Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 247: Bạch Trạch Điểu




Hai mắt màu xanh lục thật to như hai chiếc đèn lồng từ từ mở lên trêи không trung, lúc này mới khó khăn dừng lại đó.
Ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt hàn khí dày đặc kia, nó quá cao, giống như đang nhìn lên mái hiên của một tòa vọng gác vậy.
Hỏa chiết tử đã tắt hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng nhẹ nhàng từ viên dạ minh châu trong tay của Vũ Lâm Hanh, so với đôi mắt lục sắc ở nơi xa, nó nhỏ bé đến đáng thương.
Nơi xa, cái bóng đen ấy như một ngọn núi nhỏ đang đứng sững trêи mặt nước tối đen, có ba cái bóng hình trụ cao cao khác nữa đang đứng ngất ngưỡn trêи đất, đem nó bao vây ở giữa.
“Nó sẽ không làm hại các ngươi” ta nhẹ giọng nhắc nhở mọi người:”nhưng tốt nhất  đừng nên cử động”.
Vũ Lâm Hanh hóa đá, gần như muốn ngắt vào trong nước, may mà có Thập Tứ đỡ lại, mà Thập Tứ cũng không khá hơn được bao nhiêu, thở nhanh dồn dập. Khó trách các nàng lại sợ hãi như vậy, thân hình của thứ kia so với các nàng gấp trăm ngàn lần; nếu so sánh với người thường thì cũng giống như đem núi cao so với nham thạch, hồ lớn so với thuyền nhỏ vậy.
Tiếng của xích khóa rắc rắc rắc rắc chói tai tạp lẫn với tiếng ông ông. Cái bóng khổng lồ kia rống to một tiếng làm điếc tai nhức ốc, như ngọn thái sơn đang đổ ra từng mảnh. Nó chậm rãi lội nước đi tới, mỗi một bước chân của nó đều khiến Long Uyên như bị rung động, mặt nước cũng rung lên dữ dội, nước đẩy qua đánh lại, nếu dưới chân sơ ý một chút sẽ bị trượt vào trong nước.
Lạc Thần không ngừng ho khan, toàn bộ thân thể đều lệch vào trêи vai của ta, ta ôm nàng thật chặt, lòng đau như cắt.
Phanh, phanh, phanh.
Bóng đen cuối cùng cũng đến gần trước mặt, lúc nảy bời vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ được diện mạo, bây giờ nhìn lại, bốn chân tráng kiện (của nó) bị nước bao quanh, phần trêи mặt nước là một thân thể được bao bọc bởi lân giáp [vảy], trêи đó lại có thêm những ngạnh dài vừa sắc vừa nhọn, tảng ra sự sắc bén lạnh lùng của hắc diện thạch [1]. Cặp mắt to lớn đang mở ra có màu xanh như phỉ thúy, khóe miệng hé ra những cái răng như răng cưa của chùy thủ. Trêи trán có những vết lồi lõm, không biết vì sao mà ở trêи những chổ lồi lõm đó có vết tích như đã bị bào mòn, vết thương ngang dọc giăng đầy trêи trán, dữ tợn đáng sợ.
Cổ của nó bị một thấu tinh khóa rất lớn giam lại, bốn chân cùng cái đuôi lớn ở phía sau đều bị xích lại, kéo tới kéo lui; nó bị khóa rất chật. Ta phóng tầm mắt ra xa, nhìn theo nhu quang của ống khóa, lúc này mới rõ ràng thấy được đầu khóa, đó thực sự  là hình trụ tròn.
Vũ Lâm Hanh rùng mình nói: “Không phải là rồng, nhưng sao nhìn sơ có chút…có chút quen mắt.”
“Là Long tử Bệ Ngạn” Lạc Thần thở gấp, nhẹ giọng nói: ” Cùng với vật điêu khắc trêи đuôi ngọc trâm của Thanh Y có…vài phần tương tự.”
Thập Tứ cũng nói: ” Đúng là Bệ ngạn đại nhân, không thể nghi ngờ; a tả có nói với ta rằng, Bệ Ngạn đại nhân đã mất tích từ thời nhà Chu, lúc đó tộc chủ bệ hạ cho người ra ngoài tìm rất lâu nhưng cũng không thấy đâu cả.”
