Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 145: Tìm cát dưới nước




"Ai?" Diệp Trăn quả nhiên hứng thú với việc này, vừa nghe Sư Thanh Y nói muốn nhìn hắn theo dõi một người, lập tức hạ giọng, vẻ mặt cũng nghiêm túc hiếm thấy.
Sư Thanh Y cũng vội trả lời hắn, mà chỉ nói: "Nghe nói người nhân tiền làm việc như các anh làm những việc này còn phải xem đối phương là ai sao. Nếu như tôi không nói trước, Diệp tiên sinh có nguyện ý giúp đỡ hay không?"
Diệp Trăn chuyên đi xa một chút, đứng dưới bóng đêm mờ ảo, cười nói: "Không sai, chúng tôi đều nhìn tiền làm việc. Bất quá nếu như là yêu cầu của Sư tiểu thư tôi là nguyện ý. Bây giờ tôi nhận lời, vậy cô có thể nói nói cho tôi biết đối phương là ai chưa?"
"Tiêu gia nhị tiểu thư, Tiêu Dĩ Nhu. Hẳn là anh biết?"
Trong điện thoại trầm mặc chốc lát.
Sư Thanh Y vẫn cầm điện thoại, tựa lưng vào ghế yên lặng chờ xem phản ứng của Diệp Trăn .
"Dĩ nhiên biết." Diệp Trăn nói: "Trước đây bọn tôi đã từng làm việc cho nàng."
Sư Thanh Y ngữ khí rất đạm nhạt: "Vậy bây giờ Diệp tiên sinh nghĩ sao?"
"Thật lòng mà nói, Tiêu Dĩ Nhu là một người không dễ chọc vào, tôi có chút sợ nàng." Diệp Trăn trước đây miệng lưỡi trơn tru, tựa hồ thực sự có chút sợ hãi, giọng nói nặng nề, lại nói tiếp: "Bất quá vừa rồi tôi đã đáp ứng cô, nhất định sẽ tận lực đi làm, Sư tiểu thư cô yên tâm."
Sư Thanh Y kiều mị cười rộ lên: " Diệp tiên sinh, biết vì sao tôi lại tìm anh không?"
Diệp Trăn mỉm cười: "Nhất định là bởi vì tôi quá tuấn tú ."
Sư Thanh Y bỏ qua câu nói tự kỉ không nghiêm túc của hắn, nói: "Bởi vì tôi tin tưởng anh. Theo tôi nghĩ, những chuyện này giao cho anh sẽ rất yên tâm, trước đây lúc bị Trữ Ngưng bắt đến Lạc Nhạn Sơn, tôi cũng nhận của cô rất nhiều ân tình, nếu như khi đó không phải cô giúp tôi kéo dài chốc lát, có thể tôi đã chết rồi. Đối với điểm này, tôi vẫn rất cảm kϊƈɦ, ghi nhớ trong lòng."
Một nữ nhân, phải thế nào mới có thể để một kẻ tham tiền vì nàng làm việc đồng thời một mực trung thành?
Ngoại trừ thù lao, điều cơ bản nhất chính là lúc thích hợp mềm giọng nói ngọt vài câu.
Nhất là loại nam nhân thiếu tiền lại mềm lòng trước mặt nữ nhân như Diệp Trăn, cách này vô cùng thích hợp, mang lại hiệu quả rất rõ ràng.
Trầm mặc một lúc, Diệp Trăn thấp giọng nói: "Sư tiểu thư, tôi hiểu rõ, cô yên tâm đi."
"Chân của anh hiện tại thế nào rồi ?" Sư Thanh Y hỏi.
Diệp Trăn nói: "Tôi quanh năm lăn lộn đánh đấm, thân thể như sắt thép, chân bị thương lúc trong cổ lâu đã gần như khỏi hẳn, có thể chạy có thể nhảy, theo dõi một người không có nữa điểm vấn đề."
