Trong đôi mắt thô bạo màu máu hòa lẫn vài tia bất định, khiến những lời Sư Thanh Y nói ra cũng có vẻ hàm hồ ngây dại.
Đôi mắt âm trầm, đỏ tươi như máu.
Màu đỏ mày quá thuần chất, thuần chất đến khiến người ta sợ hãi run rẩy, nhưng cũng khiến người đau xót không thôi.
"Thê tử… của em?" Sư Thanh Y giọng nói khàn khàn, nỉ non lặp lại.
"Phải." Lạc Thần bị áp chặt dưới thân nàng khóe mắt càng thêm đỏ, lông mi nhiễm hơi nước, ôm lấy lưng Sư Thanh Y, kéo nàng xuống rồi ôm lấy cổ nàng.
Nữ nhân dán bên tai Sư Thanh Y, run rẩy nhẹ giọng nói: "Chị ở đây….. chị đang ở đây."
Mặc dù Sư Thanh Y lúc này nguy hiểm như vậy, nguy hiểm đến bất cứ lúc nào cũng có thể xé nàng thành trăm mảnh nhưng nàng vẫn lựa chọn gần bên nàng, hơn nữa còn gần đến không một khe hở.
Nước mắt Sư Thanh Y chảy xuống càng nhiều, từ trong đôi mắt màu đỏ lăn xuống, thực sự giống như những giọt máu chảy ra.
Nàng lại xiết cổ Lạc Thần, đột nhiên thần trí bất minh căm hận nói: "Có người cướp thể tử của em đi rồi, cướp nàng đi rồi, em tìm nàng rất lâu, nhưng thế nào cũng không tìm được…. thế nào cũng không tìm được."
Trong chớp mắt, Lạc Thần càng kinh ngạc hơn nữa, giống như sương lạnh đêm thu bao phủ.
"Trả lại cho em, đem thê tử trả lại cho em! Đem nàng trả lại cho…ân….ngô …ân…"
Khàn khàn gào thét được một nữa, môi Sư Thanh Y lập tức bị một đôi môi mềm mại ngăn lại, câu nói kế tiếp dĩ nhiên cũng bị cứng rắn buộc nuốt trở vào.
Chưa bao giờ có một nụ hôn dây dưa kịch liệt như vậy.
Đôi môi bất chấp nguy hiểm dán hợp, răng nàng cắn vào môi Lạc Thần, dường như đang áp chế sinh mệnh của Lạc Thần.
Nụ hôn này, quả thật là đang dùng tính mạng để hôn, bởi vì người hôn nàng lúc này đã là một ác quỷ có đôi mắt đỏ thô bạo.
Đôi tay vốn dĩ Sư Thanh Y vốn dĩ xiết chặt lấy cổ Lạc Thần rốt cục buông ra, chuyển đến tấm chăn bên cạnh, gắt gao nắm lấy nó.
ɖu͙ƈ vọng điên cuồng bùng phát căn bản không cách nào áp chế, nàng đành phải nhích thân thể lên, thở dốc như dã thú, thân thể luôn mềm mại vì áp chế ɖu͙ƈ vọng mà cứng nhắc như thép.
Xích lạp.
Chăn đơn bị Sư Thanh Y xé ra một lỗ hổng rất lớn, gân xanh trêи trán Sư Thanh Y đều nổi lên dưới da thịt trắng nõn không chút che giấu.
Hai tay Lạc Thần gắt gao giữ chặt nàng, kéo nàng vào trong lòng.
Hàm răng Sư Thanh Y phát ra run rẩy, bắt đầu mất kiềm chế mà cắn môi Lạc Thần.
Nàng cắn rất mạnh, cánh môi Lạc Thần từ lâu đã sưng đỏ bị nàng cắn rách, giống như cây anh đào bị chặt gãy, từ bên trong chảy ra máu đỏ, cuối cùng trượt vào khoang miệng nóng rực, máu tươi cùng nước bọt hào quyện, tất cả giống như muôn hoa tươi đẹp nơi vực sâu, ám trầm, mà lại tuyệt vọng.
Phòng ngủ rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc thật sâu, hình như là bị ai bóp nghẹn, áp lực đến muốn khóc.
Qua thật lâu thật lâu, âm thanh này mới dần dần lắng xuống.
Sư Thanh Y yên lặng cuộn mình trong lòng Lạc Thần, áo ngủ đã bị mồ hôi nóng thấm ướt, cánh môi sung huyết, đôi mắt đỏ nhắm lại, có thể tinh tường nhìn thấy trêи hàng mi nàng còn lưu lại nước mắt, giống như trân châu vừa khả ái vừa đau xót.
Tư thái thô bạo rút đi, trong lúc ngủ say, nàng chung quy đã trở lại là nàng luôn mềm mại ôn nhu trước đây.
