Định Mệnh Của Chiến Binh

Chương 24:




“Bình thường ta sẽ không khuyến khích cháu làm trái ý chồng mình, nhưng khi đàn ông nghĩ họ đã làm điều gì có hại cho cháu thì sự thật họ sẽ chẳng vui thú gì với viễn cảnh đó đâu. Nếu cháu không lộ diện, lãnh chúa có khả năng sẽ phải đương đầu với một nhóm chiến binh quá khích đấy.”
Rionna ngước nhìn bà Sarah, sau đó hướng thẳng về nơi Gannon đang đứng khoanh tay trước ngực lắng nghe cuộc trò chuyện.
Bà Sarah liền ném ánh mắt bực tức về phía Gannon.
“Bà bảo chàng đã không vui khi đón nhận tin về đứa bé à,” Rionna nói, đưa Sarah quay trở lại với vấn đề chính.
“Ngay lúc này ta không nói điều đó,” Sarah tiếp tục. “Nhưng chàng đã không vui,” Rionna khăng khăng.
“Ta không biết phản ứng của ngài ấy rốt cuộc là gì. Ngài ấy ra lệnh cho lính của mình đảm bảo cháu không xuống giường cũng như ra khỏi phòng rồi lao xuống dưới lầu.”
“Vậy bà thấy phản ứng khi nghe tin mình sắp làm cha như thế không có gì khác thường sao ạ?” Rionna mỉa mai hỏi.
“Hãy cho ngài ấy thời gian. Rõ ràng ngài ấy chưa hề chuẩn bị đón nhận tin tức đó.”
“Cháu cũng đã chuẩn bị gì đâu,” Rionna lầm bầm.
Sarah lắc đầu khẽ lẩm bẩm gì đó rồi đứng lên, vung tay đầy kích động. “Hai cháu đều chậm hiểu như nhau. Lý do khiến cả hai đều kinh ngạc khi biết mình sắp có con còn là một bí ẩn đối với ta đấy. Cứ như các cháu chẳng hề cố gắng để chuyện đó xảy ra vậy.”
“Cháu chưa sẵn sàng,” Rionna chống chế nói.
“Thế cháu nghĩ đứa bé sẽ chờ cho đến lúc cha mẹ của nó đã sẵn sàng sao?” Sarah dữ dội nói rồi tiếp tục lắc đầu. “Cháu hãy còn nhiều tháng để chuẩn bị và sẽ nhanh chóng quen với ý nghĩ mình sắp làm mẹ thôi. Hãy thấy vui vì cháu không bị ốm nghén đấy. Dường như triệu chứng của cháu chỉ có mỗi mệt mỏi cùng buồn ngủ.”
Rionna nhăn mũi. “Có khả năng khi đã biết mình đang mang thai, cháu sẽ nhanh chóng ốm nghén ngay sáng mai.”
Sarah cười lớn. “Cháu có thể bị thế, cô gái à. Tâm trí hay tạo ra những cú lừa thú vị mà.”
Rionna đặt tay trên vùng bụng vẫn còn phẳng lì, mơ hồ cảm thấy cơn rùng mình xuyên qua người. Nàng ngước nhìn Sarah. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cháu không phải một người mẹ tốt?”
Ánh mắt bà Sarah dịu đi khi ngồi xuống bên cạnh Rionna. Sau đó bà trừng mắt nhìn Gannon, ra hiệu cho anh ta ra ngoài. Gannon cau mày nhưng vẫn rời đi, mặc dù rõ ràng vẫn sẽ kiên quyết đứng phía ngoài canh gác.
Tiếp theo bà Sarah xoay người lại, nắm lấy tay Rionna. “Cháu sẽ là một người mẹ tuyệt vời, cô gái à. Cháu là người vô cùng trung thành, hay bảo vệ người dân của mình cũng như những ai cần được chở che. Làm thế nào cháu có thể thiếu quan tâm đến con của mình được chứ? Cháu lo lắng quá nhiều rồi. Sau khi đã có thời gian quen với việc sắp làm mẹ, cháu sẽ thấy tất cả mọi việc đều sẽ ổn cả thôi.”
