Đích Nữ Truyện Ký

Chương 143: Không sợ cường quyền chính là thanh quan (thượng)




Bởi vì thi thể bị đốt cháy hoàn toàn thay đổi cho nên Ngụy Hoài Dân Ngụy đại nhân đặc biệt đến Hàn lâm phủ mời Hạ Hồng Trang đến nhận diện thi thể. Sau khi biết muội muội duy nhất cứ thế chết đi Hạ Hồng Trang đầu tiên không có cảm thấy bi thương mà là cực độ hưng phấn! Lúc này đây, rốt cuộc ngay cả lão thiên gia cũng đứng ở bên phía nàng ta!
Xem nha! Tuy rằng dạo trước nàng ta vô cùng thê thảm không may mắn nhưng từ lúc nàng ta ở cùng Ngộ biểu ca lại bắt đầu đổi vận! Đầu tiên là thoát đi lao ngục tai ương, sau đó là đổi một thân phận mới, rồi tiếp đó, người duy nhất biết nàng giả mạo là Lục Ý cũng đã chết!
Nàng kiềm chế mừng như điên dưới đáy lòng, cùng Thượng Quan Ngộ theo Ngụy Hoài Dân đến phủ Yến Lương.
Đến Phủ Yến Lương mới phát hiện Hạ Liên Phòng cũng tới rồi.
Hạ Hồng Trang không khỏi kinh hãi, Ngụy Hoài Dân lại cười nói: "Công chúa phượng giá quang lâm, hạ quan thật là thất lễ."
"Ngụy đại nhân không cần khách khí như vậy. Hồng Trang cô nương này chung quy từng là tỷ muội với bản cung, bản cung tới gặp nàng một lần cuối cũng không uổng công làm tỷ muội một hồi." Hạ Liên Phòng mỉm cười ưu nhã thỏa đáng, càng khiến cho người khác khâm phục tấm lòng của nàng. Ai không biết Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý đều là giả thiên kim, ở phủ đại học sĩ nhiều năm như vậy lại phẩm hạnh không giữ, khiến người ta chán ghét, thế nhân phỉ nhổ. Nhưng Bình Nguyên công chúa lại không chút nào ghi hận, trí tuệ rộng lớn như thế, quả nhiên là đương kim nữ tử mẫu mực nha!
Ấn tượng của Ngụy Hoài Dân với Hạ Liên Phòng vốn rất tốt, thấy nàng khoan dung thiện lương như vậy trong lòng càng tràn ngập tán thưởng. "Công chúa trí tuệ rộng lớn như thế, quả nhiên là làm hạ quan cảm thấy hổ thẹn."
Hạ Liên Phòng mỉm cười như cũ, mắt phượng dời về phía Thượng Quan Ngộ cùng Hạ Hồng Trang từ lúc nhìn đến nàng liền cứng đờ, quan tâm hỏi: "Lục Ý cô nương, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không? Hồng Trang cô nương ngoài ý muốn bị chết, mong Lục Ý cô nương nén bi thương!"
Rõ ràng là Hạ Liên Phòng không biết ... nhưng Hạ Hồng Trang lại lạnh cả người, nàng ta cứ cảm thấy ánh mắt của đối phương vô cùng thần bí khó lường, phảng phất như đang xem trò cười. Mà trò cười kia, chính là mình. Nàng nhấc khóe miệng cứng ngắc lên, lộ ra một nụ cười máy móc: "... Đa tạ công chúa nhớ đến, dân nữ, dân nữ sống rất tốt. Chỉ là tỷ tỷ bị chết, trong lòng khó tránh khỏi sẽ thấy khổ sở, trước đây đối đãi công chúa đủ loại bất kính, kính xin công chúa giơ cao đánh khẽ, chớ so đo với dân nữ."
Ngay cả đến lúc này Hạ Hồng Trang cũng không quên ngáng chân Hạ Liên Phòng. Xem xem nàng ta nói cảm động biết bao, bởi vì tỷ tỷ qua đời cho nên trong lòng bi thương, nếu Hạ Liên Phòng không tha thứ tội đại bất kính của nàng ta trong quá khứ thì đó chính là máu lạnh vô tình.
