Lạc Thần nghe Sư Thanh Y nói lên qua đêm, liền giơ lên cổ tay nhìn đồng hồ.
Sư Thanh Y thoáng nhìn động tác của nàng, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Mười một giờ ba mươi hai phút."
"Đã đã trễ thế này rồi sao." Sư Thanh Y nhẹ giọng nỉ non.
vốn dĩ nàng vẫn không cảm thấy có bao nhiêu uể oải, hiện tại nghe Lạc Thần nói đến thời gian, cư nhiên đã gần mười hai giờ đêm, đột nhiên bắt đầu cảm thấy lười biếng cùng mệt mỏi.
Nhóm người có lẽ đến động phỉ thúy lúc hai giờ chiều, lại không ngừng gặp nguy hiểm, tính đến giờ phút này cũng đã bị lăn qua lăn lại đến nữa đêm.
Đối với người thường mà nói, gần mười tiếng đồng hồ thật sự rất ngắn, ít ỏi không đáng kể.
Có thể học tập, nghỉ ngơi, ăn cơm tối, xem TV hay lên mạng, thậm chí tắm rửa, mười tiếng đồng hồ trôi qua rất dễ dàng.
Nhưng đối với nhóm người bọn họ mà nói, mười giờ sinh tử này lại trôi qua chậm chạp như mười tháng.
Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống, nhẹ nhàng thở dài ra, tóc dài mềm mại xõa xuống vai, che lấp cái cổ trắng nõn của nàng.
"Em hiện tại có chút hối hận." Nàng đột nhiên cười khổ.
"Thế nào?" Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y nói: "Em….. hối hận đã vào đây."
Nàng hiện tại đặc biệt khát vọng được đi ra ngoài.
Nơi này thực sự quá nguy hiểm, hết cái này đến cái khác, gần như không có thời gian thở dốc, mỗi một phút mỗi một giây đều là dùng tính mạng ra đánh cược.
Nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược suy yếu của Lạc Thần bây giờ, Sư Thanh Y quả thực đau lòng muốn chết, giọng nói càng phát ra run rẩy: "Em biết em không nên nghĩ như vậy, Vũ Lâm Hanh là bạn của chúng ta, thứ giải cổ hiện tại không có nửa điểm manh mối, cậu ấy hiện đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, em không thể không giúp cậu ấy. Thế nhưng hiện tại em rất muốn đưa chị đến bệnh viện kiểm tra, hoặc là…. hoặc là chị nằm ở nhà nghỉ ngơi, đều so với ở lại nơi quỷ quái này tốt hơn nghìn vạn lần."
Lạc Thần lẳng lặng nhìn dáng vẻ nhu thuận, ánh mắt rũ xuống của nàng, nhẹ giọng nói: "Cô gái ngốc, chị nói rồi, chị không sao."
"Chị dám nói chị không phải đang miễn cưỡng chống đỡ để gạt em sao?" Sư Thanh Y ngước mắt nhìn nàng: "Chị đừng không thừa nhận."
Lạc Thần lại mỉm cười: "Được, chị thừa nhận. Chị quả thật có chút mệt mỏi."
Không nghĩ lúc này Lạc Thần lại thẳng thắn nói ra, Sư Thanh Y ngược lại thoáng ngẩn người.
Trong lòng nàng suy nhĩ một lát, đôi môi mỏng bất đắc dĩ cắn chặt, tựa hồ ra quyết định gì đó, nói: "Chị trở về trước đi."
Sắc mặt Lạc Thần trong nháy mắt trầm xuống, nói: "Hồ đồ."
"Chị hãy nghe em nói." Sư Thanh Y nhẹ nhàng nắm cổ tay Lạc Thần, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Thạch Lan lần này vào đây, mục đích chính là vì Âm Ca, hiện tại Âm Ca đã được cứu về, chỉ cần chờ Âm Ca tỉnh lại có thể đi được, Thạch Lan nhất định sẽ dẫn em ấy rời khỏi quỷ lâu. Hiện nay tầng một quỷ lâu nguy hiểm đã được tiêu trừ, hơn nữa trêи người Thạch Lan có trừ tà hương, trêи đường trở ra tuyệt đối vô cùng an toàn. Đến lúc đó chị theo các nàng xuống lầu, rời khỏi động, sau đó đến nhà Thạch Lan nghỉ ngơi, để cô ta đem thầy thuốc trong thôn đến giúp chị kiểm tra. Chúng ta trước đó xem như đã chiếu cố em gái cô ta, em nghĩ rằng cô ta cũng không dám giở trò ma quỷ gì nữa. Đến lúc đó chị ở nhà Thạch Lan chờ em, em….."
