Điệp Viên Kỳ Quái

Chương 2: Tin dữ




Hai người cảnh sát đó gồm một nam một nữ, cảnh sát nam có vẻ đã lớn tuổi, cảnh sát nữ thì lại vô cùng xinh đẹp. Cảnh sát nam nói rõ thân phận của mình rồi nghiêm túc mở lời:
“Lâm Ngữ Đường à, ông nội cháu xảy ra tai nạn ở tỉnh ngoài rồi. Vì hiện trường quá thảm khốc nên không thể chỉnh lý được thi thể, chỉ có thể hoả táng tại chỗ mà thôi. Chúng tôi đang tiến hành truy bắt tài xế gây ra tai nạn, có tin gì chúng tôi sẽ lập tức thông báo lại ngay cho cháu. Đây là di hài của ông nội cháu…” Nói xong, nam cảnh sát liền đưa cho cậu một hộp gỗ màu đen.
Ông nội chết rồi sao?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Đầu óc Lâm Ngữ Đường trở nên trống rỗng, sau đó toàn thân cậu bắt đầu run rẩy, cậu thậm chí quên cả hít thở, luồng không khí nặng nề tắc nghẽn trong lồng ngực.
Rốt cuộc tối qua có phải mình nằm mơ hay không?
Trong giấc mơ ông nội nói với cậu rằng cậu sẽ sớm nhận được tin dữ của ông, bản thân cậu lúc đấy còn cười giễu, nhưng giờ đây…
Ông còn nói gì nữa nhỉ, mình phải nhớ lại cho kỹ…
Giám sát, nghe trộm, máy theo dõi…
Lâm Ngữ Đường bật dậy, lao như điên về phía nhà vệ sinh ở hành lang.
Lâm Ngữ Đường khoá trái cửa nhà vệ sinh lại, khi chắc chắn không có bất cứ ai ở trong này thì cậu mới lột sạch người mình ra.
Đằng trước, không có…
Đằng sau, cũng không có…
Ở giữa? Ừm, cũng không có…
Cậu thậm chí còn sờ xuống lòng bàn chân và đỉnh đầu một lượt nhưng không hề phát hiện ra vết thương hay bất cứ chỗ nào có vấn đề.
Nhìn toàn thân đang trần như nhộng trước gương, Lâm Ngữ Đường cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Còn chỗ nào mà mình vẫn chưa kiểm tra nữa nhỉ? Lâm Ngữ Đường chẳng thèm để tâm tới thầy giáo và cảnh sát đang đứng bên ngoài gõ cửa dồn dập.
Đúng rồi, nách!
Lâm Ngữ Đường giơ cánh tay lên trước gương, rõ ràng cậu nhìn thấy chỗ nách bên trái có một vết thương nhỏ. Cậu lại lập cập giơ tay phải lên, sờ vào vết thương, quả nhiên phát hiện ra có một vật gì đó to bằng hạt đậu phộng ở bên dưới da.
Lẽ nào đây thật sự là máy theo dõi sao?
Hai chân của Lâm Ngữ Đường mềm nhũn ra, suýt chút nữa quỳ sụp xuống đất.
“Nếu không được thì phá cửa đi, đừng để cậu bé vì chịu sự đả kích mà xảy ra việc ngoài ý muốn!” Giọng nói của nữ cảnh sát vọng vào.
“Cháu ra ngay đây!” Lâm Ngữ Đường vội hét lên một tiếng rồi nhanh chóng mặc lại quần áo vào.
Lâm Ngữ Đường mở cửa ra, cậu cúi gằm đầu xuống trước mặt thầy giáo và cảnh sát, khuôn mặt bị ướt của cậu không biết là do nước hay nước mắt.
Nam cảnh sát đưa hộp tro vào tay cậu, nữ cảnh sát vỗ vai Lâm Ngữ Đường rồi cất lời khuyên nhẹ nhàng: “Cháu đừng quá đau buồn, sau này cháu mà gặp khó khăn gì thì có thể đến đồn cảnh sát tìm cô, đây là danh thiếp của cô!”
