Màn sương máu nhanh chóng lùi về sau rồi ngưng tụ thành một cơ thể con người.
Nội tạng và mạch máu của cơ thể hiện rõ trong thể xác ấy.
Huyết nhân kia cười khẩy nói: “Khí huyết thật sung túc!”
“Mày chính là Diệp Bắc Minh à?”
“Thật to gan! Dám ngăn cản tao cắn nuốt hai con kiến hôi kia ư?”
Diệp Bắc Minh thấy dáng vẻ thê thảm của bố mình thì sát ý trên người bùng nổ: “Mày tưởng mình là ai hả? Mở miệng ra là chửi con kiến hôi!”
“Chết mẹ mày luôn đi!”
Đồng thời hét thầm trong lòng: “Tiểu Tháp, bắt bọn chúng vào thế giới bỏ túi cho tôi, bùng nổ cho tôi!”
“Bất chấp mọi thứ cũng phải giết chết chúng!”
Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm khôn cùng của huyết nhân kia.
Vậy nên anh mới định bụng giết huyết nhân kia ngay tức khắc.
Huyết nhân nở một nụ cười chế nhạo, giọng điệu vô cùng phách lối: “Mày cũng chỉ là con kiến hơn mạnh chút thôi!”
“Chỉ bằng mày mà cũng muốn giết tao à? Tới kiếp sau cũng chưa đủ tư cách đâu!”
Ngay sau đó.
Gầm gừ!
Chín con Ma Long lao vút lên trời.
Nụ cười của huyết nhân biến mất, không dám tin nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Sức mạnh này... không thể nào, mày...” Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.
Rầm!
Một luồng lực lượng cuộn trào, huyết nhân bốc hơi trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, luồng sức mạnh từ một kiếm ấy cũng quét ngang ra ngoài làm chấn động cả cấm địa Phong Ma.