Toàn bộ thủy lộ hỗn loạn trong ánh đèn, bạch quang lắc lư xé rách bóng tối, dữ tợn không gì sánh được.
Mọi người đều liều mạng chạy về phía trước.
Bọt nước bắn tung tóe dưới chân, vì vậy trong không gian bắt đầu tràn ngập hơi nước, cùng tiếng thở dốc, tiếng bước chân hỗn loạn.
Vách đá hắc sắc gồ ghề, nước bắn tung tóe, cái gì cũng nhìn không rõ, tất cả như bị bóng đen nuốt chửng, theo bước chân của mọi người kéo dài về đi phía trước.
Mà đám hắc giáp tướng sĩ vẫn cắn chặt không buông.
Có lẽ là chúng nó vừa mới từ trong quan tài thức tỉnh, tứ chi xương khớp các phương diện vẫn chưa khôi phục linh hoạt, nhưng thời gian thời gian trôi qua, rất nhanh chúng nó sẽ phối hợp điều chỉnh, tốc độ cũng sẽ trở nên càng lúc càng nhanh.
Sư Thanh Y chạy trốn cũng không phải vì chúng sức lực kinh người, hoặc là khôi giáp xấu xí quỷ dị mà kinh sợ, thứ thực sự khiến nàng cảm thấy sợ hãi là số lượng của chúng.
Nếu như chúng tập trung lại một chỗ, số lượng sẽ lớn đến đáng sợ.
Bị chúng đuổi kịp sẽ giống như trêи chiến trường bị một đội quân khổng lồ bao vây, kết cục cuối cùng chỉ có thể là bị nuốt chửng đến xương cốt cũng không còn.
Có một số hắc giáp tướng sĩ từ những quan tài phía trước nhảy ra, những người chạy ở phía trước đã sớm xông lên giao chiến, nhưng Sư Thanh Y mang theo Chúc Cẩm Vân cùng Diệp Trăn rơi lại ở phía sau cùng, lúc này chỉ thấy vài hắc giáp tướng sĩ đã từ hai bên xông vào giữa ngăn trở đường đi.
"Dẫn theo nàng, chạy về phía trước!" Sư Thanh Y vội vàng đem Chúc Cẩm Vân giao cho Diệp Trăn.
Sắc mặt Chúc Cẩm Vân có chút tái nhợt, bất quá vẫn không đến mức hoảng loạn, nàng biết ý tứ của Sư Thanh Y, liền nắm lấy tay áo Sư Thanh Y không chịu buông.
Sư Thanh Y nhìn nàng, nói: "Không sao đâu."
Ánh mắt của nàng trong suốt, làm cho người khác cảm thấy an tâm, cuối cùng Chúc Cẩm Vân thả tay ra.
Chân của Diệp Trăn run lên: "Sư tiểu thư, chúng ở phía trước, tôi cảm thấy nếu tôi đến phía trước nhất định bị chúng xé xách."
"Chạy! Sát vào vách tường bên trái."
Sư Thanh Y không có thời gian cùng Diệp Trăn nhiều lời, đẩy mạnh hắn một cái,.
Diệp Trăn bị đẩy hoàn toàn không đường lui, đầu óc phát nhiệt, lập tức phản xạ có điều kiện dẫn theo Chúc Cẩm Vân xông thẳng phía trước bên phải, Sư Thanh Y đồng thời chạy theo ở bên phải hai người bọn họ.
Hai hắc giáp tướng sĩ quỷ khí dày đặc từ bên phải xông đến, Sư Thanh Y trực tiếp không hề cố kỵ hướng chúng lao vào, nhấc chân phải đá mạnh vào đầu gối một tên, khiến hắn khụy xuống.
Tay phải thừa dịp tướng sĩ thấp người, nắm lấy mũ giáp trêи đầu tướng sĩ, mạnh mẽ đập mạnh đầu hắn vào đầu tên còn lại.
Không ai biết khí lực của nàng rốt cục có bao nhiêu đáng sợ.
Chỉ có thể nghe được "binh" một tiếng, chấn động cả màng tai.
Diệp Trăn trong nháy mắt đó nhìn thấy động tác của Sư Thanh Y, lúc đó Sư Thanh Y cách hai hắc giáp tướng sĩ rất gần, bất quá chỉ một mét, có một tướng sĩ trong tay thậm chí còn cầm đao, chỉ cần Sư Thanh Y chậm đi nữa giây, lưỡi đao sắc bén chỉ sợ đã thật sâu đâm vào bụng nàng rồi.
