Chương 1584
“Thực lực của anh ta lại khủng bố như vậy!”
“Ngay cả Dương Tiêu cũng bị anh ta giết!”
Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên đã giảm sưng.
Nhưng vừa nghĩ đến Diệp Bắc Minh tát cô ta hai cái, khuôn mặt lại nóng rát!
“Hừ!”
Mộ Thiên Thiên hừ lạnh lùng một tiếng: “Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, lại dám đánh bản quận chúa thật?”
Nhưng.
Trong giọng nói của cô ta, không hề nghe thấy có chút tức giận nào.
Ngược lại còn có chút hưng phấn!
Phụ nữ đều thích kẻ mạnh!
Càng đừng nói hoàng triều Đại Chu lấy võ lập quốc!
Mộ Thiên Thiên từ nhỏ đã thề, người đàn ông của mình nhất định là một cao thủ tuyệt thế, tốt nhất phải là anh chàng đẹp trai.
Diệp Bắc Minh rất phù hợp với thẩm mỹ của cô ta, thực lực thì càng không phải nói.
Điểm duy nhất không tốt là: Bên cạnh Diệp Bắc Minh còn có hai người phụ nữ!
Khóe miệng Mộ Thiên Thiên nhếch lên nụ cười tự tin, nhìn về hướng thành phố Giang Nam: “Diệp Bắc Minh, bản quận chúa ăn chắc anh rồi!”
“Chỉ có tôi mới có thể làm vợ của anh, các cô gái khác đều không đủ tư cách!”
Sau khi ném lại một câu.
Thú một sừng cấp chín dưới người cắm đầu vào trong rừng rậm ma thú!
Cùng lúc đó.
Tôn Thiến kinh ngạc ngẩng đầu: “Ấy, sao lại chỉ có một người?”
“Tôi nhớ mấy ngày trước, tổng cộng có hai người, hai con ma thú cấp chín?”
Giọng của thần nữ Túc Hoàng vang lên: “Có lẽ là bị người ta giết rồi!”
“Bị giết rồi?”
Tôn Thiến nghẹn họng: “Không phải chứ, ai mà lợi hại như vậy? Có thể giết ma thú cấp chín!”
Phụt!
Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, quỳ dưới đất dập đầu điên cuồng: “Đại nhân, tôi đến từ Long Đường trong tổ địa!”
“Phụng mệnh điều tra thông tin về sát thần Diệp Bắc Minh, thấy cậu từ phủ Diệp đi ra, cho nên đi theo dõi”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn người này: “Long Đường đã biết thân phận thực sự của tôi?”
“Đúng thế!”
Người đàn ông gật đầu: “Thế lực của Long Đường phủ khắp các ngóc ngách, tuy cậu che giấu rất kỹ”.
“Dịch dung nhiều lần, nhưng phân tích các thông tin, không khó đoán ra cậu chính là sát thần Diệp Bắc Phong!”
Diệp Bắc Minh lạnh mặt: “Tôi và Long Đường không thù không oán, tại sao các người điều tra tôi?”
Người đàn ông cười gượng còn khó coi hơn khóc: “Đại nhân, chúng tôi không có ác ý…”