Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 147: Thiên kiều bá mị




Thấy Lạc Thần dáng vẻ nhu thuận nhẹ giọng thì thầm, Sư Thanh Y nói tiếp: "Phòng hồ sơ của bệnh viện tâm thần chính là phòng lần trước chị thấy Tiêu Dĩ Nhu đi vào sao?."
"Chỉ là phỏng đoán." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tạm thời không thể khẳng định."
Sư Thanh Y cảm thấy đau đầu, buồn bực nói: "Vị Tiêu gia tiểu thư này thật đúng là khó giải quyết, xảy ra nhiều việc như vậy, việc nào cũng có cô ta."
Tiêu Dĩ Nhu, Tiêu gia.
Phương diện này ẩn dấu quan hệ phức tạp, Sư Dạ Nhiên là một nữ nhân khôn khéo giỏi giang, không thể nào lại không biết. Nếu nàng biết, vì sao còn muốn tự chủ trương mà sắp xếp việc ta cùng Tiêu Mộ Bạch xem mắt, thoạt nhìn, thật giống như muốn ta cùng Tiêu gia tiến thêm một bước quan hệ.
Trong đầu Sư Thanh Y suy nghĩ đến đây, đột nhiên mơ hồ nhận thấy một tia khác thường.
Cho dù vài năm nay quan hệ với Sư Dạ Nhiên đã lạnh nhạt như băng tuyết, nhưng sâu trong lòng Sư Thanh Y vẫn để tâm đến vị tỷ tỷ này, đối với tính cách của Sư Dạ Nhiên, Sư Thanh Y tự nhận hiểu rất rõ.
Là đương gia nhà họ Sư, Sư Dạ Nhiên chưa bao giờ làm bất luận chuyện gì vô nghĩa.
Một khi Sư Dạ Nhiên quyết định việc gì đó, thì tất nhiên nó phải mang đến lợi ích nào đó cho nàng, bằng không nàng căn bản sẽ không suy xét đến.
Nếu như an bài Sư Thanh Y cùng Tiêu Mộ Bạch xem mắt, là xuất phát từ khuôn mẫu hôn nhân gia tộc, đồng thời cũng vì nể mặt Tiêu Chinh Minh, như vậy mà suy xét tựa hồ có chút không phù hợp với tính cách của Sư Dạ Nhiên.
Bởi vì loại hôn nhân này đối với Sư Dạ Nhiên mà nói, không mang lại lợi ích gì.
Thật lâu trước đây, nhà họ Sư cùng Tiêu gia thực lực có thể nói là tương xướng lại luôn đối chọi nhau, nhưng hiện tại dưới sự quản lý của Sư Dạ Nhiên, danh tiếng của nhà họ Sư đã bắt đầu vượt hơn Tiêu gia. Nhà họ Sư bề ngoài là kinh doanh bất động sản còn Tiêu gia bề ngoài chủ yếu là kinh doanh nhà hàng khách sạn, nhưng cả hai đều ngầm chiếm lấy những đường đây buôn bán đồ cổ riêng.
Ngàng đồ cổ rất béo bở , nên cho dù chỉ kiếm được một món đồ nhỏ cũng thu lợi rất lớn. Mà hiện tại, Sư Dạ Nhiên đã bất động thanh sắc dần dần bắt đầu thu nạp đường dây, chiếm mất việc làm ăn của Tiêu gia trong ngành đồ cổ.
Cứ dần dần thu nạp như vậy, qua vài năm nữa, vị trí của Tiêu gia trong ngành sẽ bị Sư Dạ Nhiên nuốt trọn, ngay cả hội dấu giá Tiêu gia vốn là rất tốt cũng sẽ chuyển đến tay nhà họ Sư.
Dưới tình thế này, Sư Thanh Y thực sự không nghĩ ra.
Sư Dạ Nhiên sắp xếp mình đi xem mắt cuối cùng là có mục đích gì?
Sư Thanh Y cắn môi, đôi mắt rũ xuống.
