Đích Nữ Truyện Ký

Chương 168: Thánh Thượng tứ hôn quần anh tụ hội (2)




Nhưng mà hiện thực cũng không cho nàng thời gian quá lâu để tưởng niệm và luyến thương Thanh vương, bởi vì... Sau yến hội, nàng vừa trở lại phủ công chúa, vừa thay đổi lễ phục phiền phức, còn chưa kịp tắm rửa thay đồ liền bị Hạ Lịch và lão thái quân cùng với ba vị biểu ca khí thế hung hăng ngăn chặn ở cửa phòng.
Thiên Tuyền Diêu Quang Cầm Thi Sắt Từ tứ tỳ đứng ở cửa hầu hạ, trong lòng không khỏi líu lưỡi, vì Hạ Liên Phòng nhỏ một phen đồng tình lệ, công chúa nhà các nàng lúc này sợ là sẽ phải gặp nạn ... Vương gia thì thật may mắn, cầu được Hoàng Thượng tứ hôn xong liền ngựa không ngừng vó chạy đi, bằng không không biết sẽ bị lão gia cùng lão thái quân làm khó dễ như thế nào đâu!
Hạ Liên Phòng ngồi bên cạnh bàn, trong tay nâng chén trà, thấy Hạ Lịch càng không ngừng lải nhải lẩm bẩm liền hảo tâm hỏi: "Phụ thân, miệng ngài có khát không ạ, có muốn uống miếng nước hay không?"
Hạ Lịch căm tức nhìn nàng: "Con không cần nói sang chuyện khác! Nói! Từ khi nào con cùng Thanh vương... cái gì kia?!"
Hạ Liên Phòng bình tĩnh trả lời: "Rất lâu trước đây, từ khi vương gia bắt đầu đến phủ đại học sĩ tìm con chơi cờ."
Nghe vậy, Hạ Lịch bỗng cảm thấy trước mắt tối đen, suýt nữa ngất đi! Ông chẳng thể nghĩ tới... Bản thân mình tin tưởng nhân phẩm Thanh vương, kết quả lại là dẫn sói vào nhà! Nếu có thể, ông thật sự muốn phun một ngụm máu ra ngoài! Sớm biết rằng Thanh vương sẽ nhìn chằm chằm con gái của mình, Hạ Lịch thề, dù đánh chết ông thì ông cũng quyết không cho Thanh vương bước vào cổng Hạ gia nửa bước!
Nhưng hôm nay nói cái gì cũng đã chậm... Hoàng Thượng cũng đã tứ hôn cho bọn họ. Hạ Lịch khóc không ra nước mắt: "Nha đầu này... Con có biết Thanh vương lớn hơn mình bao nhiêu tuổi không?!" Càng nghĩ càng xót xa... Thanh vương so với ông cũng không nhỏ hơn bao nhiêu nha...
Hạ Liên Phòng vẫn bình tĩnh không nhìn ánh mắt tràn ngập khiển trách cùng bi thương của trưởng bối cùng các huynh trưởng, đương nhiên cũng làm như không thấy ánh mắt đồng tình của bọn nha hoàn. Nhắc tới cũng kỳ, nàng trước giờ đều không cảm thấy vấn đề lớn nhất vắt ngang giữa nàng cùng Thanh vương sẽ là tuổi."Chỉ 13 tuổi mà thôi."
13 tuổi coi như xong, còn mà thôi?! Hạ Lịch suýt nữa ngất đi, ông bi phẫn trừng Hạ Liên Phòng, cảm thấy nhất định là Thanh vương dụ dỗ bảo bối nữ nhi ngoan của ông, bằng không Liên nhi xưa nay rất hiểu chuyện rất nhu thuận, làm sao có khả năng sẽ coi trọng vị "Trưởng bối" có tuoir như Thanh vương chứ! Ông trời làm chứng, ông sở dĩ sẽ đáp ứng để Thanh vương vào phủ đại học sĩ chơi cờ cùng Hạ Liên Phòng, sẽ yên tâm như vậy lý do lớn nhất chính là vì tuổi tác của Thanh vương lớn hơn Hạ Liên Phòng quá nhiều, cho nên nghĩ sẽ không gặp chuyện không may nha! Kết quả sợ cái gì liền trúng cái đó... Hạ Lịch sắp hận chết mình!
Lão thái quân cũng sắp hôn mê: "Chẳng lẽ 13 tuổi còn không tính cái gì sao? Lớn hơn con một vòng rồi!" Tiểu Bảo bối cháu gái của bà làm sao có thể gả cho một người tuổi tác lớn như vậy chứ? Cho dù đối phương là Thanh vương thì cũng không được nha! Liên nhi của bà tốt như vậy, tất nhiên phải có một lang quân như ý, đương nhiên, nhất định là tuổi tác xấp xỉ nhau! Lớn hơn ba bốn tuổi còn dễ nói, nhưng nay trực tiếp cộn thêm 10 năm... Không ba bốn tuổi, mà là mười ba mười bốn tuổi...
