Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 108: Hận ly biệt




"Không nhớ được?" Sư Thanh Y kinh ngạc nói: "Thế nào lại như vậy."
Giọng nói Lạc Thần yếu ớt: "Em không phải cũng không nhớ được sao?"
Sư Thanh Y sửng sốt, ngược lại mi mắt rũ xuống.
Cân nhắc một hồi lâu, nàng nói sang chuyện khác, nhẹ giọng nói: "Ý em là, vì sao chị chỉ không nhớ rõ một số người và việc, tình trạng này rất hiếm thấy."
Lạc Thần lẳng lặng nhìn nàng, tựa hồ thở dài.
Một lúc lâu mới nói: "Kỳ thực trước đây lúc chị tỉnh lại, cũng không có cảm giác này, chỉ là đối với sự thay đổi của hoàn cảnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Giống như một giây trước đó còn đang trong của hiệu đồ cổ, gió mùa hạ rất mát mẻ, tất cả đều giống như thường ngày, thì một giây sau lại đột ngột đi đến một thế giới khác."
Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Đây là cảm giác bình thường, dù sao chị cũng vừa mới tỉnh."
Lạc Thần gật đầu: "Cho nên chị chấp nhận sự thật này. Nhưng dần dần, chị cảm thấy những ký ức này không hoàn chỉnh, có rất nhiều lần chị cảm thấy trong quá khứ đã gặp rất nhiều người, xảy ra rất nhiều việc."
Sư Thanh Y không tự chủ được mà xoắn ngón tay, giọng nói có vài phần khác thường: "Chị là muốn nói, đoạn thời gian đó xuất hiện vấn đề?"
Lạc Thần không nói lời nào, biểu thị thừa nhận.
Nếu nói như vậy, thật sự là thời gian xuất hiện sai lệch.
Theo ký ức của Lạc Thần dừng lại tại thời điểm cuối cùng là giờ ngọ màu hè năm đó, giả sử đó cũng chính là ngày Lạc Thần rơi vào hôn mê bị chuyển đến cổ mộ, ngủ thẳng đến hiện đại mới thức tĩnh, thời gian biến đổi thương hải tang điền, như vậy thời gian đó là chuẩn xác, không có điểm đáng nghi.
Thế nhưng Lạc Thần đối với những chuyện sau đó lại có ấn tượng vô cùng mờ nhạt, nói cách khác tại thời điểm đó, vẫn còn phát sinh rất nhiều biến hóa.
Đúng lúc chính là, những ký ức trong khoảng thời gian đó đều bị xóa đi một cách thần bí.
Tại sao có thể như vậy?
Sư Thanh Y nghi hoặc nói: "Ngày đó đã xảy ra chuyện gì đặc biệt sao? Chị cẩn thận nhớ lại xem, vì sao những chuyện sau ngày hôm đó chị lại không có ấn tượng?"
Lạc Thần chau mày: "Khi đó, trong cửa hiệu có một người khách đến."
"Người khách đó hình dáng như thế nào?" Sư Thanh Y đột nhiên cảm giác có chút khẩn trương, đồng thời bắt đầu cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như có một cây kim đâm vào trong đầu, rất khó chịu.
"Không nhớ được. Chỉ mơ hồ nhớ là Phong Linh reo lên, sau đó có người đi vào."
Sư Thanh Y nói: "Là nam hay là nữ, việc này hẳn là nên biết?'
ánh mắt Lạc Thần buông xuống, lắc đầu. Trêи lông mi dài phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, mà thời gian dường như theo lời nói của nàng chảy ngược.
Trở lại sáu trăm ba mươi tám năm trước.
Gió mùa hạ lay động phong linh treo trong cửa hiệu, leng keng leng keng. ánh mặt trời đổ dài vào bên trong, đầy đất vàng óng, một đôi giày giẫm lên ánh nắng.
Người nọ trầm thấp mở miệng: "Chưởng quỹ có ở đây không?"
Giọng nói nói phiêu đãng, nhẹ nhàng nỉ non.
Lạc Thần mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sư Thanh Y thấy dáng vẻ của nàng như vậy, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, chị không nên cố nhớ. Là em suy nghĩ không chu toàn, thân thể chị vốn dĩ không khỏe, còn để chị nhớ lại."
Lạc Thần cười nói: "Chị không yếu ớt đến vậy, nghỉ ngơi lâu rồi, đã không đáng ngại nữa. Nếu khi đó xuất hiện vấn đề, dù sao vẫn phải làm rõ."