Hạ Liên Phòng không tiếc đáp ứng: "Đương nhiên rồi. Những thứ đã qua, như nước chảy không để lại dấu vết, bản cung tất nhiên sẽ không so đo với Lục Ý cô nương."
Ngụy Hoài Dân thấy không khí tựa hồ có chỗ không đúng, vội đến giảng hòa: "Tốt lắm tốt lắm, Lục Ý cô nương, mời ngươi nhanh chóng nhận diện thi thể, xem xem đây có phải tỷ tỷ ngươi hay không."
Hạ Hồng Trang nhẹ nhàng ân một tiếng, nâng đôi mắt ngập nước lên nhìn Thượng Quan Ngộ, bị dáng vẻ kinh hách lại không thể không kiên cường nhìn thật là khiến người ta đau lòng thay, Thượng Quan Ngộ đâu chịu đựng được viên đạn bọc đường này, nhất thời xương cốt đều mềm cả ra.
Vải trắng đang đắp trên thi thể chậm rãi bị xốc lên, thi thể đã bị thiêu cháy biến dạng nghiêm trọng, căn bản nhìn không ra tướng mạo sẵn có. Hạ Hồng Trang chỉ nhìn một cái liền phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhào vào trong ngực Thượng Quan Ngộ. Hắn ôm nàng ta ôn nhu khuyên giải an ủi: "Chớ sợ chớ sợ, Lục Ý không sợ. Biểu ca ở chỗ này, biểu ca ở chỗ này!"
Sến sẩm khiến ai nghe cũng khó chịu.
Hạ Hồng Trang vẫn làm ra một bộ không dám nhìn tới, nhưng khóe mắt dư quang lại liếc đến chiếc khuyên tai vàng trên ỗ tai Hạ Lục Ý. Đôi khuyên tai kia vốn là của nàng, ngày đó sau khi thay đổi thân phận với Hạ Lục Ý nàng ta liền đem khuyên tai đeo vào cho Hạ Lục Ý. Tục ngữ nói vàng thật không sợ lửa, tuy rằng người đã bi thiêu rụi nhưng khuyên tai lại vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ vốn có. Hạ Hồng Trang nhịn không được mừng rỡ nhếch khóe miệng lên, ngoài mặt lại khóc sướt mướt : "Ô ô ô... Ta không muốn nhìn, ta không muốn nhìn, Hồng Trang đã chết, ta đã không còn thân nhân, vì sao còn muốn tàn nhẫn với ta như vậy, để cho ta tới nhìn dáng vẻ nàng chết đi? Ta không nhìn, ta không nhìn ta không nhìn!"
Nàng phen này buồn rầu, biến thành Ngụy Hoài Dân lộ ra vẻ lúng túng. Hắn vội vã sai người đem Thượng Quan Ngộ cùng Hạ Hồng Trang đưa đến một bên nghỉ ngơi, Hạ Hồng Trang trước khi đi nhịn không được liếc mắt nhìn Hạ Liên Phòng, thấy nàng vẫn mỉm cười ôn nhu, đáy lòng giật mình mạnh một cái, giống như sự thật mình đang diễn trò đều bị nhìn thấu.
Nàng ta lập tức thu hồi ý nghĩ như vậy, không có khả năng, không có khả năng! Quyết không thể nào có người phát hiện ra nàng ta là giả! Không có khả năng!
Cứ an ủi mình như vậy tựa hồ cũng có chút hiệu quả, Hạ Hồng Trang giống như ăn viên thuốc an thần, siết chặt góc áo Thượng Quan Ngộ, tránh đi.
Ngụy Hoài Dân thấy Hạ Hồng Trang rời đi, liền hướng tới Hạ Liên Phòng để sát vào một bước, cung cung kính kính hỏi: "Công chúa vì sao kiên trì muốn gặp Lục Ý cô nương?"
Hạ Liên Phòng cười xinh đẹp một cái, nháy mắt nở rộ đến mức tận cùng mĩ lệ kia khiến Ngụy Hoài Dân đã có tuổi tác như vậy cũng hung hăng mê muội một phen: "Ngụy đại nhân đang hoài nghi cái gì?"
Bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, Ngụy Hoài Dân có chút xấu hổ nhưng vẫn thập phần thành thực nói: "Đêm qua vì sao nhà tù bị cháy, hạ quan vẫn cảm thấy đây là một điểm đáng ngờ rất lớn. Kỳ quái nhất là lửa này còn chỉ thiêu cháy một nữ tử tù, những tù phạm khác vẫn bình an không tổn hao gì, điều này không khỏi cũng thật quá trùng hợp. Hạ quan cho rằng, trên đời này tuyệt không có sự trùng hợp vô duyên vô cố, hết thảy đều sẽ có dấu vết lần theo."
Hạ Liên Phòng nghe vậy, cúi đầu cười nói: "Nếu Ngụy đại nhân cảm thấy kỳ quái, vì sao không điều tra chứ? Ngụy đại nhân ở dân gian vốn có danh xưng Ngụy Thanh thiên, chấm dứt vô số oan án sai án, chẳng lẽ còn không làm rõ được một vụ án phóng hỏa nho nhỏ này sao?"
"Nếu có thể tra được, hạ quan tất nhiên sẽ không nhả ra." Ngụy Hoài Dân lộ ra vẻ nghi hoặc. "Chỉ là... Lửa này rõ ràng đến phi thường đột nhiên, nhưng hạ quan tra xét vô số lần lại một chút manh mối cũng không để lại. Chuyện không bình thường như vậy, không có manh mối, lại càng có vẻ không bình thường."
Hắn có cảm nhận sắc bén trong chuyện tra án như vậy khiến Hạ Liên nói chuyện này với bản cung vậy? Bản cung chẳng qua chỉ là nữ tử yếu đuối, chẳng lẽ còn có thể đưa ra đề nghị gì cho đại nhân sao?"
Ngụy Hoài Dân cũng cảm thấy bản thân mình đây là đầu óc có vấn đề, Hạ Liên Phòng tuy rằng thông minh hơn người nhưng đến cùng cũng chỉ là nữ tử, hắn thật là váng đầu mới đi hoài nghi thăm dò nàng. Lập tức thu liễm thần sắc, cung kính nói: "Hạ quan có tội, hạ quan không nên thăm dò công chúa như thế."
Hạ Liên Phòng tốt tính lắc đầu nói: "Ngụy đại nhân một lòng vì dân, công chính nghiêm minh, bản cung khâm phục còn không kịp, sao có thể trách tội chứ?"
Khám nghiệm tử thi đã đem thi thể chở đi, Hạ Liên Phòng thấy quanh mình đã không còn người khác, liền hỏi: "Ngụy đại nhân, bản cung... hôm nay đến, một là vì gặp Hồng Trang cô nương, thứ hai... Kỳ thật là có chuyện muốn mời Ngụy đại nhân hỗ trợ."
Ngụy Hoài Dân nói: "Công chúa có chuyện gì cứ nói ra, hạ quan sẽ làm dốc sức hoàn thành."
"Thời gian gần đây có nhiều thi thể vô danh xuất hiện?" Hạ Liên Phòng hỏi. "Đều là khuôn mặt bị hủy đi, lớn nhất mới 10 tuổi, nam nữ đều có."
Nàng hỏi xong những lời này liền nhìn thấy Ngụy Hoài Dân nháy mắt sắc mặt đại biến: "Sao công chúa lại biết được?!" Đây là một bí mật, trừ người của Phủ Yến Lương không có bất kỳ ai biết được! Chẳng lẽ là có người tiết lộ tiếng gió?!
Hạ Liên Phòng thấy sắc mặt Ngụy Hoài Dân hết sức khó coi, tươi cười trên mặt cũng chậm rãi biến mất, biểu tình thập phần ngưng trọng: "Ngụy đại nhân dù không tin bản cung, cũng nên tin tưởng Thanh vương gia chứ? Bản cung cùng Thanh vương là huynh muội kết nghĩa, chẳng lẽ còn có thể cố ý nói đôi lời thăm dò Ngụy đại nhân hay sao?"