Rionna thở dài. “Cháu hy vọng bà nói đúng. Cho đến bây giờ chồng cháu dường như không hề xúc độngvới việc mình sắp làm cha nhưng lại háo hức gieo hạt giống. Chàng đã tự mãn bảo rằng cháu sẽ hạ sinh người thừa kế trong năm đầu của cuộc hôn nhân nên cháu nghĩ chàng biết mình sắp đón nhận điều gì chứ.”
“Lãnh chúa có quá nhiều việc phải lo nghĩ rồi. Lúc này, trách nhiệm của ngài ấy rất nặng nề. Ngài ấy sẽ thay đổi thôi. Chuyện này có khả năng làm ngài ấy hơi bất ngờ, choáng váng. Nhưng cháu cứ chờ mà xem, ngài ấy rồi sẽ đi khoe khoang khắp nơi và những câu chuyện về năng lực phái mạnh của ngài ấy sẽ lan truyền rộng rãi trước cả khi cháu biết đấy.
“Chàng dường như quá... tức giận,” Rionna khẽ nói.
Sarah nhún vai. “Ngài ấy sẽ sớm vượt cơn sốc đó thôi. Còn về chuyện binh sĩ…”
“Ừm, cháu sẽ đi cam đoan với họ là cháu ổn và Caelen không hề làm cháu bị thương. Gần đây chàng đã có đủ rắc rối với họ rồi.” Rionna thở dài không vui. “Bà Sarah, cháu không biết chuyện gì sẽ đến với gia tộc của mình. Chỉ có vài người thể hiện sự trung thành và giúp sức cho Caelen thôi. Cháu không biết họ chờ đợi điều gì hay tại sao họ cứ do dự như thế. Chắc chắn họ cũng chẳng thể nào thấy hài lòng dưới sự cai trị của cha cháu kia mà.”
Sarah vỗ nhẹ bàn tay của Rionna. “Vài người đàn ông không thích sự thay đổi. Họ không thích bất cứ điều gì trái với ý nghĩ của mình. Họ bị buộc phải có lãnh chúa mới - một người ngoại tộc - điều này khiến nhiều binh sĩ khó chấp nhận. Họ cảm thấy lòng tự tôn của mình bị xúc phạm bởi vì lãnh chúa đang chỉ ra những thiếu sót của họ.”
“Hãy giúp cháu thay đồ. Tâm trạng của chồng cháu sẽ dịu đi khi nhìn thấy cháu ăn mặc nữ tính. Có thể chàng sẽ không gầm rống quá lớn tiếng vì cháu đã cãi lại lệnh nằm yên ở trên giường.”
“Ta chẳng trông mong điều đó đâu,” bà Sarah nhăn mặt nói. “Chỉ cần cháu trấn an được binh sĩ để họ không nghĩ rằng lãnh chúa đã cố tình giết cháu và thậm chí bây giờ đang sai người chôn cất cháu là tốt lắm rồi.”
Rionna đảo mắt khi nghe thấy sự thích thú trong giọng điệu của Sarah rồi vung chân rời khỏi giường. Lát sau, nàng đã mặc vào chiếc váy dài màu hổ phách với đường chỉ óng ánh sắc vàng.
Đây là lần đầu tiên nàng mặc chiếc váy dài mà bà Sarah đã may cho. Rionna đã muốn để dành nó cho một dịp đặc biệt. Và dường như đây là lựa chọn hay để xoa dịu cơn giận dữ của chồng nàng.
“Cháu thật đẹp, cô gái. Việc mang thai sẽ mang lại cho cháu vẻ thùy mị đấy.”
Rionna dừng chân ngay cửa rồi xoay người thở dài. “Gannon đang canh chừng ở ngoài.”
