Định Mệnh Của Chiến Binh

Chương 17:




Thận trọng ấn tay vào bên mắt hãy còn sưng tấy, Rionna nhăn mặt khi chạm phải một điểm vô cùng đau nhức. Lúc này, Caelen đang ở dưới sân chỉ đạo binh sĩ tập luyện. Chàng rời đi sau khi chắc chắn nàng đã dùng bữa và ra lệnh cho nàng phải nghỉ ngơi.
Thật sự, suốt tuần vừa rồi nàng đã phải nghỉ ngơi nhiều hơn mức có thể chịu đựng. Nàng ngụp lặn, đau khổ, đối phó với nỗi sợ hãi và cảm giác thất bại. Còn bây giờ... nàng chỉ cảm thấy tức giận.
Giận dữ với những kẻ dám xâm phạm vào lãnh địa của nàng. Giận dữ với sự hèn nhát của Duncan Cameron. Giận dữ vì mình bất lực chẳng thể chống lại cuộc tấn công tàn bạo kia.
Rionna không còn có thể chấp nhận mệnh lệnh của chồng về việc trở thành người vợ hoàn hảo nữ tính và nhu mì giống như chàng đã xây dựng nên trong tâm trí. Đó không phải nàng. Nếu chưa chuẩn bị chấp nhận một người vợ mà chàng xem là hoàn toàn không phù hợp thì đáng lẽ chàng nên suy nghĩ kỹ hơn trước khi quyết định kết hôn với nàng chứ.
Rionna mặc quần bó và chiếc áo dài nàng đã để dành mặc trong những dịp đặc biệt. Nó mềm mại, thoải mái, không có lỗ rách, sạch sẽ và viền áo được khâu chắc chắn.
Để có được bộ quần áo được may bằng vải nhung đỏ với đường chỉ vàng này, Rionna đã phải tiết kiệm dành dụm từng đồng trong suốt ba năm, và nó chính là thứ tốt nhất nàng từng có.
Rionna chùi vết bẩn trên giày rồi chà một ngón tay lên phần mũi. Lớp da nơi đó quá mỏng nên đã xuất hiện một lỗ hổng. Dù thực sự cần một đôi giày mới nhưng nó là thứ xa xỉ nàng không thể suy tính đến. Nhưng một khi tất cả mọi người trong gia tộc đều phải đi những đôi giày cũ kỹ, mòn vẹt thì điều này cũng không đến nỗi quá tồi tệ.
Nhưng Rionna vẫn có thể mơ đến cảm giác khi một đôi giày mới đi vào chân sẽ như thế nào. Nàng thật sự có thể cảm nhận sự mềm mại bao quanh đầu ngón chân.
Rionna đứng đó, hai tay tự động đưa lên cổ họng để xem xét. Nó vẫn còn nhói đau khi nuốt xuống và giọng nàng vẫn the thé hơi khó nghe. Chắc chắc lúc này trông nàng thật xấu xí, nhưng sau quá nhiều ngày, Rionna đã sẵn sàng rời khỏi phòng.
Bước xuống lầu, Rionna cảm thấy hoảng loạn giây lát khi rời khỏi phòng ngủ an toàn. Nàng dừng lại giữa đường, mắt hoa lên, hổn hển hít thở.
Sự yếu đuối này làm nàng giận dữ. Siết chặt tay, nàng nhắm chặt mắt lại, phập phồng cánh mũi, hớp vội một hơi thật sâu.
Rionna đã ẩn nấp trong phòng quá lâu, ý nghĩ rời khỏi phòng khiến nàng sợ hãi. Nhưng nàng sẽ không bao giờ thừa nhận sự yếu đuối đó. Cuộc tấn công kia cùng hậu quả của nó là sự sỉ nhục mà nàng phải sống cùng trong suốt phần đời còn lại.
