Chương 291: Giáo huấn
Ta thật sự không ngờ được Lạc Thần sẽ dùng phương thức như vậy để thay ta hóa giải đai lưng, trong chớp mắt có chút phát ngốc.
Sau một cái chớp mắt, ta lại cảm thấy không phải chỉ riêng phần thắt lưng mà là toàn thân ta đều giống như phát bỏng.
Rõ ràng nàng chỉ thay ta giải khai đai lưng mà thôi, cũng không làm việc gì khác, ta lại hận không thể lập tức mềm nhũn ngã vào trong ngực nàng, làm cho nàng đỡ lấy ta.
Vừa rồi ta còn có chút đắc ý, tự cho rằng ba ngọn đuốc tân nương tử ta đốt được thật lớn. Không nghĩ đến, những ngọn hỏa diễm này dễ dàng bị Lạc Thần gẩy nhẹ liền đảo hướng gió, ngược lại khiến cho thắt lưng ta bị thiêu cháy, mà thế lửa đã rất nhanh lan tràn đến toàn bộ thân thể.
Còn tốt, nỗi lòng của ta chưa bị ngọn lửa này thôn phệ, chợt sửng sốt, miễn cưỡng giãy dụa ra vài phần thanh tỉnh, cúi đầu nói: "Ngươi nói lúc nữ quỷ trong chuyện xưa giải khai đai lưng thay cô nương kia, cũng không phải dùng phương pháp như ngươi để giải. Không phải đã nói rằng muốn mọi thứ đều làm giống như chuyện quỷ kia sao, hiện tại cái này có chỗ nào...... chỗ nào làm giống như vậy?"
Lúc trước ta đã làm hoa kết nới lỏng, nàng lại dùng miệng đến giải khai, cũng không phải việc khó gì.
...... Bị làm khó chính là ta.
Rõ ràng ta đang bị hỏa diễm thiêu đến bỏng, vẫn còn phải giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.
Lạc Thần nghe ta hỏi nàng, tạm thời nới lỏng miệng, nói: "Cô nương kia là không nhìn thấy nữ quỷ, nàng chỉ phát giác ra đai lưng tự rớt xuống thì làm thế nào biết được nữ quỷ là lấy tay thay nàng giải khai, hay là dùng miệng để giải?"
Ta: "......"
......Thôi bỏ đi, vô luận nói hươu nói vượn nhiều bao nhiêu, nàng đều có thể dễ dàng lách qua được.
Ta: "......"
"Ngươi còn có chỗ nào nghi hoặc sao?" Nàng nói.
"...... Đã không có."
Ta còn có thể nói cái gì.
"Vậy tiếp tục nghe chuyện quỷ này của ta?" Lạc Thần dứt lời, một lần nữa cắn lấy đai lưng của ta.
Ngón tay lại từ bên môi, lần mò đến bên trên mái tóc dài của nàng, vân vê tiến vào bên trong những sợi tóc mềm nhẵn, phối hợp với động tác kéo xả của nàng, ngón tay khẽ vuốt lên.
Lúc cúi đầu xuống, trước mắt một mảnh mông lung, ta thấy không được rõ ràng, liền muốn lấy xúc cảm nơi tay để thay thế thị giác trước mắt.
Mặc dù nhìn không thấy, nhưng ta có thể chạm vào nàng, cũng là an tâm.
Tay của ta sờ đến sau đầu nàng, tiện đà câu lấy dây cột tóc bạch sắc mềm mại lạnh lẽo kia, trong lòng giật mình, ma xui quỷ khiến mà đem dây cột tóc kia vòng quanh lấy ngón tay của bản thân, quấn thêm vài vòng.
"Lúc nào ngươi đứng dậy, nhớ nói cho ta biết." Ta ở một bên vừa chơi dây cột tóc của nàng, vừa nói.
Nếu như đợi đến lát nữa nàng đột nhiên đứng dậy, trong tay ta lại đang quấn lấy dây cột tóc của nàng, vạn nhất không kịp nới lỏng, chỉ sợ kéo đau nàng.
"Ngươi giúp ta tháo nó đi." Lạc Thần nói.
