Điền Viên Cốc Hương

Chương 2: Trở mặt như lật sách




Bụng nhỏ của Cốc Vũ kêu lên 3 lần, rốt cục mới đến lúc ăn cơm chiều.
Hai bàn ăn thấp bé nhìn không ra màu sắc ban đầu, tối như mực, ở giữa còn dính vào không biết cái gì, mấy ghế gỗ để trên mặt đất, gia gia Lí gia theo sau là con Lí Hải, Lí Đắc Tuyền ngồi ở một bàn, bên này là nãi nãi Lí Hà Thị mang theo con dâu Trương thị, nương của Cốc Vũ Vương thị, thêm vài đứa nhỏ, thoạt nhìn có vẻ náo nhiệt hơn.
Một tô cơm, trên bàn là một mâm trứng gà hấp đã biến thành màu đen, một đĩa thịt khô nhỏ bỏ thêm cọng hoa tỏi non, ở giữa là một chậu to đựng cải củ vừa hầm xong, còn bộc khói, một bàn của đàn ông còn có rượu, cộng thêm một đĩa đậu phộng.
Vừa ngồi trên bàn, Lập Thu liền cất cao giọng nói: "Nương, hôm nay ăn đồ ngon như vậy, ca ca bọn họ đi ra ngoài thật sự là đáng tiếc."
Nói xong lại trừng mắt Cốc Vũ, vừa rồi còn không có hết giận đâu, Cốc Vũ đói bụng quá rồi, lười cùng nàng so đo, liền gắp trứng gà ăn, ai biết thế nhưng hôi quá, lại không thể nhổ ra, đành phải đem trứng nuốt xuống, trong lòng nói thầm, tay nghề đại bá mẫu thật không ra gì cả.
Cốc Vũ nuốt mấy miếng cơm, rốt cục cũng lên tinh thần, chiếc đũa hướng thịt khô, vừa vào miệng bị mặn đến tê rần đầu lưỡi, vẫn là Tiểu Mãn thấy được bộ dáng của nàng, múc cho nàng miếng canh cải củ, ở bên tai nói: "Thịt khô thật mặn ngươi ăn từ từ, nếu không mặn các nàng đã sớm ăn sạch.”
Cốc Vũ theo tiếng nhìn tới, thấy chiếc đũa của đại bá mẫu duỗi ra, lay động một cái, động tác thật sự mau, mâm trứng gà không còn một phần tư, gắp vô chén của mình, lại gắp cho Lập Thu một gắp. Tựa hồ muốn chia phần đồ ăn cho con mình, thấy Cốc Vũ nhìn nàng chằm chằm, liền thượng khuôn mặt tươi cười, "Cốc Vũ cũng ăn."
Thấy nàng đưa chiếc đũa đi tới, Cốc Vũ vội nói: "Đại bá mẫu ngài ăn đi, ta thích ăn cải củ." Nói rồi gấp rút cúi đầu ăn cơm.
Thừa dịp nhóm người bên kia nói chuyện, Cốc Vũ dứt khoát đem ghế đổi chỗ, gắp hai khối thịt khô, chan canh cải củ trộn đều lên, tư vị rất tốt, lại xé thêm một khối thịt khô cho vào.
Làm xong nàng đứng lên làm bộ như xới cơm, đem một nửa đổ vào bát cơm của Tiểu Mãn, quay đầu xem ca ca cùng nương ánh mắt cũng không nhìn mình, đi xới cơm cho mình.
Im lặng nghe nhóm người lớn nói chuyện.
Đại bá mẫu Trương thị khen nương của Cốc Vũ thắt lưng thon mặc cái gì cũng đẹp, ngón tay thon lại dài chính là người thêu hoa không cần làm việc nặng, Kinh Trập vừa thấy chính là mạng tú tài, Tiểu Mãn nhìn trắng non mềm nhất định có thể tìm một nhà chồng tốt, Cốc Vũ lại biết chuyện...
Vô sự hiến ân cần, không biết lại là chuyện gì muốn người trong nhà làm, Cốc Vũ có chút phản cảm nhưng chỉ có thể nghe nương nàng nhẹ giọng trả lời. Tình thế phát triển theo chiều hường này, Cốc Vũ có chút lo lắng cha nàng làm sao nói chuyện ở đây lâu dài?
