840
Vạn Lăng Phong lạnh lùng hừ một tiếng, bước ra một bước dài.
Phập phập phập!
Tất cả đám người Hắc Long Hội đều nằm dưới đất bỏ mạng!
“A!”
An Trần sợ đến ngồi phệt xuống đất.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cô An Nhã, dẫn đường đi”.
An Nhã ù cả đầu, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh, gật đầu liên tục: “Được được!”
Tiến vào trang viên.
Diệp Bắc Minh lấy ra một bức ảnh: “Dẫn tôi đến nơi này!”
An Nhã nhìn bức ảnh một cái, kinh ngạc: “Anh Diệp, anh… anh đến đó làm gì?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao thế, không được à?”
An Nhã quả quyết lắc đầu: “Không phải… không phải không được”.
“Nơi này là một ngọn núi hoang trong trang viên, đã bị bỏ hoang, rất nhiều năm không có ai đến”.
“Không sợ nói cho anh Diệp biết, hai mươi mấy năm trước, nghe nói rất nhiều người chết ở nơi này, không may mắn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, cứ trực tiếp đến đó đi”.
“Được”.
An Nhã hít sâu một hơi.
Cô ta bảo người giúp việc lái đến một chiếc xe điện, đi về phía núi hoang đó.
Trang viên này thực sự rất lớn, xe điện đi mười mấy phút mới đến dưới chân núi hoang đó.
Mười mấy năm qua, nơi này vẫn đầy mùi máu tanh.
Âm lạnh!
Ẩm ướt!
Diệp Bắc Minh lấy ra bức ảnh đen trắng, đối chiếu một lượt, cả người kích động!
“Đúng là nơi này rồi…”
Soạt!
Anh bước ra một bước đi trên không!
“A, anh… biết bay?”
An Nhã sượt sượt lùi lại, kinh hãi hô một tiếng.
Lục Khi Sương cũng mở to đôi mắt đẹp, vẻ mặt không dám tin: “Ngài ấy biết bay, đó là thần thông cảnh giới gì chứ?”
Vạn Lăng Phong đã từng thấy Diệp Bắc Minh đi trên không, bây giờ thấy lại lần nữa, cũng rất chấn hãi!
Diệp Bắc Minh đáp xuống vị trí của mẹ đứng như trên bức ảnh, nhìn khắp xung quanh.
“Năm đó là một đám võ giả đã bao vây tấn công mẹ của mình ở đây ư?”
“Bọn họ là những ai?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đầy sát ý!
“Bất luận họ là ai, thì đều phải chết!”
Bỗng nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm đ ến: “Cậu nhóc, dưới lòng đất có chôn thứ gì đó, rất sâu, khoảng ba trăm mét!”