Đích Nữ Truyện Ký

Chương 261: (PN Nhiếp Tĩnh) Ái liên giả, đồng dư giả hà nhân?




(*Câu thơ trích trong bài Ái liên thuyết愛蓮說 – Yêu thích sen của Chu Đôn Di. Câu thơ có nghĩa: Ai yêu thích hoa sen cùng với ta nào?)
Từ khi Nhiếp Tĩnh bắt đầu có ý thức hắn đã ở trên núi. Ngọn núi này nói lớn cũng không lớn, ít nhất hắn chạy không ra được; nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, bởi vì hoàn toàn đủ để hắn cùng sư phụ hai người sinh hoạt thoải mái, tục ngữ nói rất hay, dựa núi ăn núi, chính là đạo lý này.
Sư phụ là một người có bản lĩnh rất lớn, hắn đi theo bên người sư phụ học được không ít thứ. Sư phụ thường nói, một ngày nào đó có lẽ thành tích của hắn có thể vượt qua cả ông. Nhưng mà, tiền đề là cả đời này hắn đều tâm lặng như nước, lục căn thanh tịnh.
Đúng vậy, sư phụ là một người xuất gia.
Hình như danh khí còn rất lớn, về sau khi hắn xuống núi, ven đường cái danh hào "Hồng thượng đại sư" này cũng nghe nhiều đến mức lỗ tai mọc kén.
Nghe sư phụ nói, tục gia của hắn là phủ Tĩnh Quốc Công rất có quyền thế, bởi vì từ nhỏ khi hắn sinh ra thân thể đã gầy yếu, sư phụ trùng hợp đi qua Yến Lương, thấy có duyên với hắn liền tới cửa bái phỏng, thỉnh cầu phụ thân đem hắn giao cho mình, đưa tới trên núi, đảm bảo hai mươi năm bình an. Mà chỉ cần hắn ở trên núi bình an vượt qua hai mươi năm này thì sau đó tất nhiên sẽ phúc thọ kéo dài, sống thọ và chết tại nhà. Nếu không, sợ là sẽ sống không quá 30 tuổi.
Nhưng hắn lại không cho là đúng. Mấy thứ này trời cao đều đã có an bài, há là nhân lực có thể thay đổi? Cho nên, đối với sự dạy dỗ của sư phụ hắn dụng tâm học tập, nhưng đối với thuyết giáo của sư phụ, hắn từ trước đến nay đều khịt mũi coi thường, vài thứ kia hắn đều không tin, bởi vì hắn căn bản là không có Phật tâm. Sư phụ nói hắn có phật tính, nhưng vậy thì tính sao? Hắn căn bản là không muốn làm người như sư phụ nói. Hắn không có hứng thú với chuyện xuất gia, cũng không có hứng thú với chuyện hoàn tục, nhưng hắn nhưng thật ra vẫn luôn muốn đi xuống núi nhìn xem thế giới, nghe mấy người lên núi nói, đó là một nơi phi thường phát đạt lại có rất nhiều điều mới lạ, cho nên từ lúc hắn còn rất nhỏ đã muốn đi xuống xem một cái.
Đáng tiếc có sư phụ trông coi, đúng là một bước khó đi.
Hắn ở trên núi vượt qua suốt mười mấy năm, mấy năm nay, kỳ môn độn giáp ngũ hành bát quái không gì hắn không giỏi, cầm kỳ thư họa càng không cần nói chơi, sư phụ là lão nhân tài hoa hơn người, hắn còn theo sư phụ học được một tay y thuật tinh diệu. Với hắn mà nói, ngọn núi này chính là nhà hắn, còn cái gì gọi là Phủ Tĩnh Quốc Công kia...... một chút cảm tình hắn cũng không có, những thứ gọi là thân nhân, chẳng khác gì những người đi lạc lên núi.