“Cái thứ này, rõ ràng chỉ là loài súc sinh, Thập Tứ ngươi sao lại gọi nó là đại nhân?” Vũ Lâm Hanh khẽ thì thầm.
Lúc này, Bệ Ngạn rống giận một tiếng như sấm nổ, Vũ Lâm Hanh bị dọa sợ đến không dám mở miệng nói nữa. Âm thanh gào rú cuốn lên cuồng phong ùn ùn kéo về phía chúng ta, sóng dâng trêи mặt nước, đánh chúng ta lùi lại vài bước.
Ta mơ hồ nói: “Bệ Ngạn luôn là thần thú bảo hộ cho Nhược Diêu, khóa ngọc của chiếc hộp bên ngoài thiên mệnh kính cùng với thiên mệnh kính vốn là  vật thuộc về Nhược Diêu tộc, đương nhiên sẽ khắc hình dáng của nó.
Thần sắc Vũ Lâm Hanh lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh sự mờ mịt đã thay thế bằng sự hoảng sợ, bởi vì cái đầu đen to lớn của Bệ Ngạn đã ở ngay trêи đỉnh đầu của nàng, phun ra khí trắng, thổi tóc của nàng cuốn ra phía sau.
Bên dưới cái miệng khổng lồ đen ngòm là đầu Vũ Lâm Hanh đang kề sát, chỉ cần hai hàng răng nhọn đóng lại, nguyên người Vũ Lâm Hanh toàn bộ sẽ bị nó nuốt vào bụng.
Vũ Lâm Hanh không dám ngẩng đầu lên, hình như là sắp khóc tới nơi: “Bệ Ngạn đại nhân, thịt của ta rất chua, da cũng rất dày, ăn không có ngon đâu mà…”
Ta nói: “Ngươi bình thường không phải luôn tự khoe rằng mình da mõng thịt mềm, dung mạo xinh đẹp hay sao?”
Vũ Lâm Hanh bất đầu đánh răng cầm cập: “Sư Sư, ngươi cùng…nó…nó quen nhau, ngươi mau bảo nó đi ra đi. Ngươi tuy là không sợ…nghĩ là nó chắc chắn sẽ không ăn ngươi, nhưng nó với ta không có quen, nó sẽ ăn ta.”
Ta cười nói: “Ngươi đang cầu xin ta sao? hửm?”
“Sư Thanh Y”. Vũ Lâm Hanh tức giận hét to: “Ngươi là một kẻ vô lương tâm! Ngươi đùa giỡn với ta vui vẻ lắm hay sao! Sau khi rời khỏi đây, xem ta trừng phạt ngươi thế nào cho biết!
Bới vì nàng nói lớn, nên Bệ Ngạn hướng nàng rống lên một tiếng thị uy, Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa bay khỏi mặt đất.
“Thanh Y.” Sắc mặt Lạc Thần tái nhợt quở trách: “ngươi cư xử khéo một chút, đừng dọa nàng.”
“Ngươi đừng nói chuyện, nói nữa sẽ mệt. “Ta nhẹ giọng nói. Thấy thân thể của nàng càng lúc càng không thể chịu đựng được nữa, lúc trước nàng khó khăn chống đỡ, bây giờ rốt cuộc cũng  không thể đứng vững.”
Đỡ Lạc Thần lùi lại tựa vào phía sau, cùng lúc vươn tay nắm hông Vũ Lâm Hanh kéo kéo. Vũ Lâm Hanh lảo đảo được ta kéo ra khỏi miệng của Bệ Ngạn. Vừa định khom lưng lấy hơi thì Bệ Ngàng lại thổi mạnh bạch khí vào nàng, hại Vũ Lâm Hanh ho sù sụ, cắn răng nói: “Súc sinh này đã bao nhiêu năm rồi chưa súc miệng hả?”
Bệ Ngạn quay đầu vòng vo, đôi mắt sáng xanh nhìn về phía ta, ngay sau đó hướng ta cúi thấp đầu.
