Cũng may Sư Thanh Y phản ứng nhanh, liếc mắt nhìn nắm cửa trêи mặt đất, trong lòng tuy rằng nảy sinh nghi hoặc nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, cười nói: "Không sao cả, có lẽ lúc bảo dưỡng biệt thự quên thay khóa cửa thôi, ổ khóa này đã sớm hư rồi cũng nên."
Nói xong, Sư Thanh Y yên lặng nhìn về phía Sư Dạ Nhiên, ý tứ không cần nói cũng biết.
Đương gia nhà họ Sư lúc này vẻ mặt cũng phi thường cứng nhắc.
Sư Dạ Nhiên biết rõ chất lượng ổ khóa, cái gọi là đã hỏng từ trước bất quá là lý do Sư Thanh Y đưa ra để dàn xếp mà thôi. Nàng lúc này để tâm căn bản không phải cái cửa mà chính là Lạc Thần nữ nhân này, nữ nhân có thể dễ dàng vặn gãy nắm cửa.
Trong một cái nháy mắt đó, lực đạo rốt cục lớn bao nhiêu?
Sư Dạ Nhiên không cách nào tưởng tượng.
"A Thanh nói đúng." Nhận thấy ánh mắt Lạc Thần như có như không nhìn mình, Sư Dạ Nhiên không thể nói: "Lạc tiểu thư không cần xin lỗi, tôi gọi người đến thay là được rồi. Phòng bếp đã chuẩn bị cơm xong, chúng ta cùng nhau xuống phía dưới ăn bữa sáng."
"Đi thôi." Sư Thanh Y hướng Lạc Thần nháy mắt.
"Ân."
Lạc Thần mỉm cười, lại hướng Sư Dạ Nhiên gật đầu, sau đó ba người cùng nhau ăn sáng.
Ăn sáng xong, Sư Thanh Y trầm ổn nói với Sư Dạ Nhiên: "Chị phải đến công ty, tôi cùng Lạc Thần cũng phải về nhà."
Sư Dạ Nhiên sớm biết Sư Thanh Y sẽ không ở lại Sư trạch lâu hơn nữa, đêm qua có thể lưu lại đã là kỳ tích rồi, lúc này nghe Sư Thanh Y nói cũng không phí công giữ lại, mà chỉ đạm nhạt nói: "Được rồi, sau này lúc rảnh rỗi lại về đây."
Do dự chốc lát, Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "….. Được."
Trở về phòng thu dọn quần áo, những gì nên mang đi đều mang đi, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lên xe rời khỏi graga, xe thể thao màu đen của Sư Dạ Nhiên cũng theo sau đến cổng chính.
Sư Thanh Y hạ kính xe xuống, thoáng thăm dò, hướng nữ nhân mặc tây trang trong xe thể thao nói: "Chị đi trước đi, tôi sẽ theo sau."
Bất cứ lúc nào, ở trước mặt Sư Dạ Nhiên, những lễ tiết cần phải giữ Sư Thanh Y đều sẽ giữ.
Sư Dạ Nhiên trái lại cười nói: "Em đi trước, chị còn muốn đợi thêm một lát mới ra cửa."
"Vậy được rồi." Sư Thanh Y gật đầu: "Tạm biệt."
Sư Thanh Y lái xe lướt qua tấm bia đá cũ kỹ "bách vô cấm kỵ", chạy thẳng phía trước, cuối cùng biến mất trong thung lũng.
Không khí buổi sáng rất trong lành, là một ngày đẹp trời cuối mùa thu.
Sư Dạ Nhiên ngồi trong xe thể thao, lẳng lặng nhìn về hướng Sư Thanh Y biến mất, đôi mắt đen kịt, không biết đang suy nghĩ gì. Đợi hồi lâu, nàng rốt cục buông xuống ánh mắt, nhìn tấm ảnh nhỏ trong ví tiền, lẩm bẩm: "Khinh Hàn, A Thanh em ấy bắt đầu tha thứ cho con rồi."
"Em ấy từ trước đến nay lòng dạ hiền lành, con biết em ấy
sẽ không hận con lâu. Dù sao em ấy hận con, vẫn tốt hơn hận những người đó."