"Chờ anh khỏi hẳn hãy bắt đầu làm việc." Sư Thanh Y nâng tầm mắt, xuyên qua cửa kính nhìn ánh đền đêm bên ngoài: "Về phần người bạn anh nói, anh hỏi ý của hắn, nếu như hắn đồng ý, ngày mai chúng tôi sẽ hẹn gặp để nói chuyện."
"Được, Sư tiểu thư."
"Đã khuya rồi, trước hết nói đến đây, ngày mai lại nói tiếp." Sư Thanh Y cúp máy: "Tạm biệt."
Điện thoại kết thúc, Sư Thanh Y nghiêng đầu, yên lặng ngồi trêи ghế một lúc sau đó mới rời khỏi phòng sách, đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Không bật đèn, trong phòng ngủ một mảnh yên tĩnh như nước, tựa như bước vào một thế giới khác.
Sư Thanh Y trong bóng tối nhìn nữ nhân đang say ngủ trêи giường, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên mơ hồ có cảm giác bất an.
Nàng ở trước mặt người khác luôn đủ quyết đoán mạnh mẽ để gánh vác mọi thứ , không chút do dự, nhưng một khi phải đối mặt Lạc Thần, sự mềm yếu tận cùng của nàng không hề che giấu mà lộ ra.
Vì Lạc Thần lo lắng, vì Lạc Thần suy nghĩ.
Vui vẻ, ngượng ngùng, quyến luyến. Hận không thể vì nữ nhân này mà làm mọi việc, nhưng cường đại ân nhẫn như nàng, căn bản là không cho nàng cơ hội đó.
Lạc Thần lúc này đang khó chịu cuộn người lại ngủ, một câu dư thừa cũng không nói với Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cẩn thận xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh Lạc Thần, nâng tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nàng. Dừng chốc lát, ngón tay lại nhẹ nhàng xốc lên một góc áo ngủ, bàn tay trượt vào, đặt trêи bụng trái mềm mại của Lạc Thần.
Nhẹ nhàng xoa bóp một lúc, tay Sư Thanh Y chậm rãi trườn lên, chờ lúc ngón tay cách lớp áo ngủ chạm đến ngực của Lạc Thần, quang ảnh trong mắt rốt cục lay động trong bóng đêm.
Nàng thực sự đau dạ dày sao?
Nếu như đau dạ dày, vì sao trong lúc ngủ nàng lại vô thức đè chặt ngực mình, mà không phải là bụng trái, vị trí của dạ dày.
Nàng…… giấu diếm mình chuyện gì.
Sư Thanh Y thu tay về, một lần nữa nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Lạc Thần, hôn lên tóc dài của nàng, thấp giọng nỉ non: "Ngủ ngon, Lạc Thần."
Sáng hôm sau, Sư Thanh Y đặc biệt thức dậy rất sớm, nấu một nồi cháo. Giống như dự liệu của nàng, Lạc Thần quen dậy sớm hôm nay trái lại thức dậy tương đối trễ.
Sư Thanh Y ʍút̼ một chén cháo đến đặt trước mặt Lạc Thần: "Dạ dày của chị bây giờ không tốt, ăn uống thanh đạm một chút. Chị nếm thử cháo này, xem có thích hay không?"
Lúc nói những lời này, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lạc Thần, cực kỳ tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Lạc Thần.
Nhưng hiện tại Lạc Thần thần sắc tự nhiên, không nhìn thấy nửa điểm khác thường. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, dung mạo thanh nhã như phù dung đã thay thế vảo mệt mỏi suy yếu tối qua, không chút nào che giấu mà nhìn vào mắt Sư Thanh Y, cùng nàng đối diện: "Tài nghệ của em, sao chị lại không thích."
Sư Thanh Y nâng má, yên lặng nhìn Lạc Thần ăn cháo.
"Có việc muốn nói với chị sao?" Lạc Thần thoáng nhìn dáng vẻ của nàng, đạm nhạt cười nói.
"Ân." Sư Thanh Y gật đầu: "Mấy ngày này, chị đừng đi Liễu Sắc, em biết chị nhất định sẽ trở lại đó thăm dò, nhưng trong khoảng thời gian này tốt nhất không nên đi, nếu như chị muốn đi, đến lúc đó em cùng chị đi. Liễu Sắc bên kia, em sẽ an bài người vào theo dõi, lát nữa em sẽ ra ngoài gặp người đó."