Ngụy Hoài Dân há miệng thở dốc, sau một lúc lâu dứt khoát bàn: "Không sai, hạ quan gần đây đích thật là phát hiện không ít đồng thi (thi thể trẻ em). Thậm chí... Những thi thể này cũng không phải gần đây mới có, ngay từ khi hạ quan tiếp nhận chức vụ ở Phủ Yến Lương đã thỉnh thoảng có đồng thi vô danh xuất hiện. Khuôn mặt những đồng thi đó toàn bộ bị phá nát, mình đầy thương tích, thân không vật dư thừa, ngay cả thân phận bọn họ cũng không thể nhận ra. Đã... Đã rất nhiều năm. Hạ quan vô năng, cho tới nay vẫn không thể đem hung thủ tróc nã quy án!" Nói tới đây, hắn cảm thấy hổ thẹn, rồi quỳ xuống trước mặt Hạ Liên Phòng. "Hạ quan thẹn với dân chúng Yến Lương, thẹn với long ân của Thánh Thượng, thẹn với sự tín nhiệm của vương gia cùng công chúa!"
Một quan văn nho nhã, lại giọn mang nức nở.
Đêm khuya vắng người thỉnh thoảng hắn lại mơ thấy những đứa nhỏ trần truồng đáng thương kia, bọn chúng một đám hoàn toàn thay đổi, thất khiếu chảy máu, khóc chất vấn hắn. Vì sao không cứu bọn họ, vì sao còn chưa khiến hung thủ đền tội, vì sao để cho bọn họ chết không nhắm mắt!
Mỗi khi bừng tỉnh, Ngụy Hoài Dân đều là cả người đầy mồ hôi.
Hắn hít một hơi thật sâu, phá án đã nhiều năm, hắn hận nhất là nhìn thấy đứa nhỏ tử vong. Những sinh mệnh hoạt bát kia, những đứa bé tràn ngập tiếng nói tiếng cười đó... tuổi hoa của bọn họ còn chưa có bắt đầu liền đã hoàn toàn kết thúc!
Ngụy Hoài Dân sau khi vợ mất chưa từng lại cưới. Thê tử của hắn cũng từng là tài nữ nổi danh, cùng Ngụy gia chính là thế giao, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, trưởng bối hai nhà tất nhiên định ra hôn ước cho bọn họ, chỉ đợi Ngụy Hoài Dân đỗ đạt công danh liền đem nữ nhi gả cho hắn.
Ai biết nữ tử kia quá mức mĩ mạo, lại có thanh danh lan xa, nhưng gia thế khổ nỗi lại tầm thường, vì thế liền có quan lại coi trọng, cứng rắn muốn nạp làm tiểu thiếp. Nữ tử kia cũng là người có tính tình cương liệt, thà chết không theo, nhưng nàng đâu nổi quan to hiển quý chứ? Ngụy Hoài Dân vì bảo hộ nàng, mệnh hơi kém không còn, hai gia đình cũng đều là xương cứng, cuối cùng lại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan. Ai biết nữ tử lại vẫn bị quyền quý bắt đi, thân mình bị phá hủy, mất trong sạch. Nữ tử sau khi thanh tỉnh, vốn muốn chịu chết, lại bị Ngụy Hoài Dân cản lại. Bọn họ đã không có người nhà, chỉ có lẫn nhau, vô luận thế nào Ngụy Hoài Dân cũng không muốn làm cho người nhà chết uổng —— chẳng sợ sống sót đối với nàng mà nói mỗi ngày đều là tra tấn.
Hắn bắt đầu khắc khổ đọc sách, vì chính mình tìm công danh, vì người nhà đòi lại một cái công đạo, hơn nữa là vì dân chúng bị áp bức khắp thiên hạ này!
Nhưng nữ tử lại mang thai.
Đối với chuyện nữ tử thất trinh, Ngụy Hoài Dân không chút để ý, sau nhiều lần hắn kiên trì, nữ tử kia cũng thành thân cùng hắn. Ban đêm hôm đó, động phòng hoa chúc là cỡ nào hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, Ngụy Hoài Dân phát hiện nữ tử sớm đã treo cổ tự sát.