"Mẹ là một kẻ ngốc." Ánh mắt Sư Dạ Nhiên lay động, ngón tay vuốt vẻ khuôn mặt nữ nhân trong ảnh, có chút run rẩy mà tiếp tục thì thầm: "Những người năm năm trước, con nhất định làm cho bọn họ so với mẹ còn thống khổ gấp bội. Loại thống khổ đến sống không bằng chết, con cũng sẽ bắt bọn họ phải nếm trãi."
Gió nhẹ thổi đến, bên trong lẫn bên ngoài xe, lần nữa trở lại yên lặng.
Sư Khinh Hàn trong ảnh, tóc dài thước tha, tiếu ý như xuân phong, lại tựa hồ có chút u lãnh.
Sau khi ở Sư trạch một đêm, thời gian vẫn cứ trôi qua. Cuộc sống bình lặng như vậy thoạt nhìn cùng trước kia không có gì thay đổi, nhưng thực tế rất nhiều thứ đã bắt đầu lặng lẽ thay đổi, đồng thời sự thay đổi này thể hiện càng lúc càng rõ trêи người Lạc Thần.
Nàng còn bận rộn hơn trước đây.
Nhiều lúc Sư Thanh Y thậm chí không biết nàng đang bận chuyện gì.
Chỉ biết là nàng lên mạng cùng đi thư viện càng lúc càng nhiều, tựa hồ đang không ngừng tìm kiếm tài liệu quan trọng gì đó. Tuy nói nàng bình thường phải đi học lái xe, nhưng Sư Thanh Y lại theo Duẫn Thanh nghiên cứu trong trường nên căn bản không biết rõ nàng rốt cục đã là gì, dường như không thực sự toàn tâm toàn ý đi học lái xe.
Sư Thanh Y nhịn không được, hỏi bóng gió vài câu, nhưng chỉ nhận được những đáp án mơ hồ.
Mặc dù là người yêu, nhưng ai cũng cần có không gian riêng, đó là chuyện rất bình thường. Sư Thanh Y nhận được những câu trả lời mơ hồ của Lạc Thần, rốt cục cũng hiểu được có vài chuyện Lạc Thần không tiện nói cùng nàng, vậy nên cho dù trong lòng rất hiếu kỳ nhưng cũng sẽ tôn trọng chuyện riêng của nàng mà không hỏi đến.
Mãi đến ngày mười một, khí trời chuyển lạnh, Lạc Thần sau khi nhận hộ chiếu liền đi Tứ Xuyên một chuyến.
Rời khỏi cũng chỉ ba bốn ngày mà thôi, nhưng đối với Sư Thanh Y mà nói, lại giống như đã ba bốn năm.
Chiều ngày Lạc Thần từ Tứ Xuyên trở về, Sư Thanh Y ra sân bay đón sau đó chờ nàng về nhà, vừa đẩy cửa bước vào chỉ thấy Vũ Lâm Hanh ôm Âm Ca, một cao một thấp lười biếng nằm trêи sô pha nhà Sư Thanh Y xem TV.
Âm Ca do hai bên thay phiên giám hộ, tháng này đến phiên Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.
Trãi qua một thời gian học trong trường dành cho học sinh cá biệt, Âm Ca đã lanh lợi hơn trước đây rất nhiều, vừa thấy Lạc Thần bước vào, lập tức nhu thuận chào hỏi: "Chị Lạc."
Nàng vốn định đứng lên, tiếp hành lý giúp Lạc Thần kết quả vai bị Vũ Lâm Hanh đè xuống, thắt lưng cũng bị Vũ Lâm Hanh ôm chặt như ôm bảo bối, cử động cũng động không được, thì không cần bàn đến chuyện đứng dậy.
Lạc Thần đạm nhạt cười, gật đầu.
"Yêu, chị họ cậu, đã lâu không gặp." Khuôn mặt Vũ Lâm Hanh từ sau vai Âm Ca ló ra, híp mắt cười: "Cách biệt ba ngày, nhìn như thay đổi rất nhiều. Mau đến đây để tớ xem cậu thay đổi như thế nào."