Lạc Thần đặt chén cháo xuống, cười: "Ân, còn đặc biệt tìm người trà trộn thăm dò? Em tìm người nơi nào, thích hợp sao?"
"Diệp Trăn giúp em tìm người, nghe hắn miêu tả, xem như thích hợp."
Ánh mắt Lạc Thần thâm trầm: "Người trong Liễu Sắc cũng không phải dễ đối phó như vậy. Nhất là vị Chương Thai Liễu lão bản kia, hơn nữa nếu như người em tìm vào làm nội gián không thông minh, sợ rằng sẽ có họa lớn."
"Cái này em hiểu rõ." Sư Thanh Y nói: "Diệp Trăn nói bạn hắn dung mạo tuấn tú, đầu óc linh hoạt, chuyện này hẳn là có thể làm được. Bất quá cũng là miệng hắn nói như vậy, chờ em xem thử thế nào mới có thể quyết định dùng hay không dùng. Về phần Chương lão bản kia, thoạt nhìn là một kẻ thông minh, đối với việc tuyển người dĩ nhiên cũng sẽ thận trọng, nếu như em muốn dùng người, dĩ nhiên sẽ tốn chút thời gian huấn luyện trước. Chờ hắn thuận lợi thông qua tuyển dụng, vào Liễu Sắc một đoạn thời gian mới có thể giao phó nhiệm vụ cho hắn. Yên tâm, tất cả đều sẽ ổn thỏa."
Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong, cười rộ lên: "Thanh Y, em cũng biết huấn luyện sao?"
Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng, vén tóc bên tai.
"Lúc nào đó cũng cho chị lĩnh giáo a."
Gương mặt Sư Thanh Y ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Cho dù em không huấn luyện. Vũ Lâm Hanh cũng có thể."
Vũ Lâm Hanh nuôi một đám thuộc hạ, mỗi người đều rất nghe lời, ngay cả người trước đây phạm lỗi bị nàng đuổi đi hiện tại làm ngưu lang trong Liễu Sắc, Đinh Tử Khản vẫn nể sợ nàng như vậy. Không thể không nói, Vũ Lâm Hanh dạy người tất có vài phần thủ đoạn.
Lạc Thần chỉ cười không nói.
Sư Thanh Y nói tiếp: "Liễu Sắc bên kia an bài xong rồi, về phần Tiêu Dĩ Nhu, em đã cho Diệp Trăn theo dõi, hắn sẽ định kỳ báo cáo tình hình."
Nói đến đây, Sư Thanh Y lại rầu rĩ bổ sung một câu: "Được rồi, Tiêu Dĩ Nhu kia quá khó lường, cùng cô ta biểu hiện khách sáo là được rồi, sau này nếu như cô ta có tìm chị, chị đừng nhận lời cô ta."
Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng: "Em cũng đã cho Diệp Trăn theo dõi cô ta, nhất cử nhất động của cô ta em dĩ nhiên đều có thể nắm được, chị làm sao dám nhận lời cô ta đây?"
Sư Thanh Y nóng nảy: "Chị thế nào có thể nói như vậy?"
"Vậy nên nói như thế nào?"
"Chị phải nói chị tuyệt đối sẽ không nhận lời cô ta, mà không phải là không dám nhận lời." Sư Thanh Y hừ nhẹ một tiếng, cầm muỗng ʍút̼ cháo đưa đến bên miệng Lạc Thần: "Biết không?"
"Tuân mệnh, điện hạ." Lạc Thần mỉm cười, ăn cháo Sư Thanh Y đút.
"Ai?" Sư Thanh Y trái lại kinh ngạc: "Chị vừa gọi em là gì?"
"Không có gì, chị chỉ đùa thôi." Ánh mắt Lạc Thần nhìn vào đồng hồ trêи tay Sư Thanh Y: "Diệp Trăn bọn họ hẹn em lúc mấy giờ?"