Sư Thanh Y ôn nhu: "Nếu muốn cũng phải chờ sau này, dù sao thì chúng ta còn có rất nhiều thời gian."
Bởi vì nội dung cuộc trò chuyện là bí mật giữa hai người nên âm thanh vô cùng thấp, gần như là rỉ tai nói nhỏ. Các nàng nhẹ giọng nói chuyện như vậy ngược lại càng làm nổi bậc giọng nói của Vũ Lâm Hanh đang ở bên kia tra hỏi Trữ Ngưng.
Lạc Thần nghiêng mặt nhìn Vũ Lâm Hanh cùng Trữ Ngưng ở bên kia.
Lực chú ý của Sư Thanh Y cũng bị hấp dẫn, tùy ý nói một câu: "Trữ Ngưng là một nữ nhân ngoan cố, cũng rất khó đối phó. Hỏi lâu như vậy, Vũ Lâm Hanh phỏng chừng cũng không có cách nào."
"Thôi đi." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y ngây người.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đừng hỏi nữa, nếu nàng không muốn nói, cũng không nên cưỡng cầu."
Giọng nói của nàng rõ ràng trong trẻo lạnh như băng, nhưng thật ra lại mang theo vài phần dịu dàng, nghe vào có cảm giác yên tâm cùng mềm mại. Sư Thanh Y cảm thấy nàng là bởi vì quá mệt mỏi cho nên rất nhiều chuyện cũng không muốn tính toán nữa.
"Em đi gọi Vũ Lâm Hanh trở lại." Dường như để Lạc Thần thoải mái, Sư Thanh Y nói một câu như vậy, liền đứng lên đi đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh đang buồn bực muốn chết.
Trong đời nàng đây là lần đầu tiên gặp một nữ nhân miệng cứng như vậy, mềm cứng đều không ăn, dầu muối cũng không vào, thậm chí cầm dao kề cổ nàng uy hϊế͙p͙ cũng không có tác dụng.
Nữ nhân này chỉ cắn răng run rẩy, từ đầu tới đuôi một chữ cũng không nói.
Trong tay Vũ Lâm Hanh cũng có rất nhiều thủ hạ, cho nên đối với việc Trữ Ngưng bị đe dọa nhưng một chữ cũng không nói rất tán thưởng, dù sao làm lão bản đều sẽ thích những người kín miệng.
Nhưng về phương diện khác, nàng lại đối với Trữ Ngưng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sư Thanh Y vỗ vỗ vai Vũ Lâm Hanh, nhẹ giọng nói: "Trở lại nghỉ ngơi đi, đã khuya rồi. Tớ đã đặt báo thức, có thể ngủ đến ba giờ sáng, sau đó tranh thủ làm xong mọi việc trong buổi sáng sau đó ra khỏi đây."
Vũ Lâm Hanh không cam lòng: "Nếu như vẫn không xong thì sao?"
Trữ Ngưng cả người ướt sũng, đứng đó cười nhạt.
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Trữ Ngưng, nhàn nhạt nói: "Quên đi."
Lăn qua lăn lại như vậy thực sự rất mệt mỏi.
Bản thân cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh vì Tào Duệ cùng cách giải cổ trùng mà đến, dọc đường đi phong ba hiểm trở liên tiếp, gần như không có thời gian thở dốc, ai biết được còn có một tổ chức thần bí nào đó can dự vào chuyện này, mà mục đích của bọn họ lại không thể nào làm rõ, hoàn toàn không có manh mối.
Càng không cần bàn đến những chuyện sáu trăm ba mươi tám năm trước Lạc Thần đã gặp phải, đó còn phức tạp gắp trăm ngàn lần.
"Quên đi." Sư Thanh Y cúi đầu nỉ non, lặp lại một lần. Không riêng gì để thuyết phục Vũ Lâm Hanh, cũng là để thuyết phục bản thân.
Lông mi của nàng rất dài, lúc thoáng cúi đầu, có thể nhìn thấy chóp mi bao phủ một tầng ánh sáng, tựa hồ sẽ lay động. Cùng với dung mạo thanh tú xinh đẹp và tóc dài đen nhánh của nàng khiến cho người khác kiềm lòng không được mà sinh ra cảm giác thương tiếc.