Không được tin bất cứ ai… Không được tin bất cứ ai… Ngập trong đầu Lâm Ngữ Đường là câu nói này của ông nội. Cậu cầm lấy tấm danh thiếp của nữ cảnh sát như một cái máy: Tề Phân! Cô ta là trưởng đồn cảnh sát ở khu nhà cậu. Cái tên thì rất bình thường nhưng chức vụ lại không hề thấp. Đối với rất nhiều người bình thường mà nói thì đây là một nhân vật rất có quyền uy. Lâm Ngữ Đường vô thức ngước mắt lên nhìn.
Nữ trưởng đồn cảnh sát có cái tên Tề Phân này thân hình cân đối, khuôn mặt cũng xinh đẹp, da mặt vô cùng căng bóng, trông cô ta rất trẻ, trẻ tới mức khó mà khiến người ta liên hệ được tuổi tác và chức vụ của cô ta với nhau. Nhưng dường như hồi nhỏ cô ta từng bị thương, bên tai trái có một vết sẹo mờ, nếu không quan sát tỉ mỉ thì căn bản khó mà nhìn ra được.
Ừm? Bên tai phải cũng có, bên trong tai còn có một nốt ruồi nhạt. Nhưng tại sao vết sẹo lại đối xứng như vậy cơ chứ…
Mặt nạ silicon?
Lâm Ngữ Đường trong lòng thất kinh, xém chút đã lộ ra sơ hở. May mà phần da trên khuôn mặt cậu căng cứng, không hiện ra được bất cứ biểu cảm nào.
Tề Phân thấy cậu bé trước mặt khi nhìn mình thì đồng tử co lại, dường như hơi sợ hãi. Nhưng cô ta không nghi ngờ gì, một cậu bé mới mười mấy tuổi nhận được tin người thân duy nhất của mình xảy ra chuyện mà có thể đứng vững được không khóc thành tiếng đã là giỏi lắm rồi.
Tề Phân gật gật đầu với cảnh sát nam, cô dặn dò thầy giáo chủ nhiệm vài câu rồi quay người đi xuống lầu.
Quả nhiên là đâu đâu cũng xuất hiện, đám người này ngay cả cảnh sát mà cũng dám mạo danh.
Không! Không phải mạo danh, rất có khả năng là chúng thay thế trực tiếp luôn! Lâm Ngữ Đường lắc đầu, cậu có chút ấn tượng với cảnh sát nam này. Ông ta là cảnh sát ở khu vực nhà cậu. Xem ra thân phận của nữ cảnh sát này là thật, đám người này chẳng qua là khiến nữ sở trưởng thật sự âm thầm biến mất rồi để cho một người phụ nữ có thân hình na ná đeo mặt nạ vào thay mà thôi.
Ánh mắt của Lâm Ngữ Đường đờ đẫn, dường như cậu đã đau lòng quá độ. Đầu óc lại như sắp loạn tùng phèo cả lên.
Có người theo dõi, có người giám sát, có người nghe lén, bây giờ bản thân cậu tựa như một con cá đang mắc kẹt trong lưới vậy.
“Em hãy nén đau thương nhé!” Thầy Lý có chút đồng cảm nói: “Sau này em có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Lâm Ngữ Đường thậm chí còn nghi ngờ rằng không biết liệu giáo viên chủ nhiệm của mình có phải là thật hay không, nhưng sau khi cậu lén quan sát một hồi thì không phát hiện ra điều gì bất thường cả.
“Thầy đưa em về nhà nhé!” Thầy chủ nhiệm nói.
“Không cần đâu thầy Lý, em muốn được yên tĩnh một mình.” Lâm Ngữ Đường u uất nói.
Thầy chủ nhiệm bày tỏ sự cảm thông, gật đầu rồi tiễn Lâm Ngữ Đường tới cổng trường.
Ông nội nói là có người đang giám sát mình, nhưng đến ngay thân phận của đối phương là gì ông cũng không nhắc tới.
Tại sao đám người này lại muốn đối phó với ông chứ?
Cậu liên tưởng tới những việc mà mình đã trải qua khi theo ông từ nhỏ tới lớn mà tâm trạng lại càng trở nên nặng nề.
