Địa Ngục Trần Gian

Chương 130: Chương 130





Tôi không ngờ lúc này Long Linh sư tỷ lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi hoảng hốt, vội kêu lên: "Sư tỷ, mau tránh ra!"
Nhưng Long Linh sư tỷ như không nghe thấy lời tôi nói mà vẫn quỳ rạp dưới đất: "Ngọc Dương sư thúc, đệ tử sẵn lòng lấy tính mạng mình ra đảm bảo rằng Long Tâm..
Long Tâm hoàn toàn không có vấn đề!"
Nhìn Long Linh sư tỷ ngốc nghếch như thế này, lòng tôi ấm áp hơn đôi chút.
Ngốc quá, có lẽ người duy nhất không nhận ra tình hình hiện giờ chỉ có tỷ ấy mà thôi.
Giờ hoàn toàn không cần biết tôi có phải gian tế của yêu tộc hay Vĩnh Dạ không, lúc này mấy con chó già trước mặt chỉ có một mục đích chính là muốn lấy mạng tôi!
Chuyện đã phát triển tới nước này, nếu tôi không chết bọn họ sẽ không thoải mái, cho nên mục tiêu lúc này của bọn họ chính là giết tôi, rất đơn giản.
Chẳng qua cho dù tỷ ấy ngốc nghếch không nhận ra cục diện, hiện giờ cũng chỉ có tỷ ấy là đứng ra bảo vệ tôi.
Những trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão và nhiều đệ tử ở dưới, và cả Trương Ngọc Dương đều biết là tôi bị hàm oan.
Nhưng chiều hướng là thế, tôi không thể không chết!
Mà tôi vốn chẳng làm sai điều gì, chỉ là vì bọn họ kiêng kỵ, nghi ngờ nên đã từng bước ép tôi tới bước đường này.
Có lẽ tội danh đó chỉ là bọn họ cho người tạo ra để kiếm cớ.
Từ đầu tới cuối ai cũng được lợi.
Long Phong của Trương gia nhận được sự ủng hổ trong mười năm từ các Huyền Môn khác.
Núi Võ Đang, Toàn Chân giáo, Bồ Đề môn, Tàng Địa Phật quốc và Lưu Ly Tự thì yên tâm, đồng thời cũng có thể liên kết lại cùng đối kháng Vĩnh Dạ, không đến mức chiến đấu một mình rồi bị Vĩnh Dạ đánh tan từng kẻ một!
Tất cả mọi người đều được lợi, chỉ có mình tôi phải chết!
Người tốt sẽ bị lấn lướt, ngựa tốt sẽ bị người cưỡi, tất cả là vì tôi quá yếu.
Đúng vậy, chính là vì tôi quá yếu, nếu tôi đủ mạnh sợ rằng cục diện bây giờ đã khác rồi.
Xét cho cùng vẫn là do tôi quá yếu.
Nhưng đây là lỗi của tôi sao? Tôi yếu có nghĩa là người khác có thể thoải mái chém giết? Tôi yếu thì sẽ bị coi là quân cờ bỏ, trở thành vật giao dịch mang đi bán?

