Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 292: Ngón trỏ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ta đang hỏi ngươi, vạt áo của ngươi có phải ở chỗ này hay không, tại sao ngươi không trả lời?” ta cắn vào bạch y nơi đầu vai của nàng, kéo lấy, nhẹ giọng hối thúc nàng.
Trong lòng lại nghẹn cười.
Tất nhiên là ta hiểu được nguyên nhân nàng không mở miệng, chỉ là cố ý hối thúc nàng mà thôi. Khó có được lúc có thể đùa nàng như vậy, thân thể đều cứng ngắc rồi, vẫn còn muộn tao không lên tiếng, ta nên nắm chắc cơ hội hiếm có này để đùa nàng nhiều một chút.
Yên tĩnh một lát, Lạc Thần mới nói: "Chớ tìm vạt áo nữa, thay y phục theo ý ngươi đi."
Trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ.
Ta mừng thầm: "Theo ý ta?"
"Ân."
Ta hỏi lại: "Như thế nào cũng được?"
"...... Ân." Lúc này nàng tựa như dừng một chút, nói: "Bất quá......"
"Bất quá cái gì?"
"Bất quá chỉ trong khoảng thời gian thay y phục này, mới có thể như thế." Lạc Thần nói: "Lần này ngươi giáo huấn ta là ở lúc ngươi giúp ta thay y phục, không cho phép ta di chuyển, đợi thay y phục xong rồi, giáo huấn này cũng liền xong."


Nàng đã nói như vậy, cũng không ngoài sở liệu của ta, dù sao tâm tư nàng thâm sâu, đi một bước, có thể đã sớm nghĩ kỹ mười bước. Trong lời nói càng là kín kẽ, khó có sơ hở, ta rất ít khi có thể chiếm được tiện nghi của nàng, càng thường xuyên ở trong tay nàng chịu thiệt.
Ta oán trách nàng: "Ngươi tại sao lại cảnh giác như vậy, còn không quên định ra điều kiện tiên quyết. Ngươi cho rằng ta là ngươi sao, có thói quen chơi những trò văn tự kia?, ta đã nói như thế nào liền sẽ như vậy, tất nhiên là chỉ trong lúc thay y phục, mới sẽ không để cho ngươi cả một đêm đều bị ta hồ nháo."
"Ngươi cũng hiểu được hiện tại ngươi đang hồ nháo sao?" Lạc Thần nói.
"Ta đã lâu không hồ nháo cùng ngươi, hiện tại hồ nháo một chút, thì thế nào?" Miệng ta ở buông ra vạt áo ngoại bào của nàng, liền lười biếng, trực tiếp gối đầu lên bờ vai nàng, hỏi ngược lại.


Bên tai hoàn toàn yên tĩnh.
Nàng tựa như có chút giật mình, nhẹ lẩm bẩm nói: "...... Đã lâu."
Ta nghe nàng lặp lại từ này, cũng sửng sốt.
Chờ nhận rõ thâm ý bên trong từ này, chợt cảm thấy chua xót.
Lúc trước cùng nàng chia lìa, nàng không ở bên cạnh ta trong mấy tháng này, quả thực sống một ngày tựa như một năm.
Nói là đã lâu, kỳ thật cũng không phải nói quá.
Ta nghĩ như vậy, bên mặt dán lấy bờ vai của nàng, có thể ngửi thấy được hương khí đặc trưng trên người nàng, nhất thời càng có chút giật mình.
Đúng là đã thật lâu chưa từng ngửi thấy mùi hương này của nàng.
Đã lâu chưa từng rúc vào đầu vai nàng như vậy.
Đã lâu chưa từng cùng nàng nói nhiều như vậy.
Đã lâu chưa từng trêu chọc nàng.
Cũng đã thật lâu chưa từng bị nàng trêu chọc.
Đúng là có nhiều ‘đã lâu’ như vậy, giờ khắc này mặc dù nàng chỉ là đứng bất động trước mặt ta như thế, ta đều cảm thấy tim đập đến kịch liệt, khó có thể điều khiển nó.


"Vậy hiện tại, ngươi có thể không ngừng hồ nháo một chút." Lạc Thần buông lỏng thân thể, thanh âm mềm nhẹ xuống, vang ở bên tai ta.
"Có thể làm vài lần sao?" Ta cảm thấy bên tai nóng lên, liền vội vàng hỏi.
"Có thể."
"Vậy cũng có thể rất nhiều lần sao?" Ta bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Cũng có thể."
