Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 252: Không thể tìm . . .




“Thanh Y, nên uống thuốc rồi.”
Một bàn tay lạnh như băng đưa tới, kê ở sau đầu ta, đem ta nâng dậy, tựa ở đầu giường.
Hai mắt ta bị một vật giống như vải buộc lại, trước mặt tuy là một mảnh đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, nghe thấy tiếng gọi khẽ, đáy lòng lại rất vui vẻ, khàn khàn nhẹ giọng đáp: “Được.”
Rất nhanh, liền có thìa đựng nước canh kề bên môi ta, nàng đút một ngụm, ta liền ngoan ngoãn thuận theo nàng uống một ngụm.
Bốn phía an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chim hót líu lo bên ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, thìa canh dời khỏi môi ta, ta vội vàng cầm tay nàng, nỉ non trông đợi nói: “Lạc Thần, thuốc thật đắng, ngươi cho ta ăn ít đường đi.”
“Thiều Nhi, không có đường. Ngươi nếu muốn ăn, ta lần sau ra ngoài mua cho ngươi.”
Thanh âm ấm áp của nam nhân truyền tới.
Ta ngơ ngẩn, sau một khắc, tay vung mạnh sang bên, chén thuốc bị ta đánh rớt, rơi xuống đất, phát sinh tiếng vỡ vụn chói tai.
Trước mặt, vẫn là một mảnh hắc ám như cũ.
Lòng ta, lại giống như từ chín tầng mây trực tiếp rơi xuống địa ngục.
Doãn Mặc Hàn vẫn không nóng không lạnh nói: “Thiều Nhi, mười ngày nay, ngươi thần chí mơ hồ, đã đánh nát gần ba mươi cái bát của ta. Nhưng mà cũng không sao, may mà ta trước đó đã chuẩn bị rất nhiều, trong bếp vẫn còn.”
Mắt đau đớn không ngừng, bị vải ràng buộc, gương mặt đáng ghét của hắn, ta rốt cục cũng đã không cần nhìn thấy nữa.
Ta không thốt một tiếng, chỉ ngồi im, thậm chí, có một loại cảm giác chính mình đã biến thành thi thể.
Trong đầu bồi hồi, thủy chung là thân thể lạnh như băng của Lạc Thần nằm trêи mặt đất ngày ấy, bóng lưng Quỹ Trĩ ôm nàng hờ hững xoay người rời đi, Thanh Long Lưu Ly Ngọc Bội của Côn Luân, cùng với Trác Đoạn Huyên bị trường thương đâm xuyên qua ngực, trước khi chết khàn cả giọng điên cuồng gào thét.
Lạc Thần nàng đã chết, chết hết rồi.
Di thể bị Quỹ Trĩ mang đi.
Côn Luân và Thất thúc đều đã chết.
Trong suốt cuộc đời dài đăng đẳng, Trác Đoạn Huyên trở thành người thứ hai chết trong tay của ta.
Tất cả kết thúc.
Doãn Mặc Hàn tựa như mấy trăm năm chưa nói chuyện, cằn nhằn lải nhải như nữ nhân nói: “Thiều Nhi, ngươi hôm nay thoạt nhìn rất tỉnh táo, như vậy, ta liền yên tâm. Đôi mắt của ngươi không có gì đáng ngại, sẽ không mù, ta đắp thuốc điều trị cho ngươi, qua một thời gian là có thể bỏ đi lụa trắng trêи mắt. Về phần dung huyết độc ngươi trúng phải, mấy ngày nay, ta đã cho ngươi dùng thuốc giải kịp thời, hơn nữa ngươi tự thân bài độc, nọc độc hôm nay đã tiêu tan gần hết, không quá vài ngày, là được phục hồi như cũ.”
Ta trầm mặc nghe.
“Thiều Nhi, ta sáng nay ra ngoài câu được một con cá, ngươi buổi trưa là muốn uống canh cá, hay muốn dùng món hấp, hoặc là đem chiên?”
Thấy ta thật lâu không mở miệng, Doãn Mặc Hàn rốt cục tỏ vẻ đáng thương nói: “Thiều Nhi, ngươi nói chuyện với ta đi, dù là một câu cũng được. Hiện nay cổ họng ngươi đã bình phục, đừng kìm nén bản thân như vậy, im lặng như thế, nếu bị câm thì làm sao cho phải.”
“Nàng không thích ăn cá.”
