Đích Nữ Bình An

Chương 67:




Edit: tieu_hao
Beta: mc
"Cho nên làm phiền mẫu thân dùng từ cho tốt, tránh việc Bình An bị người thiên hạ bêu xấu, cũng không cần làm cho Hầu gia sinh lòng ác cảm với Bình An thì hơn." Nét mặt Bình An vẫn giữ nụ cười nhạt như trước, nàng vén lại sợi tóc bên tai: "Kỳ thực có một vài đạo lý mẫu thân chắc hiểu, sự tôn sùng và vinh quang mà mẫu thân mong muốn Tương gia không thể nào mang đến cho người, chỉ Hầu phủ mới có thể. Hầu phủ phú quý mẫu thân phú quý, Hầu phủ vinh quang mẫu thân vinh quang. Thế nhưng nay Hầu phủ thiên sang bách khổng [1], không thể chịu thêm đả kích nào nữa."
[1] thiên sang bách khổng: đầy khuyết điểm, nghiêm trọng (nguồn: tangthuvien)
Bình An thở dài, vành mắt phiếm hồng: "Chắc là mẫu thân không biết, nhiều năm qua chinh chiến bên ngoài Hầu gia cũng chịu vô số vết thương, mỗi khi mưa to gió lớn thân thể xương cốt sẽ lại đau nhức. *-Lê.Quý.Đôn-* Chàng ngoại trừ bảo vệ sự an bình của quốc gia còn bảo vệ cả hưng vinh của gia tộc. Ta không hy vọng cái nhà mà chàng đổi lấy bằng sự chiến đấu đẫm máu lại thành ra như thế! Có lẽ sẽ có một ngày Hầu gia sẽ trách móc sở tác sở vi [2] này của ta hôm nay nhưng ta không hối hận, ta không làm gì được cho chàng, ta chỉ muốn dành cho chàng một cái nhà bình yên, một cái nhà chân chính."
[2] sở tác sở vi: hành động tùy tiện
Hai mắt Tô thái phu nhân trống rỗng, cười lạnh mấy tiếng: "Khi nào đưa bạc cho ta?"
"Người yên tâm, chỉ cần người nghĩ thông suốt, bạc có thể dâng lên bất cứ lúc nào." Bình An suy nghĩ một chút rồi nói. "Nơi lưu đày của đại thiếu gia ta đã phái người đi sắp xếp rồi, ở đó tuy nghèo nàn nhưng có người chiếu cố cho hắn thì nhất định có thể vượt qua, tốt xấu gì cũng có hi vọng."
Câu nói này đã chứa cả mềm lẫn cứng khiến Tô thái phu nhân hoàn toàn bại trận.
"Ta có thể lên thanh tu ở Lâm Vân Tự, nơi đó vốn là địa phương các quan thái thái an dưỡng tuổi già, lại là chùa Quý gia ngươi quyên tiền xây dựng, làm vậy chắc sẽ không làm khó ngươi chứ?" Giọng nói lạnh đến mức đóng băng.
"Đó là tốt nhất, Bình An cảm ơn đại ân đại đức của mẫu thân." Bình An vẫn có chút không ngờ khi Tô thái phu nhân nói muốn đến Lâm Vân Tự.
"Có điều Vân Hương phải ở được ở lại trong phủ, nó từ bé đã ở trong phủ, không thể đến nơi khác càng không thể theo ta tu hành. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể vì nó mà tìm một nhà chồng tốt, vậy cũng là chuyện cuối cùng mà di mẫu này có thể làm cho nó."
"Được." Bình An dứt khoát đồng ý, nàng vốn cũng không nghĩ tới việc đuổi Chu Vân Hương đi.
Tô thái phu nhân thu dọn rất nhanh, chưa đến mấy ngày đã gói gém hành lý đến Lâm Vân Tự. Bên ngoài bà ta tuyên bố mình đã vất vả nhiều năm trong phủ, lao lực quá sức nên muốn lên chùa tĩnh dưỡng.
"Tiểu thư, người thật sự đưa cho bà ta hai vạn lượng bạc à?" Thúy Hồng thấy chẳng đáng, chép miệng: "Hai vạn lượng đó! Những việc trước đó chúng ta làm chẳng phải không công cả sao?"
"Hai vạn lượng để mua một sự an lòng. Ai cũng không ngờ nhà mẹ đẻ bà ta xảy ra chuyện như thế, ngươi cho rằng cho dù bà ta không đồng ý điều kiện của chúng ta, nếu mở miệng với Hầu gia, Hầu gia sẽ không đưa ngân lượng cho bà ta?" Bình An mặt ủ mày chau, lấy tay che miệng ngáp.