Nàng thực sự….. mong muốn ta vào Tiêu gia như vậy sao? Rõ ràng dựa theo tính cách của nàng trước đây , nàng sẽ không làm như vậy.
"Đang nghĩ gì? Thanh Y."
Giọng nói mềm nhẹ nhưng thanh lạnh của Lạc Thần vang bên tai, Sư Thanh Y vốn đang ngưng thần suy nghĩ thoáng cái bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi thẳng thân thể.
Đôi mày lúc suy nghĩ nhíu chặt cũng giãn ra, Sư Thanh Y giả vờ thoải mái cười: "Em đang suy nghĩ về Tiêu Dĩ Nhu, sau này nếu có cơ hội, em sẽ còn tiếp xúc nhiều với cô ta. Dù sao tiếp xúc nhiều manh mối dĩ nhiên cũng sẽ phát hiện nhiều hơn."
"Còn gì nữa?" Đôi mắt Lạc Thần sâu thẳm, khóe miệng khẽ cong, tựa hồ nhìn thấy tâm tư của nàng.
"Chị của em." Sư Thanh Y nhìn đôi mắt Lạc Thần, biết không gạt được nàng, nên chỉ đành nói ra: "Sư Dạ Nhiên, chị ấy rốt cục là muốn làm gì, em thực sự một chút cũng nghĩ không ra."
"Thông thường em có vẻ mặt như vậy chị liền biết em đang nghĩ đến ai."
."Ai?" Sư Thanh Y vô thức sờ mặt mình, dáng vẻ thanh thuần, nhìn qua có chút buồn cười.
Lạc Thần không nói lời nào, Sư Thanh Y đành phải quấn lấy cánh tay của nàng, tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Chẳng qua là một vẻ mặt mà thôi, chị thế nào có thể đoán được."
Ánh mắt Lạc Thần liếc xuống nhìn nàng: "Bởi vì em chán ghét cô ta nhưng lại để tâm đến cô ta. Đối với một người như vậy, vẻ mặt của em sẽ như thế nào?"
Sư Thanh Y ngẩn ra.
"Đi thôi." Lạc Thần kéo nàng đứng lên: "Chị hơi đói bụng."
Sư Thanh Y gật đầu, cầm lấy chai nước, tay phải thuận thế nắm tay Lạc Thần, có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt nhẵn nhụi ở lòng bàn tay của Lạc Thần.
"Được rồi, chị mới vừa rồi nhìn chằm chằm lòng bàn tay, rốt cục là nhìn gì vậy? Nhìn đến thất thần." Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần chỉ là nhìn con đường phía trước, đạm nhạt nói: "Xem chỉ tay."
Từ xưa đến nay, chỉ tay đều ngụ ý mệnh số. Cổ nhân sùng bái thiên mệnh, mệnh tốt, mệnh không tốt, đều nằm trong lòng bàn tay.
Bất quá Sư Thanh Y cũng không tin số mệnh, nàng chỉ biết Lạc Thần tính tình như vậy nhất định cũng sẽ không tin, cái gọi là xem chỉ tay có lẽ chỉ là nói đùa mà thôi.
Nghĩ vậy, Sư Thanh Y cười nói: "Vậy chị vừa rồi xem chỉ tay cho mình nhìn thấy mệnh số như thế nào?"
Lạc Thần cước bộ bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt đen kịt nhìn Sư Thanh Y. Thoáng nhìn qua, khóe mắt nàng dưới ánh nắng thu nhiễm một tầng kim sắc.
Nàng thản nhiên nói: "Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ xem được trong số mệnh của chị chắc chắn có một người vợ tốt."
Sư Thanh Y: "……."
Yên lặng vài giây, gương mặt Sư Thanh Y đỏ lên quỷ dị, mà Lạc Thần lại nhìn nàng nhìn chuyên chú như vậy, sóng mắt lưu chuyển hàm chứa ẩn ý, liền khiến mặt Sư Thanh Y càng thêm đỏ.
