Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 270: Đệ lục khổ (hạ)




Sư Thanh Y vẫn duy trì tư thế từ phía sau ôm Lạc Thần, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào tóc của nàng: "Chị nói cởi quần áo, vậy muốn em từ….. từ chỗ nào bắt đầu thì tốt?"
Ngữ điệu tận lực nhẹ nhàng chậm rãi.
Nhưng trái tim lại nhảy động mỗi lúc một nhanh.
"Ở đây." Lạc Thần dẫn dắt tay Sư Thanh Y đến vùng bụng bằng phẳng của nàng.
Sư Thanh Y được nàng dẫn dắt mơn trớn một trận, có thể cảm giác được rốn của Lạc Thần lõm xuống dán dưới đầu ngón tay của nàng, rất mơ hồ, Sư Thanh Y còn chưa kịp tinh tế cảm nhận thì đã bị nhẹ nhàng như hồng vũ dẫn đi.
"Hay là ở đây?" Lạc Thần dẫn dắt tay Sư Thanh Y tiếp tục dọc theo thân thể của nàng đi lên trêи.
Tay nàng phủ trêи tay Sư Thanh Y, thỉnh thoảng cử động kϊƈɦ thích thần kinh xúc giác vốn mẫn cảm của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy ngón tay tê dại.
Tê dại có đôi khi sẽ làm người ta đánh mất khả năng hành động.
Nhưng loại tê dại nhẹ nhàng này chỉ có thể trở thành một loại tuyệt diệu kϊƈɦ thích đối với Sư Thanh Y, không nóng không lạnh, vừa đủ, trái tim tựa hồ cũng theo loại kϊƈɦ thích này mà trở nên tê dại.
"Hoặc là chỗ này?" Lạc Thần dẫn tay Sư Thanh Y đến cổ áo.
Cổ áo của nàng cài rất chỉnh tề.
Giọng nói mang theo vài phần lười biếng mê hoặc.
Sư Thanh Y mặc dù đang ở phía sau không nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được nơi này tựa hồ quy củ đoan trang đến không thể xâm phạm, lại tựa hồ khiến người nhịn không được muốn lột mở nàng, thăm dò nàng, nhìn dưới cổ áo cấm ɖu͙ƈ kia rốt cục là phong cảnh kiều diễm như thế nào.
Bảy phần thanh lãnh, ba phần quyến rũ, từng sợi từng sợi đều giống như rượu thấm vào máu, say cả xương cốt.
"Ngược lại khiến em khó có thể lựa chọn." Lạc Thần nói: "Em cảm thấy sao?"
Sư Thanh Y nhịn không được từ phía sau đem nàng đè xuống mép giường.
Lạc Thần thuận theo mà khom thắt lưng, tay phải chống trêи giường, đùi của Sư Thanh Y dán đến, dán sau đùi nàng, Lạc Thần lại uống gối, chống trêи mép giường khắc ám văn.
Như vậy khiến Sư Thanh Y có thể ôm nàng chặt hơn, toàn bộ thân thể áp trêи người nàng.
Ôn nhuyễn đầy cõi lòng, thương thơm đầy tay áo, chính là lúc này đây.
"…. Em cảm thấy chỗ nào cũng tốt." Sư Thanh Y nói, chậm rãi mở ra cổ áo của Lạc Thần: "Chị chỗ nào cũng tốt."
Lạc Thần híp mắt, cười khẽ.
Ngón tay Sư Thanh Y thon dài, cứ như vậy mang theo phân vân như có như không, theo cổ áo dò xét xuống. Chạm đến xương quai xanh của Lạc Thần, nhẹ nhàng nhu lộng, ngón tay uốn lượn dán da thịt tiếp tục đi xuống, chui vào khe rãnh mềm mại sâu sắc bên dưới.
Thân thể Lạc Thần lúc này dường như khẽ run rẩy.
"Tay của em có phải rất lạnh không?" Sư Thanh Y trầm thấp hỏi nàng. Muốn dừng lại, nhưng rồi luyến tiếc, nên vẫn dọc theo mềm mại xoa nhẹ.