Đầu của nó tiến lại gần, đôi mắt khổng lồ bao la sóng biếc, bên trọng sự uy nghiêm đó lại hiện ra vẻ lắng động của lịch sử lặng yên.
Dù bề ngoài của nó nhìn dữ tợn đáng sợ như thế nào, người bình thường nhìn thấy chỉ bị dọa sợ đến rơi nửa cái mạng, nhưng ta lại sâu sắc hiểu rõ sự ngoan ngoãn cùng bao dung của nó. Cuộc sống ở Long Uyên ngày qua ngày, năm qua năm, lặp đi lặp lại đó, ta lại chẳng hề có cảm giác, như thể nó chỉ là một giấc mộng trường cửu mà thôi.
Trong mộng, từ đầu tới cuối chỉ có nó ở bên cạnh ta.
Cho đến ngày mộng tỉnh, ta rời khỏi nó.
Chậm rãi đưa tay, sờ vào mái đầu đang rũ xuống của Bệ Ngạn. Nó tựa đầu thấp sát mặt nước, cái trán vết thương ngang dọc, ta vừa sờ vào, máu liền dính đỏ đầy tay, dọc theo ngón tay mà chảy xuống, rơi vào mặt nước, trong lòng bất giác buồn bã.
“Ngươi chịu khổ rồi.” Ta vuốt ve hắc giáp bền bỉ thô cứng của nó.
Đôi mắt xanh của Bệ Ngạn khép lại, thân mật đến gần đây hơn, đoán chừng là muốn dựa vào ta. Lúc này xích khóa rung mạnh, đầu của nó dừng lại, khóa trêи cổ, xích bên dưới, nó không cách nào đi tới được nữa.
Ta nhìn đến khóe mắt muốn se lại, đi một bước, nghiêng về phía trước.
Bệ Ngạn chợt vung đầu, hướng mặt lên trời mà thét lên tiếng thét đau thương, cũng thình lình xoay người, hướng nơi sâu trong Long Uyên hung hăng cụng vào. Mặt nước rung chuyển, bất ngờ phiên giang đảo hải [dời sông lấp biển]; nó bị vướng xích khóa, một đường chạy như điên, đầu đụng vào mặt vách đá cao vút ở nơi xa.
Trong nháy mắt, bốn phía quỷ thần gào khóc, bề mặt nham bích [bức tường đá] bị nó dùng trán cụng vào, phát ra tiếng nổ nặng nề. Một lần rồi thêm một lần, bên tai nghe được tiếng va chạm cùng tiếng nước chảy đan xen với nhau, cũng giống như trận mưa hòa cùng sấm sét ầm ầm ở nơi chân trời.
“Nó đang làm gì?” Vũ Lâm Hanh sợ hãi nói.
Ngực Lạc Thần kịch liệt phập phồng, cau mày đáp: “Nó đang phá động. Từ trước trêи trán của nó có rất nhiều vết thương, chảy rất nhiều máu, chắc là…chắc là do nó đã nhiều lần cụng đầu vào nham bích. Hỗn độn cảnh ban đầu nhất định là một hư cảnh bị phong bế, làm sao mà nước có thể dễ dàng chảy xuống được? Lời giải thích duy nhất là để thoát ra ngoài, Bệ Ngạn đã cụng thành một cái lổ nhỏ trêи mặt nham bích kia, vì vậy, vì vậy, mới có nước chảy xuống được. Chả trách sao mà chúng ta chỉ mới ở trong nước được một lúc, nước đã dâng lên rất nhiều.”
Thập Tứ nói: “Điện hạ, dựa vào phương vị, thần nghĩ bên ngoài có lẽ là hồ Long Uyên của Thanh Huyên. Long Uyên hồ bởi vì có một loại rong rêu kỳ lạ sinh sôi ở đây, trong nước luôn có một mùi rất lạ, thần hạ ngửi thử, cảm thấy nước của hỗn độn cảnh và nước của Long Uyên hồ có mùi giống nhau vài phần.”