"Không chỉ là hạn chế trong lúc thay y phục ?" Ta cảm giác được nàng từng bước nhượng bộ, bên trong đều là ôn nhu của nàng.
"Không chỉ trong lúc đó." Lạc Thần nói: "Nhưng vẫn có thời hạn."
"Đó là bao lâu?" Ta cao hứng, đôi má ở đầu vai nàng nhẹ cọ lấy.
Lạc Thần nói: "Tối nay."
"Có nghĩa là suốt cả đêm sao?" Trong lòng ta tựa như nổi trống, kinh hỉ không thôi.
"Thanh Y, ngươi muốn...... suốt cả đêm sao?" Trong lời nàng nói mang theo vô cùng mập mờ, mặc dù ta nhìn không thấy, nhưng có thể tưởng tượng được khi nàng nói xong lời này, bên môi ngậm lấy ý cười.
Nàng xác thực là đang cười.
"Ta......" Trong miệng ta ngậm lấy bao lời, lại ngập ngừng.
Tự nhiên là muốn.
Ta thật là nhớ nàng.
Nghĩ đến đây, thật hận không thể lập tức lột nàng ra, đem nàng nuốt sống vào bụng, rồi lại tuyến tiếc.
Giống như xuống bếp làm một món ăn ta ưa thích nhất, tất nhiên là không thể quá mức nóng vội thì mới ngon được.
Trước hết dùng bếp lò chậm rãi hầm, đem tư vị tiêu hồn đến xương tủy này của nàng từng chút từng chút tan chảy ra, dung nhập toàn bộ vào bên trong nước canh, đối với ta mà nói, nàng là món ăn trân quý và ngon miệng nhất trên thế gian này, ta tất nhiên là muốn cẩn thận nấu nướng nàng.
Chờ làm xong, càng phải chậm rãi nhấm nháp nàng, chỉ mong ngóng tư vị này của nàng có thể ở răng môi ta dừng lại lâu một chút, tốt nhất là lâu đến suốt đêm đều là khí tức của nàng.
Nhưng ta cũng chỉ dám ở trong lòng muốn như vậy, vô luận như thế nào đều không thể nói ra khỏi miệng.
Bất quá ta lại đi cái đường vòng, nhẹ giọng hỏi nàng: "Hôm nay ngươi dùng khoái mã chạy về, cũng chưa từng nghỉ ngơi, hiện tại chắc hẳn mệt mỏi rồi?"
Vừa dứt lời, lại nghe nàng nhẹ nhàng bật cười. Trước kia khi nàng khóc hay cười cũng chưa từng phát ra âm thanh, hiện tại lại cười ra tiếng, có thể tưởng tượng ra lúc này nàng đang rất vui vẻ.
"Ngươi cười cái gì." Ta chợt cảm thấy quẫn bách, cũng đoán được nàng vì sao mà cười.
Lúc trước nàng ở trong thùng tắm đã nói ban đêm sẽ càng "mệt mỏi", ta tất nhiên cũng muốn nàng "mệt mỏi" , hận không thể quấn lấy nàng một đêm, nhưng lại sợ nàng thật sự bị mệt.
Trong lòng vừa ngượng ngùng, lại mâu thuẫn.
"Nếu ta nói là ban đêm sẽ mệt mỏi, ngươi chẳng lẽ liền không muốn suốt cả đêm?" Lạc Thần nói.
Ta: "......"
Cái này ta phải trả lời nàng như thế nào.
Nàng lại nói: "Nếu ta muốn, Thanh Y, ngươi sẽ muốn sao?"
Lòng ta hoàn toàn bị lời nói này của nàng nắm đi, theo từng câu chữ của nàng mà phập phồng, ngực tựa như được dòng nước ấm chảy qua, nói: "...... Đương nhiên sẽ."
"Tốt." Lạc Thần thấp giọng nói: "Vậy ngươi có thể hồ nháo suốt cả đêm."
Ta không nói thêm lời nào, vui vẻ đong đầy trong lòng tựa như muốn tràn ra, dưới sự kích động, vội vàng vươn tay câu lấy cổ nàng, ôm nàng thật chặt, đem gương mặt vùi vào hõm cổ nàng.
Nhưng nàng chỉ đứng bất động tại chỗ, tay chân vẫn không nhúc nhích, thân thể thẳng tắp như cây tùng.
Ta bị vui sướng làm cho đầu óc mơ hồ, ôm nàng, nhưng không có được nửa điểm đáp lại từ nàng, lập tức có chút trống trải, lắc lắc thân thể của nàng, nói: "Ngươi cũng không ôm ta."