“Thưa phu nhân, cô đáng lẽ không nên rời khỏi phòng. Cô có cần tôi giúp đưa về phòng không ạ? Cô cần gì sao? Tôi sẽ rất vui khi được lấy nó mang đến.”
Ngước nhìn lên, Rionna thấy vị chỉ huy quân đội của Caelen trên cầu thang, chắn lối đi xuống của nàng. Anh ta nắm lấy cánh tay nàng, sự quan tâm sáng bừng trong ánh mắt.
Rionna đẩy nhẹ tay anh ta ra và gần như lướt qua trước khi người chiến binh đó giữ nàng lại. Nàng cố ngước cằm lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Ta khỏe rồi và không cần gì cả. Ta chỉ đang trên đường xuống dưới lầu thôi.”
“Có lẽ tốt nhất phu nhân nên chờ lãnh chúa. Tôi sẽ đi mời ngài ấy và chuyển lời rằng phu nhân muốn rời khỏi phòng.”
Rionna cau mày. “Ta là tù binh trong chính nhà của mình ư? Ta không được phép rời khỏi phòng khi không có sự cho phép của lãnh chúa sao?”
“Cô hiểu lầm ý tôi rồi, thưa phu nhân. Tôi chỉ quan tâm đến sức khỏe của phu nhân thôi. Chắc chắn lãnh chúa muốn tự mình hộ tống phu nhân nếu ngài ấy tin chắc phu nhân đã đủ khỏe để xuống dưới lầu?”
“Ta có thể tự xác nhận rằng mình đủ khỏe để rời khỏi phòng. Vui lòng tránh đường để ta có thể tiếp tục đi xuống dưới?”
Gannon trông không hài lòng khi nghe mệnh lệnh đó. Anh ta lưỡng lự một lát, rõ ràng đang cố quyết định xem mình có nên giữ vững ý nghĩ ban đầu hay không.
Rionna không chờ đợi. Biết Gannon sẽ không làm tổn thương mình vì thế nàng liên tiếp đẩy vào ngực anh ta cho đến khi Gannon chịu thua và bước qua một bên. Nhưng anh ta vẫn không để nàng đi qua mà giữ lấy khuỷu tay nàng và khoác nó lên cánh tay mình.
“Ít ra hãy cho phép tôi hộ tống phu nhân. Tôi không muốn phu nhân bị ngã cầu thang đâu.”
Rionna gần như giật tay ra vì tức giận. Nhưng nàng sắp đạt được những gì mình đòi hỏi nên không muốn mạo hiểm để bị anh ta buộc trở lại phòng và gọi Caelen, người có thể bực tức tới vỡ mạch máu vì trang phục cũng như thực tế nàng đã rời khỏi giường.
Khi họ đến chân cầu thang, Rionna buông tay vội vã thoát khỏi chàng chiến binh đó. Nàng không có định hướng rõ ràng muốn đi đâu, mà chỉ muốn tránh thật xa Gannon.
Không khí trong lành là ưu tiên hàng đầu trong số những việc nàng muốn làm nhưng Rionna không thể đi ra sân. Caelen đang tập luyện cùng với binh sĩ ở đó. Vì thế Rionna liền lựa chọn đi qua nhà bếp, đến khoảng giữa tòa tháp và rặng đá, nơi nàng có thể nhìn thấy những dãy núi từ đằng xa.
Lờ đi vài tiếng cảm thán kinh ngạc của những người phụ nữ nàng gặp, Rionna hít vào thật sâu ngay khi không khí lành lạnh phả vào mặt mình.
Cảm giác vô cùng tuyệt vời. Thật tự do tự tại. Cổ họng cùng phổi nàng dường như mở rộng và nới lỏng cảm giác co thắt khó chịu nàng đã trải qua trong nhiều ngày nay.
Bước ra đứng trên nền tuyết trắng, Rionna tận hưởng tiếng bước chân lạo xạo và cái lạnh đang thấm vào đầu ngón chân. Cuối cùng nàng đã cảm thấy mình sống trở lại. Sức lực đã được tái tạo.