"Em đột nhiên đỏ mặt làm gì." Lạc Thần mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn nàng.
Sư Thanh Y xua tay: "Bị mặt trời chiếu…. nóng quá thôi."
Lạc Thần vừa đi vừa uống một ngụm nước khoáng: "Chị thế nào lại cảm thấy trời thu rất ấm áp dễ chịu, nóng lắm sao?"
"Đừng quan tâm là nóng hay không nóng, chỉ tay vân vân chị…. chị cũng giúp em xem thử." Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng, mở lòng bàn tay ra, đưa đến trước mặt Lạc Thần: "Mệnh số của em như thế nào?"
Lạc Thần nắm lấy tay Sư Thanh Y, tinh tế sờ lên đường chỉ tay trong lòng bàn tay mềm mại yêu kiều kia.
Qua hồi lâu, nàng hòa nhã nói: "Chị xem qua chỉ tay của em, đường chỉ rõ nét liền mạch, tất nhiên là bình an hỉ lạc, muôn đời yên ổn, là phúc tướng."
Nàng trời sinh tính tình điềm tĩnh, giống như một vầng trăng khuyết lạnh, nhưng thời gian lâu dài như vậy vẫn luôn ở bên cạnh Sư Thanh Y sắm vai mặt trời.
Ấm áp, ôn nhu, dường như nàng vừa rồi lúc xem tướng, chính là đang ôn nhu nói lời an ủi.
Trêи thực tế, cái gì yên ổn cùng hỉ lạc, chi bằng nói đó là ước nguyện của nàng.
Không biết có phải ánh nắng ấm áp chiếu đến quá thư thái hay không, tâm Sư Thanh Y đột nhiên dao động, nắm lấy ngón tay của Lạc Thần vốn dĩ đang đặt trong lòng bàn tay mình.
Nàng cúi đầu, bàn tay nắm rất chặt, câu nói kia tựa hồ vượt qua thời không, ấm áp vang bên tai nàng.
"Thế nào?" Lạc Thần tùy ý Sư Thanh Y nắm ngón tay nàng.
Kiềm lại cổ ấm áp trong lòng, Sư Thanh Y nỉ non: "Em rất thích chị….. thay em xem chỉ tay."
Đúng là rất thích.
Cũng tựa hồ là thói quen.
Thật giống như nữ nhân này đã từng nắm tay nàng, ngồi cùng một chỗ, giống như bây giờ, xem chỉ tay cho nàng, ôn nhu cười nói như vậy rất nhiều lần.
Nét mặt Lạc Thần giãn ra: "Đã như vậy, sau này sẽ thay em xem nhiều một chút."
Sư Thanh Y cũng không nói tiếp, mà chỉ kéo lấy cánh tay Lạc Thần, hai người cùng đi đến bãi đỗ xe.
Đi qua một đoạn đường yên tĩnh trãi đầy ánh nắng, Sư Thanh Y nói: "Buổi chiều em sẽ đến đón chị sớm một chút, chúng ta đi Mặc Nghiễn Trai."
Hôm nay là ngày kiểm tra sổ sách ở Mặc Nghiễn Trai, Lạc Thần cũng biết, vì vậy đơn giản gật đầu.
Hai người tìm được một nhà hàng để ăn trưa, đến bốn giờ chiều, Sư Thanh Y sớm đã hoàn thành nhiệm vụ Duẫn Thanh giao cho nàng, lần nữa trở lại trường dạy lái xe đón Lạc Thần đến Mặc Nghiễn Trai.
Mặc Nghiễn Trai nằm ở mặt tiền một dãy phố, chiếm diện tích rất lớn, mà xung quanh đây chủ yếu cũng là những cửa tiệm có phong cách cổ điển. Bên ngoài xa hoa phồn thịnh như nước chảy, bên trong lại gần như thanh nhàn cổ kín, đối lập vô cùng mạnh mẽ.