Cốc Vũ vừa lo lắng vừa nghe chung quanh líu ríu nói chuyện, toàn gia cơm chiều kết thúc, Lí lão nhân bắt đầu quấn thuốc lá rời, đại bá mẫu tay chân lanh lẹ thu thập bát đũa, nương của Cốc Vũ muốn hỗ trợ bị Lí Hà thị ngăn lại: "Ngươi lớn bụng vẫn nên cẩn thận chút, lại nói lâu lâu mới có một ngày, cũng nhiều ngày không gặp ngươi."
Nghe lời nói, vẫn là cho rằng các nàng trở về mừng năm mới thôi.
Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn phía cha hắn, thấy hắn cúi đầu ở hút thuốc, một cơ hội tốt như vậy bị bỏ lỡ.
Lí Hà thị nhìn Lí lão nhân, nháy mắt ra hiệu, thấy Lí lão nhân chính là cố ý hút thuốc, trong lòng nàng thầm mắng một câu, tự mình đành mở miệng, "Ngày này thật sự là không có cách nào qua, không đương gia không biết gạo dầu muối mọi thứ đều là tiền."
Đến rồi, Cốc Vũ trong lòng âm thầm kêu khổ, đành phải phát huy ưu thế của trẻ con, cười hề hề hỏi: "Nãi nãi, gạo do mình trồng, củi lửa nơi nơi đều có đi, cần một ít dầu muối là được rồi. Lúc chúng ta ở Vân Châu mới đúng là cái gì đều phải tiêu tiền, củi lửa cũng là quý thật sự, hơn nữa ta bị bệnh một trận, đó mới gọi là gian nan."
Lí Hà thị cười mắng một câu: "Ngươi cái nha đầu mới mấy tuổi biết gì mà ngày gian nan, ngươi không biết nãi nãi hiện tại đang lo lắng đây. Phòng ở này chỉ có nửa mặt là ngói để gặp người, không lý do để người chê cười, Tứ thúc thúc của ngươi chớp mắt sẽ thành thân, thật không lấy đâu ra tiền để xây phòng ở. Ngày lạnh như vậy còn cùng người ta đi làm việc, trong lòng ta thật không dễ chịu."
Lí Đắc Tuyền nghe Lí Hà thị nói như vậy, "Nương, nhị ca đâu?"
Nhắc tới người này Lí Hà thị bĩu môi quay mặt qua chỗ khác: "Nhị ca của ngươi không để người mẹ này vào mắt, vợ hắn nhiều năm như vậy một đứa con cũng không có, nhị ca của ngươi một câu nói không ra khỏi miệng. Nhìn đi, mùa đông khắc nghiệt, nói là đặt mua hàng tết bận rộn, hai người đi làm cho nhà mẹ đẻ của người ta. Ta không làm chủ cho bọn họ được”
Vừa vặn đại bá mẫu lúc này vào cửa, "Nương, ngươi cùng lão Tam nói lời này làm gì, lão Tam giúp trong nhà không ít việc, Lão Tứ là đệ đệ của hắn, cũng không phải người ngoài."
Một người tố khổ dẫn lời Lí Đắc Tuyền, Lí Đắc Tuyền có chút xấu hổ, đột nhiên bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Lí Hà thị: "Nương, con mấy năm nay cũng không có hiếu kính ngài, ngày sau sẽ ở lại với ngài."
Thình lình xảy ra như vậy làm Lí Hà thị trở tay không kịp, khô cằn cười nói: "Ta... Ta cũng chưa nói muốn ngươi trở về."
Cốc Vũ cũng bị cha hắn làm giật mình, cha a, người nhà lão thái thái rõ ràng là muốn lấy tiền của ngươi, ngươi cũng quá phúc hậu đi.
Đứng lên xong Lí Đắc Tuyền cúi đầu ngồi ở trên ghế, tựa hồ đang ở vì chính mình vô năng xấu hổ.