Nếu đổi lại là ngày thường, nàng chắc chắn sẽ ôm ta, đâu giống như hiện tại thế này,  không khác gì một cây cột gỗ.
Nàng nghiêm túc nói: "Quả nhiên là bệnh hay quên rất nặng. Vừa rồi đã nói trong lúc thay y phục không cho phép ta di chuyển, hiện tại còn muốn ta ôm ngươi sao? Nếu như ta ôm ngươi, liền tính là ta đã di chuyển, đến lúc đó lại thêm giáo huấn mới, sẽ tính ở trên đầu ngươi sao?"
Ta: "......"
Bất quá nghe nàng nói như vậy, sợi hưng phấn lúc trước lại một lần nữa nhảy lên. Thừa dịp nàng không thể di chuyển, ta nên hảo hảo làm cho nàng hiểu được sự lợi hại của ta.
"Mới vừa rồi ta chỉ là đang khảo nghiệm ngươi mà thôi." Ta buông nàng ra, đứng thẳng người, ho khan một tiếng: "Không tồi, thực nghe lời, ta bảo ngươi không được nhúc nhích, ngươi quả nhiên là nửa điểm cũng chưa từng cử động."
Lạc Thần nói: "Việc ta đã đồng ý với ngươi, thì sẽ làm được."
Lời này nghe vào trong tai, ta lại chỉ cảm thấy ngọt ngào cực kỳ.
Tất nhiên là ta tin nàng.
Đây cũng không phải là lời hay để dỗ dành người gì cả, mà là lời nói từ đáy lòng nàng. Nàng đã đáp ứng ta, liền sẽ thay ta làm đến cùng, không cần nói thêm gì cả, dùng hành động thực tế đến để chứng minh lời nàng nói.
"Bất quá, ta đứng bất động lâu như vậy, sẽ dễ dàng làm cho chân đau nhức, đến lúc đó thực sự mệt mỏi, sợ sẽ ảnh hưởng đến ‘suốt cả đêm' của Thanh Y ngươi." Lạc Thần nhắc nhở: "Ngươi còn không giúp ta thay y phục sao?"
Ta lại bị lời nói giảo hoạt của nàng làm cho mặt đỏ tới mang tai, nói: "Ngươi chớ có để ‘suốt cả đêm' treo ở bên miệng, ta đây liền tới."
Lạc Thần nói: "Được, ngươi tới."
Trong lòng ta nói nàng cũng chỉ có thể khí định thần nhàn như vậy trong chốc lát, đợi tí nữa nhìn xem nàng có chịu nổi không.
Nghĩ tới đây, ta không trì hoãn nữa, lại gần dùng hàm răng cắn lấy vạt áo ngoại bào bên trái của nàng, bắt đầu dùng miệng thay nàng cởi y phục.
Trước mắt ta nhìn thấy không rõ ràng lắm, toàn bộ quá trình chỉ có thể lấy tay vịn thân thể của nàng, dùng miệng đem y phục của nàng dắt qua đầu vai, lại kéo xuống một chút, đầu đi theo đó mà thấp xuống, tay cũng chưa từng nhàn rỗi, từng chút sờ soạng.
Vạt áo ngoại bào của nàng đã trượt đến cánh tay, tay nàng lại không thể di chuyển, cho nên cánh tay nhìn có chút câu nệ mà dán ở bên người. Miệng ta vẫn một mực cắn lấy y phục của nàng, dọc theo cánh tay buông thõng của nàng mà đi, đem ống tay áo của nàng kéo xuống, mãi cho đến khi ống tay áo thoát ly cánh tay của nàng, nửa bên ngoại bào cởi ra, lại lần nữa nâng người đứng dậy.
Trong quá trình này, nàng đều chưa từng có nửa điểm cử động.
Nàng động, liền có kiều diễm của động.
Mà bất động, cũng có ý nhị riêng biệt của bất động
Lúc sau ta lại một lần nữa cắn lấy tầng y phục tiếp theo bên trái của nàng, lặp lại động tác lúc trước, đem kiện y phục thứ hai của nàng cũng cởi một nửa, cuối cùng lộ ra phần tiết y trong cùng.
"Tại sao vẫn một mực chỉ cởi bên trái, không cởi bên phải?" Lạc Thần hỏi ta.
Ta cười nói: "Ta chỉ cởi một nửa, để trên người ngươi y phục không chỉnh tề, thành bộ dáng nửa cởi nửa không."
Nàng bỗng dưng không lên tiếng.
Ta cười đến càng vui vẻ.