Gió thổi bay tóc nàng và khiến cơn run rẩy chạy dọc sống lưng. Rionna vội vã rời khỏi phòng nên đã quên mặc thêm áo khoác.
Quấn chặt hai cánh tay quanh eo để giữ ấm, nàng đi men theo tường thành, để lại những dấu chân nhỏ trên nền tuyết.
Lúc nhỏ, Rionna thường thích nằm trên tuyết tạo hình với Keeley. Họ đã giả vờ là những nàng công chúa tuyết đang chờ hoàng tử của mình đến giải cứu. Chàng mặc tấm áo lông thú ấm áp nhất và thứ quần áo tốt nhất. Con chiến mã của chàng có vẻ đẹp và tốc độ không gì sánh được. Khi cưỡi ngựa đến, chàng quấn nàng trong chiếc áo lông thú của mình rồi mang đến một vùng đất luôn ấm áp và ngập nắng.
Rionna khẽ mỉm cười. Nàng và Keeley đã từng tưởng tượng như thế. Trong đầu họ lúc nào cũng có những mơ ước viển vông. Ngày tồi tệ nhất trong đời Rionna chính là ngày cha nàng tấn công Keeley. Rồi mẹ nàng đã hét lên nói Keeley là một con điếm và đuổi cô ấy ra khỏi gia tộc.
Keeley là người bạn duy nhất của nàng. Cô ấy là người duy nhất hiểu những ý nghĩ kỳ lạ của Rionna. Keeley đã động viên nàng luyện bắn cung và luôn vỗ tay hoan hô mỗi khi Rionna bắn trúng hồng tâm. Keeley đã hét lớn phấn khích vì kỹ năng dùng dao của nàng, rồi thề rằng Rionna có thể ngăn cả đội quân chỉ bằng việc sử dụng dao găm.
Rionna đã thử dạy Keeley những kỹ năng đó, nàng đã cảnh báo rằng những cô gái cần biết cách tự bảo vệ bản thân. Nhưng Keeley chỉ cười vang và bảo rằng cô ấy không thể học được chúng. Dù sao đi nữa, một ngày nào đó cũng sẽ có một chàng hoàng tử tới bảo vệ cô ấy.
Thôi được, Keeley đã có hoàng tử, còn Rionna có những kỹ năng để tự bảo vệ mình. Nàng không biết chắc ai là người chiến thắng trong thỏa thuận kia.
Tìm thấy một bờ dốc lớn, Rionna chậm rãi ngồi xuống nền đá lạnh. Dù biết sẽ bị lạnh cóng nếu như ở đây lâu, nhưng nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với chồng mình.
Caelen đi qua nhà bếp, nét mặt thật đáng sợ. Rionna đáng lẽ không nên xuống lầu. Chết tiệt, thậm chí nàng đáng lẽ không nên rời khỏi giường. Chàng đã tính giữ nàng ở đó ít nhất thêm hai tuần nữa.
Nhưng điều khiến Caelen lo lắng hơn cả, chính là tâm trạng của nàng. Cuộc tấn công kia đã ảnh hưởng sâu sắc đến vợ chàng. Rionna đã im lặng, khép kín, thậm chí trở nên e sợ trong khi nàng vốn không phải người nhút nhát. Chàng sợ rằng cuộc tấn công đã tạo ra biến đổi sâu sắc hay gây tổn thương cho nàng theo cách nào đó. Và chàng không thể nào thay đổi được gì.
Caelen dừng lại ở con đường dẫn ra phía ngoài, sau khi những người phụ nữ trong bếp báo rằng Rionna đã đi thẳng ra ngoài. Bước trên nền tuyết lạnh, chàng dõi mắt tìm kiếm và thấy vợ mình đang ngồi ở đằng xa, lưng xoay lại với chàng, ngước nhìn những dãy núi.
