Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 249: Lạc Thần phiên ngoại (mười sáu)




Phần chiến quốc (mở đầu): Tháng hai, xuân rét lạnh
Ta ngồi yên ở Lưu Oanh đình lật vài trang sách trêи tay, lúc này trong hơi thở lượn lờ như có  như không một mùi hương trang nã.
Ta không ngẩng đầu, nghe được mùi hương này liền biết được ai lại mặt dày mày dạn  đến đây.
“Lạc nhi, Lạc nhi” người vừa đến cứ y như một con mèo lớn nhẹ đẩy vào lưng của ta, nói giọng thân mật thái quá: “Lạc nhi, ta hái hoa cho ngươi, ngươi quan tâm đến ta một lần thôi”
“Tránh ra, ồn ào quá!” Ta mặc nàng dựa vào lưng của ta, lật một trang sách về phía sau.
“Lạc Nhi, ngươi đối xử với ta không tốt chút nào, ta thật là thương tâm khổ sở quá đi thôi.”
Ta thở dài: “Ta đối đãi ngươi không tốt ở đâu?”
“Ngươi không quan tâm đến ta, thà đọc sách chứ chẳng nhìn ta. Ta tặng ngươi những bông hoa này, nhìn xem, lần này cho ngươi nhiều hơn, đặc biệt dành tặng ngươi có được không?”
Lạc Ảnh bất đầu nựng má vuốt tóc của ta, bị ta đẩy ra: “Có phải ngươi ban đêm mộng du hay không mà lại đi làm những chuyện nhàm chán phiền phức này.”
Tay sờ đến mặt của nàng, ta bỗng giật mình ném quyển sách đi mất.
“Lạc Ảnh, sao ngươi lại cải trang thành hình dạng của ta!”
Lạc Ảnh trước mắt một thân bạch y, gương mặt cùng ta giống nhau như đúc, xoay một vòng rồi che miệng cười khanh khách: “Thế nào? Có đẹp không?”
“…” Ta nổi gân xanh.
“Ta thích cái vẻ tức giận của ngươi, rất đáng yêu, khiến người ta thương hơn.”
Ta vươn tay xé mặt nạ dịch dung xuống, làm lộ ra gương mặt xinh đẹp quyến rũ vốn có của nàng.
Lạc Ảnh “Si~” lên một tiếng, đôi mắt ngấn lệ, giả vờ làm ra bộ dáng “Lê hoa đái vũ” mà từ nhỏ ta đã thấy không biết bao nhiêu lần: “Ngươi nhẹ tay một chút được không? mặt cũng bị ngươi xé hư rồi, sau này làm sao mà ta lập gia thất được đây, phu quân sẽ không thích ta nữa.”
Ta đặt lớp mặt nạ giả thành ta xuống bàn, nhàn nhạt hỏi lại nàng: “Thuật dịch dung chính là dùng như vậy sao? Ngươi bao tuổi rồi, ngây thơ.”
“Ai bảo tiện nhân Quỹ Trĩ kia bắt nạt ngươi.” Nàng bĩu môi: “Lạc nhi, đây là ta trút giận thay ngươi.”
Ta cau mày: ” Ngươi cải trang thành bộ dáng của ta để đi tìm nàng?”
Lạc Ảnh đưa tay hái những bông hoa vươn ra trêи quyển sách, nói: “Phải, ta vừa dịch dung thành bộ dáng của ngươi đến Yên Vân điện tìm nàng. Lúc đầu nàng ngỡ ta là ngươi, cái mặt đó cả đời cũng không thể đức hạnh hơn, ta thật sự muốn bóp chết nàng ta. Sau nữa thì nàng sai người bày rượu và thức ăn ra, trong lúc đó ta mời nàng mấy chén, nàng có chút say, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi ta, ta biết đấy là nàng đang nhìn ngươi, trong lòng càng tức giận hơn nữa, mới tiến lên giả vờ như sẽ hôn nàng, nàng lập tức ngây ra, ngồi đó y như đầu gỗ, nghĩ lại thật là tốt vô cùng, tại thời điểm này ta đây giơ tay tặng cho nàng mấy cái tát trời giáng, đánh nàng ngã trực tiếp xuống đất. Lần này ta thay ngươi mạnh dạn dạy dỗ nàng, cũng để cho nàng nhớ kĩ rằng, làm người thì đừng có mà vô sĩ hạ lưu như thế, kiêu ngạo độc đoán nữa, luôn cậy quyền cao mà ức hϊế͙p͙ ngươi.”