Bàn tay Lạc Thần vuốt ve gương mặt Sư Thanh Y, ngây ngẩn nhìn nàng, thỉnh thoảng dùng ngón tay vén vài sợ tóc rơi xuống nơi mi tâm của nàng, vẻ mặt phức tạp không không thể tả.
Trước đó trong lúc giằng co, môi dưới bị Sư Thanh Y cắn rách, hiện tại thật vất vả mới thư hoãn xuống, Lạc Thần dùng ngón trỏ lau đi vết máu, sau đó giơ lên ngón tay nhiễm máu, lẳng lặng mà nhìn.
Chăm chú nhìn vết máu hồi lâu, mi tâm Lạc Thần đột nhiên nhíu chặt, dời ánh mắt, xuống giường đi vào phòng tắm.
Từ phòng tắm bước ra, Lạc Thần cởi áo ngủ trêи người Sư Thanh Y ra, cầm khăn ấm giúp nàng lau trêи người, sau đó tận lực khôi phục nguyên trạng những thứ có thể khôi phục trong phòng ngủ, rồi lại bỏ quần áo ướt mình đã thay ra vào túi nilon sau đó lại cho vào túi xách để che giấu.
Chờ thu dọn xong mọi thứ, Lạc Thần lại đi xuống tủ rượu dưới lầu mang lên một chai rượu đỏ cùng hai ly thủy tinh.
Trở lại phòng ngủ, nàng trước tiên rót cho bản thân vài ly, ánh mắt trầm lăng uống đến chai rượu chỉ còn một nữa, sau đó mới cầm ly rượu còn một nửa từ trêи bàn đến, dùng đầu ngón tay chấm vào, đặt đến bên môi Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y từ lâu ngủ say, chỉ là trong tiềm thức cảm giác được đầu ngón tay Lạc Thần đặt bên miệng, nàng hàm hồ nỉ non vài câu, không biết đang nói cái gì, sau đó ngậm lấy đầu ngón tay Lạc Thần.
Lạc Thần thấy nàng quả nhiên ngậm ngón tay mình, bên môi phiền muộn nở nụ cười, nói: "Ngoan."
Nồng độ của rượu đỏ trêи ngón tay đối với Sư Thanh Y mà nói là vô cùng cao, Sư Thanh Y ɭϊếʍ xong rượu trêи ngón tay Lạc Thần, Lạc Thần liền thu ngón tay về, lặp lại như trước dút cho Sư Thanh Y uống vài lần, đến lúc mùi cồn bắt đầu lan tỏa khắp giường cùng trong phòng, Lạc Thần lúc này mới chuẩn bị thu ngón tay lại lần nữa.
"Đừng… ngô." Sư Thanh Y lại cắn đầu ngón tay Lạc Thần, hàm hồ lên tiếng, không cho tay nàng rời đi.
"Không phải luôn nói mình không thể uống rượu sao?" Lạc Thần bật cười: "Nhưng lại là một tửu quỷ."
Sư Thanh Y cuối cùng mở miệng, Lạc Thần bố trí tất cả xong, liền tắt đèn, ôm lấy Sư Thanh Y, hai người cùng nhau ngủ.
Một đêm điên cuồng quỷ dị cứ như vậy chìm trong mùi rượu.
Sáng hôm sau, Sư Thanh Y tỉnh lại, đầu óc mơ hồ nâng tay lên xoa trán.
Lười biếng xoa nhẹ vài cái như một chú mèo, Sư Thanh Y liếc mắt nhìn bờ vai quang lỏa của mình, nhìn tiếp liền thấy chăn đơn cùng bài trí các thứ rõ ràng là phòng của Lạc Thần, mà không phải là phòng của mình, toàn bộ đột nhiên thanh tỉnh.
Sư Thanh Y lập tức ôm chăn ngồi dậy: "!!!!!"
"Thức dậy rồi?" Lạc Thần đang nhìn vào gương để thắt caravat, cũng không quay đầu lại mà nói.
Trong đầu Sư Thanh Y hoàn toàn là một mảnh hỗn độn, không nói đến tối qua rõ ràng chia phòng ra ngủ, chỉ nói đến sáng nay bản thân lại thân thể xích lỏa nằm trêи giường của Lạc Thần, việc này đối với nàng mà nói là vô cùng kinh ngạc, mà ngay cả hiện tại thấy cảnh tượng Lạc Thần mặc một thân âu phục trang nhã, đang trước gương đeo caravat, nàng vẫn cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.
Lạc Thần hôm nay khó có được mặc một lần âu phục, thắt lưng uyển chuyển, lồi lõm đúng chổ, quần tây tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, tóc dài đen nhánh trút xuống, mười phần cao nhã.