"Ngược lại cũng đúng, nhưng mà tiểu thư, người vì sao không cho biểu tiểu thư đi cùng thái phu nhân?" Thúy Hồng vẫn hết sức khó hiểu với điều này.
"Hầu gia không đồng ý với việc ta ép buộc thái phu nhân dọn ra khỏi Hầu phủ, nhưng chàng cũng biết được sở tác sở vi của thái phu nhân. [] Nhưng trong mắt chàng những việc thái phu nhân làm không có liên quan gì đến Chu Vân Hương, nếu ta đuổi Chu Vân Hương ra khỏi phủ, Hầu gia sẽ nhìn ta thế nào?" Mí mắt Bình An nặng nè, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. "Em bảo nhà bếp chuẩn bị cho ta bánh táo, ta muốn ăn sau khi nghỉ trưa."
"Dạ." Thúy Hồng nghe lời đi xuống.
Bình An nhẹ nhàng vuốt ve bụng, tính ra kinh nguyệt đã trễ nửa tháng, nếu Tô thái phu nhân đã rời khỏi phủ cũng nên mời đại phu đến bắt mạch. Nàng sợ nhất là Tô thái phu nhân lấy ly do nghi ngờ nàng có thai mà ở lại phủ, hoặc là nổi lên những phiền phức khác cho nên dù thân thể không thoải mái cũng cố chịu không đi mời đại phu.
Tết Đoan Ngọ ngày ấy, Tô Bá Hiên đúng lúc được nghỉ nửa ngày, bỏ công vụ lại vội vã chạy về nhà, đến thẳng hậu viện, vừa vào trong viện liền thấy Bình An mặc chiếc váy bằng lụa mỏng, khoác chiếc áo gấm bên ngoài đang cầm một cây kéo cắt sửa cành lá ở bồn hoa.
"Tiểu cô nãi nãi của ta!" Tô Bá Hiên vừa vội vừa cẩn thận đến bên cạnh Bình An đoạt lấy cây kéo trong tay nàng. "Nàng không ngồi trong phòng lại chạy ra ngoài viện cắt tỉa hoa làm gì? Ta nghe nói người có thai không thể đụng chạm vào mấy thứ dao kéo này đâu."
Bình An nhìn Tô Bá Hiên mồ hôi rịn đầy đầu, không nhịn được cười: "Thiếp còn nghe nói người có thai nên hoạt động nhiều, phơi nắng nhiều nữa đó. Thê tử nhà bình thường trước khi sinh cũng còn làm việc được mà."
Tô Bá Hiên nhíu nhíu mày, giả vờ trầm tư nói: "Vậy không bằng đưa Thái phu nhân về đi, bà ấy có kinh nghiệm mới có thể chăm sóc cho nàng."
"Tự thiếp sẽ chăm sóc cho mình." Bình An có chút nóng nảy. "Cùng lắm thì về sau thiếp không sờ vào dao kéo nữa, còn có Lâm ma ma, sau này bà ấy nói gì thiếp đều nghe hết." Nói xong phát hiện Tô Bá Hiên lén cười trộm mới biết mình mắc mưu liền liếc trắng hắn.
"Vậy là đúng, Lâm ma ma là lão nhân trong cung, đã từng chăm sóc phi tần mang thai, cuối cùng mẫu tử đều bình an. Nàng phải nghe bà ấy, bà ấy đã nói, ba tháng đầu rất quan trọng, nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng."
Bình An cười cười: "Vâng vâng vâng, đều nghe lời bà ấy."
Đến tháng sáu, khí trời khô nóng, Bình An vốn có thể chất tốt cũng không chịu nổi, bắt đầu nôn nghén, cả ngày không ăn được gì, ngủ cũng không ngon, người cũng gầy đi khiến Tô Bá Hiên lo lắng. Cũng may Lâm ma ma nói, tình huống như thế là thường, đến tháng bảy sẽ có chuyển biến tốt, bảo hắn không phải lo lắng quá.
Ngược lại là Bình An, sau khi mang thai tâm tình thay đổi rất lớn, cứ cho là có người âm thầm động tay động chân sau lưng, để Thúy Hồng kiểm tra chặt chẽ sinh hoạt hàng ngày của mình, ngay cả nước rửa mặt cũng phải kiểm tra cẩn thận. Còn Thẩm di nương và Chu Vân Hương nàng có thể không gặp sẽ không gặp. ~~ Tình huống như vậy kéo dài đến tháng bảy lại không chuyển biến tốt như lời Lâm ma ma, ngược lại càng nghiêm trọng. Đại phu cũng không nói ra được nguyên nhân, chỉ nói thể chất mỗi người khác nhau, phản ứng hoài thai ban đầu cũng không giống nhau.