Lạc Thần phối hợp với động tác của Sư Thanh Y khẽ động: "Chị sẽ thay em làm ấm."
Sư Thanh Y nghe được, trong lòng càng trở nên khô nóng, một tay khác từ dưới vạt áo của Lạc Thần luồn vào, rất nhanh trườn lên trêи, rồi lại lên một chút. Lạc Thần chống giường, quần áo nửa kín nửa hở mà cong người dưới thân Sư Thanh Y, Sư Thanh Y liền cúi đầu hôn lên bờ vai quang lỏa của nàng: "Chị cũng không ấm áp, thế nào ủ ấm?"
Thân thể Lạc Thần thiên hướng hàn lãnh, hiện tại rốt cuộc ấm hơn bình thường nhưng vẫn có chút lạnh. Sư Thanh Y ôm nàng vẫn luôn cảm thấy quá mức mềm mại, ôm vào trong ngực còn sợ vỡ.
Hô hấp của Lạc Thần trở nên gấp gáp, nàng không lên tiếng.
"Em thấy….. Phải nóng." Trêи mặt Sư Thanh Y mây đỏ cũng đang thiêu cháy: "Như vậy mới có thể ủ ấm."
Lạc Thần nói: "Chị từ nhỏ thể chất thiên hàn. Nếu muốn nóng, có lẽ còn phải dựa vào Thanh Y em."
Nàng cúi thấp đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng noãn, sợi tóc đen nhánh dán trêи mặt, phủ xuống vành tai mềm mại, chất vải bạch sắc lỏng lẻo khoát lên cánh tay quang lỏa của nàng, ánh lửa nhu hòa tươi đẹp lẳng lặng đổ xuống.
Trời sinh vưu vật.
Sư Thanh Y bị phản ứng nhìn như trầm tĩnh nhưng kỳ thực tràn ngập mê hoặc của Lạc Thần dằn vặt đến không chịu được. Trong tiềm thức nàng sợ làm bị thương Lạc Thần cho nên trước đó động tác vẫn đều tận khả năng hòa hoãn, chậm rãi ôn tồn tìm cách ôn nhu đối đãi, hiện tại nàng cảm giác bản thân bắt đầu có chút không cách nào khống chế.
Muốn nàng.
Suy nghĩ này quá cường liệt, cường liệt đến toàn bộ xuyên qua trái tim Sư Thanh Y, cuối cùng đến chỗ sâu nhất đến điểm yêu thương cùng ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt nhất.
Sư Thanh Y phủ lấy khỏa mềm mại trước ngực Lạc Thần xoa nắn, lực đạo tăng thêm, đồng thời dùng thân thể tiếp tục dán hợp ép xuống, một tay khác kéo áo mỏng của Lạc Thần xuống, trằn trọc nắm lấy mép quần của nàng kéo xuống.
Thân thể Lạc Thần cuộn lại càng thêm lợi hại, thắt lưng lả lướt khẽ cong, cái ʍôиɠ đường cong mê người càng hiện rõ.
Lạc Thần nằm sắp xoay lưng về phía nàng nên Sư Thanh Y không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, chỉ có thể bằng vào phản ứng thân thể cùng thanh âm ôn nhã để phán đoán cùng tưởng tượng.
Hai vai Lạc Thần run rẩy.
Cả người nóng không chịu được, lực đạo của Sư Thanh Y không nén được mà tăng thêm. Cùng lúc đó nàng cảm giác khe rãnh trước ngực Lạc Thần trở nên nóng rực, thậm chí ra một tầng mồ hôi mỏng, xúc cảm nơi bàn tay khi chạm vào giống như muốn tan chảy.
Sư Thanh Y cố trụ hai chân, nàng cảm thấy chân của Lạc Thần cũng khẽ run rẩy.
"Lạc Thần." Sư Thanh Y đè nặng, cắn lên da thịt sau gáy của Lạc Thần, cẩn cẩn dực dực hỏi: "Chân của chị…. Dường như có chút mềm nhũn?"
Lạc Thần duy trì tư thế khom lưng chống giướng, vươn tay sờ lại phía sau.