Ta nghe vậy,  chỉ làm đầu đau như muốn nứt ra, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Sắc mặc Lạc Ảnh kém tươi nhuận, nói: “Lạc Nhi, ta biết tâm ngươi thiện, dùng mọi cách nhẫn nhịn, ta chỉ lo là khi có người bắt nạt ngươi, mà ngươi càng nhẫn nhịn thì họ sẽ càng lấn lướt. So về mọi mặt, nàng ta cái gì cũng không bằng ngươi, người sao cứ phải nhịn, phụ thân bảo ngươi nhẫn thì ngươi phải nhịn thật sao! Lạc nhi, phụ thân đã mất rồi, lời của người không còn được tính nữa!”
Ta im lặng.
Lạc ảnh đưa tay sờ mặt ta, mắt ân ẩn nước: “Lạc nhi, cùng ta đi thôi. Rời khỏi Yên Vân Hải, hai tỷ muội ta ra bên ngoài, vĩnh viễn cũng không quay về nữa.”
“Tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn đi sao?”
“Đương nhiên, ta đã có ý định này từ sớm, bây giờ ta muốn ngươi đi cùng ta.”
Ta nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi đi, ta sẽ giúp ngươi.”
Sắc mặt Lạc Ảnh cứng nhắc: “Còn ngươi?”
“Ta không đi được.”
“Lạc nhi, phụ thân đã chết, người không còn quản được ngươi nữa, sao ngươi còn phải làm cung chủ của Lạc Thủy Thập Cung, việc làm cung chủ này, không đáng để chúng ta nhắc đến!”
“Tỷ tỷ, ta hiểu, nhưng mà ta thật sự không thể đi được.”
Lạc Ảnh đột nhiên rơi nước mắt: “Ngươi là một cô nương ngốc cứ cố chấp”
Ta cười lau nước mắt cho nàng: “Khóc cái gì, ngươi lớn như thế rồi mà còn không biết xấu hổ. Khóc đầy cả mặt, dạng này không có cách nào lập gia thất được đâu, phu quân của ngươi sẽ không cần người.”
Mùng năm tháng ba, mưa xối xả cả đêm, cuối cùng Lạc Ảnh cũng đã dọc theo Quỷ lâm đã nói mà rời khỏi Vân Yên Hải.
Trước khi đi, nàng cùng ta giao ước, mỗi tháng đầu năm sẽ ở đình Tĩnh Thủy của Tề Quốc chờ ta.Cứ mỗi tháng nàng cũng sẽ chờ ở đó, chờ đến ngày ta cùng nàng gặp lại.
Ta đứng trong cơn mưa to, nhìn nước mưa cùng đêm tối nuốt lấy nàng, nhìn thật lâu mới quay trở về cung.
Trở về chính điện, những kẻ canh gác ban đêm đã tìm nơi trú mưa, ngủ mơ màng ở ngoài hiên. Chính điện đèn đuốc chập chờn, cả người ta đều ướt sũng, nước nhỏ giọt thấm ướt tấm thảm bạch nhung dưới chân, ôm chặt cánh tay, bỗng dưng cảm thấy lạnh đến thấu tim mà run rẩy.
