Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 310: Chàng thi




Nam nhân người Tạng lập tức ôm đầu ngồi xổm, nên một phát súng kia không trúng. Trữ Ngưng lười nói lời vô ích với hắn, sau khi một súng đe dọa lập tức chạy về phía trước, kết quả xoay người còn chưa chạy được mấy bước liền bị họng súng của Sư Thanh Y từ phía trêи nhắm xuống.
Trữ Ngưng: "……"
Sư Thanh Y nhanh chóng nổ súng.
Phanh một tiếng, cả người Trữ Ngưng run rẩy, viên đạn bắn ra lệch khỏi nàng bắn vào đỉnh động cách đó không xa, một thứ đen đặc gì đó hú lên quái dị, bị bắn rụt trở lại, ngay sau đó Vũ Lâm Hanh bắt đầu bắn phá.
Trong nhất thời mưa bom bão đạn, cục diện hỗn loạn không chịu nổi, cửa động bên trêи ẩn nấp thứ gì đó vô cùng giảo hoạt, dựa vào sự linh hoạt của bản thân chúng cùng sự che chắn của thạch bích phía trêи ló đầu ra dò xét, nên thực tế cũng vẫn chưa chân chính bắn rơi được bao nhiêu.
Thậm chí rất nhiều con chỉ bị súng đả thương, hoặc là bị bắn nát tứ chi, tứ chi của chúng vô cùng mềm mại, mặt vỡ tuôn ra dịch thể hắc sắc. Cùng lúc đó còn có thi thể không trọn vẹn của chúng rơi xuống, không biết có phải do chúng ăn một loại vật chất nào đó nên mang đến loại phản ứng nào đó, vì vậy tàn thể có chứa nước axit, một khi chạm phải dịch thể chứa axit này sẽ bị ăn mòn.
"Một người đến đỡ hắn đi!" Sư Thanh Y nam nhân bị nước axit ăn mòn ở phía trước hô to.
Nam nhân mặt quỷ lập tức nghe theo phân phó, mang theo nam nhân kia đi.
Trữ Ngưng nhân lúc hỗn loạn muốn chạy, Lạc Thần lại đột nhiên từ phía sau lao đến, nàng chỉ cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, súng lục trêи tay trong nháy mắt đã bị Lạc Thần đoạt đi, hơn nữa áo nàng bị nắm lấy, thân thể không khống chế được mà ngã về hướng Lạc Thần.
"Buông!" Trữ Ngưng thoạt nhìn sợ đến run rẩy, hiển nhiên không dám quên nữ nhân này từng từ trong thủy tinh quan thức tỉnh, dáng vẻ nghễ đứng dậy liếc mắt nhìn bản thân.
Lạc Thần cũng không để ý tới, mang theo nàng đạp nước mà đi.
Trong nước ngoại trừ Lạc Thi còn có vài cổ thi thể nam nhân nằm bất động, còn có một số ít nam nhân quần áo tương tự các thi thể đang đứng ở xa xa nổ súng, nhìn trang bị trêи người thì chính là người của Sư Dạ Nhiên, nhưng căn bản không phát hiện bóng dáng Sư Dạ Nhiên.
Trêи mặt đất rải rác một số ba lô thiết bị cỡ lớn, xem cách phân phối gần như là người của Sư Dạ Nhiên mỗi người một cái, ba lô rất lớn, rất nặng. Sư Thanh Y biết Sư Dạ Nhiên sẽ không vô duyên vô cớ sắp xếp thủ hạ mang ba lô nặng nề như vậy, tất nhiên là có vụn ý, vì vậy lớn tiếng nói: "Thuận tiện thì nhặt những ba lô thiết bị này lên! Một người nhặt một cái! Nhanh!"
Lúc nói chuyện, nàng cũng đã nhặt lên một cái cầm trong tay, quả nhiên vô cùng nặng.
Những người khác nghe theo lời nàng, nam nhân người Tạng cũng lập tức đeo một cái lên lưng, hắn vóc dáng cao lớn, mang theo ba lô ngược lại cũng không nặng, vì vậy lập tức nhặt thêm một cái nữa.
Sư Thanh Y từ trong tay Lạc Thần tiếp nhận khẩu súng, ném đến cho hắn: "Tang Cát chạy về phía trước!"