Cảm giác lo lắng thường trực kể từ lúc trở về từ chuyến đi săn lại ùa đến khi Caelen ngắm nhìn tóc nàng tung bay trong gió.
Rionna dường như quá mỏng manh. Yếu ớt. Nó là từ chàng tránh không lặp đi lặp lại nhưng lại vô cùng thích hợp để mô tả vẻ ngoài của nàng.
Nàng trông thật cô độc, dễ tổn thương, như thể không có một ai trên thế giới này bảo vệ cho mình. Không ai che chở khi Rionna cần đến nhất. Chàng sẽ phải sống cùng cảm giác ân hận ấy suốt phần đời còn lại của mình.
“Lãnh chúa, ngài đừng tức giận. Con bé chỉ mặc những gì khiến nó thoải mái. Lúc này, con bé cần những thứ đó.”
Caelen ngạc nhiên quay lại lúc nghe thấy tiếng bà Sarah. Bà đứng phía sau chàng, nhìn Rionna với ánh mắt lo lắng.
“Bà nghĩ tôi bận tâm đến việc cô ấy mặc gì sao? Tôi quan tâm đến sức khỏe của cô ấy hơn.”
Bà Sarah hài lòng gật đầu và Caelen ra hiệu cho bà rời đi.
Nhẹ nhàng bước trên tuyết, chàng không muốn quấy rầy hay làm Rionna sợ hãi. Chàng nghĩ, giờ nàng giống như một con nai luôn ở tư thế sẵn sàng bỏ chạy cho dù chỉ nghe thấy bất kỳ âm thanh hoặc sự kích động nhỏ nhất nào. Tiến lại gần hơn, Caelen có thể nhìn thấy vẻ xa cách, trống rỗng trong mắt vợ mình.
Có phải cuộc tấn công kia đã để lại những tổn thương vĩnh viễn? Rionna sẽ không bao giờ trở lại bình thường sao? Tuy vẫn còn quá sớm để lo đến khả năng đó nhưng chàng vẫn không thể ngừng tự hỏi những vết thương lòng kia cắt sâu tới mức nào.
“Rionna,” chàng khẽ gọi.
Caelen nghe thấy tiếng thở gấp của vợ mình như thể chàng đã thực sự khiến nàng giật mình. Rionna xoay người lại, ánh mắt có chút hoang dại cho đến khi nhìn chăm chú vào chàng rồi lại trở nên yên lặng.
Nàng bất động, tiếp tục nhìn chằm chằm theo cái cách khiến chàng cảm thấy lo lắng. Nó thật kỳ quái. Rionna xem xét chồng kỹ lưỡng như thể dự tính thông báo phán quyết dành cho chàng và chợt nhận ra chàng vắng mặt. Có lẽ đó chỉ là ảo giác do mặc cảm tội lỗi, nhưng Caelen không thể xua tan cảm giác nàng đang vô cùng tức giận.
“Trời lạnh lắm. Nàng nên vào bên trong để được ấm áp hơn đi?”
Lướt tay trên vai nàng rồi siết chặt, chàng cố mang lại sự thoải mái cho nàng.
Caelen ngạc nhiên khi thấy vợ mình cười lớn nhưng âm thanh phát ra không hề mang chút vui vẻ. Nó khàn khàn khó nghe và có vẻ đau đớn.
“Chàng chắc chắn nghĩ rằng em bị mất trí,” nàng lên tiếng. “Không,” Caelen nhẹ nhàng nói. “Nàng không hề mất trí.”
“Chàng có thế cũng nghĩ giờ em là một con thỏ hoảng loạn, sợ hãi rời khỏi phòng, không dám liều lĩnh ra bên ngoài vì sợ lại bị tấn công lần nữa.”
“Không, phu nhân. Ta nghĩ điều nàng cần chính là thời gian để hồi phục.
