Sư Thanh Y đứng hàng thứ ba.
Điểm này nàng đã sớm biết, trước đây cũng đã từng đề cập qua với Lạc Thần.
Chỉ là những người không biết sự tình trong nhà họ Sư, cho đến bây giờ cũng không biết sự tồn tại của đại ca Sư Tử Dã, bọn họ cũng không có tư cách biết đến. Những người biết được nội tình thì luôn giữ kín như bưng nói năng thận trọng.
Sư Thanh Y đối với Sư Tử Dã hoàn toàn không biết gì cả, cho nên nhìn thấy thi thể của đại ca nàng, ngoại trừ kinh ngạc cùng một chút thương cảm, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nàng thương cảm cho Sư Tử Dã, cảm thấy hài tử đáng thương này chiết sớm như vậy rất đáng tiếc, đổi lại là bất kỳ hài tử xa lạ nào nàng cũng sẽ có loại cảm giác này, chứ không liên quan gì đến người đó có phải ca ca Sư Tử Dã của nàng hay không.
"Hắn qua đời năm bao nhiêu tuổi?" Sư Thanh Y rất nhanh bình tĩnh, hỏi Sư Dạ Nhiên.
"Mười tuổi."
…..Mười tuổi.
Rất nhỏ.
"Là năm nào?"
"Năm bảy mươi bảy."
So với Sư Dạ Nhiên lớn hơn hai tuổi, nếu như hắn có thể sống đến bây giờ, thì cũng đã ba mươi tuổi rồi.
Sư Thanh Y xoay người, lần nữa chăm chú nhìn tiểu thiếu niên trong quan tài, sau đó mang bao tay, cúi người xuống gần quan tài, nằm lấy hàm Sư Tử Dã nhẹ nhàng đẩy nghiêng qua, mở miệng của hắn ra.
Cẩn thận quan sát.
Lạc Thần cầm đèn pin thay nàng chiếu sáng. Kiểm tra qua, Sư Thanh Y lúc này mới quay sang chuyên chú nhìn Sư Dạ Nhiên: "Hắn vì sao lại qua đời? Sinh bệnh sao ?"
"Phải, mắc bệnh nặng, không chữa được." Sư Dạ Nhiên như trước trả lời rất bình tĩnh: "Trong nhà trêи dưới đều rất thương tâm, thế nhưng không có biện pháp."
"Ra là vậy." Sư Thanh Y tháo bao tay xuống.
Đôi mắt màu hổ phách của nàng chăm chú nhìn phía trước, thực sự giống như ngọc lưu ly trong suốt, nhìn thấu mọi thứ. Khí áp đột nhiên không hiểu sao lại trở nên rất thấp, vì loại áp suất quỷ dị này toàn bộ đại điện lần nữa vắng lặng không một tiếng động.
"Người đang gạt con ." Sư Thanh Y nói .
Sư Khinh Hàn nhìn dưới mặt đất, dáng vẻ rất bất đắc dĩ .
Vẻ bình tĩnh ngụy trang của Sư Dạ Nhiên cũng theo đó vỡ vụn, thế nhưng biểu tình của nàng trêи cơ bản vẫn là hờ hững, giống như khi nàng nói dối, mặt không đổi sắc tâm không động.
"Hắn là bị người độc chết ."
Lúc này, giọng nói của Sư Thanh Y lạnh giá như băng.
Tiếng bàn tán xôn xao trong đám người nhà họ Sư lại rộ lên, vô cùng thấp, có biểu hiện này đều là những người không có tư cách biết nội tình trong nhà họ Sư, những người này chính là loại công cụ chỉ cần chấp hành mệnh lệnh mà thôi.
Sư Dạ Nhiên quay đầu lại, tiếng xôn xao lập tức bị đè ép xuống phía dưới.
Sư Thanh Y nói: "Thi thể của hắn được xử lý chống phân huỷ, con vừa rồi kiểm tra qua khoang miệng của hắn, khoang miệng là màu đen, thậm chí huyết quản đều kết lại một chỗ."