Tang Cát mới từ bên kia đến, biết tình huống bên kia nên hiển nhiên không muốn trở lại đó, do dự nói một câu: "Sư Sư…. Vậy….. Bên kia không thể đi! Bên trêи đều là thứ đó!"
Sư Thanh Y chạy đến, ánh mắt lại vô cùng trầm tĩnh, nói: "Phương hướng bọn tôi vừa đến cũng không có được, không thể quay lại, chúng ta dừng ở đây một lát, anh dẫn đường quay trở lại, phía trước khẳng định có phương hướng anh chưa đi qua! Những người khác cũng vậy, mang ba lô thiết bị theo sau hắn!"
Nàng xa xa nhìn thấy thân ảnh Chúc Hòa Bình, Chúc Hòa Bình tuy rằng không lên tiếng nhưng lại lập tức hướng thuộc hạ của Sư Dạ Nhiên ra hiệu.
Vẻ mặt Tang Cát giống như khóc tang, dưới tình thế cấp bách lại nói lắp càng lợi hại: "Nhưng tôi…. Tôi chưa từng đến….chỗ này!"
"Anh là hướng đạo, cảm giác đối với phương hướng dĩ nhiên dĩ nhiên tốt hơn so với người bình thường, theo lời tôi nói, đi mau!" Sư Thanh Y dứt lời đột nhiên nâng tay trái chụp lên áo lên Tạng bào trêи vai hắn, đẩy hắn về phía trước: "Cẩn thận!"
Tang Cát thân hình cao lớn, bị nàng đẩy một cái chao đảo.
Hắn đưa lưng về phía nàng nên không nhìn thấy, chỉ là sau đó liền nghe thấy Sư Thanh Y nổ súng, bắn lùi hai thứ trêи đỉnh động gần đó.
Tay trái của Sư Thanh Y xiết chặt, thúc giục: "Lập tức đi! Những người khác cũng theo sau!"
Tang Cát lập tức mang theo hai ba lô thiết bị chạy về phía trước, một số ít người khác tuy là người của Sư Dạ Nhiên nghe theo sắp xếp của Sư Dạ Nhiên, nhưng Sư Dạ Nhiên không ở nơi này, vì vậy đều sẽ chuyển sang xem ý của Chúc Hòa Bình, hiện tại Chúc Hòa Bình tựa hồ cũng yên lặng tiếp nhận cách làm của Sư Thanh Y, vì vậy mấy người bọn họ nhất thời xem Sư Thanh Y là người đáng tin nhất, lập tức theo sau Tang Cát.
Lạc Thần mang theo Trữ Ngưng đến bên cạnh Sư Thanh Y, khuôn mặt trầm tĩnh, Sư Thanh Y cùng nàng như có như không truyền cho nhau một ánh mắt, ánh mắt hai người giao hội, trêи mặt Lạc Thần không có biểu thị gì, vẫn giữ chặt Trữ Ngưng không buông tay.
Có thể đuổi kịp tất cả đều đuổi kịp rồi, đội ngũ bắt đầu di chuyển rất nhanh về bên trái. Sau khi rẽ được một đoạn, xa xa chợt truyền đến một âm thanh sắc nhọn, tượng tự tiếng khóc hô của nữ nhân bị bóp cổ, lại âm thầm mang theo một chút trầm khàn của dã thú, sau đó âm thanh kia im bặt, dường như bị lưỡi dao sắc bén nhanh như thiểm điện gì đó trong nháy mắt cắt rời, tiêu tán trong không khí ẩm ướt.
Cũng ngay lúc tiếng khóc thê lương kia vang lên lại biến mất, thứ gì đó trêи đỉnh động đột nhiên yên lặng, sau đó chít chít trao đổi một lúc, lùi về thạch động trêи đỉnh đầu.
Thạch bích rỗng trêи đỉnh đầu truyền đến âm thâm chạy động chi chít, đều đang vô cùng cấp bách chạy về một hướng, cũng không có Lạc Thi rơi xuống nữa.
Trong tiếng di chuyển hỗn loạn Âm Ca ngẩng đầu lên, bước chân chậm lại, đôi mắt vô thần đen như mực nước rốt cục xuất hiện một ít hy vọng lại mơ hồ mờ mịt.
"A Âm." Sư Thanh Y ở phía trước quay đầu lại nhìn nàng.