Vũ Lâm Hanh nghe thấy ngẩn người, do dự chốc lát mới mềm mại đồng ý: "Được rồi."
Nhưng giây tiếp theo, Vũ Lâm Hanh đột nhiên đổi đề tài: "Vậy hôm nay trước hết cứ như vậy, chờ chúng ta ra khỏi chỗ quỷ quái này lại tiếp tục tra hỏi cũng không muộn. Đến lúc đó hỏi nàng ba ngày ba đêm, không cho ăn cơm, không cho uống nước, tớ không tin nàng không nói."
Sư Thanh Y cười lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Cậu đó, thích mồm mép giễu võ giương oai, thật ra lại mềm lòng, làm không được ác nhân, cho nên Trữ Ngưng nắm chắc cậu sẽ không làm gì nàng vì vậy mới không hề sợ hãi như vậy."
Nàng khẽ liếc mắt, nhạt nhẽo nhìn Trữ Ngưng: "Chị Trữ, cô nói đúng vậy không?"
Sắc mặt Trữ Ngưng chuyển xanh.
Sư Thanh Y vô vị nói: "Cô bất quá lợi dụng sự thiện lương của bạn tôi, biết nàng cứng miệng mềm lòng mà thôi, nhóm người các cô chỉ biết lợi dụng kẻ khác, âm mưu hại người. Kỳ thực đổi lại là tôi, nhất định có biện pháp để cô phải nói, chỉ là hiện tại tôi không muốn thôi. Về phần ông chủ kia của cô nếu như sau này cô gặp lại hắn, làm phiền giúp tôi nói với hắn một câu, hắn muốn gì chỉ cần hắn có năng lực lấy được thì cứ việc, nhưng tốt nhất là không nên động tâm tự với những người bên cạnh tôi."
Miệng nàng khẽ nhếch tựa hồ mang theo nét cười, nhưng đôi mắt trong suốt thâm trầm màu hổ phách lại không hề có ý cười.
Trữ Ngưng cảm giác được một cổ hàn khí trêи lưng, quay đầu sang một bên không dám nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y xoay người sang chỗ khác, đi trở về, Vũ Lâm Hanh cùng nàng sóng vai. Trở lại chỗ nghỉ ngơi, Vũ Lâm Hanh bởi vì tra hỏi hồi lâu tinh lực tổn hao quá lớn nên liền mở một lon thịt bò nhét đầy bao tử.
Đồ hộp đối với Vũ Lâm Hanh mà nói là vô cùng nhạt nhẽo, tiểu thư ăn đến nhíu mày, ai biết ăn đến phân nửa, Nguyệt Đồng lại từ bên cạnh nàng thò đầu ra, nhẹ nhàng meo ô một tiếng.
Thịt bò là món Nguyệt Đồng yêu thích nhất, ngửi được mùi thịt con mèo mập này lập tức trở nên có sức sống.
Vũ Lâm Hanh sợ đến ba hồn không thấy bảy vía, đành phải bỏ lại lon thịt bò còn thừa, chạy đến góc tường giả vờ ngủ. Nguyệt Đồng liền yên tâm thoải mái dùng móng vuốt thò vào trong lon thịt, từng chút từng chút kéo thịt bò ra ăn, trêи ria mép đều dính đầy nước sốt.
Thời gian tích tắc trôi nhanh.
Hiện tại đã hơn mười hai giờ đêm, là thời gian mọi người cần nghỉ ngơi, hơn nữa bốn phía hoàn cảnh tĩnh lặng, Diệp Trăn dựa vào tường, trong ngực ôm nữa túi bánh quy, từ lâu buồn ngủ mà thϊế͙p͙ đi.
Hắn vốn là loại nam nhân tính tình phóng khoáng, không có gì lo lắng, một người ăn no toàn gia không đói bụng, vì vậy thoải mái ngủ một giấc.
Nhìn thấy mọi người lần lượt chìm vào giấc ngủ, thậm chí ngay cả Nguyệt Đồng cũng tìm một chỗ nằm sắp xuống, chỉ còn lại Lạc Thần cùng Sư Thanh Y duy trì tỉnh táo.
Sư Thanh Y ngồi thẳng, thân thể đối với Lạc Thần nói: "Cũng mệt mỏi rồi, chị dựa vào người em ngủ một lát đi."
"Không mệt." Lạc Thần khẽ cười rộ lên.
