Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 127: Uy hiếp




Trận chiến trong mật đạo đã bắt đầu. Trương Cuồng như một vị chiến thần quét ngang qua các tu sĩ Tiên Thiên của Bạch gia, chỉ trong phút chốc đã hạ gục hết những tên này, bên cạnh gã chính là Bạch Chính Tâm dũng mãnh vô song, cả hai phối hợp rất ăn ý. Trái lại ở bên kia, Phương Thế Nghĩa đang vô cùng chật vật. Chỉ thấy Bạch Đằng Phi ung dung trả đòn, tay phất nhẹ mấy cái, nhưng đòn nào Phương Thế Nghĩa cũng đỡ không nổi, khóe miệng đã bắt đầu rỉ máu.
Đúng lúc này Trương Cuồng và Bạch Chính Tâm xông vào trợ chiến, hình thành thế gọng kiềm bao vây Bạch Đằng Phi lại. Nhưng Bạch Đằng Phi vẫn tỏ vẻ rất ung dung, chẳng có gì là gấp rút cả. Y chầm chầm bước tới từng bước, trong đôi mắt bỗng hiện lên hai đốm lửa, con ngươi mắt trái biến thành đốm lửa màu trắng, con ngươi mắt phải biến thành đốm lửa màu đen, trông vô cùng tà dị.
- Âm Dương Song Hỏa!
Phương Thế Nghĩa hít vào một hơi thật sâu, vào lúc này ông cảm thấy không khí như xen lẫn hai thứ nóng lạnh khiến người ta rất khó chịu. Bạch Chính Tâm lạnh lùng nhìn Bạch Đằng Phi, lại nói với Trương Cuồng:
- Hãy mau ra tay đi, chớ có rườm rà!
- Được!
Trương Cuồng bỗng hống to một tiếng, sau đó vụt tới đấm một quyền về phía Bạch Đằng Phi. Phương Thế Nghĩa cũng đứng từ xa dùng linh lực không ngừng công kích hỗ trợ cho Trương Cuồng.
Bạch Chính Tâm rút ra một thanh hỏa kích màu đỏ rực đâm thẳng tới Bạch Đằng Phi. Cây hỏa kích này cực kỳ khủng bố, chỉ vừa mới đâm nhẹ tới đã khiến trong không gian xuất hiện gợn sóng, xua tan toàn bộ mùi vị nóng lạnh khó chịu kia. Dưới sự điều khiển của Bạch Chính Tâm, cây hỏa kích lại càng thêm phần đáng sợ. Sau khi đâm ra kích đầu tiên, Bạch Chính Tâm đâm liên hoàn thêm hai kích nữa, mà mỗi kích giống như có sự cộng hưởng với nhau, uy lực trở nên mạnh mẽ không gì sánh được.
Bạch Đằng Phi hơi nhíu mày, khẽ cười nhạt, sau đó hai lòng bàn tay cũng xuất hiện hai ngọn lửa trắng đen. huơ tay tạo thành những dải cầu vồng lửa đối kháng lại ba cao thủ. Y múa một bài quyền tại chỗ, những dải cầu vồng lửa bay lượn quanh người, tạo thành một tầng phòng ngự khá vững chãi, khiến hỏa kích của Bạch Chính Tâm tuy rất mạnh, nhưng tạm thời vẫn không làm gì được y.