Ta thực thích bộ dáng của nàng khi buộc dây cột tóc, trong dĩ vãng có đôi khi đêm đến, lúc cùng ta thân mật, trên người nàng không có một mảnh vải che thân, chỉ buộc dây cột tóc ở sau đầu, lại có một phen tư vị khác.
Nghĩ tới đây, ta đã có vài phần tâm viên ý mã: "Không tháo, đợi lát nữa ngươi lại buộc nó lên, được không?"
"Được."
Ta cười rộ lên, một bàn tay nắm dây cột tóc ở trên đầu nàng xoa nhẹ, tay kia phủ lên bên mặt nàng, nói: "Nữ quỷ như ngươi, cũng thật nghe lời."
Lúc này nàng lại không lên tiếng, gương mặt ở trên tay ta nhẹ cọ lấy.
Trong lòng ta mềm thành một vũng nước, phát giác được đai lưng đã lỏng lẻo, không còn cảm giác trói buộc như lúc trước, nóng vội đến khó có thể che dấu, liền hỏi nàng: "Đã giải khai rồi sao?"
"Đã giải rồi, ta phải đứng dậy." Một kéo cuối cùng của nàng, đai lưng ta triệt để bung ra, rơi xuống sàn nhà.
Ta vội vàng buông dây cột tóc phía sau đầu nàng ra.
Lạc Thần đứng lên.
Vừa rồi nàng giải đi đai lưng, ta ở trong lòng thầm nghĩ, nếu như đai lưng đã giải, kế tiếp nàng hẳn là sẽ giúp ta thay y phục, chẳng lẽ cũng...... dùng miệng để giúp ta thay?
Nếu như dùng miệng để cắn lấy vạt áo của ta, chậm rãi kéo ra, cũng chưa chắc là..... không thể.
Trong lòng ta vì ý niệm này xuất hiện mà cảm thấy thẹn thùng, rồi lại càng mong chờ đến nóng bỏng, sau một lúc lâu, nàng lại vẫn yên tĩnh mà đứng ở trước mặt ta như vậy, hai người mặt đối mặt, ai cũng không di chuyển.
Ta chỉ đành phải thấp giọng hối thúc nàng: "Ngươi...... tại sao không tới?"
"Tới đó làm gì?" Nàng lại hỏi.
Ta: "......"
Ta lúc này mới hiểu được là ta tự mình suy nghĩ nhiều, lập tức cứng đờ.
Trong thanh âm của nàng ẩn ẩn có vài phần ý cười: "Thanh Y, chẳng lẽ là ngươi đang đợi ta tới, dùng miệng để giúp ngươi thay y phục sao?"
Ta bị nàng nói thẳng ra tâm tư trong lòng, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Còn may giờ khắc này hai mắt ta bị che kín, nhìn không thấy biểu lộ hiện tại của nàng, ánh mắt không cần phải né tránh, nhưng cảm giác co quắp lại chưa giảm được bao nhiêu.
Không được, ta phải tỉnh lại.
Sao có thể chưa nói vài câu, liền tự động bại trận được, nếu cứ tiếp tục như vậy, tối nay ta làm sao có thể nắm bắt được thành trì này của nàng?
Nghĩ đến đây, ta đem tâm ý nắm chắc, đáy lòng đã có hơn thua, nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, không phải là ta muốn ngươi dùng miệng giúp ta thay y phục, mà là có lý do khác."
Lạc Thần nói: "Lý do gì?"
"Ngươi tới đây, ta mới nói cho ngươi biết." Ta nâng ngón tay lên, ngoắc nàng một cái.
Thân ảnh mơ hồ của nàng ở trước mắt đi vài bước về phía ta, cách ta đến cực gần.
"Ta đã tới." Lạc Thần nói: "Thanh Y, ngươi muốn làm gì?"
Hai gò má ta nóng hổi đến lợi hại, lại nỗ lực ổn định hô hấp, ra vẻ trấn định mà nói: "Đứng vững, ta muốn giáo huấn ngươi."
Bên tai hoàn toàn yên tĩnh.
Nhìn không thấy phản ứng của nàng, cũng chưa từng nghe được bất luận thanh âm gì từ nàng, ta có chút sợ hãi.
