách với đàn mèo ngày càng gần, Sư Thanh Y trong lòng quả thực khẩn trương tới cực hạn. Có rất nhiều mèo bắt đầu biểu hiện rõ địch ý, cong lưng lại, lông trêи người đều dựng lên.
Con mèo trắng vẫn như trước nghiêng đầu như đang suy nghĩ cái gì đó, xem bộ dáng của nó lúc này thật sự rất giống con người.
"Thanh Y." Thanh âm có phần lo lắng của Lạc Thần từ phía sau truyền tới.
"Xuỵt, không sao, đừng sợ." Sư Thanh Y quay đầu lại cùng Lạc Thần cười cười, sau đó giơ lên tay trái, lắc lư vòng tay hồng ngọc trước mắt mèo trắng.
Bởi vì khoảng cách quá gần, nàng có thể thấy ánh sáng trong mắt nó ngày càng đậm, trong mắt tràn đầy khát vọng, thậm chí không muốn xa rời vòng tay hồng ngọc này.
Sư Thanh Y giơ cánh tay lên, để cho nó nhìn rõ vòng tay, vươn ra ngón tay trái chỉ về đến chỗ đàn mèo đang nâng Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội, rồi lại chỉ vào mặt mình, thốt ra từng chữ nói với nó rằng: "Đem hai người bọn họ trả lại cho tôi."
Nàng lại có thể đi ra lệnh cho một con mèo trong cổ mộ, người khác nhìn vào thì đây đúng là một hành vi điên rồ đến buồn cười.
Sư Thanh Y đem động tác vừa rồi lặp lại một lần.
Mèo trắng nhẹ nhàng kêu "meo meo" một tiếng, đưa chân trước xoa nhẹ mặt một cái.
Cuộc đàm phán giữa người và mèo dường như không có tác dụng, Sư Thanh Y cảm giác bản thân thật sự là điên rồi, trong lúc nàng bắt đầu nản lòng thoái chí, con mèo trắng đột nhiên quay đầu về phía đàn mèo yếu ớt kêu "meo meo ô" vài tiếng.
Đàn mèo lại bắt đầu rối loạn, giống như thủy triều cuộn lên, thân thể Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội cũng bắt đầu theo động tác của đàn mèo di chuyển mà lắc lư.
Sau đó con sóng này rất nhanh vỡ vụn.
Những con mèo lần lượt rút đi, chỉ nghe nhẹ nhàng một tiếng, thân thể Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội thoát ly sự nâng đỡ của đàn mèo, ngã nhào trêи mặt đất không nhúc nhích giống như hai thi thể.
Đàn mèo như thủy triều tách ra hai bên, chỉ để lại Tiêu Ngôn cùng Tạ Gia Bội nằm ở giữa.
"Meo meo." Mèo trắng ngẩng đầu cao ngạo ra hiệu cho Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vừa mừng vừa sợ, có đều nàng nhất thời còn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ lẳng lặng quan sát hành động tiếp theo của nó.
Mà lúc này, ánh mắt của nó đột nhiên trở nên hung hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm mảnh bóng tối dày đặc phía xa.
Giây tiếp theo, một thân ảnh quỷ dị tốc độ cực nhanh từ trong bóng tối lao ra, giống như đạn pháo bắn đến chỗ Sư Thanh Y, trong miệng thứ đó phát ra tiếng thở hổn hển đáng sợ. Sư Thanh Y trong lòng phát lạnh, nhìn rõ ràng thứ đang xông qua là thi thể của miêu nữ trong quan tài gỗ nàng thấy trước đó, tóc tai bù xù, cổ đeo trang sức bạc, vật nhỏ hình tam giác treo trêи đó quỷ dị khua lên, giống như có rất nhiều côn trùng bay hỗn loạn trêи không trung.
Trêи người miêu nữ tất cả đều là máu, thậm chí có chỗ còn dính mảnh nhỏ thịt người, thoạt nhìn giống như vừa thưởng thức bữa đại tiệc máu thịt.
Sư Thanh Y vô thức lui về phía sau, thắt lưng đột nhiên bị Lạc Thần xiết chặt, đem nàng đẩy ra sau, tránh được công kϊƈɦ của miêu nữ.
Miêu nữ này chỉ nhận biết hơi thở của người sống, thèm khát máu thịt của người sống, lần này thấy lao vào khoảng không, lập tức trở nên cuồng bạo. Nàng hú lên quái dị, tay phải năm ngón nhọn như móc sắt, dùng tốc độ nhanh khiến cho người ta phải sợ hãi chộp qua chỗ Lạc Thần và Sư Thanh Y.
Trong tình thế cấp bách Sư Thanh Y bắn ra ba phát súng, một phát bắn vào mặt, hai phát khác bắn vào đùi, dù sao cũng tạm thời trì hoãn tốc độ của miêu nữ.