Nàng dùng hết tất cả dũng khí của bản thân mình, chỉ vì bên hắn một đêm, làm thê tử hắn, chẳng sợ chỉ có một đêm, chỉ có thể một đêm.
Nàng một ngày làm thê tử hắn, cả đời đều là thê tử của hắn. Cho nên cứ việc nay đã làm đến tam phẩm đại quan, Ngụy Hoài Dân cũng vẫn không chịu tái hôn. Hắn bình sinh hận nhất chính là tham quan ô lại, ỷ thế hiếp người, gian dâm giết người diệt khẩu, cho nên sau khi làm quan cho dù là chuyện uy hiếp đến trên đầu mình cũng quyết không thỏa hiệp.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thanh vương đối với hắn ưu ái có thêm như vậy. Bằng không, lấy cái tính tình thanh liêm xương cứng của hắn, đắc tội nhiều người như vậy còn muốn ở Yến Lương thành sống sót sao? Té ngựa, ám sát, trượt chân... những "ngoài ý muốn" đó tùy thời tùy chỗ đề có thể chế tạo ra, hơn nữa quyết sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Ngụy phu nhân tự sát thì trong bụng còn có đứa nhỏ chưa thành hình. Dù cho đó không phải là cốt nhục của bản thân mình thì Ngụy Hoài Dân cũng đã chuẩn bị coi nó như đứa nhỏ thân sinh của mình. Đối với hắn mà nói, hắn cùng vị quyền quý kia có mối hận đoạt vợ giết con cho nên khi hắn đỗ công danh, lúc trên điện Kim Loan được tiên đế khâm điểm vì đỗ tam Giáp hắn thà rằng không cần được phong Trạng Nguyên, cũng khẩn cầu tiên đế giúp hắn trầm oan giải tội.
Thanh vương nói, trên đời này bất luận kẻ nào cũng có khả năng quỳ xuống, chỉ có Ngụy Hoài Dân, tâm ở thiên hạ, quyết không cúi đầu trước thế lực ác. Chẳng sợ đối phương là Hoàng Đế hắn cũng tuyệt đối sẽ cố gắng tranh thủ.
Cho nên, mỗi một lần nhìn đến thi thể của đứa nhỏ hắn đều sẽ nhớ tới thảm trạng một thi lưỡng mệnh của thê tử năm đó.
Hạ Liên Phòng thấy Ngụy Hoài Dân quỳ tại chỗ xuất thần, liền khẽ gọi: "Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân?"
Ngụy Hoài Dân mạnh hồi thần, nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Hạ Liên Phòng vội nói: "Hạ quan nhất thời thất thần, mong công chúa chớ nên trách tội."
Hạ Liên Phòng lắc đầu, đưa tay ra dìu hắn: "Ngụy đại nhân không cần tự trách, việc này không trách ngươi."
Ngụy Hoài Dân nghe ngữ khí của Hạ Liên Phòng, tựa hồ... Hắn vội hỏi: "Chẳng lẽ công chúa có manh mối?!"
Hạ Liên Phòng gật đầu. Ngụy Hoài Dân đại hỉ: "Kính xin công chúa báo cho biết!"
"Án này phi thường khó làm, ngay cả bản cung hoặc là vương gia cũng không tiện tự mình ra mặt, đây cũng là nguyên nhân vì sao bản cung tự mình đến Phủ Yến Lương. Gặp thứ muội chỉ là ngụy trang, kỳ thật... Là muốn cùng Ngụy đại nhân nói thêm vài câu." Lông mi nàng thật dài giống như cánh bướm nhẹ nhàng vỗ, một đôi như nước mắt phượng lại động nhân lại Lãnh Túc."Dính dáng chi nhân quyền cao chức trọng, không biết Ngụy đại nhân, dám hay không dám làm?"