Cũng giống như những tiệm đồ cổ khác, Mặc Nghiễn Trai mang phong cách cổ xưa, mô phỏng kiến trúc thời Minh Thanh, từ bên ngoài cũng có thể ngửi thấy một cổ huân hương đạm nhạt.
Bảng hiệu cổ xưa, treo ở trước cửa tiệm.
Lạc Thần đứng dưới tấm bảng hiệu, nhìn hồi lâu, đột nhiên nói: "Thanh Y, có một vấn đề chị đã sớm muốn hỏi em."
"Cái gì?" Sư Thanh Y vốn dĩ muốn tiến vào, nhìn thấy Lạc Thần dừng lại nàng cũng đành phải lùi lại, đứng bên cạnh Lạc Thần, cùng nàng ngẩng đầu nhìn tấm biển gỗ chạm khác hoa văn.
"Cửa tiệm này của em, vì sao lại gọi là Mặc Nghiễn Trai?"
"Cái này a." Sư Thanh Y nói: "Kỳ thực, trước đây nó không gọi tên này. Cửa tiệm này đầu tiên là thuộc sở hữu của tiểu di em, tên gọi Hoang Tàng Các, sau đó tiểu di nàng……"
Nàng buồn bã dừng một chút, mới nói tiếp: "Nói chung, sau này cửa tiệm là do em tiếp quản. Em cảm thấy cái tên trước kia chữ "tàng" nhiều ý xấu, "tàng" là cất giấu nhưng cũng là "táng", hoang táng hoang táng là điềm xấu, nên mới đổi tên. Về phần Mặc Nghiễn Trai sao, lúc đó trong đầu em đột nhiên cảm thấy cái tên này rất hay nên chọn nó thôi."
"Nga?" Lạc Thần tựa hồ tâm tình rất tốt.
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, khóe miệng mang theo một tia cười ôn nhu: "Em cảm thấy nó nên là cái tên này. Tên này dường như ở trong đầu em, tồn tại rất lâu, đúng lúc muốn đổi tên cho tiệm, thì nghĩ ngay đến nó."
"Tên rất hay." Lạc Thần chăm chú nhìn tấm biển: "Chữ em viết cũng rất đẹp."
Sư Thanh Y cảm thấy hứng thú: "Chị thế nào biết chữ trêи biển này là do em đề? Em dường như không có viết qua bút lông trước mặt chị?"
Lạc Thần tùy ý nói: "Trước đây ở trong Mặc Nghiễn Trai, chị từng thấy em dùng bút lông sao chép bị văn ra giấy, đối với chữ viết của em đương nhiên là có ấn tượng. Lúc em viết chẳng bao giờ thích móc lên, rất dễ nhận ra."
"Lúc viết bằng bút lông quả thật em không viết móc lên." Sư Thanh Y dắt tay Lạc Thần đi vào, vừa đi vừa nói chuyện: "Không biết thế nào lại có thói quen này."
Thời gian này thường thì Dương thúc cùng Trần Đống đều sẽ ở trong tiệm, chỉ là Dương thúc hôm nay có việc không đến tiệm, nên chỉ có Trần Đống ở đây trông coi.
Sư Thanh Y cho Trần Đống cùng những nhân viên khác về nghỉ sớm, chuẩn bị đóng cửa, cùng Lạc Thần ở trong tiệm kiểm kê đồ cổ.
Chỉ là lúc đóng cửa, Sư Thanh Y liếc mắt nhìn thấy cửa hiệu đối diện vẫn đang thi công ầm ĩ, mấy người công nhân lắp đặt thiết bị đang ở trong tiệm dọn vài bộ bàn ghế.
Đối diện vốn là một quán trà nhưng vì ông chủ dọn đi nơi khác buôn bán nên cửa hiệu đó vẫn bỏ trống. Vốn dĩ Sư Thanh Y dự định thuê luôn mặt bằng đối diện để mở rộng Mặc Nghiễn Trai, không ngờ lúc đi thương lượng thì chủ cho thuê nói là đã cho người khác thuê.