Ba huynh đệ Lam Thần, Lam Thưởng, Lam Tịch cũng rất không coi trọng, bọn họ đều cảm thấy Hạ Liên Phòng khẳng định là hồ đồ, chung quy tuổi tác chênh nhau không phải là năm đầu ngón tay có thể đếm ra được!
Hạ Liên Phòng cười nói: "Ngoại tổ mẫu, chẳng lẽ ngài còn chưa tin ánh mắt con sao? Vương gia tuy rằng lớn hơn con mấy tuổi, nhưng luận cái khác, thế gian này có mấy ai có thể sánh bằng?"
... Cái này ngược lại cũng đúng. Nếu Thanh vương có thể trẻ ra 10 tuổi, Hạ Lịch cùng lão thái quân tuyệt đối giơ cả hai tay hai chân tán thành. Năng lực cùng nhân phẩm của Thanh vương, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, cũng tin Thanh vương khẳng định là lang quân như ý trong mắt không ít nữ tử, nhưng khi chuyện này thật sự phát sinh đến trên người đứa nhỏ bọn họ cùng thương yêu thì... Thanh vương dù có tốt, nhưng trong mắt bọn họ, chỉ cần có một chút khuyết điểm đều không xứng với Hạ Liên Phòng. Bởi vì Hạ Liên Phòng không có chút khuyết điểm nào!
Xem dáng vẻ vân đạm phong khinh của Hạ Liên Phòng khi nói Thanh vương "Lớn hơn vài tuổi"... Mọi người đều cảm thấy một trận choáng váng đầu.
Thấy phụ thân và ngoại tổ mẫu cùng với các ca ca đều một bộ không tha thứ. Hạ Liên Phòng thở dài, nói: "Không gả vương gia, vậy con muốn gả cho ai đây? Toàn bộ Yến Lương, có công tử nhà ai so được với vương gia chứ?"
... Điều này ngược lại cũng đúng. Nếu nói riêng về diện mạo, nhân phẩm, năng lực, gia thế, có lẽ thỏa mãn một trong số đó, hoặc là mấy thứ thì không ít người, nhưng nếu muốn muốn toàn bộ có đủ, hơn nữa còn mối tình thắm thiết với Hạ Liên Phòng... thì thật đúng là phượng mao lân giác. Mặc dù có tìm được, so sánh với cùng Thanh vương, đối phương trừ bỏ tuổi trẻ hơn, các phương diện khác đều kém cỏi không ít. Nói ngắn gọn, có thể hơn Thanh vương thì thật sự không tìm ra được.
Lão thái quân thở dài: "Nếu không phải Phủ Tĩnh quốc công cùng phủ Tín Dương hầu trở mặt mấy đời, lão thân thấy mấy nhi tử kia của phủ Tín Dương hầu cũng không tệ." Đáng tiếc, vừa so sánh với Thanh vương, lại hơi ngại có chút non nớt.
Hạ Liên Phòng cười: "Ngoại tổ mẫu, cháu gái đã quyết không phải vương gia không gả, ngoại tổ mẫu không cần lại ghét bỏ vương gia nữa nha."
Lão thái quân lại thở dài: "Ai..."
Hạ Lịch cũng cảm thán.
Trong lúc nhất thời than thở, Hạ Liên Phòng không biết nên khóc hay cười, kỳ thật phản ứng của phụ thân và ngoại tổ mẫu cùng với các biểu ca như vậy nàng đại khái đã liệu trước không sai biệt lắm, cũng nắm chắc có thể thuyết phục bọn họ, chỉ là ngoại tổ phụ cùng cậu bên kia... Hạ Liên Phòng liền chỉ có thể mong Thanh vương gặp may mắn. Bởi vì kế tiếp các ca ca nhất định sẽ gửi gấp một phong thư đến biên cương, phỏng chừng Thanh vương sẽ bị đánh một trận ra trò...
Phản ứng của trưởng bối cùng các biểu ca đã đủ kịch liệt, Hạ Liên Phòng thật sự lo lắng sau khi Hạ Lan Tiềm biết sẽ tức giận. Bởi vì sợ đệ đệ tính tình có chút xúc động nói lỡ lời cho nên nàng vẫn giấu, hôm nay Hoàng Thượng đã tứ hôn, Hạ Lan Tiềm tất nhiên cũng đã biết, Hạ Liên Phòng vốn cho là cậu sẽ phát giận, ai biết cả nhà thế nhưng chỉ có một mình cậu không hề nghĩ ngợi liền giơ hai tay hai chân ủng hộ! "Đại tỷ! Thanh vương gia rất tốt nha! Nếu ngài ấy làm đại tỷ phu của ta, về sau có phải có thể mỗi ngày dạy ta võ công hay không?"
... Hóa ra, hắn chỉ nhận võ công, không nhận thân tỷ tỷ ... Hạ Liên Phòng cảm thấy một trận xót xa.