Thanh âm của nàng hơi có chút buồn bực, nói: "Vô luận y phục này bị cởi thành bộ dáng gì, ngươi bịt mắt cũng nhìn không thấy thì có ích lợi gì."
"Ta nhìn không thấy không quan trọng." Ta nói: "Ta để cho ngươi tự nhìn."
Để cho nàng nhìn, mới biết cảm thấy thẹn là như thế nào.
Nàng giống như lại một lần nữa nghẹn lời.
Toàn thân ta thoải mái, giống như nhẹ nhàng dẫm vào đám mây, tay ở trên người nàng dao động, sờ đến sờ đi.
Thân thể của nàng cương lên không ít, nói với ta: "Ngươi đang tìm cái gì?"
"Ta đang tìm dây thắt tiết y.”
Nàng lập tức nói: "Hiện tại không thể giải dây thắt tiết y của ta."
Tiết y là đạo phòng tuyến cuối cùng che lấp da thịt tuyết trắng của nàng, nếu như cởi bỏ đi dây thắt, cảnh xuân trước ngực nàng tất nhiên là sẽ lộ ra. Ta vốn chưa từng có ý định cởi tiết y của nàng vào lúc này, một tầng cuối cùng này, tất nhiên là muốn đợi đến lúc chính thức bước vào bể tắm, lúc này nói muốn tìm dây thắt của nàng, bất quá là muốn để nàng sốt ruột mà thôi.
"Vì sao không thể?" Ta cười nói, đồng thời vươn tay lên xoa  lấy gương mặt nàng.
"Ta phải mặc tiết y." Lạc Thần nói.
Lòng bàn tay của ta dán lên một bên mặt nhẵn mịn của nàng, có thể cảm giác được lúc nàng nói chuyện, thần sắc căng thẳng xuất hiện trên mặt.
"Ngươi đã muốn tắm rửa, vì sao còn muốn cố chấp mặc tiết y?" Ngón tay của ta theo sống mũi nàng đi xuống, điểm nhẹ lấy chóp mũi của nàng, lại tiếp tục hướng bên dưới mà đi, rơi vào trên môi nàng, chậm rãi vuốt ve.
Môi của nàng dường như có chút run rẩy, nói: "Lát nữa ta sẽ không tắm rửa ngay, còn có một chút an bài khác."
"An bài gì?" Ngón tay của ta vân vê trên môi nàng, nhẹ giọng hỏi lấy.
"...... Thanh Y." Nàng cũng không đáp ta, chỉ là lẩm bẩm nói.
Ta nghe nàng gọi tên ta như thế, liền nghĩ đến nàng đã có chút khó nhịn mới có thể như vậy, trong lòng càng rung động, dán lại gần hơn, cười với nàng: "Làm sao?"
Cũng không biết nàng có biểu lộ thế nào.
Ta nhịn không được liền ở trong đầu tưởng tượng, chỉ là tưởng tượng đến ánh mắt mê ly giờ khắc này của nàng, tâm hoả càng cháy to hơn, lại hận trước mắt nhìn không thấy.
Ta vừa nâng ngón tay phủ ở trên môi nàng, ma xui quỷ khiến lại dùng tay còn lại mà kéo nhẹ vải trắng trước mắt xuống một chút, kéo ra khe hở thật nhỏ, lập tức liền có ánh sáng nhàn nhạt tiến vào.
Xuyên thấu qua khe hở kia, ta rốt cuộc nhìn thấy bộ dáng Lạc Thần ở trước mắt.
Tóc dài của nàng lưu luyến phủ xuống trên đầu vai, đôi mắt rũ xuống, hàng mi dài run rẩy trong đèn sắc mông lung. Khóe mắt ửng đỏ, bờ môi bị ta xoa lấy, nhất thời không khai mở, lại mím nhẹ nhấp nhô. Y phục trên người một nửa bên trái bị cởi ra, một nửa phải còn đọng trên đầu vai nàng, lộ ra tiết y tuyết trắng bên dưới.
Nàng xưa nay luôn đoan chính nghiêm trang, vạt áo ép tới kín kẽ, che lấp đi xương quai xanh tựa như có thể đọng lấy nước phía dưới kia. Trước mắt, y phục đều đã cởi một nửa, môi càng bị ta vân vê đến hé mở, thật sự là một bộ hớp hồn mị cốt giấu phía dưới lớp trong trẻo lạnh lùng.
Nàng phát giác ta lột xuống một chút vải trắng, đang từ khe hở mà nhìn nàng, hai mi mắt hơi híp lại, nói: "Lúc nãy ta đã nói qua, không thể cởi bỏ vải trắng, không thể nhìn thấy nữ quỷ."