"Ngụy Hoài Dân đời này chỉ cầu không thẹn với lương tâm, mặc kệ hắn là thần thánh phương nào, dù là đương kim Thánh Thượng giết người vô tội, Ngụy mỗ cũng sẽ không bỏ qua! Năm đó đại hoàng tử uy phong cỡ nào, không phải cũng bị tiên đế biếm thành bình dân, lưu đày Liễu Châu sao! Đương kim Thánh Thượng một lòng yêu dân, là minh quân thiên cổ, hạ quan tin tưởng chỉ cần chứng cớ vô cùng xác thực, Hoàng Thượng quyết sẽ không mở một con mắt nhắm một con mắt!" Ngụy Hoài Dân nắm chặt quyền, ánh mắt kiên định.
"Nếu đã như thế, bản cung liền nói hết sự tình cho Ngụy đại nhân, sau này Ngụy đại nhân có phương hướng để tra được án cũng dễ dàng hơn một chút." Hạ Liên Phòng ý bảo Thiên Tuyền cho mọi người lui ra, đợi khi chỉ còn lại tâm phúc đáng được tín nhiệm, nàng đầu tiên là mím môi, sau đó lần lượt nói ra.
Biểu tình của Ngụy Hoài Dân từ chấn động thành phẫn nộ, lại từ phẫn nộ biến thành đau đớn! Hắn kích động từ trên ghế đá đứng bậtlên, một quyền nện trên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi nói: "Lại tàn nhẫn như vậy, lại tàn nhẫn như vậy!" Đó đều là sinh mệnh sống sờ sờ nha! Cái dạng người gì mới có thể coi tính mạng người khác như trò chơi chứ?! Chỉ vì tư dục của bản thân, tùy tiện lấy tính mạng người khác, thậm chí ngay cả di thể của đối phương cũng không giữ cho hoàn chỉnh, hủy dung mạo cùng thân thể bọn họ đi, khiến cho chúng không được người thân nhận ra!
Hạ Liên Phòng thần sắc ngưng trọng: "Vậy, Ngụy đại nhân nên biết vì sao bản cung chần chờ như thế."
"Đúng vậy." Ngụy Hoài Dân gật đầu. "Việc này vô luận là vương gia hay là công chúa đều không thích hợp ra mặt, hạ quan nổi danh tính tình vừa thối vừa cứng như vậy, để hạ quan làm án này, đích thật là không thể tốt hơn."
"Ngụy đại nhân cực khổ rồi, bản cung tuy là công chúa, lại được Thái Hậu quyến sủng, nhưng nữ tử không được tham gia vào chính sự, việc này từ trong miệng ta nói ra khó tránh khỏi không ổn. Vương gia giỏi bày mưu nghĩ kế lãnh binh đánh giặc nhưng đối với chuyện xử án sưu tập chứng cớ lại không am hiểu, mà đây cố tình là thế mạnh của Ngụy đại nhân. Tục ngữ nói thuật nghiệp hữu chuyên công, nếu để vương gia làm, sợ là không được vài ngày ngài ấy liền cảm thấy phiền, muốn trực tiếp phái người đem hung thủ kia giết đi. Bản cung cho rằng, loại cầm thú coi mạng người như cỏ rác này hẳn là phải khiến cho bọn chúng chịu trừng phạt của luật lệ, mang việc xấu của bọn chúng phơi trần dưới ánh dương, vạch trần bộ mặt thật của bọn chúng!"
Ngụy Hoài Dân mỉm cười: "Công chúa nói đúng, hạ quan nhất định dốc hết toàn lực!"
"Bên người Ngụy đại nhân thiếu người đúng không?" Hạ Liên Phòng xinh đẹp cười một cái. "Không bằng bản cung cho Ngụy đại nhân mượn người dùng, thế nào?"
Dứt lời, nàng vỗ vỗ tay, Ngọc Hành giả trang thị vệ liền nháy mắt xuất hiện trước mặt Ngụy Hoài Dân, nhe răng cười.
Ngụy Hoài Dân có chút thụ sủng nhược kinh: "Đây, đây là..." Hắn tất nhiên biết, thị vệ bên người Bình Nguyên công chúa, năng lực mạnh hơn nhiều người Phủ Yến Lương!