Trưởng bối có thể phát giận, có thể đánh người đều không ở kinh thành cho nên cửa ải này Hạ Liên Phòng qua được kỳ thật cũng không khó. Chủ yếu là thân nhân đều quá thương nàng, chỉ cần là điều nàng mong muốn, bọn họ gần như sẽ không cự tuyệt. Còn biên cương chỗ đó... Hạ Liên Phòng một câu thành sấm, sau khi Tĩnh quốc công cùng Lam Chiến thu được thư nhà, tức giận trực tiếp vọt tới trong doanh trướng Thanh vương, đem hắn kết kết thật thật đánh một trận —— Thanh vương hoàn toàn không hoàn thủ, một trương gương mặt tuấn mỹ bị đánh thành đầu heo, Lam Chiến còn uy hiếp hắn sau khi trở về không cho cáo trạng với Hạ Liên Phòng—— cứ làm như hắn là đứa bé không bằng.
Tin tức Hoàng Thượng tứ hôn cho Bình Nguyên công chúa cùng Thanh vương điện hạ rất nhanh liền truyền khắp mọi người đều biết. Một là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa chinh chiến vì nước vì dân, một là Bồ Tát sống tâm địa thiện lương đã làm vô số chuyện tốt, hai người này không ở cùng nhau thì chẳng phải rất đáng tiếc sao? Dân chúng là người phức tạp nhất khó hiểu nhất, cũng là người đơn thuần nhất dễ dàng thỏa hiệp nhất, bọn họ vô cùng dễ dàng tiếp thu sự thật này, thậm chí còn tự động đến Nhân Nghĩa y quán chúc phúc, tuy rằng cũng có người cảm thấy Thanh vương lớn tuổi chút, nhưng đem ra so sánh mà nói, trừ bỏ tuổi tác, Thanh vương thật sự chọn không ra bất kỳ khuyết điểm nào. Cho nên, chút tì vết nhỏ như vậy, bách tính đương nhiên bỏ quên.
Không quá vài ngày sau lễ cập kê của Hạ Liên Phòng, Nhiếp Mang liền phái người đưa bái thiếp tới.
Người này tâm cơ thâm trầm, sâu không lường được, nếu có thể Hạ Liên Phòng cũng không muốn đối địch. Nhiếp Mang cùng Nhiếp Thương Nhiếp Hàng đều bất đồng, đại khái hai người sau cộng vào cùng một chỗ cũng không thâm bằng một nửa người trước. Nhưng bọn họ đều là như nhau bề ngoài xuất sắc, năng lực xuất chúng, cho nên Hạ Liên Phòng quyết không coi thường bất kỳ một người Nhiếp gia nào.
Nhiếp Mang không phải một mình đến , hắn còn dẫn theo Nhiếp Phinh Đình.
Hạ Liên Phòng hôm nay mặc xiêm y nhan sắc đạm nhạt, bởi vì trong phòng có đốt chậu than, bên ngoài điểm lò hương cho nên cũng không cảm thấy lạnh, nàng cũng liền mặc không nhiều, thân mình mảnh khành tuy rằng bao bọc nghiêm kín nhưng lại vẫn không che giấu được đường cong ôn nhu cùng dáng người yểu điệu.
Nhiếp Mang vẫn không có hảo cảm với mĩ nhân nhu nhược một trận gió có thể thổi bay như Hạ Liên Phòng, nhưng hắn vô pháp phủ nhận mĩ mạo của Hạ Liên Phòng, có đôi khi hắn cũng sẽ nhìn đến thất thần, tự chủ cực mạnh như hắn còn vậy, huống chi là người khác chứ? Nam nhân trong bản chất trời sinh đã có truy đuổi cùng thiên vị với cái đẹp, Nhiếp Mang lạnh tĩnh tự giữ thế nào đi nữa cũng là nam nhân. Hắn tuy rằng không thích loại mĩ nhân như Hạ Liên Phòng nhưng cũng không đại biểu hắn không biết thưởng thức.
Đương nhiên, mục đích hôm nay cầu kiến Bình Nguyên công chúa không phải vì hắn, mà là vì Nhiếp Phinh Đình.
Sau khi nghe rõ muck đích đôi huynh muội này đến, Hạ Liên Phòng áy náy nói: "Xin lỗi, chuyện này cũng không phải là chuyện ta có thể quyết định. Nếu Nhiếp tiểu thư cùng đại biểu ca lưỡng tình tương duyệt, vậy cũng phải được lệnh cha mẹ, nhờ lời mai mối, sao hai vị lại nghĩ tới đến nhờ ta chứ?"
Đôi mắt ngập nước của Nhiếp Phinh Đình không chớp ngưng mắt nhìn Hạ Liên Phòng: "Công chúa, van cầu ngài, hãy giúp chúng ta đi! Nếu ngài không chịu giúp chúng ta, chúng ta thật sự không có khả năng được ở bên nhau!"
"Chân thành sở chí, kiên định, chỉ cần Nhiếp tiểu thư cùng đại biểu ca bảo trì chân tâm, có cái gì là làm không được chứ?" Hạ Liên Phòng tứ lạng bạt thiên cân hoàn trả trở về, không phải nàng không giúp, mà là thật sự không giúp được. Thanh quan khó quản việc nhà, huống chi nàng chỉ là một nữ tử, lại không phải người chuyên làm mai mối, tại sao Nhiếp Phinh Đình không đi cầu ngoại tổ mẫu, ngược lại làm cho Nhiếp Mang mang theo đến phủ công chúa tìm nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.