Diệp Trăn nhìn thấy, đầu đầy mồ hôi lạnh, không dám quay đầu lại, lôi kéo Chúc Cẩm Vân chạy.
Bên này hai hắc giáp tướng sĩ va vào nhau còn đang phân không rõ đông tây nam bắc, thì phía sau lại có vài tên nhảy ra, đồng thời đến gần Sư Thanh Y, mặt sau cũng là cả một nhóm lớn tướng sĩ.
Sư Thanh Y đột nhiên trở thành một con nai bị đại quân truy đuổi.
Nhưng con nai lúc này lại không phải chỉ biết ngoan ngoãn ngồi yên.
Bình thường thế nào ôn nhu cũng được, nhưng thời điểm này, để bảo toàn tính mạng bản thân, cũng để bảo toàn tính mạng người khác, cường liệt của nàng lập tức tràn ra.
Rút đao quân dụng nắm ở trong tay, Sư Thanh Y một đao vun lên, chém lên người một tướng sĩ đang chặn đường, đồng thời thân thể hơi nghiêng, đá vào bụng một tên khác, tướng sĩ kia liền bị đá ngã.
Ưu thế của nàng chính là thân thể linh hoạt mềm dẻo cùng tốc độ, giống như một chú báo săn xinh đẹp mê người, cơ bắp cùng xương cốt hoàn mỹ phối hợp, vừa đá xong nàng lập tức xoay người nhảy lên cổ quan tài cách đó không xa.
Tướng sĩ này không phải người sống, không hề biết sợ hãi là gì, nên sau khi bị đá ngã lại vài tên tiếp vài tên, không ngừng vây lấy Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nắm lấy mũ giáp của một tướng sĩ gần nàng nhất.
Phiến giáp trêи người những tướng sĩ này vô cùng quỷ dị, giống như hợp nhất với thân thể, chỉ có mũ giáp cùng các khớp nối là có khe hở, Sư Thanh Y nhắm lấy mũ giáp kéo mạnh lên trêи, mũ giáp liền bị nàng kéo ra, sau đó vứt trêи mặt đất, khiến đầu của tướng sĩ kia cũng lộ ra.
Mới vừa liếc nhìn, Sư Thanh Y trong lòng lạnh lẽo.
Trêи đầu là một búi tóc khô quắp, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm, da dán sát vào xương sọ, màu sắc xanh tím.
Sư Thanh Y trước đó đoán không sai, ngoại trừ lớp da bên ngoài, đôi mắt cũng hoàn toàn khô cạn, cùng khuôn mặt không chút thịt dính liền một chỗ, co rút biến thành màu đen.
Ở đây hơi nước dày đặc, không có khả năng sẽ hình thành loại xác khô như thế này, trừ phi thi thể được xử lý qua, hoặc là bọn họ lúc còn sống được nuôi bằng thuốc, cũng có thể chính là bọn họ thể chất đặc biệt, không phải người thường.
Sư Thanh Y trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không rảnh đặt giải thuyết, bởi vì tướng sĩ đầu xanh tím, miệng toàn răng hư kia đang hướng vai nàng cắn đến, nàng thuận lợi vơ lấy mũ giáp lúc nãy vừa ném xuống, nhắm ngay cái đầu xanh tím kia đập mạnh.
Đầu xanh tím trực tiếp ngã gục.
Sau khi đánh ngã một tên tướng sĩ khác, Sư Thanh Y dọc theo những quan tài xếp thành hàng dài nhảy vọt ở phía trêи mà đi.
Lúc này, một cổ quan tài ở bên trái đột nhiên bị lực mạnh tác động, quan tài vốn to lớn, sau khi bị đẩy lập tức nhấc bổng lên, bay được một khoảng cuối cùng rơi vào giữa đám tướng sĩ đang đuổi theo ở phía sau, khiến vài tên tướng sĩ bị đè xuống, đồng thời bọt nước bắn tung tóe.
Tóc dài của nữ nhân theo động tác của nàng lắc lư dưới ánh sáng trắng nhợt, ánh mắt băng lãnh như lưỡi đao.