Khóe mắt hoa đào của nàng khẽ cong, dáng vẻ tự đắc, không cần phải nói cũng biết, con vật màu trắng béo ú trong phòng này là thứ duy nhất có thể uy hϊế͙p͙ đến này đã bị Sư Thanh Y đóng cửa nhốt lại.
Mỗi một lần Vũ Lâm Hanh đến, Nguyệt Đồng đều tránh không được số phận bi ai là bị nhốt vào trong phòng.
Quả thực cực kỳ vô nhân đạo.
Lâu ngày dài tháng, nó kỹ năng cào tường phá hỏng vật dụng trong lúc bi phẫn của nó đã đạt đến tầm cao mới, bạch quang chợt lóe, bách phát bách trúng. Đối mặt với căn phòng hỗn độn, Sư Thanh Y cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể chờ lúc Vũ Lâm Hanh đến, tạm thời xích nó lại trêи sân thượng như xích chó, tùy nó ở đó lăn qua lăn lại.
Lạc Thần nhìn chương trình trong TV, sau đó liếc nhìn Vũ Lâm Hanh, đạm nhạt nói: "Đừng để Âm Ca xem loại phim này, em ấy không thích hợp để xem."
Sư Thanh Y mang hành lý vào phòng, dở khóc dở cười nói một câu: "Em cũng đã nói với nàng những điều này, kết quả nói mãi nàng cũng không sửa. Cái gì mà vợ hiền đấu mẹ chồng độc ác, vợ hiền đấu tiểu tam các loại, loạn thất bát tao, quên đi, em cũng lười nói nhiều, chị đã trở về, giúp em nói nàng một chút."
Âm Ca từ trước đến nay ngây ngô, hiện tại đang ở giai đoạn đúc kết lại tri thức, lẽ nào không cần xem các chương trình khoa giáo, hảo hảo học tập, mỗi ngày tiến thêm một chút sao.
Mỗi ngày đều đại chiến mẹ chồng cùng tiểu tam, còn thể thống gì.
"Cái gì loạn thất bát tao?" Vũ Lâm Hanh bất mãn nói: "Những thứ này đối với A Âm mà nói, đều có ý nghĩa giáo ɖu͙ƈ a. Luân lý, là luân lý có biết hay không? Các người chỉ biết xem "khám phá thế giới", "Quốc bảo hồ sơ", mấy thứ khô khan như gỗ, không có gì ý nghĩa."
"Ý nghĩa ở đâu?" Lạc Thần ôm cánh tay.
"A Âm, em nói đi." Vũ Lâm Hanh bắt đầu giật dây Âm Ca: "Em từ những phim truyền hình này đã học được đạo lý sâu sắc gì?"
Đôi mắt đen láy của Âm Ca khẽ chuyển, tựa hồ đang tập trung suy nghĩ, sau đó mới nghiêm túc trả lời: "Những phim này nói cho em biết một đạo lý, đó chính là chỉ cần không kết hôn, sẽ không có mẹ chồng độc ác, cũng không có nam nhân cặn bã cùng tiểu tam, tự do tự tại."
Sư Thanh Y: "……."
….. Đạo lý này, thật đúng là rất sâu sắc.
Lạc Thần đứng bên cạnh Sư Thanh Y, mặt không chút thay đổi.
Vũ Lâm Hanh xích một tiếng cười rộ lên, nâng khuôn mặt mềm mại của Âm Ca, không biết xấu hổ mà hôn một cái: "Trẻ nhỏ dễ bảo, một trăm điểm."
Âm Ca đỏ mặt, xấu hổ cười, cười đến có chút ngây ngốc.
Sư Thanh Y nhìn không được, nâng tay cầm điều khiển từ xa, dứt khoát tắt TV, nói: "Vũ Lâm Hanh cậu đừng ở trước mặt tớ làm bại hoại thiếu nữ, A Âm ngoan, đừng nghe lời cậu ấy, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi."
Âm Ca nghiêng đầu: "Hôm nay chúng ta đến trà quán của chị Thiên Thiên dùng cơm sao?"
"Đúng vậy." Sư Thanh Y nói.