Hạ Liên Phòng lắc lắc một đầu ngón tay: "Chỉ là cho mượn, sau khi vụ án này chấm dứt, Ngụy đại nhân phải đem hắn trả lại cho bản cung." Nói xong, nàng đến gần Ngụy Hoài Dân một chút, nhẹ giọng nói: "Thủ lĩnh huyền y vệ của Bản cung, không phải là tùy ý cho mượn, Ngụy đại nhân cần phải tận dụng thỏa đáng nha!"
Ngụy Hoài Dân đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức ha ha cười lên. Hạ Liên Phòng cũng cười, hai người nhìn nhau, hết thảy không cần nói.
Kỳ Hoài Húc rụt đầu rụt đuôi gần nửa năm, hắn thật sự chịu không nổi cuộc sống như thế!
Không thể tùy ý ra cửa du ngoạn nên đương nhiên tay chân ngứa ngáy, không thể tùy tiện tiến cung, phải trốn ở trong nhà tu thân dưỡng tính, thậm chí ngay cả quyền lực táy máy tay chân với hạ nhân trong phủ cũng không có! Phụ vương không khỏi trông coi hắn quá nghiêm khắc, quá hà khắc với hắn rồi! Dựa vào cái gì ngay cả tiệc cuối năm cũng không cho hắn vào cung?! Hắn còn muốn đi cầu xin Thái Hậu, để cho mình sớm ngày được giải trừ lệnh cấm đấy!
So với Kỳ Hoài Húc, Kỳ Ngọc Hà rõ ràng thông minh hơn nhiều. Hắn an tĩnh ở trong Lỗ vương phủ, quyết không ngoài ra, phảng phất như trên đời này đã không còn người này tồn tại.
Hai tên thế tử ru rú trong nhà, lẳng lặng chờ đợi phong ba đi qua, khi đó, là cơ hội bọn họ xuất hiện ở trước mặt thế nhân một lần nữa!
Nhưng Kỳ Hoài Húc không kịp đợi, hắn cũng không chịu được những ngày tháng ảm đạm như vậy nữa! Mỗi ngày đều phải ngồi ở thư phòng, bị cưỡng chế đọc sách luyện võ, cái gì khác cũng không thể làm, ngay cả hạ nhân phục vụ trong sân hắn đều bị phụ vương đổi thành bà mụ có tuổi tác!
Kỳ Hoài Húc hận đến mức cắn răng, nhớ ngày đó nếu không phải là có người gây chuyện thì hắn làm sao có thể mất lý trí, cùng Kỳ Ngọc Hà làm ra chuyện như vậy? !
Bên này Kỳ Ngọc Hà cũng tràn ngập oán hận, nếu không phải Kỳ Hoài Húc là kẻ ngu xuẩn thì sao, hắn lại bị phá thân, còn liên lụy đến bản thân mình, bản thân mình —— hắn càng nghĩ càng hận!
Hai đường huynh đệ từng thân đến mức hận không thể dính lấy nhau, rốt cuộc càng lúc càng xa.
Đối với Kỳ Hoài Húc mà nói, đã hưởng qua tư vị khai trai tuyệt thì tuyệt không có khả năng cai. Tuy rằng Tề vương sủng hắn vô biên nhưng ông ta càng hy vọng đứa con trai này có thể yên bình sống sót. Cho nên ông ta cưỡng chế đình chỉ không cho Kỳ Hoài Húc tiền tiêu hàng tháng nữa, thậm chí đổi hết hạ nhân trong sân hắn!
Nhưng thay đổi qua đi, Tề vương lại nhịn không được lo lắng. Nhi tử này của ông ta thích đồng nam đồng nữ, ông ta biết. Chỉ cần không làm quá lớn, có chút đam mê như vậy Tề vương cảm thấy cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng từ khi Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà xảy ra chuyện đó Tề vương liền không biết làm sao, ông ta không biết nên hay không nên đổi toàn bộ hạ nhân trong sân nhi tử. Bởi vì ở trong mắt Tề vương nhi tử này của ông ta thích vui đùa, coi trời bằng vung, cho nên chuyện với Kỳ Ngọc Hà, cho dù Kỳ Hoài Húc giải thích nhiều lần Tề vương vẫn tin tưởng đó là hai người ngươi tình ta nguyện ... Hắn nhịn không được suy nghĩ, hạ nhân đổi hết thành người lớn tuổi, vạn nhất nhi tử không biết chừng mực này của ông ta muốn đổi khẩu vị, ra tay cả với bọn chúng thì sa?