“Cung chủ, sao người lại ướt đến như vậy!” sau lưng vang lên tiếng kêu hốt hoảng, Chu Du chạy ào đến đây, kéo ta ngồi xuống ghế, nhanh chóng xoay người đi lấy y phục cùng khăn lau.
Ta ngồi yên, để Chu Du thay ta lau khô tóc, thay y phục khô ráo. Nàng nhỏ hơn ta hai tuổi, là do năm đó Phụ thân để ta chọn thị nữ thân cận, lúc nhỏ hầu hạ ta, cùng ta lớn lên.
Sau khi làm sạch sẽ xong, ta dựa người vào ghế, im lặng nhìn Chu Du bận rộn trước bận rộn sau. Nàng vào phòng bếp mang canh gừng nóng đến đây, đút ta từng miếng từng miếng, dông dài nói: “Cung chủ sao có thể không để ý thân thể mình như vậy được, mưa lớn thế kia, còn là mưa đầu tháng ba, lạnh vậy sẽ làm người lâm bệnh mất. A du vừa rồi mới vào trong bếp nấu canh gừng, lúc nãy phòng của đại tiểu thư hơi tối, nhìn vào phòng ngủ của nàng tối đen, vẫn chưa thắp đèn, đại tiểu thư hôm nay ngủ sớm trái với thường ngày rồi.”
Ta ngậm miếng gừng trong miệng, nhai nuốt vào bụng, lờ mờ ” ừ” một tiếng: “Tỷ tỷ sau này, đêm nào cũng sẽ ngủ sớm.”
Chu Du ngẩn ra, bỗng cười nói: ” Đại tiểu thư có thể được xem là đàng hoàng rồi. Trước đây hàng đêm nàng đều ngủ muộn, canh lúc người khác ngủ lại làm mấy cái mặt nạ da người của họ, dọa chết người. Lần trước nàng còn thoa thứ gì nhơn nhớt lên mặt của nô tì, bảo là muốn lấy khuôn mẫu, nô tì bị dọa sợ đến muốn khóc, tránh né tứ bề, nàng còn dùng sức cười đuổi bắt nô tì, làm nô tì suýt nữa thì té vào trong hồ cá rồi.”
Ta nói: “Không có gì đâu, nàng cũng thường lấy khuôn mẫu dán đầy mặt ta,  tính nàng là vậy, để nàng làm đi.”
Chu Du gật đầu: “Nếu cung chủ cũng nói như vậy thì lần sau Chu Du có gặp cũng không tránh xa nữa.”
Ta nhận lấy chén canh gừng bằng ngọc trong suốt, tự mình dùng thìa uống, rồi nói: “Chu Du, ngươi muốn rời khỏi đây không?”
Chu Du ngẩn người, trong đôi mắt sáng nổi lên một tầng sương mù, rung rưng nói: “Cung chủ không thích A Du hầu hạ, cảm thấy A Du không tốt, muốn đuổi A Du đi sao?”
“Sao có thể” Ta lấy ngón trỏ xoa lên má nàng lau đi vết lệ, nói: “Ngươi rất tốt.”
“Vậy tại sao cung chủ lại hỏi như thế?”
“Không có gì.” Im lặng chốc lắt, ta nói: “Ta chỉ lo ngươi cảm thấy không vui khi ở Yên Vân Hải.”
Trêи mặt Chu Du có nét buồn rầu, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: ” Nô tì đúng là không thích Yên Vân Hải, nhưng mà khi ở Lạc Thủy Thập Cung, nô tì cảm thấy rất vui. Cung chủ cũng rất rộng lượng với chúng nô tì, thậm chí…thậm chí có khi chủ thượng không hài lòng, muốn xả giận trêи người chúng nô tì, cũng vẫn là cung chủ che chở…chỉ cần cung chủ có ở Yên Vân Hải thì Chu Du sẽ không muốn đi.”
Ta nắm chăn đắp lên người, dựa vào phía sau.
“Cung chủ, người mệt sao?”
“ừ, có một chút” ta khép mắt lại.