Không không người thuê là ai, chỉ có thể nhìn thấy mấy ngày nay một nhóm công nhân tăng ca ngày đêm tu sửa lắp đặt thiết bị, tiến độ kinh người, thậm chí mười một giờ đêm vẫn còn làm việc.
Xem ra, vị lão bản kia rất muốn nhanh chóng khai trương.
Xa xa quan sát bên trong, cũng bàn ghế được vận chuyển vào, có thể đoán được đó là một quán trà.
Mặc kệ là quán trà hay quán cà phê, cũng không liên quan đến Sư Thanh Y vì vậy nàng chỉ đạm nhạt nhìn thoáng qua rồi đóng cửa lại.
Hôm qua Mặc Nghiễn Trai mới nhập một số hàng, trong đó có bộ ly thanh đồng, bên trong có chút trầm tích đồng xanh cần thanh lý.
Việc thanh lý phải vô cùng cẩn thận, lại mất nhiều thời gian, nên cần kiên trì cùng thao tác tinh tế. Lo lắng Dương thúc tuổi tác đã cao không thích hợp làm những việc này, những người khác cũng không được nên Sư Thanh Y đành phải cùng Lạc Thần tiến hành thanh lý.
Bộ đồ dùng uống rượu thanh đồng gồm mười món, chín chiếc ly, chia làm chín đứa con của rồng mà điêu khắc, long tử uy nghi tôn quý, còn lại là một bầu rượu, tạo hình phụ thần chi long. (cha của chính con rồng.).
Trọn bộ đẳng cấp phi thường cao, hiển nhiên là trân phẩm hiếm gặp.
Chính bởi vì quý hiếm, hơn nữa số lượng lại nhiều, nên lúc Sư Thanh Y cùng Lạc Thần thanh lý, phải mất đến sau đêm mới xong, các nàng ban ngày bận rộn, vì vậy cũng chỉ có thể đến vào buổi tối.
Trong nháy mắt đã đến thứ tư, bộ đồ uống rượu mới xem như khôi phục phong thái.
Làm xong mọi việc, đã là mười giờ tối, Sư Thanh Y mang bộ đồ dùng thanh đồng cẩn thận cất giữ, sau đó rót cho Lạc Thần một ly sữa nóng, cười nói: "Bà chủ Lạc, vất vả rồi."
Lạc Thần uống một ngụm sữa: "Nếu vất vả, vậy có thưởng không?"
Sư Thanh Y đến gần Lạc Thần, bàn tay thanh mãnh thay nàng xoa bóp hai vai, cúi đầu kề sát tai nàng, mang theo vài phần ngượng ngùng ôn nhu nói: "Về nhà sẽ thưởng."
Lạc Thần mỉm cười, liếc mắt nhìn chiếc hộp Sư Thanh Y dùng để đựng bộ ly thanh đồng, yên lặng một lúc mới nói: "Em tận tâm thanh lý nó, lại tựa hồ không dự định đem nó ra bán?"
"….. Ân." Do dự chốc lát, Sư Thanh Y gật đầu.
Lạc Thần yên lặng.
Sư Thanh Y ở trước mặt nàng luôn không cách nào giấu diếm chuyện gì, thấp giọng nói: "Sư Dạ Nhiên, sắp đến sinh nhật chị ấy. Là….. thứ sau tuần này."
Dường như đã sớm đoán được, Lạc Thần không tỏ thái độ gì.
Cho dù năm năm nay, Sư Thanh Y cho đến bây giờ cũng chưa từng quay về Sư trạch, cũng không đến thăm Sư Dạ Nhiên, nhưng hàng năm sinh nhật Sư Dạ Nhiên, nàng vẫn luôn chuẩn bị quà. Có đôi khi là để Dương thúc mang đến, có đôi khi là tự mình đưa đến trước cổng nhà, nhưng nàng chính là không muốn vào nhà.
Loại tình cảm này, giống như nước chảy, trừ phi thực sự tuyệt vọng khô cạn, bằng không rất khó dừng lại.
Tình yêu như vậy.
Tình bạn, tình thân cũng thế.