À, có lẽ còn không bằng một con chim nhỏ bị gãy cánh hoặc là con nai con bị bẫy làm gãy chân. Từ lúc còn rất nhỏ Nhiếp Tĩnh cũng đã có suy nghĩ con người kém hơn súc sinh. Hắn kế thừa dung mạo tuyệt hảo của Nhiếp gia, dị thường tuấn tú, lại có khí chất nổi bật, cho dù ở bên trong núi sâu cũng không ngăn được mơ ước ghê tởm nào đó của con người. Hắn luôn đối xử rất tốt với những người đi lạc lên nũi, thu lưu bọn họ, cho bọn họ thức ăn, cho bọn họ áo mặc, còn chỉ đường xuống núi cho bọn họ. Nhưng trong những người đó, nữ thì luôn muốn nhào vào trong ngực hắn, ngay cả một số nam nhân cũng cất giấu tâm tư khác thường.
Nhiếp Tĩnh sao có thể không nhìn ra. Hắn tuy không từng xuống núi nhưng cũng không phải không hiểu thế sự. Sắc dục dơ bẩn trong mắt các nam nhân hắn có thể nhìn rõ rành mạch. Hắn có khả năng thật sự không phải người tốt, không biết vì sao sư phụ lại muốn nhận hắn làm đồ đệ.
Đã quên đó là năm nào, hình như lúc hắn vừa mới mười ba, có một nam nhân tuổi trẻ xông vào. Nói là khi vào núi săn thú bị lạc đường cho nên đến xin chén nước uống, thuận tiện hỏi đường. Khi đó sư phụ đi ra ngoài vân du, hắn đã một mình ở trên núi ngây người nửa tháng, trong nửa tháng này đây là là lần đầu tiên có người nói chuyện với hắn.
Nhiếp Tĩnh vẫn rất vui vẻ, dù sao sống một mình tuy rằng không nhàm chán nhưng không khỏi có chút cô đơn. Khi sư phụ ở đây hắn có thể trò chuyện với sư phụ, nhưng mà một khi sư phụ đi ra ngoài vân du, hắn liền phải một mình an tĩnh vượt qua một đoạn thời gian rất dài. Tuy rằng trên núi có hoa có thảo có tiểu động vật, nhưng Nhiếp Tĩnh vẫn khó tránh khỏi cảm thấy tịch mịch.
Nam tử này dáng người thon dài, cơ bắp cường tráng, cung tiễn cầm trên tay có vẻ rất nặng, Nhiếp Tĩnh thử hỗ trợ xách hộ...... À thôi, vẫn là không nene thì hơn, miễn cho đả kích đến lòng tự trọng vốn dĩ đã không nhiều lắm của hắn. Nam tử kia thật ra có tính cách hào phóng, cùng hắn xưng huynh gọi đệ, hai người ở bên nhau cực kỳ khoái hoạt.
Nhưng chậm rãi, Nhiếp Tĩnh phát hiện, ánh mắt nam nhân đó càng ngày càng kỳ quái. Nam nhân chậm rãi thích cùng hắn kề vai sát cánh, thích vào lúc ăn cơm hoặc là nhận ghế làm bộ lơ đãng đụng vào hắn, thậm chí sẽ ở khi hắn tắm gội "Không cẩn thận" xông vào...... Đủ loại dấu hiệu cho thấy, nam nhân làm hắn có cảm giác không tồi, có thể giao cái bằng hữu này, cùng những nam nhân hay nữ nhân từng có ý tưởng không an phận với hắn đều giống nhau.
Nhiếp Tĩnh cảm thấy phi thường ghê tởm.
Hắn liền kỳ quái, sao trên đời này trừ sư phụ ra, một đám đều dơ bẩn như vậy chứ? Cho dù bọn họ quần áo ngăn nắp, trang điểm ra vẻ đạo mạo, nhưng mà trong xương cốt lại vẫn là dơ bẩn.