"Mười giờ ba mươi. Em cũng gọi Vũ Lâm Hanh đến, buổi trưa sẽ gặp bọn họ ở ngoài thuận tiện dùng cơm." Sư Thanh Y ôn nhu nói: "Bây giờ thân thể chị không tốt, tốt nhất là nên ở nhà nghỉ ngơi, những chuyện khác đều không cần lo lắng, đã có em rồi."
"Ân." Trầm ngâm chốc lát, Lạc Thần gật đầu.
Người Diệp Trăn tìm giúp Sư Thanh Y tên là Dịch Bắc, vừa nhìn quả nhiên giống như lời Diệp Trăn nói, khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ thật sự rất hợp với nơi phong nguyệt như Liễu Sắc. Chẳng qua là hắn cũng giống như Diệp Trăn, lăn lộn kiếm sống, khó tránh khỏi có chút thói quen thô bỉ, mà đến Liễu Sắc là nữ nhân, đa số đều thích được tỉ mỉ chăm sóc chiều chuộng, vì vậy điểm này Dịch Bắc vẫn cần được đào tạo lại.
Gặp mặt tò chuyện hồi lâu, Sư Thanh Y cũng thăm dò được tính cách của đối phương.
Dịch Bắc miệng mồm nhanh nhẹn, biết ăn nói, cũng hiểu được một chút cách quan sát ngôn hành, quan trọng nhất là hắn tuấn tú, nếu như thực sự có thể huấn luyện cho hắn, vẫn có thể xem là một một nhân tài thích hợp đến Liễu Sắc thám thính nhất.
Đang dùng cơm trưa, Vũ Lâm Hanh cười tươi như hoa mà đối diện hai nam nhân nói chuyện, Sư Thanh Y lại ở một bên xem thời gian.
Diệp Trăn dù sao cũng đã từng tiếp xúc với Vũ Lâm Hanh, đối với dáng vẻ tươi cười của nàng vô cùng kinh sợ, Vũ Lâm Hanh cười càng vui vẻ, tâm tự lại càng thâm sâu, điểm ấy Diệp Trăn đã biết rõ, vì vậy chỉ đành cười làm lành không dám nói lung tung. Nhưng Dịch Bắc lại không biết, bị Vũ Lâm Hanh mềm giọng tươi cười đến hồ đồ, đầu óc choáng váng.
Vũ Lâm Hanh còn lừa Dịch Bắc uống rượu, người đẹp mời rượu dĩ nhiên không từ chối, Dịch Bắc sau khi uống vài ly, quả thực không còn biết đâu là hướng bắc.
Sư Thanh Y lại rót cho Dịch Bắc một ly rượu, cười nói: "Dịch tiên sinh, những gì cần hiểu anh cũng đã hiểu rõ ràng. Tôi chỉ muốn anh nhớ kỹ hai điểm, điểm thứ nhất, nếu như có người khác cho anh lợi ích, bọn tôi còn có thể cho anh nhiều hơn, cho nên ích lợi chỉ có nhiều không có ít."
Dịch Bắc liên tục gật đầu: "Dĩ nhiên, dĩ nhiên, cảm ơn hai vị tiểu thư chiếu cố, tôi đời này thật đúng là chưa từng có ai xem trọng như vậy. Tuy rằng tôi không có tiền đồ gì nhưng hai chữ đạo nghĩa tôi vẫn biết viết, sau này tôi nhất định làm việc thật tốt, việc các người giao cho tôi, Dịch Bắc tôi chết cũng không từ chối."
"Chết không từ chối thì không cần." Sư Thanh Y xua tay cười khẽ, lại rũ mi dò xét hắn: "Về phần điểm thứ hai, nếu như bọn tôi cho anh lợi ích mà anh không biết quý trọng, đó chính là anh phá hỏng giao ước trước, đến lúc đó, bọn tôi cũng sẽ dựa theo quy tắc trong nghề mà xử lý. Như vậy mới công bằng, không phải sao?"