“Người bị ướt mưa, vậy nghỉ ngơi sớm đi, lỡ mà có bị nhiễm phong hàn thì không tốt lắm đâu.” Chu Du đỡ ta nằm xuống, thay ta phủ kín chăn mền, nói: ” Nô tì ở bên ngoài, người có gì phân phó, cứ lên tiếng gọi nô tì.”
Ta không trả lời.
Tiếng bước chân của nàng dần dần đi xa, cửa phòng được đóng lại.
Bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, ta chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi cùng giá rét như thế này.
Qua vài ngày sau, chuyện của tỷ tỷ không thể che giấu được nữa. Quỹ Trĩ đằng đằng sát khí tiến vào Lạc Thủy Thập Cung, gom tất cả người hầu của tỷ tỷ tụ lại một chỗ, mang đến bên ngoài điện của ta cho quỳ thành một nhóm lớn rất đông.
Vào đêm mưa mà tỷ tỷ ra đi, ta phát sốt, liên tiếp mấy ngày đều nằm trêи giường này, rất khó chịu, không muốn đi đâu cả. Nghe tiếng ồn ào chói tai ở bên ngoài nên mới gọi Chu Du đến đỡ ta ra ngoài xem thử.
Tất cả những người quỳ dưới đất, đầu cúi thấp xuống nền bạch ngọc, run lẩy bẩy. Có vài người ngẩng đầu trông thấy ta, trêи mặt đầy vẻ thê lương.
Ta ho một tiếng, nhạt nói: “Làm cái gì mới sáng sớm mà đã tức giận như vậy?”
Quỹ Trĩ nhìn ta chằm chằm, cau mày: “Dáng vẻ của ngươi sao biến thành thế này, là những hạ nhân kia chăm sóc ngươi không tốt sao?” nàng lạnh lùng liếc mắt trượt đến Chu Du, Chu Du nắm tay ta rung  rẩy.
“Ta bị ốm, là do chính cơ thể ta không được khỏe, chỉ vậy thôi.”
Quỹ Trĩ hừ lạnh một tiếng: “Thân thể của ngươi vẫn luôn khỏe mạnh, sao lại ốm được, nhất định là bọn họ chăm sóc không chu toàn.”
“Ngươi ồn quá, làm đau tai ta.”
Quỹ Trĩ nghẹn lời, đột nhiên giận dữ: “Tiện nhân Lạc Ảnh rốt cuộc đã đi đâu? Lần trước nàng cải trang thành bộ dạng của ngươi, đánh ta một tát, ta còn chưa tính sổ thật tốt với nàng, bây giờ nàng còn dám bỏ trốn sao?”
Ta chỉ im lặng, lãnh đạm nhìn nàng.
“Tiện nhân kia đi rồi, ta sẽ ném tất cả những kẻ đã từng ở lạc cung hầu hạ cho nàng vào U Đàm Uy Cổ! Ta đã nói rồi, không có lệnh của ta, bất kì kẻ nào cũng không được rời khỏi Yên Vân Hải dù là nữa bước!”
Cái bóng quỳ trêи mặt đất, cũng run lẩy bẩy, không dám nói chuyện.
“Ngươi dám.” Ta hất tay của Chu Du ra, bước về phía trước.
“Ta có cái gì mà không dám!” Quỹ Trĩ lạnh lùng ra lệnh: ” Đoạn Huyên, đưa trước mười người ném vào U Đàm.”
“Vâng, chủ thượng.” Trác Đoạn Huyên kiêu ngạo nhìn ta, ra lệnh xung quanh, tiến lên bắt người.
Ta bước xuống bậc thang ngọc thạch, chậm rãi gằn từng chữ: “Trác Đoạn Huyên, nếu ngươi dám, ta sẽ nhổ cả Kim Lân cung của ngươi lên. Ta nói được làm được.”
Trác Đoạn Huyên dừng lại, hơi do dự.