Giọng nói của nàng càng lúc càng lạnh: "Thực sự là xử lý chống phân huỷ rất tốt. Các loại kỹ thuật hiện đại trêи cơ bản đều vượt xa cổ đại, thế nhưng ở phương diện chống phân hủy bảo tồn thi thể con lại cảm thấy cổ nhân thành công hơn chúng ta, dù sao thì trong nhận thức của con, chúng ta chỉ biết dùng phòng đông lạnh, cũng không biết bây giờ còn có người nắm giữ kỹ thuật bảo tồn thi thể của cổ nhân? Con thực sự là kiến thức nông cạn."
"A Thanh, em nói những lời này, chị đều không hiểu." Sư Dạ Nhiên mím môi.
Sư Thanh Y chỉ là hỏi: "Năm đó là ai hạ độc hắn? Ai tiến hành xử lý chống phân huỷ thi thể? Ai đưa hắn táng vào cổ mộ nơi này? Mục đích lại là gì?"
"Chị đã nói rồi, chị không biết." Giọng nói của Sư Dạ Nhiên thoáng đề cao, nhấn mạnh lần nữa.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng thở dài.
Một lúc lâu, nàng nói: "Hắn bị độc chết lúc mới mười tuổi, chị khi đó bất quá cũng chỉ tám tuổi mà thôi, tiểu di còn nhỏ hơn. Các người lúc đó không biết, em có thể hiểu được, thế nhưng sau đó cũng nên nghe được một chút tin tức, lẽ nào sau đó ba mẹ không nói qua chút nào với chị sao?"
"A Thanh, bọn họ qua đời rất sớm." Sư Dạ Nhiên ngẩng đầu.
Sư Thanh Y ngẩn ra.
Nàng quên rất nhiều sự tình, có thể nói toàn bộ đã quên, lúc ban đầu mở mắt ra nhìn thấy cũng chỉ có Sư Dạ Nhiên, Sư Khinh Hàn cùng Chúc Cẩm Vân mà thôi, chuyện về trước kia, tất cả đều là người nhà họ Sư nói cho nàng biết.
Trước đây nàng là một tờ giấy trắng, ký ức chỗ trống, tính cách quái gở.
Mặc kệ những việc đó có phải là sự thật hay không, có đáng tin hay không, nàng cuối cùng vẫn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp nhận, để những thứ đó đặt trêи người nàng, để sự tồn tại của bản thân có một chút ý nghĩa, nếu không nàng thực sự sẽ giống như cái xác không hồn.
Nàng tiếp nhận ký ức mà người khác nói cho nàng biết, bắt đầu nỗ lực thích ứng cuộc sống, dần dần thoát khỏi bóng ma. Thế nhưng những việc đó đều là người khác nói cho nàng biết, nàng quên bản thân có trải qua hay không, cho nên có nhiều lúc cũng không xác định được.
Giống như ba mẹ, cảm giác không chân thực.
Có đôi khi, nàng quên đi chuyện ba mẹ của nàng cùng Sư Dạ Nhiên đã mất cách đây rất nhiều năm.
"…… Em rất xin lỗi." Sư Thanh Y xấu hổ áy náy nói.
Cảm giác này vô cùng mất tự nhiên.
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, vẫn duy trì trầm mặc.
"Các người, đối với những việc này thực sự không biết rõ sao?" Sư Thanh Y nhượng bộ nói.
Lúc này đến phiên Sư Khinh Hàn lắc đầu: "A Thanh, rất nhiều việc bọn ta cũng đang nổ lực tìm kiếm đáp án."
"Tốt lắm." Nhìn thấy không hỏi được gì, Sư Thanh Y quyết định tạm thời thỏa hiệp: "Đóng nắp quan lại."
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bước xuống tế đài, cùng Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên đứng chung một chỗ, Chúc Hòa Bình tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ đóng nắp quan của hắn.
Trầm mặc hồi lâu, Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần đang chăm chú nhìn bức bích hoạ thật lớn phía sau quan tài, nhịn không được cũng nhìn theo ánh mắt của nàng .