Cau mày như chợt nhớ ra vị chỉ huy quân đội của Caelen, tiếp đó bà Sarah nhún vai. “Anh ta không dám động vào cháu đâu nhưng chắc sẽ lớn tiếng ồn ào cản đường cháu. Tuy vậy, cả hai chúng ta có thể làm an ta thoái lui đấy.”
Chẳng có được lòng tin mạnh mẽ như bà Sarah, Rionna không nghĩ rằng Gannon sẽ không động tay chân để khuất phục nàng.
“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu bà gọi Gannon vào trong này. Cháu sẽ đứng sau cửa, khi anh ta bước vào cháu sẽ nhanh chóng lẻn ra ngoài.”
Bà Sarah cười khúc khích. Cháu ranh mãnh thật, cô gái à. Kế hoạch sẽ thành công nếu ta khóc lóc thảm thương. Vào vị trí của cháu đi nhưng nhớ phải nhanh chân lên đấy. Anh ta sẽ không thích trò lừa gạt của chúng ta đâu.”
Rionna túm chặt lấy váy rồi vội vã đứng phía sau cửa, trong lúc bà Sarah băng ngang phòng rồi la hét gọi tên Gannon.
Cánh cửa mở toang ngay lập tức, Gannon chạy vào bên trong. Không nán lại giây lát nào để xem phản ứng của anh ra, Rionna liền nắm lấy cánh cửa, vòng qua nó rồi chạy xuống lầu. Tiếng gầm rống tức giận của Gannon theo nàng suốt chạy chặng đường đi xuống bên dưới.
Bị thôi thúc bởi tiếng bước chân nặng trịch của anh ta trên những bậc thang, Rionna hớt hải chạy đến cánh cửa dẫn ra sân trong. Nàng suýt trượt ngã trên tuyết nhưng tự đứng vững lại rồi chạy nhanh về phía chồng, hiện đang xoay lưng về phía mình.
Các binh sĩ đã nhìn thấy nàng trước. Họ hạ gươm xuống giữa lúc Caelen đang truyền dạy và nhìn chằm chằm một cách hiếu kỳ khi cô trượt chân dừng lại ngay bên dưới khuỷu tay phải của lãnh chúa.
Họ liếc nhìn hai người, vẻ mặt đều lộ vẻ thận trọng, và khi Caelen xoay người lại để nàng có thể nhìn thấy gương mặt mình, ngay lập tức nàng liền biết được nguyên nhân.
Vẻ mặt giận dữ, lạnh lùng của chàng khiến Rionna lùi lại hoảng sợ. Gannon đã chạy đến phía sau và đột nhiên nàng bị giam giữ bởi hai chiến binh đùng đùng lửa giận.
“Ngươi không được cho phép cô ấy rời khỏi phòng kia mà,” Caeren quát Gannon.
“Đó không phải là lỗi của Gannon,” Rionna khẽ nói. “Bà Sarah và em đã lừa anh ta.”
“Nàng là một tay lão luyện trong mấy trò lừa gạt phải không, phu nhân?”
Giọng điệu của Caelen khiến nàng nao núng và vô cùng kinh ngạc trước lời buộc tội ấy. Nàng không thể nào đoan chắc chính xác chàng buộc tội mình vì điều gì, nhưng dù sao nó cũng chẳng hay ho chút nào.”
Rionna hếch cằm. “Em chỉ muốn cam đoan với các bình sĩ là mình vẫn ổn thôi.”
Chàng quét tay chỉ vào những chiến binh đang tụ tập. “Như họ có thể nhìn thấy, nàng hiện đang khỏe mạnh vui vẻ và ta không cảm ơn sự ngu ngốc của nàng đâu. Nếu đó là tất cả thì bọn ta còn phải luyên tập để nghỉ ngơi.”
Ngực nàng thắt lại khi nghe thấy giọng nói cay độc, cộc cằn của chồng. “Sự ngu ngốc của em sao? Chàng muốn nói đến điều gì thế?”
