Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 410:




Chương 410

“Đúng rồi, có chuyện cần cô hỗ trợ”.

“Anh nói đi!”, Ngụy Yên Nhiên thốt lên.

Diệp Bắc Minh bày tỏ mình cần chút dược liệu.

Niên đại càng cao càng tốt.

Chất lượng càng tinh chuẩn càng tốt.

Anh muốn luyện đan!

Đề thăng thực lực.

Nét mặt Ngụy Yên Nhiên tươi cười như hoa: “Được, không thành vấn đề”.

Cố đô Lục Triều, Kinh Lăng.

Nhà họ Giả, một trong bốn thế gia lớn.

Mười giờ đêm.

Đèn đuốc vẫn sáng choang, một đám người bận lên bận xuống, vô cùng gấp gáp.

Trong phòng, một đám nam nữ nhà họ Giả đều có mặt.

Ông cụ Giả đứng đó, vẻ mặt u ám, nhìn cậu thanh niên trên giường, lạnh giọng hỏi: “Lý thần y, thật sự hết cách rồi sao?”

“Aiz”.

Lý thần y than thở: “Ông Giả, tôi thật sự đã cố gắng hết sức”.

“Cậu Giả là suy tim bẩm sinh, ngoại trừ Quỷ Môn Thập Tam Châm tại thế mới có thể cứu cậu ấy một mạng!”

“Nếu không… Aiz!”

Một tiếng thở dài.

Ánh mắt ông cụ có thể nhỏ ra máu.

Đột nhiên.

Một người đàn ông trung niên lớn tiếng: “Bố, dùng tim thay thế để phẫu thuật đi!”

“Chúng con đã tìm được một cô gái, máu và tim cô ta hoàn toàn trùng khớp với Đằng Nhi!”

Ông cụ Giả lắc đầu: “Im miệng!”

“Mạng của người khác không phải mạng sao?”

“Nhưng…”, người đàn ông trung niên mặt đầy đau khổ.

“Ông nội, cháu đau…”

Cậu thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi nằm trên giường chợt mở mắt.

Ông cụ Giả mặt đầu đau đớn, ngửa cổ lên trời than vãn: “Ông trời ơi! Giả Khiếu Lâm tôi cả đời không làm chuyện xấu, học trò khắp thiên hạ!”

“Nhà họ Giả tôi lại là thư hương môn đệ, truyền thừa hơn ba trăm năm”.

“Tại sao hôm nay lại muốn cháu trai tôi chịu phải đau khổ này?”

Ầm!

Sấm chớp bên ngoài rền vang, mưa to gió lớn!

“Ông nội… cháu đau…”, chàng trai nói một câu rồi hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.