Nhân cơ hội này, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần chạy vội đến cứu Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội, Tiêu Ngôn thân hình cao lớn, Sư Thanh Y chỉ có thể giống như kéo chó chết mà lôi hắn đi, còn Lạc Thần tay trái bị thương nặng cũng chỉ có thể dùng tay phải ôm thắt lưng Tạ Gia Bội, cứ như vậy lôi kéo hai người bọn họ cực kỳ khó khăn.
Mà bên kia đàn mèo giống như bùng nổ, tiếng kêu tê tâm liệt phế liên tục phát ra.
Sư Thanh Y một bên thầm mắng Tiêu Ngôn nặng như heo chết, một bên vừa liều mạng đem đầu heo thân hình cao lớn này kéo đi. Mắt thấy miêu nữ tiếp tục đuổi theo, nàng trong lòng tức giận, chỉ hận con heo trong tay không thể biến thành AK47 để trực tiếp bắn miêu nữ này thành cái rổ thì tốt rồi.
Trêи trời tất nhiên không thể rơi xuống AK47 cho nàng, nhưng lại ban cho nàng một chút ánh rạng đông.
Chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, dường như chiếu sáng bốn phía, mèo trắng không biết như thế nào thân thể đột nhiên biến lớn gần bằng một con sư tử tuyết, bộ lông màu bạc sáng bóng như áo giáp, hai răng nanh dài mà sắc nhọn, ánh sáng lục trong mắt bắt đầu lay động, từ trong đàn mèo lao ra như một tia chớp màu bạc lao thẳng đến chỗ miêu nữ.
Nhưng đây cũng không thể làm Sư Thanh Y khϊế͙p͙ sợ, chân chính để Sư Thanh Y không dám tin tưởng chính là đuôi của con mèo này.
Tám cái đuôi dài trắng noãn như tuyết di động trong bóng đêm, ung dung lộng lẫy khiến cho người nhìn chói mắt.
Đây mới là nữ vương chân chính.
Tốc độ của mèo trắng so với miêu nữ nhanh gấp mấy trăm lần, miêu nữ tuy rằng hung hãn nhưng vẫn bị nó cắn vào cổ.
Mèo trắng cắn vào cổ miêu nữ, vung đầu một cái, thân thể miêu nữ như bao bố rách không chịu nổi một kϊƈɦ, sau một khắc miêu nữ đã bị vứt vào giữa đàn mèo. Giống như một con cá thu bị ném vào giữa đàn mèo đói, chúng như thủy triều lao vào vây kín thân thể miêu nữ.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, nỉ non nói: "Nó là tám đuôi…mèo tám đuôi."
Trong truyền thuyết phương đông, sự tồn tại của mèo tám đuôi là vô cùng thần bí. Trong một quyển dị văn tạp đàm đã ghi chép có một loại mèo toàn thân như tuyết trắng, mắt như ánh trăng, đẹp đến làm người ta hít thở không thông, chúng thường xuyên ngồi cạnh phật tổ nghe kinh, lĩnh ngộ phật lý, vì vậy có thể tu luyện ra ba đuôi, mỗi đuôi chính là một cái mạng, đợi đến lúc luyện được ba đuôi, chúng nó sẽ đến nhân gian tu luyện, từng cái đuôi một theo thời gian tu luyện mọc ra.
Vỗn dĩ chúng nó có thể tu luyện ra chín đuôi giống như cửu vĩ hồ, thế nhưng quá trình tu luyện đến đuôi thứ chín cực kỳ gian nan, cho nên những con mèo này gần như chỉ dừng lại ở bậc tám đuôi, gọi là mèo tám đuôi.
Lạc Thần chỉ là lạnh nhạt nói: "Chạy, đằng trước có lối ra."
Nghe được Lạc Thần nhắc nhở, Sư Thanh Y lúc này mới lấy lại tinh thần, kéo Tiêu Ngôn bắt đầu chạy về phía trước. Nàng cũng không quan tâm cái gì mà mèo tám đuôi, trong nhận thức của nàng, tất cả những thứ thuật lại đều là vô nghĩa, mèo trắng trước mắt nhất định là kết quả của một biến dị nào đó, các nàng nên nhân cơ hội đàn mèo cùng miêu nữ loạn chiến thoát thân mới là đạo lý.
Phía trước quả nhiên có một lối ra chật hẹp, bên trong vô cùng quanh co. Càng chạy vào sâu bên trong, mộ đạo càng chật hẹp, tới sâu hơn thậm chí mộ đạo hai bên trái phải cũng không có trải đá, một đống hỗn độn rất giống như vẫn chưa xây xong.
Sư Thanh Y đem cánh tay Tiêu Ngôn khoát lên bả vai, từng bước đi về phía trước. Tiêu Ngôn cả thân thể đều dựa vào trêи vai Sư Thanh Y, ho khan một tiếng, trong miệng bắt đầu mơ mơ màng màng nỉ non cái gì đó, Sư Thanh Y biết hắn tỉnh, đang lúc Sư Thanh Y cảm thấy vui mừng, tay của Tiêu Ngôn đột nhiên trượt xuống ʍôиɠ nàng.