Vũ Lâm Hanh đứng lên, vặn mi nói: "Còn đi nơi nào nữa? Tớ nói, tâm thần phân liệt kia cho hai người lợi ích gì, hai ba ngày lại đến đó ăn cơm, còn để trà quán của cô ta mở đối diện cửa tiệm của các người, hai người các cậu bán cả mặt mũi cho cô ta rồi sao?"
Sư Thanh Y cười rộ lên: "Thế nào, đại tiểu thư lại không thích cái gì a? Ba người bọn tớ đi, tiểu thư, tùy ý cậu."
Vũ Lâm Hanh khoát tay chặn lại: "Ai nói tớ không thích? Tớ chính là chịu không nổi lúc cùng nhau dùng cơm, tâm thần phân liệt kia luôn đem hai con rắn nhỏ của cô ta thả ra. Hai con độc xà đó tớ thậm chí có thể thấy răng nanh trong miệng chúng, thật rợn người."
Sư Thanh Y nói: "Kim cùng Ngân là sủng vật của Thiên Thiên, đương nhiên là luôn theo bên người cô ta, chúng nó cũng sẽ không cắn cậu, cậu đừng để ý là tốt rồi."
Vũ Lâm Hanh thỏa hiệp, đầy nhẹ Sư Thanh Y: "Được rồi, đi, đi, đi thôi."
Lạc Thần nói: "Tớ đi sắp xếp cho Nguyệt Đồng."
Dường như ngực đột nhiên bị đâm một cái, Vũ Lâm Hanh cả người cứng nhắc, lực đạo đẩy Sư Thanh Y cũng tan mất, quay đầu lại: "Chờ một chút, cậu muốn sắp xếp….. cái gì?"
Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng: "Thịt bò, bữa tối của nó."
Nói xong, nhàn nhạt bổ sung một câu. "Cậu khẩn trương cái gì? Hay là đang chờ tớ sắp xếp nó ngồi cùng bàn dùng cơm với cậu?"
Vũ Lâm Hanh lập tức nắm lấy tay Âm Ca, một tay đẩy Sư Thanh Y, bước nhanh như chân bôi sáp ra ngoài cửa.
Buổi tối bảy giờ, ánh đèn rực rỡ, toàn bộ đô thị dần dần chìm trong ánh đền mờ nhạt, ʍôиɠ lung như phủ một tầng sương mù.
Thiên Thiên nhận được điện thoại của Sư Thanh Y, đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, năm người cùng nhau dùng cơm trong trà quán của Thiên Thiên.
Món ăn Thiên Thiên chuẩn bị, món cuối cùng được mang lên, nàng nhìn thấy còn một chỗ trống bên cạnh Vũ Lâm Hanh liền ngồi xuống.
Vũ Lâm Hanh vô thức liếc mắt nhìn ống tay áo của Thiên Thiên.
Bởi vì hai con rắn rất nhỏ, bình thường đều quấn trêи cánh tay Thiên Thiên, cho nên bất kể thời tiết nóng bức thế nào, Thiên Thiên cũng sẽ mặc áo tay dài, bây giờ đã sắp là mùa đông, nên áo của nàng cũng dày một chút, vì vậy không thể nhìn thấy gì.
Nhận thấy ánh mắt của Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên quyến rũ cười: "Vũ tiểu thư nhìn chằm chằm vào tay áo của tôi, có hứng thú với tôi sao?"
Vũ Lâm Hanh từ trước đến nay luôn tự cho mình xinh đẹp, vốn dĩ nàng cho rằng bản thân cũng đủ phô trương rồi, hơn nữa luôn có chừng mực, không ngờ Thiên Thiên còn hơn cả nàng hoàn toàn không có chừng mực, mọi lúc mọi nơi đều phô trương, điểm này, khiến Vũ Lâm Hanh rất không thoải mái.
"Sao có thể." Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh nhướng lên: "Chỉ là tôi cảm thấy cánh tay của Thiên tiểu thư rất đẹp nhưng vì chút nguyên nhân mà mùa hè cũng không thể để lộ, thực sự đáng tiếc. Nhưng cũng không sao, bây giờ đã sắp vào đông rồi."