Cũng may hắn vốn chính là người cực độ bạc tình, trước kia không giáo huấn những người đó là bởi vì sư phụ vẫn luôn ở đây, nhưng lần này sư phụ không ở, Nhiếp Tĩnh nghĩ, có lẽ hắn có thể dựa theo ý nghĩ của mình làm chút chuyện gì đó. Nam tử thân cường thể tráng, lại là tay săn thú giỏi, Nhiếp Tĩnh biết nếu xung đột chính diện thì mình quyết không phải đối thủ, nhưng nếu hắn không sớm ra tay thì sớm muộn gì có một ngày sẽ mắc mưu của đối phương. Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, cũng không thể người trong thiên hạ phụ ta, hắn chính là một người ích kỷ như vậy.
Vì thế hắn bỏ thêm ít thứ vào rượu của nam nhân đó, đợi cho đến khi hắn từ trong hôn mê tỉnh lại liền thấy Nhiếp Tĩnh đứng ở trước mặt, còn mình lại cả người không manh áo che thân bị trói ở trên cây, tứ chi mở rộng ra, gió núi thổi tới, rét lạnh thấu xương. Hắn theo bản năng cảm thấy bất ổn, thiếu niên tuấn tú thoát tục trước mắt hoàn toàn khác biểu hiện trời quang trăng sáng như thường ngày! Nếu không phải gương mặt kia là độc nhất vô nhị trên đời, nam nhân thật sự sẽ cho rằng thiếu niên là một người khác!
Hắn sợ tới mức ngay cả xin tha cũng quên, Nhiếp Tĩnh nhìn hắn sợ hãi lại thấy ủ rũ, những năm gần đây hắn gạt sư phụ cũng đã giết không ít người, trước khi chết ai cũng lộ ra biểu tình như vậy, tuy rằng không mấy mỹ quan nhưng so với ánh mắt dâm loạn bọn họ nhìn hắn, Nhiếp Tĩnh cảm thấy vẫn là ánh mắt sợ hãi như vậy sẽ tốt hơn. Nghĩ đến đây hắn liền cười, giữa hai ngón tay kẹp lưỡi dao mỏng.
Từ trời tối đến hừng đông, hắn dùng suốt bốn canh giờ mới lột xong da nam nhân đó, thịt non đỏ tươi ở trong không khí khẽ rung động, trên mí mắt nam nhân đó đầm đìa máu loãng, cả người bởi vì đau nhức đang không ngừng run rẩy, Nhiếp Tĩnh thấy hắn không chết, liền thổi tiếng huýt sáo.
Một con sói lớn lông đen uy phong lẫm lẫm không biết từ nơi nào chạy nhanh tới, Nhiếp Tĩnh đã từng cứu nó một mạng khi bị bẫy kẹp, từ đó về sau nó liền đi theo ở bên người Nhiếp Tĩnh, chỉ cần Nhiếp Tĩnh triệu hoán nó liền sẽ nhanh chóng đi đến bên người.
Dưới chỉ thị của Nhiếp Tĩnh, sói đen đem nam nhân ngậm ở trong miệng, lôi nhanh đi, hưởng thụ bữa ăn ngon khó gặp này.
Còn Nhiếp Tĩnh thì lưu lại rửa sạch vết máu trong viện, rồi đem quần áo của nam nhân kia đi thiêu hủy. Nửa tháng sau có người lên núi tìm, trùng hợp đi qua nhà tranh liền lễ phép gõ cửa dò hỏi, hỏi hắn có gặp qua một nam nhân thân hình cao lớn cõng cung tiễn, bên hông dắt chủy thủ hay không.
Nhiếp Tĩnh khẽ mỉm cười, nói: Không có nha.
Hắn là một thiếu niên có thể dễ dàng khiến người khác tin tưởng, không chỉ bởi vì tuổi tác của hắn, càng bởi vì nụ cười nhu nhược như gió xuân trên mặt hắn khiến người khác nhìn thấy liền có thể quên hết phiền não, thực sự muốn cho rằng thiếu niên này là hóa thân của tiên nhân. Nam tử độc thân ở trong núi sâu, mặc cho ai đều sẽ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng người đã từng gặp Nhiếp Tĩnh lại theo bản năng cho rằng hắn là cao nhân thoát ly thế tục, cho dù hắn chỉ thoạt nhìn trẻ tuổi mà thôi.