Ta gật đầu nói: “Trước kia ở hỗn độn cảnh đúng thật là khô ráo, chưa từng có nước.” Nói xong, dang tay rộng ra, ôm Lạc Thần vào lòng, lội nước mà đi: “Tất cả theo ta đến bên này.”
Lạc Thần co người lại trong vòng tay ta, hai tay câu cổ ta, ngại ngùng nói: “Để ta xuống, còn ra thể thống gì nữa!”
“Ta ôm ngươi, đó chính là thể thống.” Ta ôm chặt thân thể gầy yếu của nàng, chỉ hận không thể sớm bay ra ngoài. Dù nàng không nói gì, nhưng ta  hiểu được, nàng bây giờ cũng như phiến lông vũ mềm nhẹ, kiên cường cùng mạnh mẽ đó chẳng qua là chiếc mặt nạ ngụy trang cuối cùng của nàng. Ta đâu chỉ một làn thấy nàng ho ra máu, thực ra cơ thể của nàng đã bị đau đớn giày vò đến trống rỗng rồi.
Muốn bảo vệ nàng, không muốn nàng phải chịu nữa điểm đau đớn.
Cho dù nàng từng là người của Yên Vân Hải, nàng muốn ta tin nàng, ta sẽ tin nàng.
Nơi Bệ Ngạn cụng vào, quả nhiên có một thác nước, lỗ trống rất cao, mở ra một nơi gần bằng với cái trán của Bệ Ngạn. Tiếng nước chảy càng lúc càng vang, bọt nước văng lên rất cao, thám ướt tất cả chúng ta.
Ta ở phía dưới hét lên, hô to vài lần, Bệ Ngạn rốt cuộc mới dừng lại, chân trước quỳ, nằm xuống đất. Cơ thể khổng lồ của nó đã mệt mỏi rất nhiều, giống như một ngọn núi nhỏ đã bị dời đi một nữa.
“Leo lên, tất cả đều leo lên lưng của nó đi.” âm thanh nước chảy àm ầm, ta lớn tiếng hô lên.”
“Ta không dám.” Vũ Lâm Hanh hét to.
“Không dám thì chỉ có con đường chết, ngươi là tiểu quỷ nhát gan, bình thường chẳng phải là hay vào động sờ quan tài hay sao, hôm nay làm gì mà co ro sợ sệt như vậy, lên đây cho ta.”
“Tống tử thì chỉ là tống tử, dù có dài thì cũng không có cao như vậy, thứ này lớn quá, ăn ta trực tiếp mà không cần phải nhai đó.”
Ta bực mình nói: “Thập Tứ, ngươi lên trước đi! cẩn thận ngạnh gai của nó!”
“Vâng, điện hạ!” Thập Tứ cũng trả lời ta thật to. Nắm giữ lân giáp cứng rắn của Bệ Ngạn, đưa vào thác nước cọ rữa, nhảy lên và đi.
“Vậy, vậy ta cũng lên nữa.” Vũ Lâm Hanh thấy Thập Tứ đã leo lên được một lúc, cũng không do dự nữa, giẫm lên móng vuốt của Bệ Ngạn, giống như là đang leo núi vậy, nhanh chóng leo lên.
Ta bảo vệ chặt chẽ Lạc Thần đang ở trong ngực, quát lớn: “Doãn Mặc Hàn!”
Doãn Mặc Hàn ở phía sau đã đầu tóc rối bù, nước tạt vào người hắn, mà hắn như một thân cây, vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi cũng đi lên! muốn chết, cũng phải chờ ra khỏi đây!” Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Doãn Mặc Hàn không nói lời nào, xoay người,  bất đầu leo lên Bệ Ngạn.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người là ta và Lạc Thần, ta đem dạ minh châu mà Vũ Lâm Hanh đã để lại ném đi, Lạc Thần lên trước, ta mang cự khuyết theo phía sau, từ chân trước của Bệ Ngạn mà leo lên trêи, khó khăn lắm mới đến được tấm lưng rộng lớn của Bệ Ngạn, Bệ Ngạn gào to một tiếng, vững vàng đứng lên, cũng vừa lúc đến được miệng thác nước kia.