Âm Ca trầm mặc không lên tiếng bước đến. Sư Thanh Y nhìn ra tựa hồ nàng đã biết chút chuyện gì đó, rồi lại không nói, hiện tại tình thế hòa hoãn, rốt cục được một chút thời gian thở dốc, nàng liền hòa nhã nói: "Theo sát, đừng để một mình rơi lại phía sau!"
Đông tản tây lạc tiểu đội ngũ ở phía trước hội tụ, trêи mặt vài nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn bị dày vò đến uể oải, bất quá rốt cuộc vẫn là người đi theo Sư Dạ Nhiên làm việc, khí chất nam nhân trầm ổn ngoan cường vẫn biểu lộ rất tốt.
Chúc Hòa Bình vừa bước nhanh vừa nói: "Cảm ơn tiểu thư!"
Sư Thanh Y lắc đầu: "Không phải tôi, là có người giúp chúng ta!"
Chúc Hòa Bình theo thói quen nhíu mày. Ánh mắt của hắn rơi xuống Chúc Cẩm Vân hôn mê trêи lưng Nguyệt Đồng, mi tâm không khỏi nhíu càng sâu hơn.
Lạc Thần ở bên đạm nhạt nói: "Nữ vương của chúng đã chết, chính là vừa rồi. Mới vừa rồi những thứ kia tụ thành đàn chạy về cổ huyệt, ăn người nhả axit, lấy nữ vương cổ quanh năm sống trong huyệt động làm chủ. Nữ vương vừa chết, chúng phải chạy trở về."
Vũ Lâm Hanh mỗi tay cầm một khẩu súng hạng nặng: "Chính là âm thanh gào khóc vừa rồi chúng ta nghe thấy đúng không? Quả thật là nhất thời bị người cắt đứt, cũng không biết là ai làm."
Lạc Thần nói: "Người đó xuất thủ nhanh chuẩn độc. Tìm được nữ vương không phải chuyện dễ. Hơn nữa còn có thể nội trong thời gian ngắn giải quyết nữ vương cổ, đương nhiên không phải tầm thường."
Trữ Ngưng bị nàng kéo đến cả người đều run rẩy, Lạc Thần nhàn nhạt nhìn nàng, Trữ Ngưng lại không dám run rẩy nữa, đại khí cũng không dám suyễn. Nàng biết Sư Thanh Y thoạt nhìn tương đối dễ nói chuyện, nhưng còn nữ nhân gọi cái gì Lạc Thần này căn bản không nên chọc, dù sao lúc trước ở Cổ Lâu bị Lạc Thần bóp cổ nhấc lên, cảnh tượng đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Lạc Thần buông tay ra, Trữ Ngưng ôm ngực thở hổn hển.
Chúc Hòa Bình nhìn tình trạng của Chúc Cẩm Vân, trong đôi mắt nghiêm nghị sắn bén như chim ưng của hắn lộ ra chút nhu hòa không hề phù hợp với hình tượng của hắn, Sư Thanh Y nhìn ra hắn lo lắng lại không thế nào biểu lộ, nói: "Tình trạng của Cẩm Vân có chút phức tạp, xem không rõ, chúng ta đang vội tìm Thiên Thiên đến xem nàng."
Chúc Hòa Bình trầm mặc chốc lát, gật đầu: "Tiểu thư ở đây, tôi rất yên tâm."
Sư Thanh Y nhân cơ hội hỏi hắn: "Chị của tôi đâu?"
Chúc Hòa Bình nói: "Phần lớn tản ra, hiện tại không biết tung tích của Sư tổng cùng Khinh Hàn tiểu thư, đây là tôi thất trách. Bất quá Sư tổng mang theo rất nhiều người, tôi tin tưởng bọn họ sẽ bình an."
"Các người đến nơi này với mục đích gì?"
"Không biết."
Sư Thanh Y nhíu mày.
Chúc Hòa Bình trả lời vô cùng trực tiếp: "Sư tổng bảo bọn tôi ra làm gì thì bọn tôi làm cái đó, không hỏi nhiều."
Sư Thanh Y nói: "Đi chịu chết thì sao?"
Chúc Hòa Bình đáp: "Cần phải nói, thì sẽ nói. Tôi nghĩ tự thân nàng cũng là như vậy, đi đến loại địa phương này, cũng đã chuẩn bị trả giá."
Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương, giống như người máy bị tẩy não. Mà từ góc độ nào đó, tỷ tỷ cố chấp cũng không khác gì bị tẩy não.