Sau đó tay nàng nhẹ nhàng ma sát trêи đùi Sư Thanh Y, lại cách lớp vải quần hướng chỗ sâu mà nhu lộng, Sư Thanh Y bị nàng làm cho cả người không ngừng run rẩy, dòng nước ấm tuôn ra, chân cũng theo đó mà mềm nhũn.
"Chân của em mềm nhũn mới đúng." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y trầm thấp suyễn vài tiếng, Lạc Thần nhân lúc này lật người ngồi ở mép giường, kéo Sư Thanh Y vào lòng nàng.
"Ôm chị." Lạc Thần ôm cổ nàng, đôi mắt gợn nước nhìn vào mắt Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y ôm lấy Lạc Thần, tiện tay kéo chăn lên, hai người quấn lấy nhau cùng vào trong chăn.
Quần áo cởi ra ném vào góc giường, Sư Thanh Y cúi đầu hôn môi Lạc Thần, tay phải dán thân thể Lạc Thần mơn trớn, trượt vào giữa hai đùi, cuối cùng thâm nhập vào trong.
Lạc Thần lúc này mới rõ ràng phát ra trầm thấp thở dốc.
Khóe mắt Sư Thanh Y đỏ bừng, sợi tóc cùng lông mi đều bị thấm ướt, dưới ánh sáng phiếm ra rất nhỏ quang ảnh, trong lúc đó Sư Thanh Y nhìn khuôn mặt Lạc Thần, giằng co trêи mặt nàng, căn bản là luyến tiếc dời ánh mắt.
Cứ như vậy nhìn nàng nhiều một chút.
Nhưng càng nhìn nàng lại càng không muốn, càng không muốn lại càng muốn nhìn, lâm vào một vòng tuần hoàn đáng sợ, trong lòng yêu thương đối với nàng cùng chán ghét và oán hận đối với bản thân nhữu tạp cùng một chỗ thiếu chút nữa phá hủy Sư Thanh Y.
Lực đạo tăng thêm, từng chút từng chút đến chỗ sâu nhất.
Lạc Thần nghiêng đầu, xương quai xanh bởi vì hô hấp dồn dập mà phập phồng, giống như hồ điệp sẽ vỗ cánh bay đi.
Sư Thanh Y lập tức để nhẹ lực đạo, mềm nhẹ an ủi, sau đó thu bàn tay ướt đẫm trở về, nắm lấy tay Lạc Thần hướng thân thể nàng vuốt ve.
"Muốn em." Sư Thanh Y thấp giọng nói.
Ngón tay Lạc Thần chạm vào bụng nàng, một vết sẹo thật dài ở nơi này đã hoàn toàn khép lại.
"Đừng… Đừng chạm vào nơi đó." Sư Thanh Y nhắm mắt lại.
Nước mắt của nàng lăn xuống, rơi trêи mặt Lạc Thần, Lạc Thần thu tay lại, ôm nàng, hôn lên lệ ngân trêи mặt nàng run giọng nói: "Không chạm."
Hai người chảy đầy mồ hôi, giống như đặt mình trêи vách núi liều chết triền miên, triệt để phóng túng trước khi ngày tận thế phủ xuống.
Sáng hôm sau, lò lửa trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một mảnh tro tàn.
Lạc Thần ôm lấy chăn từ trêи giường chậm rãi ngồi dậy, mái tóc mất trật tự dán trêи da thịt. Bên gối không có ai, xa xa nhìn thấy trêи bàn đặt một thanh trường kiếm, vẻ mặt nàng hốt hoảng, mặc quần áo yên lặng đi đến bên cạnh bàn.
Cự Khuyết được lau chùi rất sạch sẽ, lãnh phong bức người, dưới thân kiếm đè một mảnh giấy.
Lạc Thần dời Cự Khuyết, ngồi xuống, cầm lấy mảnh giấy nhìn nét chữ quen thuộc trêи đó.
"Lạc Thần, hôm qua em không bắn thỏ gì cả. Rất nhiều chuyện, thật ra em và chị trong lòng đều hiểu rõ, rõ đến không thể rõ hơn, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Em cần phải làm thế nào ?