Lòng can đảm của nàng sẽ trở lại.”
Rionna quay người ghim chặt ánh mắt vào chồng cho đến khi chàng cảm thấy lo lắng bởi vẻ thẳng thắn hiện trong đó.
“Em không sợ, Lãnh chúa à. Sự thật là em tức điên lên.”
Sự tức giận là câu trả lời chính xác cho tình huống này, và trông nàng thật sự đang giận dữ. Tia lửa bắn ra từ ánh mắt, cả người Rionna run lên vì thịnh nộ. Lần đầu tiên chàng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm. Caelen biết làm thế nào để đối phó với một Rionna đang nổi giận nhưng người phụ nữ mỏng manh, yếu ớt bị tổn thương chi phối nàng suốt tuần qua lại khiến chàng bối rối.
“Thật tốt khi thấy nàng tức giận,” Caelen ướm lời một cách khôn ngoan.
Rionna đứng bật dậy xoay người, trừng mắt nhìn chồng, tay nắm chặt lại để hai bên và trông như thể muốn đánh chàng.
“Ngay cả khi em tức giận với chàng sao?”
Không hề chuẩn bị cho điều này, Caelen cau mày, biết rằng mình nên thận trọng hơn. Cô gái này chưa thực sự ổn, cảm xúc vẫn còn hỗn loạn nên chàng không muốn làm nàng tức giận thêm.
“Rionna, xin lỗi vì đã không có mặt ở đây để bảo vệ nàng. Đó là điều ta sẽ hối hận cả đời. Ta đáng lẽ nên cử người bảo vệ cho nàng. Ta sẽ không lặp lại sai lầm này nữa.”
Tiếng gầm gừ thịnh nộ khó hiểu phát ra từ cổ họng, Rionna trông như muốn túm lấy tóc mình mà kéo mạnh.
“Chàng không cần phải bảo vệ em quá mức mà nên cho phép em được tự bảo vệ bản thân, chồng yêu quý ạ.”
“Nàng không hiểu rồi, cô gái. Bình tĩnh nào. Vào trong thôi. Nàng nên ở phòng mình mới phải.”
“Chàng biết chuyện gì đã xảy ra trước khi những gã đó tấn công em không?” Rionna hỏi, lờ đi lời đề nghị trở vào bên trong của chồng. “Để em nói cho chàng nghe. Hugh đã giữ lại gươm của em vì ông ấy nói chàng không muốn em bị thương và việc sử dụng gươm không dành cho phụ nữ, rồi cảnh cáo bất cứ ai dám giao đấu cùng em sẽ phải đến giải thích lý do với ông ấy.”
Tiến về phía Caelen, Rionna chỉ một ngón tay vào ngực chàng. “Nếu em có gươm, những gã kia sẽ không bao giờ đến gần em được. Chúng có lẽ đã không thể đẩy em ngã xuống nền tuyết. Không thể chạm vào, không thể đánh em.”
Cô gái này bộc lộ cơn thịnh nộ của mình thật ấn tượng. Caelen cảm thấy xấu hổ khi bản thân rung động vì ham muốn lúc nàng hung hăng hạ gục chàng như một chiến binh sắp đưa ra đòn hiểm.
Tất cả những gì Caelen có thể làm là cố kiềm chế không đặt nàng xuống nền tuyết và cởi bỏ cái áo dài cùng chiếc quần bó đáng ghét kia.
“Nếu muốn một người vợ nhu mì, tinh tế, lịch thiệp, ăn mặc thích hợp, được giáo dục như bà chủ nhà hoàn hảo và luôn ca tụng chồng mình, thì đáng lẽ chàng nên suy nghĩ kỹ trước khi bước vào cuộc hôn nhân thay cho anh trai mình. Chàng biết mình sẽ nhận được những gì mà.”
Rionna đặt hai tay lên hông rồi lại tiến về phía trước cho đến khi ngực nàng áp vào người chồng.
