Một cột sáng đỏ thẫm phóng vút lên trời cao, chiếu sáng cả một vùng trời.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Một tòa thành được xây dựng bằng khoáng thạch đen tuyền lơ lửng trên không, vô số người tu võ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
“Là hướng khu vực cấm ư?”
“Xuất hiện hiện tượng lạ như vậy, lẽ nào là có bảo vật xuất thế?”
“Đi, đi xem thử!”
Vô số người tu võ lũ lượt kéo tới Huyết Trì.
...
Cùng lúc đó, dưới đáy Huyết Trì.
Đông Phương Xá Nguyệt tỉnh lại, ma khí đen thẫm vờn quanh cô ta.
Một người nào đó đứng đối diện cô ta, trên ngực người nọ còn có một miệng vết thương to tướng.
Ma khí đen thẫm tuôn trào như sóng thần.
“Diệp Bắc Minh?”
Đông Phương Xá Nguyệt sững sờ: “Cậu làm sao thế?”
Lúc này, trên mặt và cổ Diệp Bắc Minh chi chít ma văn, con mắt Thần Ma mở to giữa mi tâm.
Nó trông như một cái hố sâu đen ngòm, nuốt chửng hết mọi thứ.
“Nuốt chửng, nuốt chửng hết tất cả!”
Giọng Diệp Bắc Minh trầm khàn.
Anh nâng tay lên, một luồng lực lượng không thể chống lại ập tới. Cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt bay về phía Diệp Bắc Minh, hai tay khóa chặt cô ta.
“Không được...”
“Khà khà khà! Chẳng phải trong lòng cô luôn mong đợi việc này sao? Tôi sẽ thỏa mãn cô!”
Cách Huyết Trì khoảng trăm dặm.
Người thanh niên kia ngước đầu lên nhìn chằm vào cột sáng đỏ rực đang phóng lên trời cao kia: “Ở khu vực cấm đã xảy ra chuyện gì thế?” Lão già kia vội vã giải thích: “Thuộc hạ không biết, khi thuộc hạ chạy tới Huyết Trì thì bên bờ chỉ có cô gái này thôi ạ!”