Quỹ Trĩ nói: “Làm đi. Đoạn Huyên, ngươi là kẻ không có tiền đồ, rốt cuộc ngươi nghe lời ai, hả?”
Ta đến trước mặt Quỹ Trĩ, nhìn vào đôi mắt đen nhánh đầy sự tức giận của nàng: “Chuyện này không liên quan đến họ, ngươi hãy thả họ ra đi.”
“Ngươi đang cầu xin ta sao, Lạc?”Mặt nàng lộ vẻ đắc ý.
“Phải, ta cầu xin ngươi.”
“Cầu xin ta, sao lại không có thành ý?” nàng lạnh lùng khẽ nhếch mày.
Ta từ nhỏ đã quen nhìn thấy nét mặt này của nàng, chỉ không chút gợn sóng mà đáp: “Ngươi muốn thành ý ra sao?”
“Quỳ xuống”
“Cung chủ, đừng…” Chu Du sợ hãi nói chen vào, bị Quỹ Trĩ cắt ngang, lùi người về.
Quỹ Trĩ oán hận nói: “Từ nhỏ đến lớn, ta rõ ràng là bề trêи của ngươi, nhưng cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa từng quỳ trước ta! Ngay cả hành lễ đơn giản như vậy cũng chưa từng, cũng chưa từng gọi ta một cách tôn kính, ngươi cả gan lắm!”
Xung quanh lặng yên.
Ta ho hai tiếng, đầu gối cong, quỳ xuống.
Nàng sửng sốt, chợt nở nụ cười, tiếng cười chói tai.
“Ngươi phải nói: Chủ thượng, thuộc hạ Lạc Thần, cầu xin ngươi.” Nàng đứng thẳng người, từ bên trêи kiêu ngạo nhìn xuống ta.
“Chủ thượng, thuộc hạ Lạc Thần, cầu xin ngươi.”
Đôi mắt của ta nhìn chằm chằm nhìn trêи nền ngọc.
Đông nghịt những kẻ hầu người hạ ở phía trước được Quỹ Trĩ cho giải tán, về lại nơi ở, Quỹ trĩ ra lệnh cho đám người mà Trác Đoạn Huyên mang tới rút lui, Chu Du cũng lui xuống.
Tiền điện rộng như thế, cũng còn lại hai người là ta và nàng.
Quỹ Trĩ ngồi xuống trước mặt ta, cắn răng nghiến lợi: “Có phải ngươi cũng muốn đi cùng tỷ tỷ của ngươi hay không?”
Ta vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi đây, vĩnh viễn. Kể từ hôm nay ngươi bị cấm túc, không có sự cho phép của ta, không được rời khỏi Lạc Thủy Thập Cung dù là nửa bước.”
Ta cười nhạo nói: “Vâng, chủ thượng.”
Nàng tức giận, đưa tay giữ cằm ta lại, khiến ta ngẩng đầu nhìn nàng.
Ta lạnh lùng cùng nàng nhìn nhau.
Nàng có vẻ sửng sốt, đưa mặt chậm rãi sát lại gần, đè môi xuống.
Ta vươn tay, hung hăng tát nàng một bạt tay.
“Tránh ra.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Đây là phiên ngoại của Lạc Thần thời chiến quốc, nhớ lại chiến quốc hơn một ngàn năm trước.
Mở đầu, giữa, kết, có ba chương.
Đây là phần phiên ngoại mà tác giả viết rất khó khăn, nếu sau này tôi còn sáng tác, có lẽ cũng không thể viết ra một nữ nhân vật chính nào làm tôi yêu mến như nàng được nữa.
Nếu không có nàng, thậm chí tôi còn không muốn viết .
Có thể bạn cho rằng nàng chỉ là một nhân vật bình thường, chỉ là một nhân vật hư cấu mà thôi.
Nhưng nàng thực sự có ý nghĩa rất đắc biệt đối với tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.