Rất nhiều khối đá đã bị Bệ Ngạn làm rơi xuống, lõm vào một hố to, chính giữa nứt ra một cửa động, bên trong là nước của Long Uyên hồ đang điên cuồn chảy xuống.
Gai ngạnh nổi lên phía trêи sống lưng (của Bệ Ngạn), Lạc Thần suy yếu đến mức ngay cả nắm lân giáp một cách chính xác cũng không có sức, nắm nhằm nơi, vì vậy mà nàng trực tiếp bị (gai ngạnh) đâm vào lòng bàn tay, cộng thêm thác nước cọ vào, nàng thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Máu tươi lẫn vào nước dính trêи người của ta, ta giữ lại Lạc Thần, kéo nàng vào lòng, hô khàn cả giọng: “cả đám ở đây lo lắng làm cái gì! Dọc theo nước chảy từ cửa động mà ra ngoài a!”
Thập Tứ vươn lên dẫn trước, lấy sống lưng của Bệ Ngạn làm bàn đạp,  bắt dọc cửa động, chống lại dòng nước chảy điên cuồn để leo ra bên ngoài. Vũ Lâm Hanh theo sát phía sau, Doãn Mặc Hàng đứng thứ ba.
Ta nâng mặt của Lạc Thần lên lay lay, cố gắng giúp nàng tỉnh táo một chút: ” Đừng ngủ, ra ngoài hãy ngủ, cho dù thế nào, nhất định cũng phải ra ngoài! Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ đưa ngươi đi tìm Ti Hàm trị thương, y thuật của nàng là giỏi nhất, đừng lo, nàng sẽ nghe ta! Ta muốn gì, nàng…nàng cũng sẽ cho ta!”
Nói đến đây, ta bật khóc.
“Cô nương ngốc, nàng sẽ không…chữa cho ta đâu.” nước chảy xuống rơi trêи mặt nàng: “Đừng khóc, ngươi không hận ta là người của Yên Vân Hải, ta…ta đã rất mãn nguyện, không còn gì để hối tiếc nữa.”
“Ta không có khóc, đây là nước, tất cả điều là nước!” Ta gào to.
“Phải…đều là nước, đều là nước, ngươi xem, trêи mặt ta…tất cả điều là nước đây này.” Nàng mĩm cười nhẹ nhàng nói.
Ta lau mặt, ôm nàng, cố chịu đựng nổi đau nát tâm can này, mang nàng đẩy tới một hang động. Nước điên cuồn chảy xiết, bên ngoài là hồ Long Uyên rộng lớn, chỉ có thể thông qua cửa động cùng hỗn độn cảnh tương thông mới có thể ra ngoài được, nó chỉ chứa được có một người, trong đó lực va chạm rất lớn, vô cùng đáng sợ.
Mỗi một giọt nước, đều như một lưỡi dao cắt vào người. Đầu gối của ta đặt trêи nham thạch sắc bén đã đầm đìa máu tươi, miệng hang này là do Bệ Ngạn đụng vào mà ra, không phải là do người khai phá, nên các hòn đá nổi lên đều bất quy tất, tay vừa đụng đến liền bị rạch một vết thương. Cửa động cũng chỉ cách ngoại giới có mấy tất mà giống như mấy vạn núi cao.
Bộ dáng ta đã thành ra thế nào, tưởng tượng là biết, Lạc Thần trước mặt ta đây, thân thể của nàng như thế, làm sao mà chịu cho được. Đôi mắt của ta bị nước xiết đến không mở ra được, tình hình của nàng, ta căn bản không thể thấy được, bên tai vang dội tiếng nước chảy róc rách, ta càng khó có thể nghe được thanh âm của nàng, nhưng mà chỉ cần tưởng tượng hai đầu gối của nàng quỳ trêи tảng đá đầy chông gai, đón nước chảy xiết tràn ra bên ngoài, ta đều rất khó chịu.
Dùng Cự Khuyết lần mò lên khối đá, chậm chạp hướng ra bên ngoài, ta vốn còn có thể chạm vào thân thể của Lạc Thần, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng giống như đã biến mất.