Nhiếp Tĩnh ở trên núi tiếp tục chờ, chờ đã nhiều năm sư phụ cũng không trở về. Hắn đọc hết sách cũng nghiên cứu xong hết, rốt cuộc cũng chán ngấy. Dạo này hắn giết không ít người, nhưng trái tim ở trong lồng ngực vẫn cứ không chịu thỏa mãn, điên cuồng kêu gào, khát cầu, màu đỏ tươi tế điện.
Vì thế ngày hôm sau hắn thu thập một chút liền xuống núi. Nói là thu thập kỳ thật cũng không hẳn vậy, bởi vì hắn cái gì cũng không có, thứ duy nhất ở trên tay cũng chỉ có một hòm thuốc. Nhiếp Tĩnh nghĩ rất đơn giản, trên núi không có bạc cũng không có thứ đáng giá, chẳng lẽ hắn lại đem tăng bào hoặc là tràng hạt của sư phụ ra ngoài đỏi lấy tiền? Nghe nói tục gia của hắn rất có quyền thế, hắn chỉ cần đi tới đó chẳng phải sẽ biết sao?
Hắn có vẻ ngoài tốt, tính tình lại ôn hòa, còn có y thuật diệu thủ hồi xuân, cho nên từ khi xuống núi đến Yến Lương không gặp mấy ai đi lên gây sự, không chỉ có ăn, mặc, ở, đi lại không cần tự mình lo lắng, trước khi tới Yến Lương thậm chí hắn còn tích góp được một ít bạc.
Trên đường cũng có không ít người mắt mọc trên đỉnh đầu lòng mang ý xấu với hắn, nhưng Nhiếp Tĩnh là loại mặc người khác ức hiếp sao, nếu vậy trên đời này sẽ không có người xấu rồi. Mỗi người nói năng lỗ mãng với hắn vào ngày hôm sau đều sẽ mắc quái bệnh nghiêm trọng, đi gặp danh y cũng vô dụng, rất nhanh bạo bệnh mà chết.
Một đường này Nhiếp Tĩnh rất thích nghe kể chuyện, cũng thường xuyên đi tìm những người này hỏi thăm tục gia của hắn, cũng chính là Phủ Tĩnh Quốc Công. Khi sư phụ nhắc tới Phủ Tĩnh Quốc Công luôn thập phần bình đạm, cho nên Nhiếp Tĩnh cũng vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một nhà hầu tước, nhưng sau khi xuống núi hắn mới biết được, hóa ra thế gia này lại có danh tiếng như vậy, hơn nữa cha anh ai cũng tay cầm binh quyền, đều là đại anh hùng bảo vệ quốc gia.
Lại là người tốt...... Nhiếp Tĩnh không muốn làm người tốt, cũng không muốn nhìn người khác làm người tốt. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, mình dưới sự hun đúc của Hồng Thượng đại sư mà vẫn cứ thành một người xấu, sao các huynh trưởng chảy cùng dòng máu với hắn lại đều là người tốt chứ?
Thật là kỳ quái.
Ngoài chuyện này điều Nhiếp Tĩnh cảm thấy hứng thú nhất chính là vị Bình Nguyên công chúa lấy danh nhân nghĩa vang danh thiên hạ kia. Một người lại có thể hoàn mỹ đến nước này, từ khi hắn xuống núi tới nay chưa từng nghe tới bất luận một ai nói xấu nàng một câu, mọi người khi nhắc đến Bình Nguyên công chúa đều là một bộ có chung vinh dự, lời lẽ ca ngợi bộc lộ hết ra ngoài. Gia thế, nhân phẩm, tướng mạo, tài hoa, thanh danh...... Thế nhưng lại không có một chỗ khiếm khuyết nào.