Nghĩ đến đây, Tề vương liền mạnh rùng mình một trận.
Vì thế hắn lập tức lại nhét mấy tâm phúc của mình vào, để cho bọn họ không có lúc nào không nhìn chằm chằm Kỳ Hoài Húc, cũng đem mọi cử động của hắn bẩm báo lại mình.
Kỳ Hoài Húc rất không vui, hắn ở trong mắt phụ vương thật sự không nên thân như vậy sao?!
Hắn tuy rằng thoạt nhìn là một bao cỏ, trong bụng không có chút mực nước nào, không văn không võ. Cho nên, cho dù Tề vương phong tỏa sân viện của hắn thì hắn cũng vẫn có biện pháp chuồn êm đi ra ngoài!
Nhưng mà tiếc nuối là do vậy hắn liền không có cơ hội đi chọn lựa đứa nhỏ có bộ dạng đẹp, chỉ có thể nhìn thấy không tồi liền hạ thủ, vì sợ khiến quá nhiều người chú ý nên sau khi hắn đắc thủ chơi xong liền bóp chết người, cũng hủy cả xiên y lẫn gương mặt, rồi ném ra bãi tha ma.
Ngày qua lâu, Kỳ Hoài Húc thậm chí mê luyến cảm giác như thế.
Loại cảm giác lén lút lại vô cùng kích thích hưng phấn kia, so với đùa bỡn đồng nam càng khiến hắn mê muội!
Rất nhanh những thi thể này liền bị phát hiện. Phủ doãn Yến Lương Ngụy Hoài Dân thậm chí bắt đầu dán bố cáo, thưởng ngàn lượng bạc chỉ vì bắt được hung thủ. Thấy Yến Lương thành trở nên ồn ào huyên náo, ai ai cũng cảm thấy bất an, sau khi trời tối, đứa nhỏ 10 tuổi trở xuống căn bản không dám ra cửa, Kỳ Hoài Húc liền cảm thấy sung sướng! Sướng đến đáy lòng! Sướng hơn cả so với khi hắn chơi đứa bé cực phẩm nhất! Nhìn đến Ngụy Hoài Dân bởi vì vụ án này sứt đầu mẻ trán, nhìn đến bản thân trở thành đạo tặc Ám Dạ trong truyền thuyết, Kỳ Hoài Húc cực kỳ hưng phấn, hắn muốn lợi hại hơn một chút nữa, khiến thế nhân lại sợ hãi hắn hơn chút nữa, bù lại sai lầm khi bọn họ từng chỉ chỏ hắn!
Là đáng đời bọn họ! Ai bảo bọn chúng chỉ bởi vì mình chơi nam nhân liền ngạc nhiên, đây đều là báo ứng!
Đáy lòng hắn thậm chí ẩn ẩn dâng lên tâm lý khiêu chiến, hắn bắt đầu đem thi thể đến ném ở đoạn đường gần Phủ Yến Lương, cố ý đi khiêu khích tên Phủ doãn Yến Lương măt than kia, xem xem hắn phải chăng thật sự ngày thẩm dương đêm phán âm* như trong truyền thuyết, nhưng một thời gian trôi qua Kỳ Hoài Húc liền cảm thấy, Ngụy Hoài Dân này cũng chỉ như vậy mà thôi! Hắn đã lớn lối như vậy mà Ngụy Hoài Dân đừng nói bắt hắn, ngay cả hành tung của hắn cũng đoán không ra, căn bản chính là một phế vật! Quả thực cười rớt răng hàm! Còn có đám bộ khoái phủ Yến Lương kia, một đám tất cả đều là ngu xuẩn, hắn đem thi thể ném vào cửa phủ Yến Lương mà vẫn không thể bắt lấy hắn!
(*Ngày thẩm dương đêm phán âm: Ngày xử án ở dương gian, ban đêm còn xử án ở âm phủ)
Ha ha ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.