Mới vừa rồi nói đến đột ngột như vậy, không phải là nàng bị ta dọa sợ đấy chứ?
Ta sao có thể hù dọa nàng đây, xưa nay liền một câu nói nặng lời đều không nỡ nói, vội vàng giải thích: "Lúc trước ngươi ở trong phòng Trường Sinh kể cho nàng nghe chuyện quỷ, lúc ta nghe được quỷ trong chuyện xưa khiến cho đai lưng cô nương kia rơi xuống, ta nói rằng đây là nữ quỷ đang chiếm tiện nghi của cô nương kia, nếu là ta, nhất định phải hảo hảo giáo huấn nữ quỷ kia."
“Như vậy, ngươi định giáo huấn nữ quỷ ta đây sao?" Lạc Thần nghe thế, mới mở miệng.
Ngữ khí rất bình tĩnh, thậm chí mang theo vui vẻ.
Vừa rồi ta cho rằng nàng bị dọa sợ, cũng bất quá là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Cho dù núi Thái Sơn có ở trước mặt nàng sụp đổ đều không thể khiến thần sắc nàng thay đổi, cái từ ‘dọa sợ’ này luôn luôn vô duyên cùng nàng.
"Đúng vậy. Bất quá ta muốn giáo huấn ngươi, cũng là có nguyên cớ, không phải là cưỡng ép như vậy." Dừng một chút, ta nói tiếp: "Nếu như cô nương trong chuyện quỷ kia là ám chỉ ta, nữ quỷ là chỉ ngươi, nếu ta ở trong chuyện xưa kia, gặp phải chuyện như vậy sẽ lựa chọn giáo huấn nữ quỷ. Nhưng ngươi nói trong chuyện quỷ, cô nương kia lại chưa từng làm ra bất kỳ giáo huấn nào, việc này chính là chỗ mà chuyện quỷ của ngươi nói không đúng, trệch hướng tính tình của ta. Ngươi phải thêm vào một đoạn giáo huấn, mới tính toán là đầy đủ nghiêm cẩn."
"Ngươi nói thử, phải thêm như thế nào?" Lạc Thần nói.
"Ta không nói, nói ra rồi lúc làm đâu còn có ý tứ gì." Ta đã nghĩ đến biện pháp khiến nàng đắn đo, trong lòng vừa có vài phần tung tăng như chim sẻ, lại có vài phần nóng bỏng, nói: "Để ta làm cho ngươi nhìn, ngươi liền hiểu được thêm như thế nào."
"Vậy ngươi làm như thế nào?"
"Ngươi đứng yên." Ta thấp giọng nói: "Không cho ngươi di chuyển."
"Chỉ là bất động sẽ thuận tiện sao?" Nàng không hiểu được đến tột cùng là ta muốn làm gì, trong lời nói rõ ràng đã có vài phần nghi hoặc.
Ta mừng thầm, nàng luôn luôn nhìn thấu nhân tâm, hiện tại nàng rốt cuộc cũng đoán không được ta muốn làm như thế nào, khiến cho lần tính toán để đáp lễ này của ta càng tốt hơn.
"Đúng vậy." Ta nói: "Đợi lát nữa ta sẽ làm cho ngươi một chuyện, nhưng lúc ta đang làm chuyện này, ngươi tuyệt đối không được di chuyển, cái này chính là giáo huấn của ta đối với nữ quỷ."
"Được, ta nghe theo ngươi." Nàng nói khẽ.
Thanh âm của nàng ôn nhu làm cho ta có chút hoảng hốt, rối loạn.
Nhưng hoảng hốt thì hoảng hốt, ta tuyệt đối không thể ‘nhu nhược' với nàng.
Tay của ta vươn ra, vốn là đụng phải thân thể nàng, lại lần mò đi đến bên hông nàng, bàn tay khoác lên hoa kết phiền phức nơi đai lưng của nàng, giật giật, nói: "Trước lúc làm chuyện này, ta muốn ngươi tự giải khai đai lưng."
"Ngươi không giúp ta giải khai sao?" Nàng cười nói.