Đây là chuyện quyết không có khả năng, trên đời không bao giờ có người hoàn mỹ trăm phần trăm. Nhiếp Tĩnh không tin, cho nên hắn càng thêm chờ mong gặp được Bình Nguyên công chúa. Hắn ẩn ẩn cảm thấy nữ tử này là cùng một loại người với mình, dùng mặt nạ ôn nhu thiện lương lừa gạt thế nhân, kỳ thật trong xương cốt so với ai khác đều vô tình. Hắn gấp không chờ nổi muốn tìm kiếm một đồng loại làm bạn với mình, một mình sống ở trên núi quá gian nan. Có đôi khi hắn thật vất vả gặp được một người lại cố tình đều là kẻ có dị tâm.
Nhưng lúc này đây Nhiếp Tĩnh cảm thấy, có lẽ nàng không giống vậy.
Công chúa cao cao tại thượng, nếu muốn gặp tất nhiên hắn không thể lấy thân phận bây giờ, cho nên trở về phủ Tín Dương hầu là điều phải làm.
Nhiếp Tĩnh không nghĩ tới chính là, không đợi hắn chủ động biểu hiện ra vẻ cảm thấy hứng thú với Bình Nguyên công chúa, tỷ tỷ ngu xuẩn lại đáng yêu kia của hắn đã giúp hắn một phen. Khi nghe nàng ở bên tai mình lải nhải nói lời hay về Bình Nguyên công chúa, trong lòng Nhiếp Tĩnh đều đang cười, chẳng lẽ nàng cảm thấy hắn nhìn không tới tính kế dưới đáy mắt nàng sao?
Vị tỷ tỷ này Nhiếp Tĩnh vẫn tương đối hiểu biết, bởi vì nàng ta đem dã tâm viết hết ở trên mặt. Sợ là không chỉ có hắn, ngay cả phụ thân cũng rất rõ đi? Nếu thiệt tình yêu thương nữ nhi này, sao nỡ để nàng ta một mình ném ở Yến Lương? Nhưng mà vì dấu tai mắt người khác, làm người ta cảm thấy nam nhân Nhiếp gia đem nàng phủng ở lòng bàn tay nuông chiều, từ đó khiến nàng ta có giá trị làm con tin mà thôi. Mà nữ nhân ngu xuẩn đến cực điểm này lại còn không phát hiện ra, thậm chí còn tưởng rằng chính mình là tiểu thư được sủng ái nhất Nhiếp gia!
Nhiếp Tĩnh cười mà không vạch trần, bởi vì chuyện này nói đến cùng không có mấy liên quan đến hắn, phụ thân và các huynh trưởng có cảm tình với đại tỷ hắn cũng lười quản. Hắn sở dĩ trở về là vì muốn gặp Bình Nguyên công chúa.
Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn đã chịu chấn động như vậy.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nàng Nhiếp Tĩnh liền biết, nàng chính là người mình muốn, là người hắn vẫn luôn đang tìm kiếm, có thể đứng ở bên người làm bạn với mình.
Nhưng không được hoàn mỹ chính là, lúc đó nàng đã thành thân. Nhiếp Tĩnh rất không cao hứng, nhưng trượng phu của nàng rất cường đại, cường đại đến mức toàn bộ Phủ Tín Dương hầu đều phải kiêng kị hắn vài phần, muốn từ trong tay nam nhân như vậy đoạt lấy nàng là một chuyện rất gian nan.
Nhưng nguyên nhân chính là vì gian nan cho nên mới có tính khiêu chiến không phải sao?
Vì thế Nhiếp Tĩnh phá lệ lưu lại Yến Lương, không màng đến chuyện sư phụ đã từng nói khi hắn chưa trong hai mươi không được xuống núi. Những lời này đều bị hắn coi như gió thoảng bên tai, số mệnh là ông trời sớm đã chú định xong, hắn vốn ở trên núi sống không nổi nữa, nếu sau này có chết âu cũng đều là vận mệnh.
Hắn quyết không hối hận.
Ra ngoài dự kiến của Nhiếp Tĩnh chính là, phụ thân hư tình giả ý với đại tỷ, nhưng đối mình lại thập phần chân thành, không chỉ đem quyền to giao cho hắn, còn nói cho hắn rất nhiều bí mật những huynh đệ khác không biết. Nhiếp Tĩnh cảm thấy rất kinh ngạc, trong lòng hắn cảm thấy kế hoạch của phụ thân kỳ thật cũng được, nếu hắn trợ giúp phụ thân thắng, có phải là sẽ có thể lấy được nữ tử hắn muốn hay không?
