Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 793:




Chương 793

Sợ đến sắp nổ cả tim!

Toàn thần mọi người run rẩy, run sợ không ngừng.

Mẹ kiếp, quá sợ!

Đột nhiên.

Một người đi ra từ trong đám đông.

Mặc trang phục trung sơn.

Đeo kính gọng vàng.

Tay cầm chiếc khăn không ngừng lau mồ hôi trên trán: “Thiếu soái Diệp, cậu… cậu làm sao vậy?”

“Đừng gây chuyện, mau đi thôi! Đi đi”

“Nơi này là nhà họ Ngụy!”

“Cậu có chuyện gì để sau rồi nói!”

“Đừng gây rối trên tiệc mừng thọ một trăm ba mươi tuổi của Ngụy Công!”

Thư ký Tiền cũng sợ muốn chết.

Anh ta thay mặt Long Chủ đến chúc thọ!

Sao Diệp Bắc Minh lại xách một cái đầu người đến đây?

Diệp Bắc Minh cau mày: “Thư ký Tiền, chuyện này không liên quan đến anh, anh tránh ra đi!”

“Ôi trời!”

Thư ký Tiền dậm chân, sắp khóc đến nơi: “Thiếu soái, cậu đừng vậy mà…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thư ký Tiền, xin lỗi”.

Mối thù của cha mẹ, đâu thể không báo?

Đừng nói là một Ngụy Công, cho dù là mười Ngụy Công!

Chỉ cần có liên quan đến sự việc truy giết mẹ hai mươi ba năm trước, ông ta cũng phải chết!

Anh giơ chân dậm một cái.

Phập!

Gạch sàn dưới chân ầm ầm vỡ vụn, vết nứt lan khắp xung quanh như mạng nhện.

Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng: “Ngụy Công, ông làm con rùa rụt cổ hả?”

Hổ gầm rồng thét!

Một vòng sóng khí lan ra khắp cả Ngụy phủ.

“Đã hết ba phút, ai ngăn cản tôi sẽ chết!”

Anh bước ra một bước, đi về phía cổng lớn nhà họ Ngụy!

“Hỗn xược!”

Một thanh niên nhà họ Ngụy đi ra: “Diệp Bắc Minh, mày…”

Phụt!

Diệp Bắc Minh giơ tay giáng một cái bạt tai qua khiến anh ta không còn có cơ hội nói ra nửa câu còn lại, đã bị đập thành sương máu.

“Mày!”

Đồng tử của những người khác nhà họ Ngụy đều co mạnh dữ dội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.