Định Mệnh Sắp Đặt

Chương 37: Kết thúc




3 năm sau...
"Hàn Phong đâu rồi?"-Nhã Uyên hỏi.
"Cậu ta chưa đến đâu!"-Mộc Thành trả lời.
"Không phải chứ! Em đã nói là lễ đính hôn của em không được thiếu ai mà!" - Bạch Nhi nhăn nhó.
"Anh ấy lúc nào chả bận thôi thì lần này không có anh ấy thì đến lúc làm tiệc cưới chúng ta lại mời anh ấy lần nữa."-Minh xoa đầu Nhi.
"Thiệt tình! Đành thôi vậy, dù gì cô ấy cũng không có dây, anh ta đến cũng chẳng vui hơn."-Nhi biễu môi.

3 năm trước sau khi Hàn Phong được đưa vào bệnh viện, Bạch Nhi cùng Bảo Ngọc và Thiên Ưng tóm được hai mẹ con nhà họ Lưu. Hai mẹ con bà ta bắt Tuyết Linh nhằm mục đích để thử nghiệm thuốc trên con người nhưng chưa kịp thử thì Hàn Phong đã tìm đến tận nhà. Còn về con người tự nhận là anh của Tuyết Linh, anh ta vì làm ăn thất bại nên làm liều đi bán ma túy, bị truy đuổi nên tìm đến cô em cùng cha khác mẹ của mình để đổ hết tội lên đầu cô.
Tuyết Linh bỏ đi vì cô sợ rằng nếu cô còn ở đây thì mọi người sẽ gặp rắc rối...
3 năm trôi qua mọi người lùng xục tất cả mọi nơi gần như là tìm gần hết cả Trái Đất nhưng cô vẫn biệt tăm biệt tích.

Hàn Phong từ khi hồi phục thì bắt đầu lao vào làm việc, chẳng chịu để tâm đến mọi thứ xung quanh... Nhưng ai cũng biết rằng anh rất đau, người mình yêu tự nhiên bỏ đi chẳng nói gì chỉ để lại một cái hộp gỗ làm tín vật kỷ niệm,còn gì đau bằng việc này?

Còn một người chúng ta vẫn chưa nói đến, đó là Uyên Nhi.
Từ năm đó cô ta trở nên điên điên khùng khùng, mấy tháng nay bỗng nhiên tỉnh táo trở lại nhưng vì bị shock nặng nên hiện tại vẫn còn bị trầm cảm chưa khỏi, nhưng ít ra cũng không gây phiền toái cho mọi người.

"Chúc hai người hạnh phúc!"-Uyên Nhi tặng cho họ một đóa hoa lớn.
"Cám ơn cô!"-Bạch Nhi nhận lấy đóa hoa.
"Cô cũng mau bình phục để mọi người yên tâm!"-Minh nói thêm.
"Cám ơn cậu! Tôi sẽ cố!"-Uyên Nhi cười.
"Chúng tôi còn tiếp khách, cô qua bàn khách kia ngồi chơi đi!"
"Ừm!"

...................................
...................................
..........................

"Oa... Oa...!"-Một đứa trẻ đang ngồi khóc trong công viên với mẹ nó.
"Được rồi! Đừng khóc nữa, mẹ mua cái bong bóng khác cho con!"
Đứa bé vẫn không chịu, nó khóc to hơn.
Từ xa một cô gái tóc nâu đi lại trên tay cầm một cái bong bóng khác.
"Sao em khóc vậy?"
"Cái bong bóng của nó bay lên trên cây rồi, tôi vỗ mãi nó không nín."-Bà mẹ thở dài.
"Vậy à! Để chị lấy cho em được không, nhưng trước tiên em phải nín khóc cái đã!"-Cô gái đó nhẹ nhàng nói.
Thằng bé nghe vậy liền nín.
"Em cầm giúp chị nhé!"-Cô gái tóc nâu đưa cái bong bóng cô đang cầm trên tay cho thằng nhóc.
Cô gái trèo lên cây, giúp thằng nhóc lấy cái bong bóng xuống.
"Rồi nhé! Đừng mít ướt với mẹ nữa nhé!"
"Em cám ơn chị! Em trả chị nè!"-Thằng nhóc hồn nhiên nhận lại bong bóng của mình rồi trả lại cho cô gái cái bong bóng của cô.
"Chị không chơi nữa, cho em đó!"
"Em cám ơn chị nha!"
Người mẹ cũng rối rít cám ơn cô gái rồi dẫn con mình đi. Đợi khi hai mẹ con kia đi xa cô mới xòe bàn tay trái của mình ra xem.
"Haiz ~ lại bị thương nữa rồi!"
Cô gái đó thở dài, ngồi xuống băng ghế lấy dụng cụ sơ cứu ra tự băng lại vết thương cho mình.