Cậu lớn đến vậy rồi mà chẳng biết gì về ông nội, thậm chí đến ngay cả ông nội làm nghề gì cậu cũng không rõ, bởi ông chưa bao giờ nói với cậu.
Một năm có đến phân nửa thời gian không thấy bóng dáng ông nội đâu, ngay cả việc ông đi đâu, Lâm Ngữ Đường cũng chẳng hay. Cùng lắm cũng chỉ thi thoảng bảo với cậu một câu là ông có việc phải đi một thời gian. Còn hầu như là khi cậu tan học về nhà đã chẳng thấy ông đâu rồi, sau đó thì hàng xóm tới đưa cậu về nhà họ ăn cơm…
Lẽ nào ông làm chuyện phạm pháp…
Tuy ông bảo cậu bỏ trốn, nhưng cái gương mặt này của cậu mà đứng giữa đám người thì cũng chẳng khác gì có bóng đèn 1000w rọi trên đỉnh đầu, cậu muốn không gây sự chú ý cũng khó.
Sau này nên làm thế nào, bản thân cậu cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ...
Ông nội đã dự tính được sẽ có chuyện xảy ra thì kiểu gì cũng phải sắp xếp thoả đáng rồi.
Điều quan trọng là làm thế nào để biết rõ được ý đồ của ông mà còn phải đề phòng không để đám người giám sát cậu nhận ra được?
Lâm Ngữ Đường vừa nghĩ ngợi vừa bước tới cổng trường, cậu trông thấy chú bảo vệ.
Bây giờ cậu nhìn ai cũng thấy đáng ngờ, chú bảo vệ trông dáng người vạm vỡ nhưng khuôn mặt lại rất thật thà…
Ừm?
Khi Lâm Ngữ Đường bắt đầu chăm chú quan sát thì cậu lại phát hiện ra chú bảo vệ này có vấn đề.
Chú bảo vệ khi nhìn thấy cậu thì đồng tử hơi co, sức chú ý bắt đầu tập trung lại, cơ bắp trên người hơi căng lên dường như đang có chút phòng bị…
Cảm giác như là một con báo đang phát hiện ra con mồi…
Ra khỏi cổng trường, Lâm Ngữ Đường tới trạm xe bus đối diện, cậu vừa nhìn đã thấy ngay một thanh niên mặc áo cộc tay màu trắng đang đứng ở trạm xe bus đó.
Thanh niên ấy ăn mặc trông rất bình thường, áo cộc tay màu trắng, đeo cặp quai chéo, là một hình mẫu ăn mặc công sở điển hình. Lúc này anh ta đang chăm chú đọc báo.
Điều kiến Lâm Ngữ Đường nảy sinh nghi ngờ là tầm nhìn của thanh niên đó. Khi cậu tiến lại gần thanh niên đeo kính ấy thì anh ta rõ ràng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng ngay lập tức lại hướng ánh mắt về tờ báo. Bình thường nhìn vào thì anh thanh niên đang hơi cúi đầu xuống, dường như đang đọc báo nhưng nếu quan sát tỉ mỉ thì sẽ phát hiện ra, mí mắt của anh ta hơi ngước lên trên, ánh mắt đang nhìn thẳng vào Lâm Ngữ Đường.
Đây là một tiểu xảo lén quan sát, Lâm Ngữ Đường cũng biết. Cậu vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi vòng qua trạm xe bus rồi bước tiếp về hướng nhà mình.
Nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ngữ Đường đi khỏi, thanh niên mặc áo cộc tay khẽ ấn mấy cái vào cặp của mình.
Phía tây nam của Nam Thành tuy rằng đang là mùa đông nhưng nhiệt độ buổi trưa vẫn là hai mươi sáu, hai mươi bảy độ. Trên phố không hề có toà cao ốc che nắng nào, khu ngoại ô cũng không có nhiều nhà máy có ống khói, bầu trời trong vắt, cây cối xanh ngắt, bầu không khí trong lành, các cô gái đi trên phố cũng không lộ chân ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.