Bán ông nội ngươi!
Những ý nghĩ hung ác bắt đầu tràn ngập khắp nội tâm.
Giờ phút này toàn bộ lương thiện và những mặt tốt đẹp trong tôi đều bị xé thành mảnh nhỏ! Tôi nắm chặt tay, cảm nhận sự vô lực từ thân thể mình!
Vì sao, vì sao tôi lại là tên ăn hại đúng vào lúc này.
Tôi cắn răng, nén nước mắt rơi, gằn từng chữ: "Sư tỷ, tránh ra.
Bọn họ muốn ta chết, ta chết là được, cái mạng này chẳng đáng xu nào."
"Ta không muốn!" Long Linh sư tỷ hô lên.
"Đây là chuyện riêng của môn phái các ngươi, nếu ngươi không giải quyết được thì hãy để ta giải quyết cho!" Vương Kinh Long nhìn Trương Ngọc Dương, mở miệng nói.
"Không, để đó cho ta!" Trương Ngọc Dương nhìn thoáng qua Long Linh sư tỷ, bỗng nở nụ cười: "Ngươi nói ngươi sẵn sàng lấy tính mạng ra đảm bảo?"
Long Linh sư tỷ đang giật mình, vội vã gật đầu như vớ được cọng cỏ cứu mạng: "Đúng vậy, đệ tử sẵn sàng lấy tính mạng ra đảm bảo!"
"Nhưng mạng của ngươi đáng giá mấy đồng?" Câu nói này của Trương Ngọc Dương khiến Long Linh sư tỷ im bặt, nàng kinh ngạc nhìn Trương Ngọc Dương hoàn toàn xa lạ, người trước mặt mình thực sự là Ngọc Dương sư thúc sao? Thật sự là vị lãnh tụ cõng cả Trương gia trên lưng sao?
Nhìn dáng vẻ ấy của Long Linh sư tỷ, tôi cảm thấy lòng mình đau đớn, tôi cúi đầu quát khẽ: "Đủ rồi!"
Trương Ngọc Dương như không nghe thấy tiếng tôi mà tiếp tục nói: "Ngươi có biết người mà ngươi luôn miệng nói là sẽ lấy tính mạng ra đảm bảo này đã có oán hận trong lòng rồi không? Ngươi cũng thấy rõ thiên phú của hắn rồi đó, nếu để hắn phát triển, tới lúc đó bộc phát thù hận ra, ngươi có biết bao nhiêu người sẽ phải chết không? Ngươi cảm thấy tính mạng của ngươi đủ đảm bảo không hả? Mạng của ngươi đáng giá thế sao?"
Vị Ngọc Dương sư thúc đã đưa tôi vào núi, cho tôi đi Hổ Phong, đưa tôi hương an thần, nói tôi phải chú ý an toàn..
Lúc này đã vỡ tan thành từng mảnh ngay trước mặt tôi.
Nếu không phải chuyện đang xảy ra và tôi chính mắt nhìn thấy, thậm chí tôi hoàn toàn không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt!
Tôi hít vào một hơi thật mạnh, bởi vì ra sức khiến tôi cảm thấy phổi mình nóng bỏng như bị xé tim phổi ra!
"Đủ rồi!"
Trương Ngọc Dương lại như hoàn toàn không nghe thấy lời tôi nói, tiếp tục nhìn Long Linh sư tỷ mà nói tiếp: "Cho dù như vậy, ngươi vẫn cảm thấy tính mạng của ngươi đủ để đảm bảo ư? Hiện giờ hắn chính là một tên yêu ma, nếu không tiêu diệt ắt sẽ lột xác thành thứ còn khủng khiếp hơn cả Vĩnh Dạ!"
Tôi không biết tại sao Trương Ngọc Dương lại nói nhiều như vậy, nhưng tôi có thể cảm giác được rất rõ tinh thần kiên định của Long Linh sư tỷ bắt đầu nứt ra từng vết sau mỗi câu nói của Trương Ngọc Dương.
Tôi bắt đầu thấy sợ, sợ rằng con người duy nhất chịu tin tưởng tôi cũng không còn.
Vì sao các ngươi đã muốn lấy mạng ta, đến tận bước đường này mà các ngươi còn muốn vứt tôn nghiêm cuối cùng của ta xuống đất rồi chà đạp lên nó như vậy! Vì sao?
Vành mắt tôi đỏ lên, thân mình suy yếu run rẩy dữ dội.
Tôi nhìn Trương Ngọc Dương, hét lên với toàn bộ sức lực mà mình có: "Đủ rồi!"
Tiếng hét ấy rất lớn, mang theo thù hận, thê lương và tuyệt vọng vang lên khắp đại điện, thậm chí tôi còn cảm thấy cổ họng mình khàn cả đi: "Ngươi cứ phải cướp hết mọi thứ của ta mới chịu dừng lại sao?"