"Đủ rồi." Lạc Thần mặt không chút thay đổi cắt đứt lời nàng.
Mặt nàng tuy là không có bày tỏ gì nhưng trong mắt lại gợn lên ánh nước: "Chị sẽ không đi."
Kỳ thực tính cách của nữ nhân này Sư Thanh Y đã sớm hiểu rõ.
Mặc kệ bản thân ở nơi nào, nàng cũng sẽ luôn bên cạnh, hơn nữa không cần nói đến hiện tại trong hoàn cảnh nguy hiểm, nàng sẽ càng không rời nữa bước.
Dù vậy, Sư Thanh Y vẫn muốn nỗ lực khuyên nhủ, giọng nói mềm mại dỗ dành Lạc Thần: "Nơi này là tầng sáu, nếu như theo suy đoán trước đó, quỷ lâu cùng cửu trọng bảo tháp là tương ứng, vậy thì chỉ còn lại ba tầng, thứ giải cổ nhất định ở một trong ba tầng, rất nhanh sẽ kết thúc. Chị trở về ngủ một giấc, thức dậy sẽ thấy em, em cùng Vũ Lâm Hanh đều sẽ bình an trở về."
Lạc Thần lúc này lại lựa chọn trầm mặc, tùy ý Sư Thanh Y phân tích lợi hại.
Giống như một pho tượng khắc từ băng, vì vậy những lời khuyên nhủ của Sư Thanh Y đều trở thành lãng phí.
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần nửa ngày không phản ứng, trong lòng trở nên nôn nóng, có chút nức nở nói: "Là em vô dụng. Trong lúc nguy hiểm không bảo vệ được chị, lẽ nào em muốn để chị rời xa nguy hiểm cũng không được sao?"
Nói đến đây, khóe mắt nàng phiếm đỏ.
Lạc Thần vươn tay, nhẹ nhàng chế trụ cổ Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nhất thời sửng sốt, bên trong lại tản ra hương thơm thanh nhã ôn nhu của Lạc Thần.
Lạc Thần dùng giọng cực nhẹ cùng nàng thì thầm: "Đã như vậy, em thử đổi vị trí mà ngẫm nghĩ. Em sẽ để nữ nhân của em vấn thân vào nguy hiểm còn bản thân một mình rời khỏi sao?"
Nữ nhân của em.
Tim Sư Thanh Y bắt đầu đập hỗn loạn, bên tai đỏ ừng một mảng.
Thoạt nhìn là nói thầm nhưng thực tế Lạc Thần gần như đã hôn lên vành tai của nàng: "Em sẽ không. Chị dĩ nhiên cũng không."
Sư Thanh Y ngồi thẳng người, thắt lưng có chút cứng nhắc, chỗ vành tai cũng có cảm giác nhột nhạt.
Lạc Thần lui về, hai mắt trong trẻo mà nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn ngôn mềm giọng vừa rồi biến mất, thay vào đó là ngữ khí bình tĩnh nhạt nhẽo: "Còn có điều gì muốn nói sao? Tiếp tục."
Gương mặt Sư Thanh Y nóng lên, hơn nữa ngày mới thốt ba chữ: "…. Không còn nữa."
Lạc Thần tựa hồ rất thoả mãn: "Tốt."
"Cái gì tốt?" Giọng nói mang theo thở dốc của nữ nhân từ cách đó không xa thổi qua.
Sư Thanh Y xoay người, liền thấy Vũ Lâm Hanh cùng Diệp Trăn vẻ mặt cứng nhắc mà đi đến bên này, bên cạnh Phong Sanh cùng Tô Diệc.