Ta bị chẹn họng, tức giận nói: “Hiện tại ta nhìn không thấy, làm thế nào giúp ngươi giải đi đai lưng phức tạp như vậy, ngươi là muốn mệt chết ta sao."
Trước hết cứ để cho nàng cười đi.
Đợi lát nữa nhìn xem nàng còn cười ra được hay không.
Nàng ranh mãnh nói: "Cho dù ngươi có nhìn thấy, cũng có thể giải đến mệt mỏi."
Ta: "......"
Ta đối với hoa kết rắn chắc nơi đai lưng của nàng hận đến nghiến răng, trước tiên phải giải quyết xong đai lưng đại địch này, mới có thể yên tâm giáo huấn nàng.
"Ngươi giải hay không giải?" Ta thấp giọng thúc giục nàng.
"Được, lập tức liền giải."
Trước mắt cách một tầng vải trắng, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh nàng khinh động, kèm thêm một chút động tĩnh xột xoạt rất nhỏ.
Rất nhanh nàng liền giải xong đai lưng, cũng đem tay ta lật qua, lòng bàn tay hướng lên trên, lại đem đai lưng kia nắm chặt, đặt ở trong tay của ta, nói: "Giải xong rồi."
Bên môi ta kéo lên một chút ý cười, nắm chặt thắt lưng của nàng, hướng về nàng nói: "Ta liền vì ngươi thay y phục."
Chỉ cần nàng giải đi đai lưng, thay y phục mới dễ dàng.
Lạc Thần nói: "Ngươi nói giáo huấn, liền chỉ là thay y phục cho ta?"
Ta càng nghẹn cười, nói: "Đúng vậy, lúc ta thay y phục cho ngươi, ngươi cũng không được nhúc nhích, đây mới là giáo huấn. Nếu như ngươi di chuyển, kế tiếp liền phải chịu thêm một lần giáo huấn mới, ngươi càng di chuyển, giáo huấn càng không chừng mực, ngươi tự mình tính toán đi."
"Chuyện này có gì khó?" Nàng thản nhiên nói: "Ngươi đem y phục của ta từng kiện cởi ra là được, ta không cần di chuyển."
"Ta cũng cảm thấy......" Ta tiến đến chỗ cổ nàng, nhẹ lẩm bẩm nói: "Không khó."
Trong lúc nói chuyện, hô hấp của ta phun lên da thịt nơi cổ nàng, ta nâng ngón tay, ở trên mảnh tuyết trắng kia chạm nhẹ vào, cảm giác được nơi đó từ mát lạnh chuyển sang vài phần ấm áp.
Nhưng cả người nàng nửa điểm tỏ vẻ cũng không có, yên tĩnh tựa như một khối băng khắc.
"Ta bắt đầu đây." Ta ở bên tai nàng nói.
“Ân." Nàng nhàn nhạt đáp lời ta.
Nàng càng là như vậy, ta liền càng muốn nhìn một chút phản ứng lúc sau của nàng.
Ngón tay ta bắt đầu từ cổ của nàng, chậm rãi dời xuống, lướt qua xương quai xanh tinh xảo, hướng về phía ngực nàng đi đến. Chờ ta sờ đến phần ngực của nàng, phía dưới lớp vải may kia đúng là nơi tròn trịa mềm mại, lòng bàn tay của ta che ở bên trên chỗ kia, dán lấy đỉnh tuyết sơn núi non phập phồng, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Một nhấn này, ta có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng đã có biến hóa, nhảy động nhanh lên.
Ta mừng thầm.
Lại nhấn thêm một cái.
Nhảy động nhanh hơn.
Ta giống như phát giác bí mật của nàng, từng chút, từng chút, chậm rãi thăm dò.
Đại khái là bởi vì bàn tay ta bọc lấy chỗ mềm mại kia của nàng, xoa bóp nhiều lần, lại thêm việc lòng bàn tay của ta dán lấy da thịt nàng, nhịp tim kia của nàng không chỗ để ẩn núp, nàng mới rốt cục mở miệng, nói: "Không phải nói rằng thay y phục sao?"
Thanh âm vẫn như cũ là bình tĩnh mà bất động thanh sắc, nhưng tốc độ tim đập lại hoàn toàn cùng lời nói đạm nhạt của nàng, không có chút nào tương xứng.