"Lạc Thần!" Giọng nói của Sư Thanh Y có chút run rẩy, hiển nhiên mang theo vui mừng.
Lạc Thần không nói chuyện, lăng không đến bên cạnh Sư Thanh Y, vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng, mang theo nàng dễ dàng nhảy vọt về phía trước.
Sư Thanh Y vội vàng ôm chặt lấy Lạc Thần, trong thông đạo âm lãnh ẩm ướt cùng đen tối, nữ nhân này là người duy nhất nàng có thể ỷ lại.
Đám tướng sĩ phía sau đột nhiên lớn tiếng hô hào: "Uống uống! Uống uống cáp ngô! "
Trước đó chỉ có một tên hô hào như thế, hiện tại toàn thể đều hô to, trong nháy mắt phát ra sóng âm, đinh tai nhức óc giống như chiến trường cổ đại, mỗi một âm đều đánh vào nhân tâm khiến người kinh hãi.
Tiếng hô của chúng hiện tại hẳn là không thể xem như tiếng nói, miễn cưỡng có thể xem như ổ trục thô ráp đầy rỉ sắt, Sư Thanh Y cho rằng chúng không thể nói chuyện, âm thanh "Uống uống" Chỉ là một loại lặp lại vô tri như máy móc.
Chúng nó đây là muốn làm gì?
Sư Thanh Y có chút hồ đồ.
Tiếng hô quỷ dị làm cho tâm can như nứt vỡ, những người phía trước nghe thấy càng thêm kinh hoàng, rất nhiều hắc giáp tướng sĩ bắt đầu dọc theo bên phải chạy đến, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng hô cũng càng lúc càng cấp bách.
Lạc Thần mang theo Sư Thanh Y đến gần phía sau đội ngũ của các nàng, chỉ thấy đội ngũ bởi vì bị âm thanh hò hét ở bên phải nhiễu loạn mà toàn bộ lệch khỏi quỹ đạo định sẵn, bắt đầu chạy sang bên trái.
Phía trước xuất hiện ba nhánh thủy lộ, không biết phía trước là ai dẫn đường, chỉ biết tất cả đều theo bên trái mà chạy.
"Chờ một chút!" Sư Thanh Y cảm thấy không đúng, thiếu chút nữa gấp đến liệt hỏa công tâm: "Đừng chạy lung tung!"
"Uống uống! Uống uống! Cáp ngô!" Tiếng hò hắt quá mức hùng hồn, hoàn toàn lấn át giọng nói của nàng.
Ngoại trừ Lạc Thần sát bên người nàng, không ai có thể nghe được giọng nói của nàng.
Đội ngũ đều chạy theo hướng bên trái.
Sư Thanh Y ôm Lạc Thần: "……"
Lạc Thần thở dài một tiếng: "Đi."
Nói xong, hai người chỉ đành bất đắc dĩ chạy theo hướng bên trái.
Thông đạo càng ngày càng trống trải, nước cũng càng lúc càng sâu, Sư Thanh Y thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước chảy, hình như mức có nước chỗ cao chỗ cao đỗ xuống thấp, bất quá từ âm thanh này phán đoán, mức chênh lệch độ cao không tính là quá lớn, có lẽ chỉ một khoảng cách nhỏ.
Chạy một lúc, thấy vách đá phía trước chia làm tám cửa thông đạo, giống như đường cống thoát nước, bất quá cửa ống lớn hơn một chút, nước cũng trong hơn.
Dòng nước từ bên trong chảy ra, đỗ xuống mặt đất, rất nhiều người đã bắt đầu dọc theo một cửa động trong số đó chui vào.
Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đang chờ ở cửa động, cách đó không xa là Chúc Cẩm Vân cùng Diệp Trăn cả hai đều thất sắc.
Lạc Thần ôm theo Sư Thanh Y đến gần, Sư Thanh Y quay đầu lại, nghe thấy âm thanh "Uống Uống" như xa như gần, nhất là trong thông đạo thật dài, tiếng vang trống rỗng, khiến người ta thấy rợn người.
"Là ai dẫn đầu chạy hướng này?" Sư Thanh Y nhíu mày, thấp giọng hỏi.
Vũ Lâm Hanh đang gấp muốn chết, nói rằng nói: "Còn quản ai dẫn đầu, nói chung chính là người chạy ở phía trước. Đã là lúc nào rồi, Sư Sư cậu đừng nói nữa, chúng ta mau bò vào thủy đạo này đi, nếu không chúng sẽ đuổi kịp."