Sư Thanh Y có chút nhu nhược hỏi: "Chị cùng em bận rộn nhiều ngày như vậy, bận đến tận đêm chỉ là vì món quà này, chị có cảm thấy không đáng hay không?"
"Sao có thể." Lạc Thần đặt ly sữa đã uống xong xuống ,nói: "Bất kể đây là tặng cho ai, hoặc là dùng để bán, đều là vật em lựa chọn. Nếu người đó là người, thế nào lại nói đáng hay không đáng."
Sư Thanh Y trong lòng ngọt ngào, nhịn không được ôm lấy nàng, hôn một cái: "Thật không ngờ kẻ giả đứng đắn như chị cũng biết nói ngọt."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Em thích ngọt nên chị mới phải bất đắc dĩ."
Sư Thanh Y vừa buồn bực vừa muốn cười, dắt tay nàng ra ngoài: "Nói cứ như em rất nông cạn. Đi, chúng ta mau về nhà thôi."
Sau khi rời khỏi, Sư Thanh Y đóng cửa Mặc Nghiễn Trai, có thể nhìn thấy còn đường tràn ngập ánh đèn, tô điểm cho đêm thu vốn thanh mát, hợp với ánh trăng, vô cùng thanh tĩnh.
Trong không khí mơ hồ có một cổ hương khí rất đạm nhạt, tựa hương lại không phải hương, là từ trong cửa hiệu đối diện tỏa ra.
"Đây là?" Sư Thanh Y kinh ngạc.
Lạc Thần ngước mắt nhìn, phát hiện cửa hiệu kia vẫn chưa kịp treo bảng hiệu, trước cửa vài chiếc phong linh, gió đêm thanh mát thổi qua, leng keng leng keng, trong trẻo du dương.
Một nữ nhân đang tựa lưng trước cửa, bóng lưng đổ dài.
Dáng vẻ vô cùng bình thường, thuộc vào loại giữa một đám người không cách nào tìm ra, nhưng tư thái lại yểu điệu thướt tha, thiên kiều bá mị, đôi mắt thu đầy ánh đèn, ôn nhu nhìn hai người.
Nữ nhân này mấy ngày hôm trước Sư Thanh Y đã gặp qua, nàng là bà chủ của quán trà sắp khai trương ở đối diện.
"Hai vị tiểu thư." Bà chủ mỉm cười nói: "Qua hai ngày nữa quán trà của tôi sẽ khai trương, sau đó chúng ta chính là hàng xóm rồi, không bằng bây giờ vào trong ngồi uống chén trà ?"
Lạc Thần nói: "Là uống trà, hay là uống rượu?"
Bà chủ cười híp mắt: "Tôi quả thật có nấu rượu, tiểu thư có hứng thú sao?"
Lạc Thần cùng Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nhau, hướng nữ nhân kia gật đầu: "Xin nhận ý tốt của bà chủ."
Lạc Thần đáp xong, bên này Sư Thanh Y lại mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Nàng chỉ cảm thấy bà chủ cửa hiệu đối diện khí chất thực sự rất yêu nghiệt, nhưng từ tướng mạo lại nhìn không ra điểm này. Hơn nữa từ lúc nàng cùng Lạc Thần đứng trước cửa quán đến lúc nhận lời mời, cảm giác thật giống như lệch khỏi quỹ đạo xã hội hiện đại, thời gian đảo ngược.
Đang nghĩ ngợi, đôi mắt mỹ lệ của bà chủ hướng Sư Thanh Y nhìn đến, ánh sáng lưu chuyển.
Sư Thanh Y đột nhiên giật mình.
"Mời vào trong." Bà chủ dẫn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần vào trong, bên trong quả nhiên bày trí phong nhã, bên ngoài là bàn ghế ngồi dùng trà bên trong là phòng, không khí tràn ngập một mùi hương mê hoặc nhân tâm.
Ba người ngồi xuống, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi một bên, bàn chủ ngồi một bên.