"Quy tắc trong nghề của các anh." Vũ Lâm Hanh nâng chén rượu: "Hẳn là anh hiểu rõ."
"Hiểu, hiểu." Dịch Bắc đang say rượu đột nhiên bị hai nữ nhân kẻ xường người họa làm tỉnh: "Xin hai vị yên tâm, tôi hiểu được cách làm việc, cũng hiểu được cách làm người."
Sư Thanh Y cười nói: "Diệp tiên sinh cũng đã hiểu?"
Diệp Trăn trong lòng nói thầm nếu như tôi không hiểu vậy thì phải đi nhảy sông tự vẫn rồi, liền hướng Sư Thanh Y nâng ly: "Hiểu, dĩ nhiên hiểu."
Cứ như vậy, Diệp Trăn chuẩn bị theo dõi Tiêu Dĩ Nhu, cùng Sư Thanh Y tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều, còn Dịch Bắc phần lớn thời gian đều theo Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh đặc biệt cho người đào tạo Dịch Bắc, bao gồm cả đầu tóc, phong cách ăn mặc, ăn nói, đều hoàn toàn thay đổi, đồng thời còn huấn luyện nằm vùng, trong đó có cả dùng thiết bị nghe trộm, các loại camera mini. Tất cả chỉ vì để hắn một ngày nào đó có thể thuận lợi thông qua tuyển dụng, trở thành người trong tay Chương Thai Liễu, làm nhân viên chính thức.
Mà thời gian trôi đi rất nhanh.
Trước đó Sư Thanh Y còn buồn cười mà lập ra một kế hoạch cho kỳ nghỉ, mà câu "kế hoạch luôn có thay đổi" trước kia của nàng đúng là đã ứng nghiệm.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi lại xảy ra nhiều việc như vậy, cho nên theo như kế hoạch cũng chỉ có thể dẫn Lạc Thần đi dạo phố, về phần cưỡi ngựa cùng luyện súng đều bị hoãn lại sau này.
Vốn dĩ Sư Thanh Y đối với sức khỏe của Lạc Thần vẫn có nỗi lo lăng mơ hồ, bất quá sau đó biểu hiện của Lạc Thần lại giống như bình thường, lo lắng trong lòng Sư Thanh Y lúc này mới giảm đi vài phần.
Buổi sáng hôm đó, sau khi Sư Thanh Y lái xe đưa Lạc Thần đến trường dạy lái xe, mới trở lại trường học tìm Duẫn Thanh.
Chỉ là trêи đường đến phòng làm việc của Duẫn Thanh, lại gặp Tiêu Ngôn đang ôm một đống lớn tài liệu, xem ra là vừa từ phòng làm việc của Duẫn Thanh đi ra.
"Sư Sư!" Thấy Sư Thanh Y, Tiêu Ngôn mừng rỡ đến kính mắt trêи mặt cũng sắp rơi xuống: "Nhiều ngày không gặp, khiến sư huynh nhớ đến chết đi được, mau cho sư huynh ôm một cái !"
Sư Thanh Y vẫn ôm cánh tay, đứng một bên dò xét Tiêu Ngôn, không mặn không nhạt nói: "Sư huynh, giáo sư nàng đang ở trong phòng sao?"
"Đối với tôi lạnh nhạt như vậy, trong lòng đều phải tan nát a." Tiêu Ngôn mặt dày nhún vai, lúc này mới nghiêm túc quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Giáo sư đang dựng mô hình, em khoang hãy vào, tôi vừa định mang tài liệu cho nàng nhưng lại phải quay về."
Nghe Duẫn Thanh đang dựng mô hình, Sư Thanh Y đã biết lúc này quả thật không phải lúc vào phòng làm việc của nàng.
"Sư Sư, em trước hết đừng nộp bài, tránh cho giáo sư tức giận. Đi, chúng ta vào phòng tài liệu, Duệ Tử đang ở đó." Tiêu Ngôn cười bắt chuyện.
"Tào Duệ bình phục thế nào rồi?" Sư Thanh Y nổi lên hứng thú, gật đầu, cùng Tiêu Ngôn vừa nói vừa đi đến phòng tài liệu.