Trương Cuồng rống to một tiếng, xông thẳng vào màn lửa giáng vào người Bạch Đằng Phi một quyền. Khi thấy Trương Cuồng không hề bị song hỏa của mình làm tổn thương, tròng mắt Bạch Đằng Phi co rút lại, rất nhanh lùi về sau mấy bước, tự dựng lên một tấm khiên bảo hộ màu xanh bằng linh lực bình thường. Nhưng không ngờ Trương Cuồng quá mạnh mẽ, tuy chưa thể phá vỡ tấm khiên nhưng cũng giáng một đòn thật nặng làm Bạch Đằng Phi phải lui về sau mấy bước. Khuôn mặt Bạch Đằng Phi thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng hai ngọn lửa trắng đen trong đôi mắt lại càng sáng tỏ. Hai bàn tay y chắp vào nhau, chỉ trong tích tắc một con chim phượng hoàng đầu trắng, mình đen đã xuất hiện trong gian mật đạo, tỏa ra sức nóng kinh người. Con phượng hoàng này vừa xuất hiện thì Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa cũng lớn tiếng gào rú kinh dị. Nhờ có sự cộng hưởng từ Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa, con phượng hoàng càng thêm mạnh mẽ, nó tông thẳng vào người Trương Cuồng làm gã bật ra sau, khi nhìn xuống ngực mình thì thấy một vết dộp thật lớn. Da thịt của gã vốn cứng rắn như sắt thép, lại từng tôi luyện trong lò bát quái của Bạch Tuấn nhưng không ngờ lại chẳng chịu nổi sức nóng của con phượng hoàng này.
Phương Thế Nghĩa và Bạch Chính Tâm vội vàng lao tới sóng vai gã:
- Có sao không? Âm Dương Song Hỏa thật sự rất lợi hại. Ngươi không cẩn thận là toi mạng như chơi đấy.
Trương Cuồng gật đầu, sau đó lại tiếp tục lao lên tấn công Bạch Đằng Phi.
Bạch Chính Tâm cầm cây hỏa kích liên tục đâm tới những đòn nặng nề hỗ trợ Trương Cuồng.
Phương Thế Nghĩa dùng linh lực hùng hậu của mình để phòng ngự cho hai người.
Tuy đây là lần hợp tác đầu tiên nhưng cả ba tỏ ra rất ăn ý, mới ban đầu con bị còn phượng hoàng đen trắng của Bạch Đằng Phi dồn ép, nhưng dần dần đã chuyển thành thế cân bằng.
Bạch Đằng Phi vô cùng cường hãn, hai tay liên tục bắn ra từng dải lửa trắng đen che kín cả mật đạo. Đây là y còn chưa sử dụng Hỏa Thần Quyết trứ danh kia, nếu đã sử dụng thì không biết còn kinh khủng đến mức nào nữa. Tu sĩ Tiên Thiên Đại viên mãn quả thật không thể đánh đồng với hạng tu sĩ bình thường.
Trong lúc bọn họ đang quần ẩu với nhau thì Đoàn Ngọc đã lẻn sang bên phía Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa, trên đường đi hắn phải cố gắng lắm mới tránh được những đám lửa đen trắng kinh khủng kia. Càng tới gần, Hắc Phong càng kinh hô lên:
- Quả nhiên là thế. Đây chính là dị hỏa. Không không, cũng không phải dị hỏa. Dị hỏa là do nhiều loại lửa khác nhau dung hợp tạo thành, nhưng bản chất của nó sẽ bị biến đổi, không còn giống với những loại lửa ban đầu. Còn con quái vật này tuy dung hợp, nhưng vẫn giữ nguyên khả năng của từng loại lửa, âm ra âm, dương ra dương, trung tính ra trung tính… thật sự làm người ta không thể không thán phục. Chẳng ngờ tới ở cái Đông Lâm Tinh bé nhỏ này mà lại tồn tại một thứ quái thai như vậy. Nhìn tên Bạch Đằng Phi kia, ắt hẳn song hỏa của y cũng lấy từ con quái vật này.
Đoàn Ngọc hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Hắc Phong nói:
- Còn sao nữa, hãy cố gắng thu phục nó! Luyện hóa được nó thì tu vi của ngươi sẽ bạo tăng! Một bước lên trời!
Đoàn Ngọc cười khổ:
- Ặc, ngươi không cảm nhận được khí tức của con quái vật này rất mạnh à. Tuy nó đang bị phong ấn nhưng cỡ ta làm sao thu phục được nó đây?