Trước mặt cái gì cũng không có, chỉ có mùi máu tanh của nước hồ.
Lòng ta hoảng hốt, thình lình đưa tay vươn tới, không nắm được gì hết, vội vã chống cự khuyết đi về trước, cố gắng trườn một vòng, tay chạm đến mép cửa động sắc bén. Bên ngoài cửa động xuất hiện xoáy nước rất lớn, nước của Long Uyên hồ vỗ ập đến, từ bốn phương tám hướng dâng trào về phía cửa động nho nhỏ.
Ta bám dọc theo cửa động, để thân thể của mình hướng ra ngoài, lại một xoáy nước cuốn tới, đánh ta sang một bên,  cả người ngay sau đó bị vỗ đến một khối đá phủ đầy rêu, lục phủ ngũ tạng giống như bị đụng nát.
Gần cửa động có rất nhiều bạch cốt (xương) của các loài vật không biết tên xếp ngang xếp dọc, những bạch cốt của các loài vật này có hình thể cực lớn, từng tầng từng tầng, giống như một tòa lầu, chìm thật sâu và chất chồng xuống đáy Long Uyên này. Có lẽ là dã thú thời cổ nào đó đã bị tuyệt tích.
Ta đưa tay nắm vào bạch cốt, lấy đó làm điểm tựa, ổn định thân hình, từ từ cách xa những xoáy nước và mạch nước ngầm dọc theo cửa động kia. Chờ dòng nước bên người lưu động chậm lại, lúc ta có thể tự do di chuyển mới phát hiện mình đang ở một thế giới lạnh như băng, hơn nữa lại còn rất yên tĩnh.
Từ trong ʍôиɠ lung nhìn lại, đáy nước đều là la liệt bạch cốt, âm u một rừng xương trắng. Không có Vũ Lâm Hanh, không có Thập Tứ, không có Doãn Mặc Hàn, càng không có Lạc Thần.
Dưới tình thế cấp bách, ta gọi tên Lạc Thần một tiếng, trong nháy mắt nước hồ tràn vào miệng ta, trút vào tạng phủ, ngộp đến hít thở không thông.
Chưa từng gặp qua tình cảnh đáng sợ như bây giờ.
Ta không tìm được bóng dáng Lạc Thần, nước chảy vây ta bốn phía, âm u tĩnh mịt, như lao tù to lớn.
Ta cảm giác trong đầu trống rỗng, chung quanh mờ mịt, cái gì cũng không có, cái gì cũng không có.
Cái gì cũng không có!
Chân của ta đang ở trêи bạch cốt, nước chảy đưa ta ra xa một chút. Bởi vì ta luôn mở mắt ở đáy nước tìm kiếm, ánh mắt bị nước kϊƈɦ thích, giống như có cát bụi rơi vào mắt, nhưng ta lại không dám nhắm mắt lại, ta sợ ta vừa nhắm mắt, sẽ bỏ qua người mà ta muốn tìm.
Cuối cùng, ta dụi mắt, từ ʍôиɠ lung, nhìn thấy  trong rừng bạch cốt một bóng trắng mơ hồ đang trôi theo dòng nước.
Từng đám Bạch cốt đem Lạc Thần bao vây, một dịch lỏng so với nước có màu đậm hơn đang rời đi từ thân thể của nàng, tán ra bốn phía, như sương như khói –  những thứ kia đều là máu tươi đang trôi lãng đãng theo dòng nước.
Ta chống lên bạch cốt dưới người, bơi như điên về phía nàng, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng dần chìm xuống.
Mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng chập chờn bay, mềm mại như rong tảo.
Bóng trăng lãng đãng theo dòng nước chảy, từng chút từng chút, chậm rãi lọt vào bóng tối nơi đáy nước.
Ta càng khó bắt  lại nàng hơn nữa.
***
Chú thích :
Hắc diện thạch :Trấn trạch, tránh tà,giải trừ năng lượng phụ, là loại đá bảo hộ gia trung,phòng tiểu nhân, tĩnh tâm, ngủ ngon giấc, ổn định tinhkhí, đem lại nhiều may mắn, cải vận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.