Diệp Trăn một bên gãi đầu, một bên run sợ mà tránh xa thi thể cự xà, có thể mơ hồ nhìn thấy Trần Húc Đông ở sau cùng.
Sư Thanh Y thu hồi vẻ ngượng ngùng, khôi phục vẻ mặt bình thường, nói: "Các người thế nào hiện tại mới bò lên?"
Diệp Trăn mặt dày cười hắc hắc : "Bọn tôi sợ độ cao a, mẹ của tôi, cây thang lại dựng thẳng như vậy. Sư tiểu thư các người thật là lợi hại, có thể chạy nhanh như vậy. Đầu rắn này là do Lạc tiểu thư chặt xuống a, một con rắn lớn như vậy đều giải quyết xong rồi, thân thủ thật sự bất phàm a."
Con rắn trước đó xuất hiện như cự long xấu bến, khí thế bức người, Sư Thanh Y không nghĩ cũng biết Diệp Trăn nhất định vừa rồi vô cùng khϊế͙p͙ sợ, nhưng cũng mặc Diệp Trăn ở đó nói lời vô nghĩa mà không vạch trần hắn.
Về phần Vũ Lâm Hanh ngược lại không phải vì sợ rắn, mà là nàng sợ mèo.
Vũ Lâm Hanh đến gần Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, cúi người tỉ mỉ quan sát hai người một lần, khẽ nhíu mày: "Tớ hình như xa xa nghe thấy hai người các cậu đang tranh cãi gì đó?"
Sư Thanh Y mặt không đổi sắc: "Cậu nghe nhầm rồi."
Vũ Lâm Hanh lại nói: "Sau đó tớ đến gần thì thấy chị họ cậu cùng cậu đang kề tai nói nhỏ?"
"……" Sư Thanh Y.
Vũ Lâm Hanh lộ ra vẻ mặt khó hiểu, ngồi xuống nói tiếp: "Tớ tuyệt đối không có nghe nhầm. Trước đó các người hình như là đang tranh luận, vì sao sau đó lại nói nhỏ?"
Lạc Thần dựa vào tường, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, lựa chọn không quan tâm đến.
Sư Thanh Y xấu hổ mà vỗ vỗ vai Vũ Lâm Hanh: "Tiểu thư, cậu quan tâm nhiều việc như vậy làm gì, hãy tự quan tâm tốt cho bản thân. Nếu không tìm được thứ để giải cổ trùng thì cậu xong rồi."
Vũ Lâm Hanh bị Sư Thanh Y nói, sợ đến sắc mặt tái nhợt: "Đừng cùng tớ nói lời hù dọa. Cậu nói chúng ta cũng đã đi đến tầng sáu rồi, nhưng thế nào đầu mối về thứ giải cổ một chúng cũng không phát hiện, không phải là nữ nhân họ Thiên kia gạt chúng ta chứ?"
"Cô ta không gạt người." Sư Thanh Y nói.
"Cậu tin tưởng cô ta như vậy sao?" Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, giọng nói đè thấp: "Cậu không nghe Thạch Lan nói sao, cô ta chính là một đại bánh chưng từ trong quan tài đi ra, rất tà môn."
Lạc Thần khẽ mở mắt, lông mi dài run rẩy.
Sư Thanh Y lắc đầu, phân tích nói: "Ở điểm này tớ tin tưởng cô ta. Tớ cảm thấy Thiên Mạch…. hoặc là Thiên Thiên đối với quỷ lâu này vô cùng am hiểu, ví như nói chuyện đầu tiên cô ta làm khi từ quan tài thủy tinh tỉnh lại chính là tìm người đến tầng năm của quỷ lâu giúp cô ta hái lăng huyết. Cô ta thế nào lại biết chính xác lăng huyết mọc ở tầng năm? Cách giải thích duy nhất chính là cô ta đối với quỷ lâu có sự hiểu biết nhất định, xem qua bản vẽ thiết kế, thậm chí…."
Nói đến đây Sư Thanh Y dừng một chút, đè thấp giọng nói: "Thậm chí, cô ta rất có khả năng chính là một thành viên trong nhóm người năm đó xây dựng quỷ lâu."
Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh trở nên cứng nhắc.