Ta bỗng dưng có chút chột dạ: "Ta cũng không cởi bỏ."
"Kéo xuống một khe hở cũng không được."
Ta cúi đầu xuống.
Lạc Thần nói: "Ngươi để cho ta làm theo ý ngươi, ta liền chưa từng cử động. Vậy ngươi đồng ý làm theo lời ta, vì sao không làm được, lại muốn nhìn lén nữ quỷ?"
"Ta sai rồi." Ta tự biết đuối lý, tay từ trên môi nàng hạ xuống, hai tay bắt lấy cánh tay của nàng mà đong đưa, nhẹ nhàng xin khoan dung: "Về sau không được nữ quỷ cho phép, ta nhất định sẽ không tiếp tục nhìn lén, ta cam đoan."
"Cam đoan này của ngươi, là chuyện lúc sau sẽ làm, lúc trước ngươi chưa từng làm được, ta muốn tính toán rõ ràng cùng ngươi." Lạc Thần đạm nhạt nói.
"Ngươi lòng dạ hẹp hòi, muốn tính như thế nào?" Ta lẩm bẩm một câu.
"Không cho ngươi nhìn, ta không được nhúc nhích, ngươi có thể nhìn, ta tự nhiên cũng có thể di chuyển." Lạc Thần nói: "Ngươi vừa rồi nhìn lén một lần, ta cũng có một lần cơ hội cử động, như thế mới tính là công bằng."
Ta chợt cảm thấy không ổn, vội hỏi: "Ta chỉ nhìn lén một chút."
"Ta đây cũng động một chút."
Ta: "......"
Sau nửa ngày do dự, ta đoán không ra hành động kế tiếp của nàng, chỉ đành phải hỏi nàng: "Ngươi muốn động một chút như thế nào?"
"Ngươi tới đây." Nàng thấp giọng nói.
Ta hướng về phía trước mặt nàng bước tới một bước.
"Mặt để sát vào gần hơn." Lạc Thần nói: "Ta chỉ có thể động một chút."
Ta chỉ đành làm theo lời nàng nói, thân thể nghiêng về phía trước, mặt dán lại gần hơn. Bất quá khe hở từ vải trắng trước mắt ta chưa bị che lấp, liền có thể nhìn thấy nàng rõ ràng.
Nàng nâng tay lên, duỗi ra ngón trỏ, dán vào môi dưới của ta, nhẹ nhàng hướng lên trên mà vuốt ve, choáng chốc đã đến nơi khóe miệng đang đóng chặt của ta.
Toàn thân ta giật mình, lỗ chân lông trong chớp mắt này như bị mở ra.
"Há miệng." Thanh âm của nàng tựa như đầu độc.
Ta vô thức khẽ hé mở miệng.
Ngón trỏ của nàng lướt qua môi ta, đi vào bên trong bắt đầu vòng quanh.
Ta run rẩy, cánh môi từ từ hé mở, đón lấy ngón tay kia tiến vào, cũng vô thức ngậm lấy đầu ngón trỏ của ngón tay nàng.
__________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
"Ăn" Chỉ đồ ta vẽ lên, đặt ở ta Sina Microblogging ~[Edit] Dò Hư Lăng - Cổ Đại (Quyển VI) - Chương: 292: Ngón trỏ
Bởi vì là xa cách từ lâu gặp lại, thật sự đã lâu, tăng thêm các nàng là tại kết hôn kia buổi tối bỗng nhiên tách ra, ăn thật nhiều khổ, cái này gặp lại cái thứ nhất ban đêm đối với các nàng mà nói ý vị như thế nào, ta nghĩ mọi người cũng có thể minh bạch trong lúc này hàm nghĩa, cho nên cái này ban đêm sẽ phi thường dài, thật sự sẽ có suốt cả đêm, sẽ có rất nhiều ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, để hoàn thành cái này suốt cả đêm.
Các nàng xa cách từ lâu gặp lại, kỳ thật ta cùng các nàng, cũng có một loại xa cách từ lâu gặp lại cảm giác, lúc trước bởi vì một ít nguyên nhân, đổi mới rất chậm, ta rất muốn các nàng, hôm nay đều là dùng không hết nhiệt tình, chỉ hi vọng mỗi ngày viết chữ đổi mới, đều có thể nhìn thấy các nàng.
_____
Vâng, và một ngày này đã dài 20 chương rồi vẫn chưa kết thúc :))))))))
Mời mọi người lên fanpage ủng hộ mình nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.