"Hắn bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ bệnh, chỉ vì ở trong ký túc xá nên thường đến giúp tôi một số việc, nếu không sư huynh tôi sẽ mệt đến thổ huyết."
Vốn dĩ Sư Thanh Y muốn hỏi Tiêu Ngôn một chút về chuyện của Tạ Gia Bội, nhưng thấy tình trạng của hắn như vậy tựa hồ đã lãnh đạm đem Tạ Gia Bội quên đến chính tầng mây, nên cũng không tiện mở miệng, cho dù mở miệng bất quá cũng chỉ là xen vào việc của người khác, vì vậy chỉ đành cùng Tiêu Ngôn vừa đi vừa thảo luận về chuyện của tổ đề tài.
Cùng lúc đó, Duẫn Thanh vẫn đang trong phòng làm việc dựng mô hình.
Mô hình cửu trọng bảo tháp ở Lạc Nhạn Sơn.
Nàng đã ở trong phòng làm việc dựng mô hình rất nhiều ngày, gần như sắp hoàn thành mô hình bằng gỗ thu nhỏ của cửu trọng bảo tháp, tiêu hao rất nhiều thời gian cùng tinh lực. Đối với nàng mà nói, thông qua cổ vật khai quật được, tư tay từng chút từng chút một xây dựng mô hình, hơn nữa còn có thể hiểu rõ ý đồ khi xây dựng công trình vào thời điểm đó chính là một cách nếm trãi lịch sử.
Chỉ là nghiêm cẩn quy cũ như Duẫn Thanh, có chứng ép buộc rất nghiêm trọng.
Hiện tại nàng đang nhìn một miếng gỗ ở tầng thứ năm, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng, mi tâm nhíu chặt, dùng ngón tay đẩy gọng kính, cẩn thận xếp lại miếng gỗ kia.
Thật vất vả mới xếp được đúng vị trí, khóe miệng Duẫn Thanh khẽ cong, khó có được biểu lộ chút ý cười, tay phải sờ tìm tách cafe để ở trêи bàn.
Nhưng chỉ sờ được một khoảng không.
Duẫn Thanh ngẩn ra, rõ ràng vừa rồi nàng đặt tách cafe ở đây, vô thức liếc mắt nhìn xem, chỉ thấy bên cạnh bàn đoan chính đứng một nữ nhân tóc dài.
Nữ nhân kia tay phải cầm tách cafe, dung mạo ưu nhã mà tựa vào bàn làm việc của Duẫn Thanh, đôi mắt sắc lạnh lẳng lặng nhìn nàng.
Duẫn Thanh: "……."
Tay trái của nàng run lên, miếng gỗ vừa đặt vào vị trí rơi xuống mô hình tầng thứ tám, khiến tầng này cũng đỗ xuống.
"Giáo sư tựa hồ rất không chuyên tâm?" Nữ nhân đạm nhạt nói.
"Sư Dạ Nhiên." Duẫn Thanh lộ ra khuôn mặt không còn huyết sắc : "Trong tay cậu đang cầm là tách cafe của tôi."
"Nga, thật không?" Sư Dạ Nhiên ngữ khí càng thêm nhạt: "Mặc dù tôi có chứng ưa sạch, nhưng tôi không ngại đó là cậu. Giáo sư."
Nhìn một đống hỗn độn những miếng gỗ trêи bàn, gân xanh ở huyệt Thái Dương của Duẫn Thanh đều phải nổi lên: "Trước khi vào phòng làm việc của người khác, phép lịch sự cơ bản nhất là phải gõ cửa, điểm này, Sư tổng hẳn là rõ hơn tôi?"
"Tôi có gõ." Sư Dạ Nhiên nhấp một ngụm cafe: "Gõ rất nhiều lần, đáng tiếc giáo sư cậu lúc đó quá chuyên tâm nên không có nghe thấy. Thế nào vừa rồi đột nhiên lại không chuyên tâm rồi?"
Duẫn Thanh quay đầu đi, không phản bác lại: "…… Cô đến làm gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.