Nàng nâng má nhìn Sư Thanh Y nói: "Sư Sư, cách nói này của cậu cũng quá dọa người rồi. Nếu như cô ta năm đó tham gia xây dựng quỷ lâu, vậy chẳng phải cô ta là người Minh triều sao?'
"Cậu mới vừa rồi không phải nói cô ta là đại bánh chưng sao?" Sư Thanh Y trấn định hỏi ngược lại: "Cho nên tất cả đều có thể."
Cũng tương tự như Lạc Thần, thời gian của Thiên Mạch hẳn là cũng bị bí pháp hoặc loại thuốc nào đó làm ngưng đọng, ngủ say trong quan tài, lúc tỉnh lại thì đã thương hải tang điền, thời gian biến đổi.
Sư Thanh Y luôn cảm thấy giữa hai người có liên quan rất lớn, cụ thể là liên quan ở đâu, nói không chừng có thể từ trêи người Thiên Mạch tìm được.
Vũ Lâm Hanh miễn cưỡng chấp nhận giả thuyết của Sư Thanh Y, chiếu đèn pin nhìn một chút, nói: "Họ Thiên kia đâu? Không phải cũng lên đây sao?"
Sư Thanh Y đứng lên: "Tớ đi tìm cô ta, đúng lúc có chuyện muốn hỏi cô ta."
"Cậu hỏi nàng, nhưng nàng không nhất định sẽ nói, hơn nữa miễn bàn hiện tại nhân cách là cái gì Thiên Thiên, Thiên Thiên kia là một yêu tinh, trong bụng toàn ý xấu." Vũ Lâm Hanh không có ý tốt, cười nói: "Nói không chừng nàng quay lại nói điều kiện với cậu, Sư Sư xem cậu dáng vẻ trắng da nộn thịt, cũng đừng để nàng ăn a."
Sư Thanh Y giả vờ nghiêm túc trừng mắt nhìn nàng: "Tớ dễ dàng bị người khác ăn như vậy sao?"
Vũ Lâm Hanh cười đưa đèn pin cho nàng: "Đi đi, đi đi, nhưng đừng quên hỏi nàng thứ giải cổ đang ở tầng mấy, tớ cũng sắp phát điên rồi."
Lạc Thần mở mắt, thản nhiên nói: "Cô ấy nếu như thật sự muốn cùng em nói điều kiện, đừng đáp ứng cô ta."
Trước đó Thiên Thiên cùng Sư Thanh Y đối thoại, nàng nghe được rõ ràng rành mạch. Mặc kệ nữ nhân kia là thật tình hay là vui đùa, nàng vẫn cảm thấy người này không đơn giản.
"Em biết." Sư Thanh Y căn dặn: "Nghỉ ngơi cho tốt, em một lát sẽ trở lại."
Sư Thanh Y rời khỏi chỗ Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh, soi đèn đến Thạch Lan cùng Âm Ca ở bên kia, Thạch Lan đang ôm Âm Ca giống như ôm bảo vật, vẻ mặt hồn xiêu phách tán.
Sư Thanh Y đưa đế chai dầu y tế: "Nàng chỉ là sợ hãi quá độ nên ngất đi mà thôi, không có vấn đề gì lớn, dùng thứ này thoa lên huyệt thái dương cho nàng."
Thạch Lan yên lặng nhận lấy, đồ một phần ra ngón tay, nhẹ nhàng xoa lên huyệt thái dương của Âm Ca.
Sư Thanh Y nói: "Nếu như em ấy tỉnh, cô có thể dẫn em ấy rời khỏi đây. Sẽ không ai ngăn cản cô."
Thạch Lan không ngẩng đầu, cũng không nói lời nào.
"Vì sao muốn hái lăng huyết?" Sư Thanh Y chăm chú nhìn túi vải miêu tộc trêи người Thạch Lan.
Thạch Lan vẫn trầm mặc như trước.
"Bởi vì cô sợ Thiên Mạch, sợ nàng sau khi tỉnh lại giận chó đánh mèo với cô, cho nên chuẩn bị bảo bối để lấy lòng nàng, cầu nàng bảo toàn?" Sư Thanh Y đột nhiên nở nụ cười: "Lăng huyết dùng để áp chế Thiên Thiên, cô không sợ Thiên Thiên sẽ tức giận giết cô?"