Liên Phòng, Liên Phòng, tên này cũng thật dễ nghe, rất xứng đôi với nàng, ở trong bùn mà không nhiễm hôi tanh, trong thông ngoài thẳng, mùi thơm lan xa, cao vút tịnh thực, chỉ xa xem mà không dám dâm loạn. Nhiếp Tĩnh thậm chí bởi vậy yêu hoa sen, hắn cảm thấy loại hoa này giống như hóa thân của nàng, nếu có thể để nó từ đây làm bạn ở bên người mình thì thật sự là một chuyện sung sướng nha!
Nhưng đồng thời hắn cũng biết Hạ Liên Phòng không chỉ ở trên tính cách rất giống mình mà trên trí lực cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Nếu không vì sinh là thân nữ nhi, sợ là thành tựu bây giờ đã không thể đong đếm được. Từ đó Nhiếp Tĩnh chưa bao giờ chậm trễ chút nào, từ đầu đến cuối hắn đều coi Hạ Liên Phòng thành một đối thủ đáng gờm. Nếu không thành công thì chết ở trên tay Hạ Liên Phòng cũng là một chyện rất mỹ diệu.
Nhưng chậm rãi hắn cảm thấy không vui vẻ. Bởi vì ở trong lòng hắn Hạ Liên Phòng cái gì cũng ở vị trí đệ nhất, nhưng bên phía Hạ Liên Phòng hắn lại chỉ bé nhỏ không đáng kể. Nàng yêu trượng phu của nàng, lo lắng cho thân nhân, thậm chí còn quan tâm săn sóc với một thứ nữ cùng nàng xưa nay không quen biết!
Nhiếp Tĩnh cảm thấy mình cần phải khiến Hạ Liên Phòng nhận thức một chút, ai mới là người nàng cần chú ý. Vì thế hắn nhẹ nhàng đã mua chuộc được Đường Tinh Oánh vẫn luôn không vừa mắt Đường Thanh Hoan, vào lúc Đường Thanh Hoan trở về từ phủ Bình Nguyên công chúa liền đem nàng bắt đi, còn sai người hủy hoại trong sạch của nàng. Bởi vì không muốn nàng chết cho nên Nhiếp Tĩnh không để thuộc hạ ra tay nặng, rốt cuộc cũng chỉ là một cô nương nhu nhược, không chịu đựng nổi mấy đại hán cùng nhau tới.
Quả nhiên, Hạ Liên Phòng cuồng nộ cơ hồ muốn thổi quét hắn, nhưng trong lòng Nhiếp Tĩnh lại chỉ có mừng như điên, hắn rốt cuộc cũng ở trong mắt nàng chỉ nhìn đến mình! Tuy rằng đó đều là cừu hận nhưng Nhiếp Tĩnh đã thỏa mãn! Tình yêu của Hạ Liên Phòng đã toàn bộ cho Thanh Vương, cho dù hắn có thể lấy được cũng sẽ không nhiều bằng Thanh Vương, nhưng nỗi hận thì không phải nha, hận vĩnh viễn sẽ không có hạn cuối!
Chỉ là, Nhiếp Tĩnh không nghĩ tới Hạ Liên Phòng lại phản công nhanh chóng như vậy. Ngay lúc hắn tự cho là kế hoạch chu toàn vạn vô nhất thất, nàng hung hăng cho hắn một cái tát.
Ha hả ha hả, hắn thế mà lại thua!
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên hắn không làm được chuyện mình muốn làm, đây là lần đầu tiên!
Là Hạ Liên Phòng cho hắn!
Không giống nhóm cha anh bóp cổ tay hốt hoảng, Nhiếp Tĩnh cảm thấy phi thường cao hứng. Điều này chứng minh ánh mắt hắn không có sai không phải sao? Hạ Liên Phòng là xứng đôi hắn! Trên đời này, cũng liền chỉ có nàng một người có thể xứng đôi!