Caelen tiến lên trước một bước rồi nhìn chằm chằm vợ mình, gương mặt quá mức lạnh lùng kia khiến nàng run rẩy. “Ta sẽ nói chuyện với nàng sau khi không còn bị cơn tức giận vây bủa nữa. Cho đến lúc đó, nàng hãy ngoan ngoãn quay về phòng và không được rời khỏi đó nửa bước. Hiểu rồi chứ?”
Rionna há hốc miệng hoài nghi nhìn chàng. Cô đã làm cái quái gì khiến chàng tức giận như thế chứ?
Nàng cực kỳ mong muốn thúc ngay vào hông Caelen để chàng phải nằm quằn quại đau đớn trên mặt đất. Mím chặt môi, nàng gửi đến chàng ánh mắt sắc lẻm có thể làm khô héo cả một đóa hoa đang nở rộ.
Rionna xoay người và khi thấy Gannon tính nắm lấy cánh tay mình, nàng giật tay lại, lạnh lùng nhìn anh ta. Với thân thể không còn sinh khí của mình, Rionna chẳng còn lựa chọn nào khác là phục tùng mệnh lệnh của chồng. Nàng sẽ phải ở yên trong phòng chờ chàng đến phê bình, chỉ trích.
Lao vào bên trong, nàng chạy đi tìm bà Sarah. Caelen đáng lẽ ra nên ngập tràn niềm vui bởi sắp được làm cha. Chẳng phải, chàng đã mong ước hạt giống của mình đơm hoa kết trái nhanh chóng để chính thức nắm quyền lãnh đạo gia tộc mới hay sao.
Bây giờ gia tộc McCabe và McDonald sẽ hòa chung một dòng máu. Caelen đã có mọi thứ chàng muốn. Tại sao chàng lại tức giận như thế nàng đã phản bội chàng một cách nghiêm trọng như vậy?
“Cháu không thể tránh mặt lãnh chúa suốt đời được,” Sarah cảnh báo.
Rionna trừng mắt nhìn bà. “Điều ấy cũng đồng nghĩa với việc cháu sẽ không phục tùng mệnh lệnh quyền lực của chàng. Quỷ tha ma bắt! Cháu còn nghĩ đến việc mặc váy vì chàng cơ đấy. Rionna chán ghét nhìn xuống chiếc váy màu hổ phảch xinh đẹp giờ đã có nhiều nếp nhăn.”
Trong lúc ấy, bà Sarah vẫn mỉm cười khúc khích rồi tiếp tục đan lát. Hai người ngồi trong nhà của bà, ngọn lửa rực rỡ cháy bập bùng trong lò sưởi. Dù bữa tối đã qua cách đây một tiếng nhưng trước lời khăng khăng của bà Sarah, nàng đành phải thinh lặng ngồi dùng bữa cùng bà.
“Giờ cháu không thể bỏ bữa nữa, cô gái,” bà cảnh báo Rionna. “Điều đó có khả năng làm cháu ngất xỉu đấy. Cháu đã bỏ bữa sáng lại còn tập luyện quá sức nữa.”
Chịu thua nỗ lực của bà Sarah, Rionna cố ăn hết tô thịt hầm nhưng không thể nhận ra nó có mùi vị gì. Thứ duy nhất kiên quyết xâm chiếm tâm trí của nàng chính là biểu hiện tức giận của Caelen. Và sự lạnh lùng đối với nàng. Rionna không thể giải thích được lý do. Khoảnh khắc họ giao đấu với nhau, ừm đúng chàng đã ở trong tâm trạng không vui vì binh sĩ, nhưng chắc chắn nó cũng không thể nào khiến chàng phản ứng dữ dội như thế với việc vợ mình mang thai được. Chàng thực sự tức giận vì nàng có thai sao? Điều đó thật vô lý bởi người thừa kế nàng đang cưu mang chính là sợi dây kết nối quan trọng trong mối liên minh giữa gia tộc McCabe và McDonald. Chẳng những vậy, đứa bé còn có thể khắc phục tình trạng thù địch của binh lính hiện đang làm Caelen phiền lòng.