Tang Cát ở phía trước quay đầu lại nói: "Sư Sư tiểu thư, bây giờ tôi cũng không biết nên đi hướng nào nữa, không có vật tham chiếu, không thể phán đoán phương hướng ở đây. Tuy rằng tôi đối với vùng này tương đối quen thuộc nhưng tôi chỉ đi qua ngoại vi Thần Chi Hải, cho đến bây giờ không dám đi vào nơi này, các lão nhân đều nói nơi này có rất nhiều quỷ, còn có Quỷ Chủ."
"Không sao cả, dựa theo cảm giác của anh thì được rồi." Sư Thanh Y nhìn, khẽ cười.
Tang Cát lúng túng, nói: "Thật ra tôi….. Tôi rất muốn trở về. Nếu như không phải trước đó vị Trữ Ngưng tiểu thư kia lạc đường, uy hϊế͙p͙ tôi dẫn đường cho nàng, tôi cũng sẽ không….."
Trữ Ngưng ở phía sau lộ ra vẻ mặt trầm nặng.
Sư Thanh Y nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Chỉ là anh cũng thấy rồi, hiện tại chúng ta tạm thời vẫn chưa tìm được biện pháp ra ngoài."
"Nếu như sau đó tôi phát hiện đường ra ngoài, tôi…. Tôi có thể rời khỏi trước không? Tôi thấy các người, cũng không giống như muốn nhanh chóng rời khỏi đây."
"Có thể." Đôi mắt Sư Thanh Y trong suốt như nước: "Trước lúc đó, tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn của anh, xin không nên cách tôi quá xa. Mặt khác trước lúc đó, có thể cùng tôi nói một chút chuyện không, tôi muốn biết rõ một số chuyện xảy ra, để lên kế hoạch tiếp theo."
Tang Cát gật đầu,thấp giọng nói chuyện cùng Sư Thanh Y, bởi vì trong đội ngũ có rất nhiều người hắn không nhận ra, Sư Thanh Y còn đặc biệt giới thiệu với hắn một lần.
Kể rõ xong, Sư Thanh Y ý bảo Trữ Ngưng đi đến phía trước, Trữ Ngưng hiển nhiên do dự không bước đến, Lạc Thần nhìn nàng một cái, lúc này nàng mới vô cùng không cam tâm mà đi đến bên cạnh Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y tựa hồ cảm thấy thú vị mà quan sát nàng một vòng: "Trữ Tỷ, dù sao thì trước đây cô cũng đã đến đây bái kiến qua Quỷ Chủ gì đó, muốn cô chỉ một con đường có được không?"
Trữ Ngưng cười nhạt: "Trước đây tôi đều là bị bọn họ bịt mắt."
Sư Thanh Y cũng nhìn nàng cười: "Trước đây tôi đã nói qua cái gì? Lần sau gặp lại, sẽ làm thế nào cô quên rồi sao?"
Trữ Ngưng: "……"
Sư Thanh Y nói: "Nếu như cô có thể chỉ đường, chứng tỏ cô còn có tác dụng. Bằng không tôi còn lý do gì để giữ cô lại? Lẽ nào cô cảm thấy trong đội ngũ của chúng tôi hiện tại thiếu một người mang trang bị hoặc là thiếu một miệng ăn sao?"
Trữ Ngưng: "……"
Nàng cáu kỉnh thỉnh cầu: "Tôi sẽ tận lực hồi tưởng, nhưng tôi thật sự bị bịt mắt."
Sư Thanh Y mỉm cười, không nói chuyện nữa, lui về bên cạnh Lạc Thần.
Càng đi sâu, trong không khí càng phát ra cảm giác áp bách căng thẳng, dọc đường cũng không có chuyện gì để nói, tất cả vẫn duy trì thẳng đến âm thanh đông đông trống rỗng vang lên.
Trữ Ngưng dừng bước.
"Thế nào?" Sư Thanh Y so với người bình thường phải sớm nghe thấy loại âm thanh kia, chỉ là chưa nói, qua một lúc mới hỏi Trữ Ngưng.
Trữ Ngưng nhắm mắt lại, một lát sau, sắc mặt trắng bệch: "Trước đây tôi đã từng đến đây."
"Nga?" Sư Thanh Y nhìn nàng.
Trong giọng nói của Trữ Ngưng rõ ràng mang theo sự e sợ, nói: "Bởi vì tôi nghe thấy được….động tĩnh của Chàng Thi. Các người nghe, chính là loại động tĩnh này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.