Từ sau ngày đó tỉnh lại, em một mực suy nghĩ chuyện này. Không ngừng suy nghĩ, nhiều lần cân nhắc.
Hôm nay em mới chính thức suy nghĩ rõ ràng bản thân phải quyết định như thế nào.
Em nguyện ý vì chị làm bất kỳ chuyện gì.
Em nguyện ý đem toàn bộ bản thân em cho chị, bao gồm cả sinh mệnh của em. Cho dù sinh mệnh của em bởi vì nguyên nhân nào đó mà đi đến điểm kết, em cũng nguyện ý ngủ say bên cạnh chị, vĩnh viễn cũng không rời xa chị.
Nhưng em không muốn sinh mệnh của chị kết thúc trêи tay em.
Vừa nghĩ đến em có thể sẽ làm tổn thương chị, thậm chí giết chị, chỉ sợ em sẽ hận ngày đó mình không thể chết trong rừng trúc. Chết đi, em sẽ không làm tổn thương đến một sợi tóc của chị, những người khác bên cạnh em, bọn họ cũng sẽ đều an toàn.
Em thực sự rất tham lam, cho dù trở thành quái vật, em vẫn muốn cùng chị một chỗ. May mắn là em còn sống, sống, tất cả mới có thể thay đổi. Chỉ cần em nỗ lực đi tìm, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, nhất định sẽ thay đổi.
Chỉ là thời gian gần đây trạng thái của em thực sự quá bất ổn, em thử khống chế nhưng không có cách nào làm được.
Có lẽ chỉ cần sống qua khoảng thời gian này, tình huống có thể sẽ có cải thiện.
Em đi Cam Tư, nơi đó có thứ em muốn biết. Em biết chị nhất định sẽ rời khỏi Hắc Trúc Câu, nhất định sẽ đi tìm em. Số điện thoại em sẽ không đổi, chị có thể thông qua điện thoại định vị vị trí của em, em không muốn chị thương tâm khổ sở, cũng không muốn chị bởi vì tìm không được em mà lo lắng hãi hùng, cho nên em cũng không phải thực sự biến mất, em sẽ làm hết khả năng cung cấp cho chị tin tức của em, nhưng xin chị đừng đến gần em.
Cho dù chị cùng em chỉ cách nhau vài mét, cũng đừng chạm mặt em.
Ngắn ngủi chia lìa, chỉ vì gặp lại lâu dài.
Gửi tin nhắn cho em.
Không nên gọi điện thoại, em sợ nghe được giọng nói của chị sẽ dao động."
Mảnh giấy nhàu đi.
Giấy đã ướt sau khi khô sẽ lưu lại vết nhàu trêи mặt.
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Lạc Thần chậm rãi cúi đầu, chôn trong cánh tay, trong tay vẫn cầm mảnh giấy, không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, Lạc Thần đứng lên, đẩy cửa ra, tuyết quang rực rỡ bên ngoài chiếu lên người nàng, thanh thấu ʍôиɠ lung.
"Trường Sinh." Lạc Thần gọi người đang quét tuyết trong viện một tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Thần, còn có mảnh giấy nàng nắm trong tay, Trường Sinh ngẩn người.
"Muốn theo ta ra bên ngoài xem thế giới không?" Lạc Thần nhìn nàng, lộ ra một nụ cười bất chợt, ôn nhu chua xót.
Trường Sinh tựa hồ cái gì cũng hiểu, nhẹ giọng nói: "Được."
——————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Thất khổ ; Sinh, lão, bệnh, tử, yêu biệt ly, oán hận, cầu không được.
Cổ đại thiên Sư Sư từng rất rộng rãi mà nghĩ đến, nàng thật ra chỉ có một nỗi khổ "cầu mà không được", hôm nay ngoại trừ "lão" cùng "tử" , cái gì nàng cũng đều trải qua.
Nửa thượng quyển bốn đã xong, chương tiếp theo bắt đầu nửa quyển hạ Yểm Trạch Quỷ Vực.
p/s : editor cũng xin nhiều chuyện một chút, chương này cũng tính là H nhưng xét thấy mức độ không nặng nên mình quyết định không set pass chúc các nàng đọc vui vẻ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.