Sư Thanh Y trầm thấp khái một tiếng, dùng câu chào hỏi lung tung che giấu sự xấu hổ của bản thân: "Buổi sáng…. buổi sáng tốt lành. Hôm nay chị thế nào lại mặc như vậy, bộ quần áo tối qua em mang cho chị, chị không thích sao?"
Lạc Thần xoay người lại, đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, thắt lưng thẳng tắp, từ trêи xuống dưới liếc nhìn nàng: "Không phải không thích, mà là mặc không được."
Bị đôi mắt đen kịt của nàng nhìn như vậy, Sư Thanh Y cảm thấy càng lúc càng quẫn bách, nhịn không được kéo chăn lên cao hơn nữa. Ngước mắt lên có thể thấy môi Lạc Thần sưng lên, môi dưới còn có vết rách, hình như là bị… cắn.
Lạc Thần cười đến gập cả lưng, nghiêng người đến trước mặt Sư Thanh Y, chậm rãi kéo caravat xuống.
Cổ áo sơmi trắng bên trong bị caravat bó buộc, nút cài kín kẽ, kín đến căn bản không thể nào nhìn thấy gì.
Lúc này Lạc Thần ở trước mặt Sư Thanh Y cởi nút áo phía trêи, ngón tay thoáng đi xuống, rốt cục như có như không lộ ra một mảnh da thịt.
Dưới cổ áo trắng nõn là chỗ da thịt có mơ hồ vài vết tích, bị Lạc Thần kéo ra, khiến gương mặt Sư Thanh Y trong nháy mắt quỷ dị đỏ lên.
Lại liếc mắt nhìn đến bình rượu đỏ bị uống đến gần như thấy đáy, cùng với rượu còn sót lại trong ly đế cao, trong không khí cũng tràn ngập mùi rượu, chăn đơn hỗn độn, cổ Lạc Thần có vết bầm, còn có vết căn trêи môi nàng. Tất cả những việc này cho dù có ngu ngốc hơn nữa cũng có thể hiểu rõ, huống hồ tâm tư thông thấu như Sư Thanh Y.
Kỳ quái, chuyện tối qua, mình thế nào…. Thế nào cái gì đều không nhớ rõ.
Là uống say gây ra chuyện sao?
Nhưng, mình thế nào lại uống rượu, còn uống nhiều như vậy.
Sư Thanh Y âm thầm cử động đầu lưỡi, suy nghĩ đến mùi rượu trong miệng mình, khuôn mặt càng lúc càng nóng, gần như sắp bốc hơi.
Chăn bị nàng kéo lên, lộ ra tấm drap trãi giường, kết quả ánh mắt nàng khẽ rũ xuống, nhìn thất một vết rách thật dài, rõ ràng bị lực mạnh xé rách.
Sư Thanh Y: "……."
Tối qua, đây…. đây là tối qua dùng quá nhiều lực.
Lạc Thần không nhanh không chậm cài lại nút áo, che khuất vết bầm, thắt lại caravat.
Sư Thanh Y cúi đầu, lúng túng nói: "Em……"
"Em?" Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng, bên môi câu ra một nụ cười: "Đêm qua em tìm chị uống rượu, uống rất nhiều, sau đó liền như vậy."
Sư Thanh Y vội vã ngẩng đầu: "Chị…."
"Chị?" Lạc Thần thản nhiên nói tiếp: "Tuy nói đêm qua em đối đãi quả thật khí lực có hơi lớn một chút nhưng cũng không sao, vết bầm trêи cổ dùng âu phục che lại thì được rồi, người khác sẽ không nhìn thấy."
Sư Thanh Y nghe nàng dùng ngữ khí bình đạm như vậy nói chuyện, biểu tình cũng là vô cùng đạm nhạt, nhưng lại không có nữa điểm xa cách, trong nháy mắt cảm thấy dạ dày đều phải thắt lại một chỗ, đau đến trước nay chưa từng có.
"Nếu thức dậy rồi, thì nên mặc quần áo xuống giường, đừng ngây ngẩn làm gì." Lạc Thần tiến đến, đem quần áo đã chuẩn bị sẵn cho Sư Thanh Y đặt ở trêи giường, nhẹ giọng nói: "Drap giường rách rồi, cần phải thay mới, nếu không bị chị em nhìn thấy, Thanh Y, em nói nên trả lời thể nào cho đúng?"
Nói xong, nàng vô tội trừng mắt nhìn, bổ sung: "Chị đương nhiên là không sao, chỉ sợ em."
Sư Thanh Y cảm thấy bản thân chìm trong ánh mắt băng lãnh của nàng, thực sự sắp bị dày vò đến chết. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, thật là tối qua bản thân đã dày vò nàng, nếu không nàng sẽ dày vào mình như vậy sao?