Sư Thanh Y chăm chú nhìn ngón tay bà chủ, nhìn đến khôn chuyển mắt, ngón tay thon dài mềm mại như hành tước, lưu loát rót cho Sư Thanh Y cùng Lạc Thần mỗi người một chén rượu.
Chén sứ men xanh, thanh rượu trong suốt, dưới ngọn đèn toát ra một cổ nhã nhặn mỹ lệ.
Bà chủ rót rượu xong, lại cho mỗi người một viên cơm rượu: "Hai vị, mời dùng."
"Tài nấu rượu của bà chủ quả nhiên rất tốt." Lạc Thần rũ mi, uống một ngụm rượu, đạm nhạt nói: "Hiện nay đã không còn những người chân chính biết ủ rượu."
Quả thật hiện tại tràn ngập các loại rượu, dây chuyền sản xuất quy mô lớn, mặc dù là các loại rượu nổi tiếng cũng không tránh khỏi việc chạy theo số lượng và lợi nhuận.
Phương pháp ủ rượu từ xa xưa này tựa hồ đã sớm biến mất cùng lịch sử.
Bà chủ mỉm cười: "Vị tiểu thư này, cũng là người hiểu biết về rượu?"
"Trước kia tôi đã từng uống rượu, nhưng hiện tại không uống nữa, bời vì không có rượu để uống." Lạc Thần nâng tầm mắt nhìn nữ nhân kia: "Bà chủ, cùng tôi là một loại người, nói vậy cũng có cái nhìn giống tôi. Chỉ là bà chủ có thể tự ủ rượu, còn tôi lại không có tài cán này."
Nữ nhân nói: "Vò rượu này là tôi không lâu trước đó từ quê nhà mang đến, đã ủ mười lăm năm, uống hết rồi cũng sẽ không có nữa."
Sư Thanh Y trong lòng suy xét, rốt cục ánh mắt trong suốt nhìn nữ nhân kia: "Bà chủ, có thể ủ tiếp mà."
Nữ nhân kia khóe mắt khẽ cong, nhìn nàng: "Ủ rượu cần thời gian, đợi mười lăm năm nữa, tiểu thư, tôi không có thời gian để làm."
Nàng rõ ràng tướng mạo bình thường như vậy, nhưng tư thái trong mỗi một cử chỉ thật sự là quá quyến rũ.
Dường như có thể mị đến tan chảy lòng người .
Sư Thanh Y lại không bị tan chảy, ngược lại khẽ hừ một tiếng.
Nữ nhân kia che miệng, không ngừng cười khanh khách.
Ngón tay thon dài của Lạc Thần nâng chén sứ men xanh, nhạt nhẽo thấp giọng nói: "Cảm ơn rượu ngon của cô, Thiên tiểu thư, tôi kính cô."
Nữ nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại chẳng hề để tâm mà nở nụ cười: "Đôi mắt của Lạc tiểu thư quả nhiên rất sắc bén. Xem ra là quá lâu không dùng, thuật dịch dung của tôi đã kém đi rồi."
"Thuật dịch dung của Thiên tiểu thư rất tốt." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Chị của tôi sinh tiền cũng rất thạo dịch dung, cô cũng ngang tầm với chị ấy."
Ngón tay Sư Thanh Y đặt trêи mặt bàn, có chút đau đầu bổ sung: "Cô dịch dung rất lợi hại, điểm này tôi thừa nhận, nhưng cô sau khi thay đổi khuôn mặt vẫn không có thay đổi gì, vẫn như vậy….. như vậy."
…………Cợt nhã như vậy.
Thiên Thiên xoay lưng đi, kéo mặt nạ dịch dung xuống, lại lấy kính áp tròng màu đen xuống, lúc này mới quay đầu lại, nâng mắt nhìn Sư Thanh Y.
Đôi mắt nàng phát ra ánh sáng u lam, phong tình vạn chủng cười: "Sư tiểu thư, như vậy cái gì?"
Sư Thanh Y lãnh đạm nói: "….không có gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.