“Em không có bất cứ điều nào trong số đó và cũng chẳng muốn trở thành người như thế. Em đã từng suy nghĩ sẽ kiềm chế bản thân và chuyên tâm trở thành người vợ hoàn hảo, nhưng rồi những kẻ kia đột ngột băng qua suối, dễ dàng chế ngự em. Nếu như không thể bảo vệ chính mình thì em có thể mang lại điều tốt đẹp gì cho chàng hay gia tộc này chứ? Làm thế nào em có thể bảo vệ người thân của mình? Bảo vệ bọn trẻ cùng những người phụ nữ trong pháo đài? Em sẽ đứng đó nhìn mộ phần của người khác rồi lầm bầm mình là người vợ tốt và một nữ chủ nhân thanh lịch sao? Liệu điều đó có xoa dịu được gia đình họ không? Họ sẽ tha thứ cho việc em đứng đó và để cho người họ yêu thương phải chết bởi vì chồng em muốn có một người vợ luôn mỉm cười duyên dáng và khẽ nhún gối chào mà không xoắn hai chân vào nhau sao?”
Cố không mỉm cười trước lời đe dọa kia, Caelen cắn lấy môi dưới, quả quyết kìm nén sự thích thú của mình. Vì nếu như bây giờ chàng cười lớn lên, Rionna có thể phóng ngay dao vào chàng.
Đáng ra Caelen nên tức giận với biểu lộ bất kính rành rành kia và khiển trách nàng. Nhưng đó là dấu hiệu sự sống đầu tiên chàng nhìn thấy trong suốt một tuần kể từ khi Rionna bị tấn công, và nàng thật sự đáng yêu khi tức giận.
“Chàng nghĩ điều này thú vị lắm sao?” nàng hỏi.
Rionna dùng hết sức đấy chồng, nàng khiến Caelen ngạc nhiên với hành động bất ngờ đó. Ngã phịch xuống nền tuyết lạnh, chàng trừng mắt nhìn vợ mình khi phủi tuyết vương trên chân.
Rionna đứng đó nhìn xuống, giam giữ chàng bằng ánh mắt tóe lửa. Nhưng rồi nét mặt nàng chợt trở nên đau đớn, vẻ tối tăm trở lại trong đôi mắt.
“Hãy để em là chính mình, Caelen. Em sẽ không yêu cầu chàng thay đổi bản thân. Em có thể giúp chàng nếu như chàng để em làm điều đó. Đừng đẩy em vào bóng tối rồi lại kéo em ra chỉ khi nào chàng thấy cần thiết. Có thể đó là cách mọi thứ diễn ra trong thế giới này, nhưng đừng dùng nó cho trường hợp của chúng ta.”
Caelen thở dài khi lời khẩn cầu đầy xúc động của vợ mình chạm thẳng vào nơi chàng nghĩ đã chết từ lâu trong trái tim.
“Việc nàng ăn mặc như đàn ông và sử dụng gươm quan trọng đến thế sao?”
Rionna cau mày, lắc đầu. “Không phải là vấn đề ăn mặc. Nếu chàng có thể chỉ cho em cách dùng gươm thành thạo khi mặc những chiếc váy dài vướng víu của phụ nữ, em sẽ không bao giờ cãi lại dù chàng có bảo em không được ăn mặc như đàn ông đi nữa.”
“Nàng sẽ không thể xoay trở gươm nhịp nhàng khi mặc chiếc váy dài thướt tha được,” Caelen lầm bầm. “Nàng sẽ vấp chân vào gấu váy thôi.”
Lần đầu tiên Rionna mỉm cười, hai mắt sáng lên có thần sắc hơn đôi chút. “Vậy chàng cho phép em mặc những thứ quần áo kia chứ?”
Caelen thở dài. “Từ lúc nào nàng cần đến sự cho phép của ta thế?” “Em có thể sẵn lòng hợp tác mà,” nàng tự bào chữa.