Hôm nay thay vì đến buổi tiệc đính hôn của Nhi và Minh, Hàn Phong lại đi dạo công viên. Không phải anh cảm thấy khó chịu vì cặp vợ chồng sắp cưới bọn họ mà anh sợ anh sẽ làm mọi người mất vui với cái vẻ mặt cứng nhắc của mình.
Đang dạo trong khu vui chơi trẻ em anh thấy một cô gái đang ngồi tự băng lại tay trái của mình một cách vụng về. Vốn cũng không quan tâm đến nữ giới nhưng cô gái này lại thu hút anh một cách bất thường nên anh lại gần xem thử.

"Này cô!"
Nghe có tiếng gọi, Linh dừng lại việc mình đang làm, cô ngước lên nhìn xung quanh.
Hai ánh mắt xanh chạm nhau... Như một luồn gió thoáng qua, nhịp tim của cả hai lệch đi một nhịp...
Là người đó...
"Linh!"
"Phong!"
Phong vội chạy lại ôm Linh thật chặt như thể sợ Linh sẽ biến mất.
Linh thì ngẩn người ra...
"Ba năm qua em đã đi đâu?"
"Em vẫn ở trong thành phố này!"
"Tại sao lại bỏ đi? Hả?"
"Em không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người."
"Em có bị ngốc không?"
"Anh buông em ra, đau quá!"-Hàn Phong bóp chặt tay Linh khiến cô nhăn nhó mặt mày.
"Tay em bị gì vậy? Sao lại chảy máu?"
"Lúc nãy trèo lên cây lấy dùm đứa bé kia cái bong bóng không cẩn thận nên mới như vậy."
Phong nhéo mũi cô một cái, giúp cô băng lại vết thương rồi 'bắt' cô về.

__________________
1 tháng sau đó...

"Hai người phải hạnh phúc đến khi nào già rồi chết đi, qua kiếp khác cũng phải hạnh phúc đó nha!"-Bảo Ngọc tươi cười nói.
"Dĩ nhiên!"-Phong trả lời, kèm theo câu nói là hành động kéo Tuyết Linh đứng sát vào người mình.
"Thôi vào làm lễ đi kìa! Mấy người các người có định cho hai người này cử hành hôn lễ không hay muốn đứng đây nói nhảm?"-Nhã Uyên miệng thì nói vậy, nhưng tay chân thì đẩy hết những người đang bu bám lấy cô dâu chú rể ra.
Lễ cưới diễn ra trong niềm hân hoan cùng những lời chúc phúc của mọi người...
Vậy là mọi khuất mất cũng như những rắc rối đã qua đi. Mọi người bắt đầu lại một cuộc sống bình thường, giản dị.
Hàn Phong và Tuyết Linh rời thành phố vẻ một vùng ngoại ô sống.
Bảo Ngọc và Thiên Ưng cũng đã có tình cảm với nhau nhưng vẫn chưa muốn tiến tới hôn lễ vì hiện giờ cả hai vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong.
Vũ Thiên và Nhã Uyên giải tán tổ chức, thành lập ra một tập đoàn thời trang, người thiết kế không ai khác chính là Bạch Nhi và trợ lí của cô là Minh.
Mộc Thành thì trở về với công việc hàng ngày ở phòng mạch riêng của mình.
Uyên Nhi thì du học nước ngoài rồi được tuyển thẳng vào làm cho một công ty chuyên về sản xuất vải lụa.

Vài năm sau...
Cả bọn họp mặt.
Phong và Linh đã có một đứa con trai lớn chừng hai ba tuổi. Thiên Ưng và Bảo Ngọc cũng vừa mới đính hôn. Nhã Uyên và Bạch Nhi thì đang mang thai nên Vũ Thiên và Minh cực kỳ cưng chiều vợ của mình. Còn Mộc Thành ư? Anh ta chẳng có ai quan tâm nên đã quyết định làm người đàn ông độc thân. Uyên Nhi bây giờ trở thành tổng giám đốc của công ty vải lụa, cô cũng có nhiều người đeo đuổi nhưng rất tiếc cô lại không có hứng thú gì về tình cảm nữa.

Vậy đó... Cuộc sống của họ không còn phải đánh nhau hay tranh giành gì nữa, mọi người sống êm đềm và hạnh phúc phúc...

_End_

Đôi lời tác giả:
_Cám ơn các bạn trong thời gian qua đã luôn ủng hộ truyện của mình.
_Thật sự thì trong lớp mình viết văn không hay nhưng qua hai bộ truyện mình đã hoàn thành là Ác quỷ cánh trắng và Định mệnh sắp đặt thì mình đã rút ra nhiều kinh nghiệm trong việc viết văn lẫn viết truyện. Ngoài ra mình cũng cám ơn một số bạn đã góp ý và nhắc nhở những sai xót, khuyết điểm của mình trong truyện.


Thanks~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.