Bởi vì đã sớm chuẩn bị tốt cho nên trước khi Thanh Vương suất quân đi vào Phủ Tín Dương hầu, Nhiếp Tĩnh đã thông qua mật đạo rời đi, hắn còn thuận tiện cứu đại ca đã trở thành phế nhân, nhưng không phải bởi vì tình huynh đệ, thuần túy chỉ vì giữ lời hứa với hai huynh trưởng khác mà thôi.
Hắn mang theo ba huynh trưởng đi tới Đại Nguyên, đầu phục quốc sư, cũng chính là chủ tử chân chính của Nhiếp gia bọn họ mà phụ thân đã nhắc tới—— con trai độc nhất của Đại hoàng tử ngày xưa, Kỳ Tễ. Thấy huynh trưởng vui sướng và trung thành, Nhiếp Tĩnh chỉ cảm thấy không thú vị, đem tánh mạng trân quý của mình trả giá cho người khác, điều này cũng quá ngốc rồi. Mệnh của chính mình, đương nhiên phải do chính mình quản mới thú vị.
Cho nên hắn chỉ nhìn các huynh trưởng khí thế ngất trời một lần nữa đầu nhập hạ lời thề nguyện trung thành với chủ tử mới, chính mình lại chán đến chết, cái gì cũng không thích làm. Bởi vì hắn biết, qua không bao lâu nữa Liên Nhi của hắn sẽ tìm đến hắn. Trước khi rời đi Yến Lương hắn đã tặng cho nàng một phần đại lễ, cũng không biết nàng có thích hay không. Tuy rằng hắn đã từng huỷ hoại Đường Thanh Hoan, Nhưng mà lần này hắn hỗ trợ cắt đứt đầu Thượng Quan thị, hẳn là cũng có thể đền bù lần trước rồi chứ? Thượng Quan thị kia cũng không phải kẻ đơn giản, tuy rằng mỗi ngày xen lẫn trong ổ khất cái bị đám khất cái coi như công cụ miễn phí nhưng tâm trí sớm đã khôi phục bình thường, lại tích góp một bụng ý nghĩ xấu chuẩn bị tung ra bên ngoài rồi!
Hắn giúp nàng diệt trừ một cái tai hoạ ngầm, nàng hẳn là sẽ thật cao hứng đi?
Hành trình đến Đại Đa, nàng quả nhiên cũng đi theo, vẫn mỹ lệ ôn nhu như vậy, đôi mắt lập loè sáng như ngôi sao. Nhiếp Tĩnh cảm thấy mình càng ngày càng si mê Hạ Liên Phòng, đây là một hiện tượng xấu, bởi vì điều này chứng tỏ hắn sẽ càng ngày càng dễ dàng mềm lòng với nàng, thậm chí sẽ thủ hạ lưu tình trong lúc liều chết vật lộn.
Hắn không giúp đỡ Kỳ Tễ, cũng không giúp đỡ Hạ Liên Phòng, hắn chỉ đứng ở trung gian nhìn hai bên đấu pháp, sau đó uyển chuyển mà nhắc nhở một ít cho Hạ Liên Phòng nhưng nàng lại không cảm kích, Nhiếp Tĩnh có chút uể oải, nhìn vào chuyện của Đường Thanh Hoan lúc trước, quả nhiên là đã chọc giận Liên Nhi của hắn.
Chuyện này không tốt rồi, nàng hận hắn thì có thể, nhưng tức giận thì không được.
Không đợi đến khi hắn tìm ra cách khiến Hạ Liên Phòng nguôi giận, bên kia Kỳ Tễ đã mưu vị thành công, lên làm quân chủ Đại Nguyên. Dưới sự trợ giúp của Nga Cô, Hạ Liên Phòng cùng Thanh Vương rời khỏi Đại Đa, kỳ thật hết thảy mọi chuyện Nhiếp Tĩnh đều biết đến, nhưng hắn không ngăn cản —— rõ ràng nếu cưỡng chế Hạ Liên Phòng lưu lại thì hắn cũng có thể giành được nàng.