"Chị xem chị lại giả vờ." Sư Thanh Y lúc này trái lại rất thẳng thắn, đôi mắt màu hổ phách dường như bao phủ một tầng ánh sáng trong suốt, cười nói: "Em đã vô cùng mệt mỏi, chị nhất định cũng như vậy, ít gạt em một chút."
Lạc Thần duỗi thẳng hai chân, nhẹ giọng nói: "Mệt rồi thì cứ đến đây ngủ."
Sư Thanh Y quả thực tức giận, cười nói: "Chị thế nào cùng em là ngược lại."
Lạc Thần nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Đến đây."
Ánh mắt của nàng mềm mại, Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy không cách nào chống cự, khẽ nhích người đến gần Lạc Thần.
Lạc Thần vươn tay, ôm lấy vai của nàng, đè nàng nằm xuống, để nàng gối lên đùi mình, Sư Thanh Y bị một cổ lực đạo mềm nhẹ đè xuống, đến lúc gối đầu lên đùi Lạc Thần, nhất thời cảm thấy không thích hợp, vô thức tránh né.
"Đừng nhúc nhích." Lạc Thần nhẹ nhàng ngăn nàng lại: "Ngủ đi."
Trong hơi thở len lỏi hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã của cơ thể nữ nhân, còn có nhàn nhạt mùi máu, hai thứ hòa lẫn vào nhau, đôi mắt Sư Thanh Y có chút khô rát: "Em…. không dám ngủ."
Nếu như ngay cả hai người các nàng cũng ngủ, Lạc Thần thân thể lại không tốt, vậy thì thực sự ngay cả một người canh chừng cũng không có.
"Đừng sợ." Bàn tay của Lạc Thần phủ trêи mặt nàng, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, đầu ngón tay vén lên vài sợi tóc của Sư Thanh Y, từng chút từng chút từ gương mặt vén lên sau vành tai.
Sư Thanh Y cuộn người lại, Lạc Thần đã trở thành lá chắn che chở nàng.
Nàng đưa tay nắm lấy một góc áo sơmi của Lạc Thần, khẽ vân vê, giống như động tác đó có thể mang đến cho màng ngắn ngủi an tâm cùng thả lỏng.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, Sư Thanh Y ngước mắt lên, hai người cứ như vậy nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
Bốn phía vô cùng trầm lặng, xa xa chỉ có dày đặc bóng đêm, có thể là bởi vì ban đêm quá mức yên tĩnh, trái lại tạo ra cảm giác bên trong đang ẩn giấu một nguy cơ đáng sợ nào đó.
Sư Thanh Y nghiêng mặt nằm trêи đùi Lạc Thần, kéo cổ tay nàng đến, nhẹ nhàng hôn lên. Có lẽ là nằm trêи đùi nàng quá thoải mái, cũng có thể là hương thơm quá ôn nhu, dần dần, mí mắt nàng biến nặng, cuối cùng thực sự ngủ thϊế͙p͙ đi.
Lạc Thần vẫn tỉnh táo, đôi mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt ngủ say của Sư Thanh Y một lúc, lại trượt đến mảnh hắc ám phía xa xa, hô hấp mơ hồ có vài phần khó nhọc.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Sư Thanh Y đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Bên tai nghe được tiếng Lạc Thần cùng Thạch Lan nói chuyện, nàng lập tức lên đạn súng lục, xoa huyệt Thái Dương nhìn đồng hồ, cư nhiên phát hiện đã hai giờ năm mươi sáng, cách thời gian báo thức chỉ còn mười phút.
Thực sự quá mệt mỏi rồi, những người khác đều ngủ sâu như chết.
Lạc Thần nói: "Các người đi đi."
Vẻ mặt Thạch Lan hiếm thấy lộ ra sự cảm kϊƈɦ, nói: "Cảm ơn các cô."
Nàng xoa nhẹ đầu của Âm Ca, nói tiếp: "A âm, nói cảm ơn."
Vừa ngủ dậy, đầu Sư Thanh Y có chút đau đầu, trong lòng hãy còn cảm thấy may mắn vài trong lúc ngủ không xảy ra chuyện gì. Nàng điều chỉnh tốt tâm tình, đối với Âm Ca cười nói: "Tạm biệt."
Âm Ca còn đang buồn ngủ, dáng vẻ ngơ ngác, cũng không nói chuyện, Thạch Lan chỉ đành bất đắc dĩ nắm tay nàng rời khỏi, một cao một thấp, Thạch Lan soi đèn pin đi về phía trước, Âm Ca một thân giá y, giống như một con cừu nhỏ màu hồng theo ở phía sau.