“Cái gì?”
“Lạc Thần nàng không thích ăn cá. Thả đi.”
“Thiều Nhi, nàng đã chết.”
Một tiếng dứt khoát, ta tát một cái lên mặt Doãn Mặc Hàn, Doãn Mặc Hàn cũng không tránh, chỉ ngồi ở bên cạnh ta hứng chịu.
Doãn Mặc Hàn không hề dao động tiếp tục mở miệng: “Thiều Nhi, nàng đã chết. Ta biết trong lòng ngươi hiểu rõ, ngươi chỉ là đang gạt chính mình mà thôi.”
Ta cho hắn cái tát tai thứ hai, hắn vẫn không hề tránh né.
Ta lạnh nhạt nói: “Ta có thể hiểu, ngươi không thể nói.”
“Được, ta không nói. Ta tất cả nghe theo ngươi, cái gì cũng nghe theo ngươi.”
“Ngươi cút đi.”
“Được rồi, Thiều Nhi.”
Cảm giác được chăn đệm bên cạnh đàn hồi, thoáng giãn ra, Doãn Mặc Hàn đứng lên, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Trong phòng lại lâm vào tĩnh mịch, mà tiếng chim hót ngoài cửa sổ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, đối với ta mà nói, đã vô cùng ồn ào.
Sau đó, thời gian ngồi trơ trêи giường quả thực quá dài, dài đến mức khiến ta bắt đầu hoảng hốt.
Cuối cùng, ta vén chăn lên, cũng không khoác áo, chỉ mặc tiết y, vịn mép giường run rẩy đứng dậy. Chưa chải đầu rửa mặt, trêи mặt cũng không hề điểm trang, bộ dáng chật vật không chịu nổi như thế, ta hôm nay là một kẻ mù bị bịt mắt, là nhìn không thấy, ta cũng không cần để ý.
Mà người ta từng để ý, lúc tỉnh giấc ôm lấy ta từ phía sau, người thay ta chải đầu, đã sớm không còn.
Ta vươn tay, ở một mảnh hoàn toàn tối tăm, dò tìm có vật cản trước mặt hay không. Trong trắc trở, mò thấy mặt bàn cứng nhắc, ngón tay thoáng di chuyển vào trong, lại chạm đến một mảnh vải mềm mại.
Đưa tay tới tỉ mỉ cảm nhận vật được gói trong mảnh vải mềm, chuôi kiếm lạnh như băng, đường vân chỗ chuôi kiếm hoặc lõm xuống, hoặc lồi lên, cùng với mũi nhọn lãnh liệt giấu bên trong vải mềm, nhất nhất ở đầu ngón tay ta chảy xuôi.
Ta không chỉ một lần, nhìn thấy bạch y nữ tử kia ôm chuôi Cự Khuyết này trong lòng, vô cùng ôn nhu mà chà lau thân kiếm.
Vẻ mặt khi nàng nhìn nó, thanh lãnh lại nhu hòa, ngón tay cầm vải mềm chậm rãi chà lau, cực kỳ giống tư thế vuốt ve tình nhân.
Ta đẩy vai của nàng, hơi có chút ghen: “Lạc Thần, ngươi thật là thương nó.”
Nàng cười khanh khách nhìn ta: “Đương nhiên.”
“Vậy sau này ngươi cứ sờ nó mỗi ngày đi, để Cự Khuyết cùng ngươi ngủ, không cần tới tìm ta nữa.”
“Vậy sao được.”
“Hừ, không phải chỉ là một thanh kiếm sao, tới mức mỗi ngày lau chùi như vậy?”
“Kiếm phải bảo quản tốt, nó mới có thể càng phát ra tinh thông cùng sắc bén, ta mới đem nó để bảo vệ tốt cho Thanh Y ngươi.”
“Điềm ngôn mật ngữ.”
“Ngươi thích lời đường mật của ta mà.”
“… Nói bừa.”
“Ngươi cũng thích ta nói bừa mà.”
Những lời đường mật cùng nói bừa nàng từng nói với ta, cuối cùng ở trong tuyết trắng, đều tan biến cả rồi.
Nửa điểm vết tích cũng không tìm thấy.
Ta ôm Cự Khuyết, đẩy cửa đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi vào mặt, ta cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Giờ đây, là lạnh hay là nóng, đối với ta đã không còn quan trọng.
