Ngoại truyện 2: Trần Bác rất thích rủ Vu Quyển ra ngoài chơi.
Ngoài chuyện mối quan hệ của hai người tốt ra, không có nguyên nhân nào khác, chỉ có một từ thôi, đẹp trai. Gương mặt của Vu Quyển mang lại rất nhiều ưu thế.
Ví như, hẹn mấy em gái trong nhóm ra ngoài chơi, hầu hết đều rất tích cực, tiếc là, cái tên Vu Quyển này có khuôn mặt không “an phận”, nhưng lại “an phận” so với những người khác, tính cách cũng không nóng, không lạnh.
Mỗi khóa mới của đại học D đều không thiếu các đàn em xinh gái, Trần Bác sẽ tới trường để giúp Vu Quyển quan sát, anh ta chính là kiểu người hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp.
Anh ấy cảm thấy, người anh em của mình là một đại soái ca, chuyện không yêu đương gì mà truyền ra ngoài thì xấu hổ chết mất.
Sau khi Vu Quyển nghe được ý tưởng của anh ấy, bảo anh cút.
Thỉnh thoảng, một vài người trong số họ còn hẹn nhau đến phòng chơi bida, ở đó có rất nhiều người đẹp, trừ những người đi theo bạn trai tới cũng có rất nhiều người FA, Trần Bác vẫn luôn nhìn thẳng một vòng.
Anh huých huých cánh tay Vu Quyển, hỏi: “Mau mau, nhìn xem cô em hướng 5 giờ, có hứng thú không?”
Lúc ấy Vu Quyển đang khom người cầm cây cơ ngắm bóng, bị anh đụng một cái, chệch đi. Hừ một tiếng, không thèm ngẩng đầu, qua loa lấy lệ đáp: “Hứng thú.”
“Đúng thế.” Trần Bác chống nạnh cười mãn nguyện, “Sau này ông đây cũng sẽ tìm vợ kiểu như này.”
Vu Quyển không hề chần chừ, động tác dứt khoát, đường bóng hoàn hảo.
Những người xung quanh không ngừng khen cô ấy xinh đẹp.
Nhìn thấy anh như vậy, Trần Bác cảm thấy có chút phiền muộn, “Nói mới nhớ, cậu không có người mình thích sao, cho dù là hình mẫu cũng được?”
Thường khi anh hỏi chuyện này, Vu Quyển đều nói bừa cho qua, nhưng hôm nay sau khi Trần Bác nói xong, tiếng trò chuyện xung quanh cũng im lặng, dường như cũng cảm thấy hứng thú với đề tài này.
Vu Quyển tay cầm cơ, rất nghiêm túc hồi lâu, đáp: “Tớ thích kiểu…giúp cụ bà qua đường.”
“…”
Trần Bác chửi thầm trong lòng.
Vu Quyển gần như là mẫu người không cần tình yêu, lại là một cao thủ bẽ gãy đào hoa, từ chối đối phương nhưng anh cũng sẽ không để các cô gái cảm thấy xấu hổ trước mọi người.
Trần Bác cảm thấy không sao nói rõ được.
Vu Quyển chống cằm, ánh mắt rơi vào trang sách, nghe lời này xong mắng một trận, lạnh lùng nói: “Con gái nhà người ta có thể ở trước mặt nhiều người nói những lời đó, có nghĩa là đã cần rất nhiều dũng khí, được người khác thích, tớ rất vinh hạnh. Nhưng không thích người ta, tớ cũng không thể làm chậm trễ họ, người hóng xung quanh còn nhiều, tớ chỉ đành tìm cách đưa cô ấy ra ngoài.”
Trần Bác nhìn chăm chú anh hồi lâu, liếc một cái: “Vậy nên cậu chính là không mời nước thì cũng mời cơm? Đại thiếu gia cậu quả thật nhiều tiền không có chỗ tiêu?”
Vu Quyển cong cong môi: “Không thì cậu nghĩ nghiệp vụ ở phần ký tên của tớ là vô ích sao?”
“...”
Trần Bác cũng bó tay với tên này.
Cho đến một ngày, Trần Bác đến trường bọn họ tìm anh ấy, ở trước tiệm bún ốc nhìn thấy…một người đẹp da đen. Khi đối phương thản nhiên xách tô bún ốc đi ra ngoài, trái tim đang đập của Trần Bác ngừng lại.
Anh khó hiểu và đau lòng: “Tại sao mỹ nữ lại ăn thứ đó!”
Quay lại, anh thấy Vu Quyển đang trầm ngâm nhìn về hướng đó, có điều gì đó không ổn, Trần Bác tinh ý nhận ra.
Sau đó, hai người thường xuyên đi cùng nhau, Thang Tiên rất đặc biệt với Vu Quyển.
Trần Bác đột nhiên bắt đầu xúc động.
Anh nhớ tới trước đây có người cầm ván trượt so tài với Vu Quyển, cậu ta lên tiếng khiêu khích nếu như Vu Quyển thua, phải giúp cậu ta hẹn người đẹp, còn nếu thắng, cậu ta sẽ đưa bạn gái mình cho Vu Quyển.
Trần Bác cảm thấy hoang đường, lúc đó Vu Quyển nhếch miệng không đáp lời.
Kết quả, Vu Quyển không những giành chiến thắng, còn kéo người vào một góc vừa đánh vừa dạy dỗ, cuối cùng nam sinh kia với đôi mắt rưng lệ, giơ tay thề với Vu Quyển: “Tớ, tớ bảo đảm sau này sẽ học tập tốt, làm người tốt, tôn trọng bạn nữ…”
Cứ như vậy đến một ngày chàng trai lương thiện, lễ độ, biết giữ khoảng cách với người khác, lại tràn đầy sức sống tuổi trẻ cuối cùng cũng rung động.
Trần Bác vui mừng thanh thản.
Kỳ nghỉ Vu Quyển về nhà, Trần Thúy cũng vừa hay trở lại, bà cụ có lẽ là mệt mỏi, Vu Quyển khom người giúp bà xoa cân.
Trần Thúy nhìn anh cười: “Hôm nay bà dán bài xong bên khu kia rồi.”
Bà nói chính là tấm bảng quảng cáo, trên đó có số liên lạc của Vu Quyển, nghe nói cái này sẽ kiếm tiền được, bà cụ ngược lại rất tích cực đi làm.
Vu Quyển “à” một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nửa ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bà.
Lúc đó hoàng hôn đang buông xuống, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, chiếu sáng gương mặt xuất chúng của chàng trai trước mặt, Vu Quyển thấp giọng nói: “Bà ơi, con đã gặp được người mà con thích.”
Anh lặp lại lần nữa: “Là người con rất thích.”