Caelen đảo tròn mắt. “Đúng, chỉ khi nó phù hợp với mục đích của nàng thôi.” Sau đó, chàng nheo mắt, chăm chú nhìn vợ mình. “Nhưng ta có điều kiện đấy, Rionna. Từ nay về sau, Gannon sẽ hộ tống nàng đến bất cứ đâu. Và ta cũng vậy. Nàng sẽ không đi đâu nếu chưa có ai hộ tống. Ta sẽ không để cho sự việc khi ta vắng mặt kia xảy ra một lần nữa. Nếu ta cần Gannon đi theo thì Hugh sẽ đảm trách vai trò hộ tống nàng.”
Rionna gật đầu chấp nhận.
“Thứ hai, nàng sẽ chỉ được tập luyện cùng với ta thôi và không được giao đấu với bất cứ chiến binh nào khác. Nếu muốn học thêm kỹ năng, nàng sẽ được huấn luyện bởi người giỏi nhất, còn ta sẽ không dễ dãi với nàng chỉ vì nàng là vợ ta đâu.”
Cô cười toe toét, xấc xược. “Em không mong đợi được ưu ái đâu, chồng yêu quý.”
“Nàng sẽ không được buộc ngực lại nữa.”
Nhướn một bên lông mày, Rionna ngờ vực nhìn chồng khi nghe câu nói đó.
Chàng lười biếng cười toe toét, ngước nhìn vợ mình. “Đó không phải chỉ vì ý muốn của ta đâu. Ta có thể để nàng ăn mặc như đàn ông nhưng không thể trông giống hệt họ được.”
“Có gì nữa không, chồng yêu quý?” Rionna hỏi trong lúc giậm nhẹ chân trên tuyết.
“Đến giúp ta đứng lên nào.”
Rionna đảo tròn mắt đưa tay cho chàng. Cô gái này sẽ không bao giờ học được gì. Caelen nắm lấy cổ tay vợ, giật mạnh kéo nàng ngã xuống cạnh mình.
Rionna ngẩng lên, tuyết phủ đầy mặt rồi chớp mắt nhìn Caelen như không hiểu tại sao chàng làm thế. Caelen chỉ mỉm cười đáp lại. “Trả thù, cô gái à. Trả thù đấy.”
Với vẻ mặt bực tức, Rionna lao vào chồng mình khiến cả hai cùng lăn tròn trên tuyết. Chàng cười lớn rồi ngồi trên người nàng, tay nắm lấy ít tuyết đưa nó qua vai với vẻ đe dọa.
“Chàng sẽ không dám làm thế đâu,” Rionna nói.
Ngay lúc đó, Caelen ném tuyết vào mặt nàng rồi lại cười lớn khi nàng chớp mắt, gạt tuyết trượt xuống hai gò má để lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, ánh mắt nàng bỗng trở nên rực sáng ý chí quyết đấu.
Lo lắng nữ chủ nhân cùng lãnh chúa ở ngoài trời lạnh quá lâu bà Sarah vội vã đi ra. Khi mở cửa, bà choáng váng nhìn thấy lãnh chúa đang nằm trên người Rionna.
Làm thế nào ngài ấy lại có thể vô tâm như vậy trong khi con bé đã trở nên quá yếu ớt sau cuộc tấn công kia? Người đàn ông đó điên mất rồi. Bà chuẩn bị cất lên những lời khiển trách gay gắt thì nghe thấy tiếng cười của Rionna vang vọng trong tiết trời giá lạnh.
Lăn người nằm trên lãnh chúa, Rionna bắt đầu hất tuyết lên mặt chồng. Lãnh chúa kiên quyết chống cự lại khiến tuyết bay tung tóe khắp nơi.
Bà Sarah cười toe toét, lẳng lặng trở vào bên trong, đóng cửa lại để cho họ chút riêng tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.