Sư Thanh Y bất đắc dĩ nói: "Phải, hiện tại mặc kệ sống hay chết, chúng ta cũng chỉ có thể chui đầu vào."
Đôi mắt của Thiên Thiên buông xuống, nghiêm nghị nói: "Sư Sư, cô là nói….."
Sư Thanh Y gật đầu.
Lạc Thần nói: "Chúng đang vây săn chúng ta, đây là một loại phương pháp săn bắn từ xa xưa. Chúng đang hò hét để vây săn, chúng ta là con mồi, bị dồn vào chỗ chúng muốn chúng ta vào."
— Uống uống! Uống uống cáp ngô!
Âm thanh này lại vang lên, gần trong gang tấc, một nhóm lại một nhóm đông nghịt tướng sĩ tiến đến, vây thành một vòng tròn quanh Sư Thanh Y các nàng.
Hiện tại, các nàng đối mặt chính là một đội quân khổng lồ.
"Vây săn?" Vũ Lâm Hanh nhìn đám tướng sĩ âm lãnh vô hồn trước mắt, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của mọi chuyện, ảo não nói: "Vừa rồi đều chỉ để ý chạy thật nhanh."
Mắt thấy người của mình một tiếp một chui vào thủy đạo, Sư Thanh Y tận lực khiến giọng nói của mình bình tĩnh, thấp giọng thoải mái nói: "Dưới tình huống này, như vậy cũng rất bình thường. Tất cả mọi người đều muốn sống, dĩ nhiên qua sĩ chạy sang hướng mình nhận định là an toàn, hô săn đều tập trung bên phải, bọn họ sẽ vô thức sợ bên phải mà lựa chọn bên trái."
Người vốn là động vật, cho nên có tính xu hướng đám đông rất nghiêm trong, mặc kệ lúc đơn độc có bao nhiêu xuất sắc, khi hắn rơi vào một quần thể đồng thời bị vây săn, sẽ không tự chủ được mà bắt đầu có xú hướng đám đông, tạm thời đánh mất phán đoán chủ quan.
Vừa rồi vừa rồi trong lúc bị truy đuổi, chính là trở về về bản tính rất nguyên thủy của nhân loại.
"Số lượng rất lớn, chúng ta không cách nào cùng chúng liều mạng, mọi người chuẩn bị một chút đi." Lạc Thần khẽ động Cự Khuyết, nhắm ngay đại quân ánh mắt nhẹ nhàng hướng thủy đạo chật hẹp.
Đại quân đến gần, tiếng hô săn dồn dập.
Hắc giáp tướng sĩ thậm chí bắt đầu hoa chân múa tay vui sướиɠ, vũ khí trong tay, khôi giáp, cùng theo tiết tấu của tiếng hô săn khua lên, giống như nhảy múa, một điệu nhảy đặc biệt cổ quái.
Thủy đạo chật hẹp mỗi lần chỉ có thể một người chui vào, tình huống khẩn cấp, không có biện pháp khác, chỉ có thể lựa chọn chia ra, những người phía sau bắt đầu lần lượt chui vào một thủy đạo ở bên cạnh.
Đầu tiến là một nam nhân, sau đó chính là Diệp Trăn, đến lượt Chúc Cẩm Vân, Phong Sanh, Tô Diệc, Thiên Thiên, Vũ Lâm Hanh, tiếp đến là Sư Thanh Y, Lạc Thần vào cuối cùng.
Một hắc giáp tướng sĩ vươn tay vào cửa thủy đạo, có lẽ là muốn nắm lấy chân Lạc Thần, liền bị Lạc Thần đạp xuống phía dưới.
Sau khi bị đạp xuống, lại có một tướng sĩ tiến đến, đôi mắt khô kiệt ẩn dưới khôi giáp lạnh lùng nhìn những người trong thủy đạo chật hẹp.
Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn liền thấy đôi mắt kia, nhịn không được rùng mình.
"Thế nào, chúng không dám tiến vào?" Vũ Lâm Hanh ở phía trước cũng quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng đó, nhất thời thở ra.
"Chúng sẽ không vào." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Mục đích của chúng đã đạt được rồi."
~o0o-