“Cháu phải thừa nhận là mình sẽ không bao giờ hiểu được tâm trí phức tạp của cánh đàn ông,” Rionna thở dài nói.
Bà Sarah thầm chán nản. “Thật tốt khi cháu đã nhận ra điều này, cô gái à. Đó chỉ là nỗ lực vô ích thôi. Tâm trí của đàn ông thay đổi hằng ngày và một người phụ nữ không thể biết chắc được nó sẽ rẽ qua hướng nào trong khoảnh khắc tiếp theo. Đó là lý do tại sao ta thấy tốt nhất nên để cho họ nghĩ mình nắm quyền làm chủ và đi thinh lặng phía sau làm mọi việc theo cách họ thích.”
Rionna cười thành tiếng. “Bà thật là người phụ nữ từng trải, bà Sarah à.” “Với việc trải qua hai đời chồng, ta đã có được nhiều suy xét đúng đắn về
đàn ông hơn những người phụ nữ khác.” Bà nhún vai. “Cũng không khó khăn
gì, một khi cháu biết được họ thường xuyên quát tháo và cộc cằn. Nếu cháu có thể nhìn xa hơn và phớt lờ sự chua cay trong lời nói của họ thì không khó để sống cùng nhau đâu. Chỉ cần vuốt ve niềm tự tôn của họ đôi chút rồi thỉnh thoảng kèm theo một nụ hôn ngọt ngào họ sẽ hài lòng thôi.”
“Ừm, cháu cũng từng nghĩ thế,” Rionna nói khi nhìn chằm vào ngọn lửa. “Nhưng Caelen khiến cháu trở nên ngớ ngẩn. Phút trước chàng có thể là người đàn ông dịu dàng, lịch lãm nhưng phút tiếp theo lại trở nên lạnh lùng như băng tuyết.”
Bà Sarah mỉm cười. “Bởi vì ngài ấy chưa xác định được mình cảm thấy như thế nào về cháu, cô gái à. Cháu đã khiến ngài ấy bối rối đến mức không biết phải cư xử ra sao. Cuối cùng, ngài ấy cũng sẽ hình dung ra thôi.”
“Vậy là cháu phải chờ chàng nghĩ thông suốt trước khi bọn cháu có thể chung sống hòa bình,” Rionna lầm bầm.
“Thật khó để xoa dịu một kẻ đùng đùng lửa giận khi cháu ở đây còn anh ta ở ngoài kia, bà Sarah chỉ ra.
“Trời đang lạnh lắm nên cháu sẽ không liều lĩnh bước ra ngoài đó đâu,” Rionna lầm bầm.
“Vấn đề là cả hai cháu đều cứng đầu như nhau và không ai chịu nhún nhường cả. Đó không phải cách để tạo ra một cuộc hôn nhân thành công đâu.”
“Nếu dễ dàng nhân nhượng, cháu sẽ mãi mãi chỉ là người nhún nhường còn chàng sẽ không bao giờ cúi đầu chịu thua.”
“Ừ chính xác là thế.”
“Vậy cháu có thể làm gì đây?” Rionna bực tức hỏi.
Bà Sarah cười khúc khích. “Nếu ta biết được điều đó thì sẽ chẳng còn bất mãn gì cả, không phải sao? Ta nghĩ cháu sẽ phải tự mình lần mò tìm cách giải quyết thôi.”
“Có thể ạ,” Rionna miễn cưỡng nói. “Nhưng cháu sẽ không khám phá được điều gì tối nay đâu. Cháu mệt mỏi lắm rồi.”
“Và gắt gỏng nữa.”
“Với lý do chính đáng ạ.”
“Hãy đi ngủ đi, cô gái. Chồng cháu sẽ sớm đến tìm rồi cháu sẽ chẳng ngủ được nữa đâu.”