Thiên Thiên sóng mắt lưu chuyển, cười nói: "Bởi vì có người sợ rắn, cho nên tôi phải khắp nơi dùng tay áo che lấp. Nếu Vũ tiểu thư cảm thấy cánh tay tôi đẹp, lại không sợ, vậy chi bằng tôi vén tay áo lên, để Vũ tiểu thư nhìn một chút?"
Nói xong, nàng bắt đầu vén tay áo lên.
Xắn lên một vòng, trêи cánh tay trái trắng nõn xinh đẹp thình lình quấn lấy một con rắn màu vàng nhổ bằng ngón tay, hướng Vũ Lâm Hanh phun ra cái lưỡi đỏ tươi.
Vũ Lâm Hanh mặt tê liệt: "….."
"Thiên Thiên." Sư Thanh Y ở bên cạnh thấp giọng nói.
Thiên Thiên lúc này mới kéo ống tay áo xuống.
"Bà chủ." Vũ Lâm Hanh đỡ cằm: "Tôi muốn thêm món."
"Xin mời nói, tôi đi căn dặn nhà bếp." Thiên Thiên nâng tay lên, làm tư thế mời gọi món.
Vũ Lâm Hanh trào phúng nói: "Cho tôi một chén canh rắn."
Thiên Thiên hất cằm, hướng tách trà trong tay Vũ Lâm Hanh ám chỉ: "Để hai tiểu bảo bối của tôi ở trong tách trà của cô tắm rửa, lăn vài vòng, chính là canh rắn rồi."
Hai người mỗi người một câu, bên này Lạc Thần vẫn yên lặng dùng cơm, thỉnh thoảng chiếu cố Âm Ca bên cạnh, như vậy ăn đến một nữa, Sư Thanh Y nhận được một cú điện thoại.
Là điện thoại của Diệp Trăn gọi đến.
Sư Thanh Y nhìn thấy dãy số của Diệp Trăn, từ lâu trong lòng biết rõ, dán điện thoại di động nói: "Diệp Trăn, thế nào?"
Diệp Trăn mấy ngày nay vẫn luôn giúp Sư Thanh Y theo dõi Tiêu Dĩ Nhu, qua lại bôn ba, cùng Sư Thanh Y liên lạc, tính đến nay, đã cung cấp cho Sư Thanh Y rất nhiều thông tin hữu dụng.
Lúc này đây, Diệp Trăn trong điện thoại nói: "Sư tiểu thư, Tiêu Dĩ Nhu mỗi thứ hai, tư, sáu đều đúng hạn đến một chỗ, tôi đã điều tra được đó là một tòa nhà cũ trong bệnh viện tâm thần, xây dựng năm 1982. Những tầng trêи tòa nhả lúc đầu bệnh viện dùng làm việc, hiện tại đã bỏ trống, chỉ có tầng thứ tư có một phòng hồ sơ. Ngoại trừ phòng hồ sơ, Tiêu Dĩ Nhu mỗi lần đến đều xuống tầng hầm, đó là nhà xác của bệnh viên."
"Nhà xác?" Sư Thanh Y nhịn không được nhẹ giọng lặp lại.
Trong phòng ăn nháy mắt yên lặng, ánh mắt đều dời đến trêи người Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y hạ giọng, nói: "Diệp Trăn, tình hình cụ thể, anh gửi mail cho tôi biết, nói cụ thể một chút."
Điện thoại ngắt, lại chờ thêm một lúc, email của Diệp Trăn gửi đến, Sư Thanh Y dùng điện thoại xem từ đầu đến cuối, tạm thời bất động thanh sắc.
"Ăn cơm trước đi, thức ăn sắp nguôi rồi." Sau khi gửi mail cho Lạc Thần, Sư Thanh Y cười nói.
Không khí trong phòng ăn trở lại như trước, ăn bữa cơm hết một giờ đồng hồ, Lạc Thần gác đũa đầu tiên, lấy điện thoại ra yên lặng nhìn màn hình, nhìn khoảng vài phút, điện thoại của nàng đột nhiên đỗ chuông.
"Lạc tiểu thư." Giọng nói ôn nhu của Tiêu Dĩ Nhu truyền đến: "Xin chào."
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Xin chào."