"Giao chúng ra, cậu có thể dẫn sư tỷ của mình cút đi".
...
...
Người nào đang nói chuyện?
Trong lòng mọi người run lên!
Giờ mà còn dám gây chuyện với tôn Sát Thần này?
Tất cả đồng loạt quay đầu, chợt thấy một thanh niên đứng thẳng trên không trung, sau lưng có một lão già mặc hoa phục cung kính đi theo.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Cảnh giới Giới Vương!"
Một giây sau.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp xuất hiện.
Trên quảng trường, tất cả những người tu võ đều sửng sốt, ai ai cũng bị vẻ ngoài của cô gái này hấp dẫn!
Đẹp!
Quá đẹp!
Là một sắc đẹp khiến cho người ta hít thở không thông!
"Đại sư tỷ!"
Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động, hoàn toàn bỏ qua thanh niên kia: "Đại sư tỷ, sao chị lại tới đây?"
Vẻ khiếp sợ trên gương mặt tươi tắn của Lạc Khuynh Thành còn chưa tan đi: "Tiểu sư đệ, chị vẫn luôn ở đây".
Cô ấy bước đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, mùi thơm cơ thể của xử nữ ập vào mặt. Trong tay Lạc Khuynh Thành xuất hiện một viên đan dược: "Tiểu sư đệ, mau cho Bát sư muội ăn viên đan dược này vào".
"Vâng!"
Diệp Bắc Minh không hề do dự.
Anh đặt Lục Tuyết Kỳ xuống đất, đút cho cô ăn viên đan dược đó.
Thương thế trên người Lục Tuyết Kỳ khỏi được bảy tám phần. Mái tóc bạc trắng cũng nháy mắt biến thành đen.