"Các người ở đây, nàng sẽ không làm bậy." Thạch Lan rốt cục mở miệng, tự giễu mà cười: "Về phần đối tượng lấy lòng, trong hai người, luôn luôn phải cược một."
"Bởi vì Thiên Mạch là chủ nhân cách?"
Thạch Lan cũng không ngẩng đầu lên: "Chí ít nhiều năm như vậy, tôi chỉ cùng Thiên Mạch tiếp xúc. Thiên Thiên chưa bao giờ gặp qua, cô nói tôi sẽ đặt cược vào ai?"
Sư Thanh Y hiểu rõ, nhận thấy không có gì hay để nói cùng nữ nhân này nữa, liền đứng lên đi đến chỗ xa xa.
Diện tích nơi nàng cũng giống như tầng một, thi thể cự xà chảy ra rất nhiều máu, mùi tanh lan tràn.
Sư Thanh Y đi thật lâu, cuối cùng nhìn thấy phía trước có một vầng sáng trắng, trong ánh sáng là thân ảnh một nữ nhân cao gầy.
Soi đèn về phía trước, xem như là phát tín hiệu, Sư Thanh Y đi về phía trước vài bước, phát hiện Thiên Thiên đang đứng phía dưới một thứ gì đó màu trắng nâu, thứ kia hình dáng to lớn, nửa dưới hình trứng đã bị phá vỡ, nứt ra không đồng đều.
Hình như…. là vỏ trứng.
Một vỏ trứng khổng lồ đã bị phá vỡ.
Vỏ trứng khổng lồ.
Rắn không có vảy.
Hai thứ liên kết lại, sắc mặt Sư Thanh Y nhất thời thay đổi, thần kinh trở nên căng thẳng, ngưng thần yên lặng nghe, nhưng căn bản không nghe thấy động tĩnh gì.
Nàng cuối cùng đã biết vì sao con rắn kia không có vảy.
Rắn là động vật đẻ trứng, một con rắn non vừa phá trứng chiu ra còn phát triển chưa đầy đủ, thậm chí yếu ớt không sức chống cự, nó thế nào lại có vảy đây?
Một con rắn khổng lồ như vậy, cư nhiên chỉ là rắn non, vậy hình thể của rắn mẹ sẽ còn đáng sợ đến mức nào?
Sư Thanh Y gần như suy sụp.
Thiên Thiên xoay người lại, đôi mắt u lam chăm chú nhìn nàng, khẽ cười nói: "Sư tiểu thư."
Trong tay nàng cầm một cái đèn pin có dính vết máu. Đèn pin không nhiều, nên cũng không chia cho Thiên Thiên, đèn pin này bất quá là do nàng nhặt được ở khu vực này.
Sư Thanh Y hướng nàng gật đầu.
Thiên Thiên cười híp mắt: "Sư tiểu thư là bởi vì lo lắng cho tôi nên mới đến?"
Sư Thanh Y hiển nhiên gạt bỏ những lời nói cợt nhã của nàng, nói: "Vỏ trứng này là như thế nào?"
"Chính là như vậy." Vẻ mặt Thiên Thiên rốt cục trở nên ngưng trọng, nói: "Tôi cho rằng có xà mẫu, kết quả tìm một vòng, cũng không có."
Sư Thanh Y nói: "Nếu như có xà mẫn, kϊƈɦ thước của nó lớn như vậy chúng ta không thể nào lại không phát hiện ra."
"Có lẽ vậy." Thiên Thiên nhẹ giọng nói.
Nàng xoay người, đến gần vỏ trứng, đột nhiên vươn tay, từ bên trong kéo ra một người.
Là một nữ nhân.
Người nọ toàn thân ướt sũng, tất cả đều là chất nhầy, tóc bết dính cùng một chỗ, cũng không dài lắm, đại khái là ngang vai.
Thiên Thiên nhẹ nhàng tắc lưỡi, nâng khuôn mặt nữ nhân kia lên.
"Trữ Ngưng?" Sư Thanh Y thấp giọng nói.