Khuôn mặt Bình An trở nên tiều tụy, mắt hõm vào, ăn cái gì cũng nôn, không cách nào ăn được, ngay cả uống nước cũng nôn. Đến khi nàng tưởng mình sắp chết rồi, Quý phu nhân đến đón nàng về Quý phủ, tất cả quần áo đồ trang sức thức ăn thuốc thang không mang theo gì cả, về tới Quý phủ tất cả đều dùng vật dụng của Quý gia, không mang bất cứ đồ gì ở Hầu phủ theo, ngay cả Thúy Hồng ở lại Hầu phủ cũng không được về.
Nhắc tới cũng kỳ, về nhà hai ba ngày, Bình An liền có thể ăn được chút cháo trắng, đến bảy tám ngày sau đã có thể ăn uống bình thường, tình huống nôn ọe cũng khá hơn. Trái tim Tô Bá Hiên cũng được thả lỏng, nhiều ngày qua mỗi khi tan triều là hắn đến Quý phủ, thấy Bình An sau khi về nhà mẹ đẻ tình huống đã chuyển biến tốt cũng không định đón nàng về Hầu phủ nữa, để nàng an tâm ở lại Quý phủ an dưỡng.
Vốn thể chất của Bình An đã tốt, dưới sự chăm sóc của Quý phu nhân và Tú Bình đã khôi phục rất nhanh, sắc mặt không lâu sau đã hồng nhuận khỏe mạnh như thường.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó, Thúy Hồng lặng lẽ trở về Quý phủ, cầm một bọc gì đó đi vào phòng Bình An.
"Sao rồi? Điều tra ra chưa?" Bình An vừa thấy túi đồ trong tay Thúy Hồng, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Thúy Hồng gật đầu, trầm giọng nói: "Thứ bột này trong quần áo của em. Đại phu nói liều lượng vừa phải, chỉ khiến người ta nóng nảy ăn không ngon miệng."
"Vậy là đủ rồi." Bình An nhíu mày. "Đối với người có thai, không ăn không ngủ một đêm đã đủ trí mạng rồi, huống chi tính toán của nàng ta cũng không phải như thế."
Tô Bá Hiên tuy ngày nào cũng đến thăm Bình An nhưng ở Quý phủ cuối cùng cũng bất tiện, cho nên thấy tình huống Bình An chuyển biến tốt rồi đổi thành mỗi ngày tan triều đến cùng Bình An dùng bữa, dùng xong bữa thì lại lên xe về Hầu phủ. Bình An thương hắn đi đi lại lại mệt mỏi, bảo hắn không cần ngày nào cũng qua đây với nàng. Nhưng Tô Bá Hiên vẫn kiên trì, ngày nào cũng sang thăm nàng, ngay cả Quý Hoài Trung và Quý phu nhân cũng cảm thán sự săn sóc chu đáo của con rể.
"Sau khi Hầu gia về thì đến thư phòng hay là về phòng nghỉ ngơi?" Bình An hỏi Thúy Hồng.
"Đến thư phòng ạ."
"Có phải ngày nào nàng ta cũng đến thư phòng thăm Hầu gia?" Bình An cười lạnh.
"Đúng vậy. Thông thường sẽ đưa trà sâm hoặc tổ yến đến cho Hầu gia."
"Vậy Hầu gia có dùng không?"
Thúy Hồng lắc đầu: "Ngoài thư phòng đều có người làm nhiệm vụ, em đã căn dặn bọn họ, trừ phi là em, những người khác đưa gì đều không được phép mang vào."
Bình An gật đầu, nói nhỏ mấy câu bên tai Thúy Hồng.
Đêm nay Tô Bá Hiên theo thường lệ đến Quý phủ, vừa gặp Cảnh Ninh từ sơn trang xuống, quấn lấy Tô Bá Hiên muốn chơi đùa với hắn, ngày thường Bình An rất thương yêu đứa cháu này, ngay cả Tô Bá Hiên cũng cực kỳ sủng ái. Hai người ở chung vui đùa, thấy Cảnh Ninh ngủ rồi Tô Bá Hiên mới về. Lúc này trời đã rất khuya, Bình An muốn Tô Bá Hiên ngủ lại Quý phủ nhưng hắn nói phải về xử lý công văn để mai đưa lên triều. Trên đường về lại gặp vấn đề nhỏ trì hoãn thời gian nên khi về đến nhà đã rất khuya. Hắn không dám trì hoãn, đi thẳng đến thư phòng. Cửa thư phòng khép chặt, trong phòng không có ánh đèn nhưng nhờ có ánh trăng nên cũng không quá tối. Tô Bá Hiên đẩy cửa vào, vừa mới thắp nến đã nghe được tiếng kinh hô của một nữ tử.