Nhưng mà...... Có lẽ, ở sâu trong nội tâm hắn rất rõ ràng, giành được như vậy sẽ không còn là Hạ Liên Phòng mà hắn muốn.
Hắn muốn, là Hạ Liên Phòng thần thái phi dương, cố phán thần phi như khi ở bên Thanh Vương, nhưng mà vận mệnh đã chú định hắn chỉ có thể nhìn từ xa, không được thân cận.
Nhiếp Tĩnh cảm thấy mờ mịt, hắn không biết mình nên làm như thế nào, vì thế hắn thu thập tay nải, về tới trên núi, sống ở đó nhiều năm. Sư phụ vẫn luôn không trở về, Nhiếp Tĩnh nghĩ có lẽ lão nhân gia đã viên tịch ở nơi non xanh nước biếc nào đó. Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng chết sạch sẽ.
Nhưng hắn càng ngày càng vô pháp khắc chế tưởng niệm trong nội tâm. Hắn càng thêm muốn nhìn thấy Hạ Liên Phòng, muốn tái kiến nàng sau nhiều năm trôi qua, nhìn xem tâm tình của mình có còn giống như trước hay không. Có lẽ...... Hắn đã không còn cảm giác gì với nàng thì sao?
Trước khi đi gặp nàng hắn lại bắt hài tử của nàng tới bên người mình. Thật là một đứa bé thông minh lại đáng yêu, lớn lên rất giống nàng, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, cùng nàng quả thực như từ một khuôn mẫu khắc ra. Khi chớp động tựa hồ như có ngôi sao lóng lánh ở bên trong. Nhiếp Tĩnh nhìn liền ngây ngốc, hài tử kia cũng không sợ hắn, giơ kẹo hồ lô trong tay để đến bên miệng hắn, vừa giơ vừa gọi hắn là ca ca xinh đẹp.
Nhiếp Tĩnh xì một tiếng cười ra, hiện giờ hắn đã lớn như vậy, đứa bé này lại kêu hắn là ca ca —— hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của đứa bé, vừa cảm thấy đứa bé đáng yêu lại vừa cảm thấy căm thù đến tận xương tuỷ với bề ngoài giống hệt Thanh Vương của nó.
Nếu không có Thanh Vương thì thật tốt biết bao nha, nói không chừng đứa bé trước mắt chính là con của hắn. Nhiếp Tĩnh thập phần tiếc nuối, hắn từ trên tay tháo ra một chuỗi Phật châu, đeo lên trên cổ tay đứa bé, tiểu gia hỏa cảm thấy thứ này thập phần thú vị liền vứt bỏ kẹo hồ lô, chuyên tâm chơi nó. Nhiếp Tĩnh ngồi ở trong xe ngựa nhìn cậu bé, trong lòng có một cảm giác mềm mại kỳ dị.
Hắn có một loại cảm giác như đại nạn buông xuống, đây là nguyên nhân vì sao hắn đột nhiên xuống núi muốn đến gặp nàng. Hắn có thể tính ra mệnh số của những người khác, đẩy ra quẻ tượng phong vân khó lường, nhưng lại chỉ riêng tính không ra bản thân mình. Sư phụ nói trong số mệnh của mình đã chú định sống không quá 30 tuổi, hóa ra cũng không phải nói bậy.
Nhiếp Tĩnh nghĩ, hắn đời này kỳ thật cũng không có gì mong muốn, điều duy nhất hắn muốn có được cố tình lại chậm một bước. Những năm sống một mình trên núi hắn đã từng vô số lần ảo tưởng, nếu mình gặp được Hạ Liên Phòng trước Thanh Vương một bước, sau đó cùng nàng làm một đôi người xấu phu thê, từ đây nắm tay thiên hạ, ngao du sông nước.
Nhưng mà, đó chung quy chỉ là ảo tưởng.
Ngay khi xốc màn xe lên, một khắc khi nghe thấy nàng thanh âm kia, Nhiếp Tĩnh đã thấy mình được thỏa mãn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.