Hắc Phong nói:
- Muốn thu phục nó, trước hết phải giảm bới sát khí và hung khí trong người nó. Lúc trước ở bí cảnh Yêu Linh Thánh Tông ngươi có nhặt được một đoạn tàn thương phải không? Tuy ta không biết đoạn tàn thương này có lai lịch gì, nhưng hình như nó có khả năng hấp thụ sát khí và hung khí. Ngươi lấy nó ra thử xem.
Đoàn Ngọc gật đầu. Đúng là hắn đã quên bén đoạn tàn thương này, hay nói chính xác hơn là chưa có dịp đem ra nghiên cứu.
Đoạn tàn thương nứt nẻ, cũ kỹ được hắn lấy ra từ trong túi trữ vật. Nó vẫn có hình dáng cổ kính, tang thương như trước, nhưng dường như sau lần hấp thu được vô số tử khí trên Giới Mang Sơn đã phục hồi một ít, tuy vậy vẫn không đáng kể. Đoàn Ngọc thử truyền linh lực vào để sử dụng nhưng cũng không có phản ứng gì.
- Mau đâm nó vào người con quái vật kia!
Nghe Hắc Phong nói, hắn vội vã chạy sang chỗ con quái vật đang đứng cứng ngắc trong mật đạo. Khi đến gần sát nó hắn mới có thể thấy được hình dáng của con quái vật này.
Nó không có “thân hình” thật sự, chỉ là một mảnh hỗn độn mờ mờ, lẩn khuất vào không trung. Nếu có thứ gì đó thật sự tồn tại thì chỉ là ba cặp mắt vàng, xám, xanh dương, hoàn toàn khác với hai đốm lửa ở mắt Bạch Đằng Phi. Đây cũng xem như do tính chất tu luyện của mỗi người khác nhau. Vàng tượng trưng cho thứ chí dương, còn trắng tuy cũng là dương nhưng lại không thái quá mà nghiên về ôn hòa hơn.
Ở phía dưới ba cặp mắt này Đoàn Ngọc nhìn thấy một thanh kiếm đỏ đâm vào, nhìn thì có vẻ đang treo lơ lửng trên không trung. Con Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa khi thấy Đoàn Ngọc đi đến thì gầm gừ, nhưng không hét to như lúc trước, có vẻ rất e dè hắn. Hắc Phong nói:
- Con quái vật này sợ thanh tàn thương trên tay ngươi đấy. Mau hành động!
Đoàn Ngọc gật đầu. Một tiếng phụt vang lên, con quái vật cũng rống lên dữ tợn, tiếng rống vang vọng khắp mật đạo, truyền vào trong tai mỗi người, làm ai nấy run sợ.
Bạch Đằng Phi biến sắc quay đầu nhìn lại thì thấy giữa ngực Huyết Âm Ma Hỏa có một cây thương màu trắng đang cắm vào. Từng đoàn khí đen từ thân thể hỗn độn của Huyết Âm Ma Hỏa tản ra, sau đó chui hết vào thanh tàn thương. Nhưng điều kỳ lạ là tuy chỉ hấp thụ khí đen, nhưng càng lúc cây thương càng trở bên sáng bạc, dần khôi phục lại khí tức của mình.
Một khí tức mạnh mẽ nhưng đầy tà ác.
- Tên kia, ngươi vừa làm gì vậy?
Hai con ngươi của Bạch Đằng Phi ánh lên từng tia sát khí đáng sợ, định xông về phía Đoàn Ngọc nhưng ngay lập tức đã bị Trương Cuồng, Phương Thế Nghĩa và Bạch Chính Tâm quấn lấy như hình với bóng. Y giận dữ quát to:
- Cút hết cho ta!
Vừa dứt lời thì đã có một màn lửa xông thẳng lên trời, đây chính là chiêu Địa Hỏa Phần Thiên trong Hỏa Thần Quyết.
Nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ ngăn cản ba người kia.