Tuy nói đối với việc đêm qua không hề ấn tượng, nhưng hiện trường các loại bằng chứng, cùng với cách nói chuyện của Lạc Thần, đều là bằng chứng xác đáng, Sư Thanh Y cho dù hoài nghi cũng không thể nghĩ được gì khác, chỉ đành yên lặng mặc quần áo xuống giường.
Lạc Thần bắt lấy cánh tay nàng, sóng mắt lưu chuyển nói nhỏ: "Sau này nếu em lại muốn uống rượu, vẫn nên đối đãi ôn nhu một chút."
Sư Thanh Y: "……"
Lạc Thần nói: "Một lần thì không sao, hai lần ba lần, chị cũng không phải tấm drap giường, sẽ chịu không nổi."
"Dừng!" Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ bừng xin nàng dừng lại, muốn tìm một cái khe để chui vào.
Lạc Thần mỉm cười, không nói tiếp nữa.
Ánh mắt Sư Thanh Y nhẹ nhàng nhìn xung quanh một chút, lúc này mới quay sang nắm lấy ngón tay Lạc Thần, từng ngón từng ngón do dự, cúi đầu thì thào: "Em cũng không biết vì sao em lại uống rượu, em….. em cái gì cũng không nhớ, nếu như em đối với chị có làm gì quá đáng, xin chị đừng trách em."
Lạc Thần suy nghĩ một chút, nghiêm nghị nói: "Em nói việc quá đáng, cụ thể là việc gì?"
"Là loại chuyện đó."
"Loại nào?"
"Chính là….. cái loại đó."
Lạc Thần bày ra dáng vẻ "thứ chị
ngu dốt".
Sư Thanh Y không có cách nào, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt nàng, nhỏ giọng dỗ dành: "Lần sau em không dám uống rượu nữa, nếu như em còn như vậy, thì…. sẽ tùy chị muốn đối với em thế nào cũng được."
Lạc Thần khẽ động mi tâm: "Thế nào cũng được?"
Sư Thanh Y cam chịu mà gật đầu: "….. Phải."
Lạc Thần hôn lên trán Sư Thanh Y, mỉm cười nói: "Đi rửa mặt trước đã."
Sư Thanh Y gật đầu, tuy nói trong lòng ngỗn ngang trăm mối vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn nghe lời Lạc Thần, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lạc Thần nhìn bóng lưng của nàng rời khỏi tầm nhìn, đứng tại chỗ hồi lâu, trong mắt không gợn sóng, chỉ là nâng tay sờ lên cổ áo.
Bởi vì được che kín, trước đó cũng chỉ xốc lên cho Sư Thanh Y xem tượng trưng một góc, cho nên ngoại trừ Lạc Thần, không ai biết dưới cổ áo giấu một mảng lớn vết bầm xanh dữ tợn.
Giống như bị ma quỹ dữ tợn nhất trêи đời xiết chặt tạo ra vết bầm khó có thể tan đi.
Chờ Sư Thanh Y rửa mặt chải đầu xong đi ra, Lạc Thần đã đổi xong drap giường, tấm drap cũ được nàng bỏ vào túi xách, thu dọn xong, hai người ra cửa, Lạc Thần đặc biệt đi tận phía trước, cũng không vặn nắm cửa mà chỉ không một vết tích đầy cửa ra.
Cửa mở, đúng lúc nhìn thấy Sư Dạ Nhiên một thân chính trang trêи hành lang đang đi đến bên này.
Sư Dạ Nhiên đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là nhìn không chuyển mắt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bước ra từ phòng ngủ của Lạc Thần.
Sư Thanh Y lập tức mặt không đổi sắc nói: "Chào buổi sáng, tôi đến gọi Lạc Thần rời giường."
Sư Dạ Nhiên gật đầu: "Chào buổi sáng, A Thanh, tối qua ngủ có ngon không?"
Khuôn mặt Sư Thanh Y nóng lên, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ngủ rất ngon."
"Vậy là tốt rồi, chị còn lo lắng em lâu như vậy không trở về, ngủ sẽ không quen."
Hai chị em đang nói chuyện, Lạc Thần đột nhiên ở trước mặt Sư Dạ Nhiên, vặn nắm cửa, nhưng nắm cửa tối qua sớm đã bị Sư Thanh Y vặn hỏng, Sư Thanh Y hồn nhiên không biết, từ lâu quên không còn một mảnh, bên này Lạc Thần lại tận lực trước mặt Sư Dạ Nhiên vặn hỏng nắm cửa.
Răng rắc một tiếng, nắm cửa đắt tiền cư nhiên toàn bộ gãy ra.
Sư Dạ Nhiên: "……."
Sư Thanh Y: "……"
Lạc Thần áy náy nói: "Sư tổng, thật không phải, tôi khí lực quá lớn, đã làm hỏng nắm cửa của cô."