Sư Thanh Y nhìn khái quát phần dưới bích họa, lực chú ý chủ yếu đặt trêи người đứa bé cùng nữ nhân kia. Trong bích họa, luôn cảm thấy nữ nhân cùng đứa bé này làm người ta chú ý nhất, nhất là nữ nhân kia, tóc dài đến mắt cá, tư thái cao quý đến tựa hồ liếc mắt nhìn nàng một cái đều là khinh nhờn.
Đại điện rộng lớn, bích hoạ dĩ nhiên cũng rất lớn, phần ở trêи cùng bị che khuất trong bóng mờ, nhìn không rõ lắm.
Sư Thanh Y âm thầm kéo tay áo của Lạc Thần, lay nhẹ hai cái.
Lạc Thần liếc mắt dò xét nàng, nhìn chốc lát, tựa hồ đối với hành động mờ ám của nàng có chút buồn cười, sau đó ngầm hiểu mà đưa đèn pin cho nàng.
Sư Thanh Y chiếu đèn hướng về phía trêи bích họa.
Phía trêи rất nhiều hoa văn hình mây, khắc họa trừu tượng, trong mây mù ẩn hiện ba người, một nam hai nữ, trêи lưng mỗi người đều vươn ra đôi cánh thật lớn, phía cuối đôi cánh là tầng tầng lớp lớp linh vũ giống như Phượng Hoàng, mặc dù nhìn xa xa từ bên dưới, nhưng Sư Thanh Y đã bị kim vũ mỹ lệ làm cho khϊế͙p͙ sợ không nói nên lời.
Đó…. rốt cục là bao nhiêu mới đúng?
Nàng thực sự nhịn không được bắt đầu đếm, lại phát giác bản thân không thể đếm rõ.
Trêи mười?
Trêи một trăm?
Hai nữ một nam có đôi cánh kim sắc thật lớn đang vờn quanh một người, người đó ẩn trong mây mù, căn bản là không thấy rõ hình dáng, bất quá từ mắt cá chân cùng cánh tay lộ ra có thể thấy được đó hẳn là một nữ tử.
Nữ tử thần bí ngồi trêи thân một nam nhân to lớn, nam nhân kia thân thể như thú, đôi mắt đỏ rực như ác quỷ, giống như một chú chó nép dưới chân nữ nhân, trong tay nữ nhân nắm lấy một sợi dây gì đó giống như dây xích, một đầu buộc vào cổ nam nhân dưới chân.
Sư Thanh Y chau mày.
"Đại Li, Tiểu Li, Thanh Ôn." Lạc Thần nhẹ giọng nói khẽ bên tai Sư Thanh Y.
Nghe thấy ba tên này, cả người Sư Thanh Y nhất thời run rẩy, lập tức nhìn về phía hai nữ một nam có cánh vàng kia.
Mà ngay lúc nàng còn cảm thán, quan tài phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười của trẻ con.
"Khanh khách khanh khách khanh khách."
Nam hài tử cười rộ lên, cười đến rất vui vẻ, tựa như đang chơi một trò chơi khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Đây không phải thanh âm trong trẻo của bé trai, rất khàn đục, giống như vỡ giọng.
Tóc gáy của Sư Thanh Y dựng thẳng, mọi người ở đây cũng đều nhìn về phía quan tài, quan tài đã được đóng lại, phi thường âm trầm.
Sư Thanh Y trước tiên cũng là nhìn thi thể của Sư Tử Dã trong quan tài, thế nhưng rất nhanh nàng phát hiện không ổn, ánh mắt đảo đến bích họa phía sau quan tài.
Ở giữa bích họa kỳ thực có một khe nứt, giống như hai phiến cửa thật lớn đã khép lại, phía trêи bích họa trang trí đầy hoa văn.
"Không phải trong quan tài! Đang ở sau bích họa!" Sư Thanh Y vô thức chắn trước mặt Lạc Thần, vội vội vàng vàng sờ tìm dao quân dụng cùng súng lục.
Sư Thanh Y quát lên như vậy, tất cả mọi người đều dùng vũ khí nhắm thẳng bích họa.
Trong khe nứt trêи bích họa vươn ra vài ngón tay gầy yếu tái nhợt, bên trong một đôi mắt đen nhìn ra ngoài.
"Khanh khách khanh khách."