Lí Hà thị nói tới nói lui nhiều như vậy, nhưng không có một câu hỏi nhà lão Tam bên ngoài những ngày qua sóng như thế nào, có cái gì không ủy khuất, chỉ qua loa cho xong.
Nương của Cốc Vũ cũng không thể nói cái gì, Tiểu Mãn lớn hơn một chút, giật giật khóe miệng, "Nãi nãi, bên ngoài thế thế đạo rất loạn, cha đã mất việc, nương còn mang thai, về nhà vẫn là thái bình."
Lí Hà thị cứng người lại, đứng lên, nụ cười biến mất, thật nghiêm túc, "Cái gì? Trở về? Lão tam, đây là sự thật?"
Lí Đắc Tuyền gật gật đầu: "Nương, bên ngoài rối loạn, ở nhà có tay có chân cũng có thể qua."
Lí Hà thị tái mặt, vỗ đùi bắt đầu khóc kể, đơn giản chính là làm lụng vất vả cả đời chưa từng có qua ngày lành, thương tâm cho cuộc đời của phụ nữ, sự tình lớn như vậy cũng không có thương lượng đã trở lại.
Cốc Vũ thật sự không thích diễn xuất của lão thái thái, chụp đùi dài giọng khóc kể, nhưng nửa giọt nước mắt cũng không thấy, xem sắc mặt xấu hổ của nương nàng, đại khái chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, không khỏi có chút tức giận, nửa năm qua người một nhà hòa thuận vui vẻ, trong đáy lòng mình cảm ơn, nhưng liên quan gì đến lão thái thái kia, bất quá là liên quan đến cha nương thôi.
Nghĩ như vậy nàng ra mặt: "Nãi nãi đừng khóc, cha nói sớm hay muộn cũng muốn trở về nhà, bây giờ trở về cũng tốt, nãi nãi ngày sau liền hưởng phúc con cháu."
Lí Hà thị một phen đẩy Cốc Vũ ra: "Ta cũng không có cái mệnh đó!"
Lí lão nhân nói chuyện, "Lão Tam đã trở lại, cũng không có gì không tốt, lại nói nhà ai không ra ngoài kiếm ăn."
Những lời này chọc giận Lí Hà thị, lại là chiêu quen thuộc vừa mắng vừa khóc kể. Nói đại khái chính là Lí lão nhân mặc kệ không biết quản gia khó xử.
Vừa náo loạn Lí Hà thị sưng mặt lên, âm dương quái khí nói: "Con lớn mẹ không lo nữa, cưới vợ sinh con lớn như vậy nương cũng không làm chủ được, không nói xa xôi, ta xem thế nào qua ngày được, cưới mỹ nhân đăng gió thổi cũng bay, ta thực mệnh khổ, già rồi còn phải nuôi một nhà lớn nhỏ."
Cốc Vũ nắm chặt nắm tay nhỏ, ngươi lão thái thái mắc dịch, móc méo nương của nàng, nàng có chút đau lòng Bảo Bảo trong bụng nương, một bên đưa quyên hoa nàng mang trên đầu để dời đi lực chú ý của nương.
Lí Đắc Tuyền khẽ cắn môi, ngẩng đầu lên, "Nương, con của nương cái gì cũng sẽ làm, chỉ là hiện tại thân mình yếu một chút, ta làm thêm nhiều một chút, không cần ngài nuôi sống chúng ta, lại nói Tiểu Mãn bọn họ cũng lớn."
Tiểu Mãn nhanh nói: "Đúng vậy, nãi nãi ta cái gì đều có thể làm."
Lí Hà thị lúc này thấy không người tung hứng cũng không có hưng trí, miễn cưỡng nói xong: "Gian phòng cũ của ngươi bây giờ là nhà của đại ca ngươi, các ngươi trở lại cũng phải đợi Lập Xuân, Lập Hạ hai người lấy chồng, Nhị ca của ngươi bên kia cũng không ở được, không thì ở phòng củi của ta và cha ngươi."
Làm bộ làm tịch!
Lí Đắc Tuyền cười khổ đồng ý: "Theo lời cha mẹ nói, chúng ta tuổi trẻ, ở phòng củi tạm qua hai ngày, chờ Nhị ca đã trở lại thương lượng sau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.