Tiêu Ngôn lảm nhảm trong miệng: "Cảm giác thật tốt."
Sư Thanh Y: "…."
"…" Lạc Thần đang ôm Tạ Gia Bội, ánh mắt sắc như đao, gần như muốn đem Tiêu Ngôn lăng trì thành từng mảnh từng mảnh.
Sư Thanh Y dùng khuỷu tay huých mạnh về phía sau, Tiêu Ngôn cho dù không ngất cũng triệt để hôn mê bất tỉnh.
Hai người kéo theo hai người nửa chết nửa sống khác, cuối cùng rẽ vào một đường hầm ẩm ướt. Vừa nhìn Sư Thanh Y liền biết đây là một đường hầm, từ cấu tạo và tính chất đất cho thấy đây rõ ràng là đường hầm đã được đào ít nhất cũng hơn mười năm, rất nhiều chỗ lộ ra vết tích bị ăn mòn do khí hậu thay đổi.
Nếu như vậy, rất nhiều năm trước mộ này đã bị một nhóm trộm mộ đến thăm?
Sư Thanh Y cảm thấy rất kỳ quái, nếu như thật lâu trước đây đã có kẻ trộm tới, căn cứ nguyên tắc của kẻ trộm mộ là không về tay không, bọn họ hẳn là đã mang đi vật gì đó mới phải. Thế nhưng trải qua lần này xuống đất khảo cổ, rất nhiều chỗ vẫn bảo tồn hoàn hảo, quan tài cũng không bị mở ra, vậy rốt cục bọn trộm mộ năm đó đã mang thứ quý giá gì đi, thứ có thể làm bọn họ đến quan tài cũng không có hứng thú?
Sư Thanh Y một mặt suy đoán, một mặt từ trong ba lô lấy ra dây thừng buộc vào người Tiêu Ngôn.
Nàng lại đem một sợi đây khác đưa cho Lạc Thần, nói: "Tay trái của cô không thể dùng sức, không tiện mang theo người, cầm sợi dây đi trước, tôi sẽ mang Tạ Gia Bội đuổi theo."
"Ngươi cẩn thận một chút." Lạc Thần đáp ứng, vừa nắm dây thừng vừa bắt đầu leo lên.
Lối ra của đường hầm cũng không phải thẳng đứng như miệng giếng mà là hơi nghiêng về phía trước, khiến người rất khó hoạt động. Sư Thanh Y ôm Tạ Gia Bội giống như ôm túi quần áo, một tay khéo léo ấn vào đất, mượn lực ma sát leo lên. Đến khi cả người đều là bùn đất ẩm ướt hỗn tạp với một ít lông mèo, Sư Thanh Y mới hiểu rõ, nhiều mèo như vậy đều là từ nơi này mà đến.
Đến lúc có thể rõ ràng cảm nhận được gió mát thổi qua, Sư Thanh Y mới thở phào nhẹ nhõm, nàng biết thời kỳ gian khổ cuối cùng đã kết thúc rồi. Nàng đẩy ra đám thực vật sinh trưởng trêи cửa đường hầm, kéo Tạ Gia Bội từ trong đường hầm u ám như địa ngục ra ngoài.
Đến lúc Sư Thanh Y đi ra, Lạc Thần đã quỳ gối ở cửa động để giúp đỡ, tay phải phát lực kéo dây thừng, mang Tiêu Ngôn từ dưới đường hầm kéo lên.
Sau khi đem hai vị tổ tông là Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội kéo lên, Sư Thanh Y mệt mỏi đến cả người đều mềm nhũn, dang hai tay ra, cả người ngã xuống nền cỏ.
Lạc Thần ngồi ở bên cạnh nhìn khuôn mặt đường nét thanh tú ôn nhu của nàng, nhìn một hồi cũng nằm xuống bên cạnh nàng.
Hai người cùng nhau nằm, nhìn trăng sáng trêи bầu trời.
Ánh trăng bị ngọn cây cao chót vót che khuất, dưới thân là cỏ xanh mềm mại, cỏ cọ vào nhột nhạt, gió núi nhẹ nhàng ôn nhu thổi qua, cực kỳ thoải mái.
Tất cả tựa như một giấc mộng.
Ngọn núi này đêm mùa hạ rất mát mẻ, tiếng côn trùng kêu vang bên tai, Lạc Thần nằm ở bên cạnh Sư Thanh Y, bàn tay nàng rất tự nhiên nắm lấy tay Sư Thanh Y. Gió núi mát mẻ thổi qua, nghe côn trùng đêm mùa hè kêu vang, tay được Lạc Thần nhẹ nắm lấy, tâm tình Sư Thanh Y đột nhiên trở nên thanh tĩnh.
"Đêm nay trăng thật tròn." Dưới ánh trăng nhu hòa Sư Thanh Y cười nói.
"Ân." Lạc Thần ngắm nhìn ánh trăng nhẹ giọng đáp lại nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.