Bạch Đằng Phi đưa song chỉ lên hai bên thái dương, lập tức giữa trán y xuất hiện một con mắt thứ ba, nhưng con mắt này nửa trắng nửa đen, trông vô cùng tà dị. Chỉ nghe y chầm chậm thốt:
- Hỏa Nhãn Thiên Yêu!
Trong Hỏa Thần điện, lúc này trận chiến giữa Minh Quá Long và Bạch Thế Kính cũng đang đến đoạn cao trào.
Minh Quá Long dùng thanh đại đao, xung quanh là bảy con rồng vàng cùng hợp sức đâm tới trước ngực Bạch Thế Kính.
Bạch Thế Kính thì mặt xanh mày đỏ, vì ban nãy bị Huyết Hỏa Long hút gần hết hỏa linh lực trong người nên giờ có phần kiệt sức, mà đòn tấn công của Minh Quá Long lại quá hung mãnh, nhất thời làm lão có chút chùn tay.
Minh Quá Long lạnh lùng thốt:
- Nhân Long Bát Thức, Long Khiếu Thương Thiên!
Dứt lời, thêm một con rồng vàng từ trong đan điền Minh Quá Long xuất hiện, chạy dọc hai cánh tay gã rồi xuất mũi đại đao. Cùng lúc, bảy con rồng đang vây xung quanh Bạch Thế Kính cũng rống lên một tiếng, khí tức mạnh hơn gấp bội phần, bất giác đã đẩy lùi Bạch Thế Kính về sau ba bước!
Bạch Thế Kính phun ra một ngụm máu thế nhưng vẫn rất kiên cường chống đỡ.
Đúng lúc này Bạch Trường Vân đang ngồi phía trên cao bỗng nhiên đứng bật dậy, thần sắc giận dữ, ánh mắt âm trầm như vừa gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm. Những trưởng lão đang ngồi dọc hai hàng ngang trong đại điện cũng đứng bật dậy, cùng nhìn về phía Bạch Trường Vân xem thử gia chủ có hạ lệnh gì hay không.
Nhất thời bầu không khí trong đại điện trở nên vô cùng căng thẳng. Chỉ còn tiếng đấu pháp ầm ầm giữa Minh Quá Long và Bạch Thế Kính.
Minh Dịch vẫn bình thản mỉm cười, cũng không thèm liếc Bạch Trường Vân dù chỉ một cái. Chỉ thấy Bạch Trường Vân âm trầm bước xuống đại điện, lướt ngang qua người Minh Dịch sau đó đi thẳng về phía cửa, hình như rất gấp. Minh Dịch lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đi đâu đó?
Bạch Trường Vân dừng lại, bất đắc dĩ đáp:
- Lần này Bạch gia xảy ra chuyện rất trọng đại, có thể ảnh hưởng tới sinh tồn của cả gia tộc, mong tiền bối hiểu cho.
Minh Dịch cười cười:
- Chỉ là mấy tên nhóc Tiên Thiên mà cũng có thể khiến sinh tử của Bạch gia gặp nguy cấp sao? Chẳng lẽ gia tộc các ngươi lụn bại đến cỡ này!
- Ngươi!
Lời của Minh Dịch làm tất cả những trưởng lão của Bạch gia phẫn nộ. Nhưng Bạch Trường Vân thì vẫn lạnh lùng, tâm tình rất kiên định, toát lên cốt khí của một vị gia chủ đích thực. Bạch Trường Vân chắp tay nói:
- Bạch gia đời này đúng là không bằng những đời trước. Trong đại hội Long Hổ Phong Vân sắp tới chúng vãn bối chắc cũng sẽ bị hai nhà Minh Hoàng vượt mặt mất thôi. Nhưng tình huống bây giờ thật sự rất khẩn cấp, mong tiền bối bỏ quá cho.
Minh Dịch nhàn nhạt đáp:
- Không. Lời của ta chẳng lẽ để các ngươi dễ dàng thay đổi như vậy. Ta nói rồi. Ai bước ra khỏi cửa đại điện một bước, chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.