Khóe mắt ông ta giật giật, rồi lại khiếp đảm nhìn Diệp Bắc Minh.
“Chết tiệt, cho dù cậu ta thăng cấp thì đã làm sao? Cũng mới cảnh giới Chân Huyền thôi mà!”
“Lão phu là cảnh giới Tạo Hóa, mắc gì lại sợ một cảnh giới Chân Huyền như cậu ta chứ? Chết tiệt!”
Dòng suy nghĩ ấy chợt lóe qua.
“Giết!”
Yến Cửu Châu điên cuồng hét lên.
Cả người ông ta lao nhanh tới chỗ Diệp Bắc Minh như một con thú hoang đang phát cuồng.
Ông ta giơ kiếm Tru Tiên lên chém vào đầu Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, cảnh giới Chân Huyền mà cũng muốn giết lão phu à? Mơ mộng hão huyền!” Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn ông ta: “Đánh lén à?”
Ngay khi mắt đối mắt với anh, tim Yến Cửu Châu như co lại.
Ông ta thẹn quá hóa giận: “Đệch mẹ cậu, lão phu giết cậu mà còn cần đánh lén hả?”
“Giả vờ thâm sâu làm đéo gì? Chết cho lão phu!”
Chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn, hội tụ lại một chỗ.
Ông ta vung kiếm chém mạnh xuống.
Diệp Bắc Minh hờ hững nâng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên đỡ.
Đinh! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kiếm Tru Tiên và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục va vào nhau! Một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Kiếm Tru Tiên nứt vỡ.
Từng mảnh nhỏ bay ra ngoài.
“Tại sao lại thế!”
Răng rắc. Yến Cửu Châu cảm giác mình bị thiên thạch va vào, xương cốt suýt nữa tan nát.