Một đòn ấy như xé rách không gian như phá vỡ bầu trời.
Rầm!
Đòn đánh ấy hung ác nhắm ngay vào tim Diệp Bắc Minh.
Ngực anh bị đấm đau dữ dội, cả người bay ngược ra ngoài rồi nện thẳng xuống đất, trái tim ngừng đập trong vòng một giây.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh vẫn kiên cường đứng dậy: “Không ăn cơm à? Mạnh tay hơn chút đi!” Advertisement Thẩm Thiên Quân gào lên: “Vãi thật! Đồ oắt con, tại sao lại không ra tay?”
“Hay là biết không phải là đối thủ của tôi nên mới cố tình không ra tay?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nhìn hắn ta như nhìn con kiến.
Thẩm Thiên Quân thầm phiền não: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chết cho tôi!”
Vút! Advertisement Rồi hắn ta xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh như sao xẹt.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Hắn ta tung một lần mười quyền tất cả đều đấm thẳng vào người Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đầm đìa máu tươi, hấp hối nói: “Được chưa? Sao lại không đánh chết tôi thế?”
“Đây là thực lực của cảnh giới Chân Huyền à? Chỉ có thế!”
Người của Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông và Quỷ Sát Môn cười bảo: “Tôi còn tưởng tên nhóc đó có chuẩn bị gì chứ!”
“Hóa ra là mạnh miệng, tưởng cậu ta chuẩn bị gì chứ!”
“Vãi thật!”
Thẩm Thiên Quân tóm lấy áo Diệp Bắc Minh.
“Oắt con, cậu đã muốn chết đến vậy rồi để tôi cho cậu toại nguyện!”
Hắn ta cười dữ tợn, bàn tay xuyên thấu ngực Diệp Bắc Minh bóp chặt trái tim anh.
Một cảm giác tử vong truyền vào não Diệp Bắc Minh.