Hắn quay lại nhìn, trên chiếc giường hắn dùng để nghỉ ngơi ở góc nhỏ có một đôi nam nữ quần áo xốc xếch, hiển nhiên là vừa mới làm chuyện cẩu thả, lại cảm thấy nữ tử kia có vài phần quen mắt, chợt nghe nàng ta "A!" một tiếng rồi ngất đi.
Chu Vân Hương vì những ngày an nhàn sắp tới của mình không ngừng mong đợi ngày này, di mẫu sống khổ sở ở chùa miếu cũng mong chờ ngày này. Nàng dồn hết tâm tư đuổi Bình An đi cũng vì ngày này. Thế nhưng Thúy Hồng lại vẫn còn ở Hầu phủ, nàng quá nhiều chuyện, dùng đủ cách ngăn cản nàng ta gặp Hầu gia. Ban ngày nàng ta không có bất cứ cơ hội nào gặp Hầu gia, cũng chỉ có buổi tối ở thư phòng, nàng nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
Nha đầu Thúy Hồng kia cũng không phải bách độc bất xâm, tỷ như một gói thuốc xổ nhỏ có thể khiến nàng không xuống giường được, còn mấy tên gác đêm thì càng dễ đuổi. Tùy tiện tìm cái cớ nào đó có thể đưa chúng đi. Nàng bê bát cháo tổ yến đã tỉ mỉ chế biến vào phòng, trong phòng không có đèn, Hầu gia hình như đang ngủ gục trên bàn sách.
Chu Vân Hương ổn định tâm thần, hết sức dịu dàng gọi một tiếng: "Hầu gia."
Thấy hắn khẽ di động, ngẩng đầu lên, nàng đưa bát cháo tổ yến qua: "Đêm đã khuya, chắc Hầu gia vất vả lâu vậy đã đói bụng, Vân Nhi đã chuẩn bị cháo tổ yến cho huynh, dùng một chút đi." Lúc này nàng không muốn đốt nến, ánh trăng mơ màng tiến vào càng có thể xúc tiến tình dục của con người.
Có thể thực sự đã đói, hắn cầm lấy bát cháo tổ yến ăn mấy hớp đã hết. Trái tim Chu Vân Hương thả lỏng, tiếp đó nàng ta bắt đầu đỏ mắt, trái tim vừa mới buông lỏng nhảy thình thịch bởi vì nàng ta biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Đợi một lúc, hắn bắt đầu cởi áo ngoài, không ngừng phe phẩy quạt.
"Hầu gia." Chu Vân Hương đưa người lại gần, một làn sóng nhiệt tỏa ra từ người hắn. "Để Vân Nhi lau mồ hôi cho huynh." Nàng ta lấy khăn tay thơm nhẹ lau trán hắn liền bị hắn bắt tay, kéo vào trong ngực.
Chu Vân Hương còn cách lớp y sam bị hơi nóng tỏa ra khiến toàn thân nóng lên, bên tai vang lên tiếng thở hổn hển của hắn, toàn thân nàng ta như nhũn ra. Người trước mặt hoàn toàn mất khống chế, hai tay không an phận đưa vào bên trong.
Đầu óc Chu Vân Hương tê dại, trong lòng vừa mừng vừa sợ, người xụi lơ trong ngực hắn... Trong trí nhớ của nàng ta ngoại trừ thân thể nóng rực chính là sự đau đớn sắc bén, kèm theo đó là sự thỏa mãn và vui mừng không gì sánh được.
Nhưng tất cả đều vỡ nát khi nến được thắp lên, nàng ta cực kì tức giận ai đó xông vào thế giới của bọn họ, tới khi nàng theo ánh nến quan sát người nọ thì mới phát giác người đứng đó là Tô Bá Hiên, chỉ biết nghẹn họng trân trối. Chờ đã, đứng đó là Tô Bá Hiên, vậy người trên giường là ai? Nàng ta thất kinh, quay đầu nhìn lại, người nọ đúng là Trần thiếu gia nhà ở cách vách, sao lại là hắn ta? Chu Vân Hương vừa vội vừa thẹn vừa giận, nhất thời không tiếp thụ được mà ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.