“Cháu sẽ không trốn tránh chàng,” Rionna thề thốt.
Bà Sarah nhướn một bên lông mày. “Thế sao? Vậy chính xác cháu gọi việc mình đang làm là gì?”
“Cháu sẽ bất chấp mệnh lệnh của chàng.”
“Và tiện thể lẩn trốn trong khi cháu làm điều đó,” bà Sarah thích thú nói. “Không, cháu sẽ không lẩn trốn mà sẽ tìm ra lý do tại sao Caelen tức giận.” Rionna đứng lên tay siết chặt lại.
“Cháu nên cẩn thận trên đường về, cô gái. Đêm nay có băng tuyết đấy. Chúa trời dường như không thể quyết định xem ngài ấy muốn ban mưa hay tuyết xuống mảnh đất này nữa.”
“Cháu sẽ cẩn thận, bà Sarah. Cảm ơn đã trò chuyện cùng cháu và cả lời khuyên của bà nữa. Thật tốt khi thỉnh thoảng ta có ai đó lắng nghe mình.”
Bà Sarah mỉm cười. “Ừm, đúng thế. Giờ hãy đi làm hòa với lãnh chúa. Đáng ra lúc này cả hai cháu nên cùng ăn mừng mới phải chứ.”
Rionna nói lời tạm biệt rồi vội vã lội qua tuyết trở về tòa tháp. Ngay lúc đặt chân trên những bậc thang, nàng run rẩy vì lạnh giá khi cả tuyết và mưa cùng rơi xuống cổ mình.
Bước vào trong, Rionna giậm mạnh giày, giũ sạch băng tuyết rồi đi vào đại sảnh để sưởi ấm người trước khi đi tìm chồng mình.
Nhưng nàng không phải tìm đâu xa.
Caelen đang ngồi tại bàn với Gannon cùng nhiều chiến binh McDonald. Khi nhìn thấy nàng, chàng đứng phắt dậy, mắt nheo lại và môi mím thành một đường thẳng. Khoanh tay trước ngực, lãnh chúa nhìn vợ mình chằm chằm. Người đàn ông này thậm chí không hề nhận ra nàng đã không tuân theo mệnh lệnh nghỉ ngơi trong phòng ngủ. Caelen đã lên kế hoạch bỏ đói nàng đến chết sao?
Lờ đi ánh nhìn chẳng mấy hài lòng của chồng, Rionna đi đến bên lò sưởi, xoay lưng lại với lãnh chúa của mình rồi hơ tay sưởi ấm.
Càng nghĩ đến vấn đề này, Rionna lại càng tức giận. Nàng chẳng làm gì sai đến nỗi phải nhận lấy sự tức giận này cả. Nếu Caelen không vui về đứa bé thì đó là lỗi của chàng chứ? Chắc chắn, chàng chẳng hề làm gì để tránh việc nàng mang thai kia mà.
Khi đã đủ ấm, Rionna xoay người nhưng không nhìn về hướng chồng mình rồi bình thản bước về phía cầu thang.
“Nàng đang thử thách sức kiên nhẫn quá mức của ta đấy, phu nhân.” Caelen gọi với theo.
Dừng lại giữa chừng, Rionna từ từ xoay người lại, ghim lấy chàng bằng ánh nhìn trừng trừng không hề che giấu lửa giận dữ đang ngùn ngụt bốc cháy.
Những người lính chằm chằm nhìn vào lãnh chúa và Rionna, không giấu được vẻ tò mò. Đáng ra, Rionna không nên tranh cãi với Caelen công khai như thế nhưng hiện giờ nàng thật sự tức giận đến mức chẳng còn bận tâm đến điều ấy.
“Chàng cũng đang thử thách sự kiên nhẫn của em đấy, lãnh chúa. Khi nào tìm ra em đã làm điều gì khiến chàng không hài lòng đến vậy thì làm ơn nói cho em biết nhé. Còn bây giờ em đi ngủ đây. Đã quá đủ cho ngày hôm nay rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.