Chờ ánh đèn pin xa dần, dung thành một điểm sáng, ở chỗ sâu trong trong bóng tối đột nhiên tuôn ra một tiếng động.
Răng rắc.
Tựa hồ là có gì đó nứt ra.
Sư Thanh Y trong lòng khẽ động, đang muốn lắng nghe, thần sắc của Lạc Thần lại trầm xuống, nắm chặt Cự Khuyết vốn dĩ dựng ở một bên trêи tay.
Lạc Thần quát lạnh: "Trở lại!"
Xa xa Âm Ca nghe giọng nói của Lạc Thần, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm: "Chị, dường như có người đang gọi chúng ta nga."
Âm thanh vỡ ra càng lớn, gần như chỉ trong chớp mắt, một thứ thật dài cùng thô ráp màu đỏ như dây thừng trong bóng tối phóng ra.
Thạch Lan không trả lời Âm Ca, sắc mặt đại biến đẩy Âm Ca sang một bên.
Thứ màu đỏ kia trong nháy mắt xuyên qua ngực Thạch Lan, máu tươi tung tóe bắn lên người Âm Ca, giá y của nàng so với trước đó càng thêm đỏ tươi chói mắt.
Đây là tử màu đỏ chết chóc.
Lạc Thần phi thân đến, nhằm phía xuất phát điểm của thứ màu đỏ, Sư Thanh Y theo ở phía sau khẩn cấp hô to: "Mau đứng lên! Cầm vũ khí!"
Cục diện nhất thời rơi vào hỗn loạn, những người vừa thức dậy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đều trong tiếng hô của Sư Thanh Y cấp tốc vơ lấy vũ khí gần mình nhất để tự vệ.
Đèn pin trong tay Thạch Lan rơi xuống lăn trêи mặt đất. Đèn pin này là Sư Thanh Y trước đó đưa cho Âm Ca, Âm Ca rất thích, còn xem như bảo bối mà nâng niu.
Sư Thanh Y lao nhanh đến, nâng thân thể Thạch Lan, ngực nàng thủng một lỗ lớn, máu tươi đang từ bên trong tuôn ra. Tình trạng xuất huyết như vậy Sư Thanh Y chưa bao giờ thấy, nàng nhìn đồng tử của Thạch Lan bắt đầu giản ra, biết nữ nhân này đã không thể cứu được.
Trong mắt Thạch Lan đều là nước mắt, tay như cành khô gắt gao nắm lấy cánh tay Sư Thanh Y, gián đoạn nói: "Cái chìa khóa…… trong túi vải….. phòng của tôi…. long… long …. ngọc….. xin cô….. Âm Ca là….."
Sư Thanh Y vội vã sờ túi vải của nàng, bên trong một đống lăng huyết, một ngăn khác cất giấu một chuỗi chìa khóa.
Âm Ca ngây người, nhìn nước mắt chảy trêи mặt Thạch Lan.
Chị của nàng chưa bao giờ khóc.
Nước mắt chỉ thuộc về kẻ yếu đuối, nữ nhân đều không được rơi nước mắt. Thạch Lan bình thường vẫn dạy nàng như vậy.
Hôm nay nữ nhân vốn dĩ lòng dạ sắc đá, trong thời khắc sinh mệnh trôi đi, bởi vì không thể tiếp tục thực hiện được lời hứa mà không cam lòng rơi lệ.
"Chị…. Chị, chị làm sao rồi?" Nước mắt Âm Ca lăn dài, lóng lánh như trân châu đọng lại trêи gương mặt: "Vì sao phải khóc…. đừng khóc, khóc….. khóc không tốt."
Trong mắt Sư Thanh Y lộ vẻ thương xót.
Thạch Lan giơ lên tay, lau nước mắt trêи mặt Âm Ca, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vì đau xót….. Nha đầu ngốc….. Trêи đời nhiều người xấu…… Sẽ bị khi….. Khi dễ……."
Máu tươi ồ ạt từ lỗ thủng chảy ra, giống như hồng thủy, mang đi một chút sinh mệnh còn sót lại của nàng.
"Em quá ngốc…… Chị không ở đây…. ai…. ai đến chiếu….."
"Cố em." Hai chữ cuối cùng cũng chưa kịp nói ra.
Nàng không có cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.