"Ta đúng là đang thay y phục." Ta cười nói.
"Ngươi gọi đây là đang thay y phục sao?" Nàng nói: "Thay y phục ít nhất trước tiên cũng phải tìm đến vạt áo để cởi đi, vạt áo không ở chỗ đó."
"Thật không phải." Ta phát giác được tâm tình của nàng rốt cục có chỗ buông lỏng, cũng trả lời nàng một câu cực kì vô tội, nói: "Cặp mắt của ta bị nữ quỷ ngươi che lại, làm sao có thể nhìn thấy vạt áo ngươi ở nơi nào, chỉ có thể dựa vào ngón tay của ta chậm rãi tìm kiếm, không cẩn thận liền dễ dàng tìm sai chỗ. Vạt áo không phải ở chỗ đó, chẳng lẽ là ở nơi đây?"
Dứt lời, bàn tay còn lại của ta chụp lên một bên mềm mại khác của nàng, cũng nhẹ nhàng xoa bóp.
Một tay kia của ta cũng chưa từng dịch chuyển đi nơi khác, liền cảm nhận được nhịp tim của nàng lại run lên.
"Vạt áo ở bên trong." Nàng nhắc nhở.
Ta dời bàn tay từ phía bên phải của nàng xuống, chuyển qua chính giữa, ở ngay chỗ rốn của nàng ấn ấn, nhẹ hỏi nàng: "Nơi đây?"
"Đây không phải...... chính giữa." Thanh âm của nàng đã bắt đầu có vài phần căng thẳng.
"Rốn không phải ở bên trong sao?" Ta nói.
"Ở chính giữa vừa rồi." Lạc Thần nói.
"Chính giữa vừa rồi?" Trong lòng ta hiểu rõ, ngoài miệng lại giả vờ mờ mịt, thậm chí sắp nghẹn cười muốn chết: "Ngươi nói giản lược như vậy, ta làm sao hiểu được là chính giữa chỗ nào?"
"Chính giữa.... nơi mới vừa rồi hai bàn tay ngươi đặt lên."
Ta thu lại bàn tay đang đặt trên ngực nàng, tay phải cách lớp vải may, vòng quanh lấy nơi rốn của nàng: "Ta vừa mới đặt tay ở nơi nào? Ngươi cũng biết được, ta có bệnh hay quên rất nặng."
"Ngươi......" Sau nửa ngày, nàng chỉ nói nói được chữ ‘ngươi'.
Về sau lại chưa từng nói tiếp.
"Ai bảo ngươi lúc trước che kín mắt ta, hiện tại giúp ngươi thay y phục, mới bất tiện như vậy." Ta hiếm khi mới có thể đem nàng nghẹn thành như thế, lại cười nói: "Nếu không, ngươi liền nắm lấy tay của ta, dẫn dắt ta, để cho ta biết được vạt áo của ngươi ở chỗ nào, ngươi cảm thấy có được hay không?"
Nàng còn chưa đáp, ta lập tức lại nói: "Ai nha, xem trí nhớ của ta này, ta lại quên mất, lúc trước đã nói, khi ta giáo huấn ngươi, ngươi tuyệt đối không thể di chuyển."
Lạc Thần: "......"
"Là nơi này sao?" Ta đem mặt tiến đến bờ vai nàng, cắn lấy vạt áo ngoại bào của nàng, trong miệng hàm hồ hỏi.
Ta có thể cảm giác được thân thể Lạc Thần cứng đờ.
Nàng đã dùng miệng thay ta giải khai đai lưng.
Ta cũng có thể dùng miệng thay nàng cởi y phục.
Nàng lại còn, không được nhúc nhích.
__________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương trước các ngươi nói ai quá sẽ? Lạc Thần quá sẽ.
Không không không, Sư Sư đều 【.
Kết hôn về sau nói yêu thương, chính là ngươi đến ta mê hoặc so chiêu, đáp lễ, để kiều 【 Phía dưới tỉnh lược vô số loại diệu pháp 】
Nhớ rõ nhiều hơn chấm điểm nhắn lại NGAO ~