Mắt ta nhìn không thấy, cảnh trí bên ngoài là đen hay trắng, đối với ta cũng không còn quan trọng.
Cái gì cũng không còn quan trọng.
Nhấc chân, giẫm lên tuyết bên ngoài, bàn chân lập tức liền rơi vào trong một mảnh mềm xốp. Trong tuyết đọng thỉnh thoảng ẩn dấu ít cành cây khô, sắc bén như chủy thủ, cấn dưới bàn chân ta, ta một đường lần mò đi chầm chậm, đi mệt rồi, cuối cùng mới dựa vào một thân cây, ngồi xuống đất trong tuyết.
Mở vải mềm ra, ta đem Cự Khuyết tới gần, ôm vào trong ngực.
Lúc nàng chết, thân thể cũng lạnh giống như Cự Khuyết lúc này.
Ta rất hối hận, hối hận lúc xưa không ôm nàng nhiều một chút.
Cho dù chỉ một chút, cũng tốt hơn nhiều.
Ôm hồi lâu, ta liền thẳng lưng, bắt đầu cầm vải mềm lau chùi thân kiếm của Cự Khuyết.
Lau được phân nửa, phía sau truyền đến tiếng giày đạp trong tuyết, mang theo tiếng xào xạc. Bên tai lại có một thanh ɦσα ɦuyệt nặng đặt trêи mặt đất, Doãn Mặc Hàn lấy một cái áo lớn khoác lên trêи người ta, nhẹ giọng nói: “Thiều Nhi, trong tuyết lạnh, ta dời tới cho ngươi cái ghế cùng lò than, ngươi đứng dậy đi.”
Ta không để ý tới hắn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, lại nhích ra ngoài một chút, cố gắng không chạm ta, nói: “Vậy ta ngồi cùng ngươi.”
Ta hờ hững nói: “Ta không phải mẹ ta.”
Bên cạnh một trận trầm mặc.
“A Cẩn, Doãn thúc… Doãn thúc ngồi cùng ngươi.”
Ta đứng lên.
Doãn Mặc Hàn đỡ ta, khiến ta tựa vào ghế, đem hỏa lò hướng trước chân ta dịch tới gần một chút. Qua một hồi, hắn lại từ trong phòng dời ra một cái bàn, phủ lên phía trêи lò than.
“A Cẩn, ngươi nếu thích bên ngoài, trưa nay chúng ta liền dùng cơm ở bên ngoài.”
Ta ôm Cự Khuyết, cũng không nhúc nhích.
Sau khi buộc mắt, ngày ngày ta chỉ có thể nghe được thanh âm của hắn, thấy không rõ mặt của hắn, gương mặt hiền hậu lại có chút điên cuồng lệ khí trước kia của hắn, đúng là bắt đầu mơ hồ.
“Doãn thúc sẽ không đi, mạng liền đặt tại đây, a Cẩn, nếu ngày nào đó ngươi muốn lấy đi, ngươi cứ lấy, Doãn thúc từ lâu đã chuẩn bị xong. Trước khi ta chết, ngươi cho ta chăm sóc ngươi, bất kể ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều sẽ theo ngươi.”
Ta không để ý tới, chỉ là nói: “Nơi này là nơi nào. Vũ Lâm Hanh và Mười Bốn đâu?”
“Nơi này là ngoại ô Thanh Huyên, những ngày trước kia, ta đều ở tạm chỗ này, nơi này vô cùng khuất, cách thôn trấn có chút xa. Sau khi ta từ trong hồ lên, nhìn thấy ngươi sắp chết, chỉ đành mang ngươi cõng đến nơi đây giải độc chăm sóc, về phần bạn của ngươi, khi đó ta liền không để ý tới. Sau đó ta đến bên hồ xem qua, cái gì cũng không có. Có lẽ, các nàng đã trở lại trấn, đến lúc đó ta lại giúp ngươi đi hỏi thăm.”
Trầm ngâm chốc lát, ta hỏi: “Mắt của ta, lúc nào sẽ khỏi?”
“Mắt của ngươi bị nọc độc xâm nhiễu, đại khái vẫn cần năm ngày mới có thể gở bỏ bạch lăng.”
“Ta muốn nhanh một chút.”
“Không thể.” Doãn Mặc Hàn nói: “A Cẩn, Chiến Quỷ lệ khí bên trong cơ thể ngươi đã rất khó khống chế, liên quan tới mắt của ngươi, ngươi nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.