Lời này của tôi rất nhẹ, nhưng lại giống như câu nói cuối cùng mà tôi cố gắng thốt lên trong sinh mệnh của mình.
Tôi nhìn Long Linh sư tỷ, tỷ ấy là sự tốt đẹp cuối cùng mà tôi có, tôi không muốn để kẻ khác cướp đi.
Nhưng nếu họ bắt buộc phải cướp đi, tôi sẽ từ bỏ.
"Các ngươi luôn mồm nói Giang Lưu ta là yêu, là ma, là nhân tố không ổn định nhất thế gian!" Tôi quay đầu nhìn đám người trong đại điện, dùng đôi mắt đỏ ngầu cố gắng khắc sâu tất cả khuôn mặt những kẻ ở đây vào trong lòng, trọn đời không quên: "Thế thì đơn giản thôi! Giang Lưu ta chính là ma!"
Vừa nói xong, tôi cảm nhận được nội tâm ban đầu của mình hoàn toàn vỡ vụn.
Sau câu nói ấy, những gì tươi sáng, tốt đẹp, lương thiện đều biến thành những thứ hung ác nhất, táo bạo nhất, điên cuồng nhất và đau đớn nhất trên thế gian này!
Tôi như vừa mở chiếc hộp Pandora, hấp thu tất cả những gì xấu xa trên thế gian.
"Nếu hôm nay Giang Lưu ta có thể đi ra được đại điện này, như vậy ngày sau ta sẽ tới cửa từng nơi một, Long Hổ Sơn Trương gia, Võ Đang Sơn Trương gia, Toàn Chân giáo Vương gia, Tàng Địa Phật quốc, Nam Hải Bồ Đề môn, Trung Nguyên Lưu Ly tự.
Ngày khác hổ về núi, ta sẽ khiến máu nhuộm nửa bầu trời!"
Hung ác, thô bạo và thù hận được biểu đạt vô cùng rõ ràng trong câu nói này.
Những người ở đây có thể nghe rõ được ý từ từ trong lời tôi nói, cho dù đám tu sĩ cảnh giới kim đan cũng phải rùng mình một cái.
Bọn họ biết rõ một chuyện rằng nếu hôm nay tôi thực sự rời khỏi đại điện này, ngày sau Huyền Môn ắt sẽ máu chảy thành sông.
Với thiên phú đó, tiểu tử này có thể làm được!
Ý nghĩ này vừa nảy lên, sát khí bốc lên khắp đại điện.
Mỗi người ở đây đều bộc phát ra sát ý mãnh liệt.
Nhưng ở trước mặt thù hận ngập trời của tôi, những sát ý ấy trở nên nhỏ bé không đáng kể chút nào.
Xét cho cùng là vì bọn họ biết rõ, chuyện hôm nay bọn họ thẹn với tôi!
"Đã thấy chưa Long Linh? Đây là kẻ mà ngươi sẵn lòng lấy tính mạng đảm bảo đó.
Ngươi xác định bây giờ ngươi còn muốn đảm bảo cho một tên luôn mồm đòi diệt Huyền Môn à?" Trương Ngọc Dương nhìn Long Linh sư tỷ đang ngơ ngẩn nơi đó.
"Không, không phải như vậy, kết quả mà ta muốn không phải thế này!" Long Linh sư tỷ cô đơn nhìn tôi, miệng thì thào, sau đó như mất đi linh hồn: "Nói cho tỷ đi Long Tâm, đệ đã đồng ý với tỷ là cho dù chỉ có một mình tỷ tin đệ, đệ sẽ không thay đổi cơ mà!"
Nhìn Long Linh sư tỷ khóc lóc thảm thiết, tôi nở nụ cười chua xót: "Sư tỷ, không quay lại được rồi, thật sự không quay lại được nữa rồi.

Mặc kệ thay đổi hay không, chí ít làm như vậy mới có thể khiến đệ chết đi với chút tôn nghiêm cuối cùng!"
"Tỷ không muốn!" Long Linh sư tỷ hét lên: "Bài vị của sư phụ ở ngay bên kia, bài vị của Long Ấn sư huynh cũng ở cạnh đó, bọn họ đang nhìn đệ kia..
Chỉ cần chứng minh được sự trong sạch của đệ, sư thúc sẽ không đối xử với đệ như vậy nữa."
Tôi tiếp tục lắc đầu: "Đừng ngốc như vậy chứ sư tỷ, chuyện không đơn giản như tỷ nghĩ đâu, thật sự đệ chứng minh được sự trong sạch là ổn sao?"
Nói xong, tôi chỉ vào Vương Kinh Long nãy giờ vẫn luôn giữ quyền nói chuyện, sau đó dựa theo thứ tự mà chỉ từ núi Võ Đang, Lưu Ly tự, Bồ Đề môn, Tàng Địa Phật quốc, cuối cùng chỉ vào Ngọc Dương sư thúc.
"Đệ không chết, bọn họ ngủ không ngon."
"Sao có thể như vậy được?" Long Linh sư tỷ bất lực xụi lơ xuống đất, lúc này nàng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, quả thực chuyện này không hề đơn giản như vậy.
"Vì sao cứ phải đi tới bước này.." Con ngươi của nàng bắt đầu tan rã.
Tôi mím môi, quay đầu đi ra ngoài, thà chết đứng không thể sống quỳ! Dù sao đều phải chết, tôi phải lựa chọn kiểu chết giữ được tôn nghiêm cho mình! Nói được thì làm được, chỉ cần hôm nay tôi ra được khỏi núi Long Hổ này, lần sau tôi sẽ khiến toàn bộ Huyền Môn phải nhuốm máu!
Tôi vừa đi được một bước, Vương Kinh Long đã lên tiếng: "Sao vậy, Ngọc Dương đạo huynh, không nỡ xuống tay à? Hắn đang muốn đi kìa, nếu ngươi không làm được thì để ta làm thay ngươi!"
"Để ta ra tay thay sư phụ! Loại phản nghịch như vậy không đáng để sư phụ ra tay, sẽ làm bẩn kiếm của người!" Lúc này Trương Long Hồng đứng dậy, giơ ngón tay thành kiếm, một thanh kiếm văng ra, đánh thẳng tới phía tôi.
Phụp, tiếng vũ khí sắc bén đâm vào trong thịt.
Tôi nhìn mũi kiếm lộ ra ở ngực mình.
Nếu thực lực vẫn còn, kẻ giết ta sợ là không tới phường nhỏ bé như ngươi!
Đau đớn dữ dội truyền tới từ ngực, nhưng không rõ tôi lấy được sức lực từ đâu mà tiếp tục bước đi.
Từ chỗ này tới cửa đại điện cần đi ba mươi sáu bước, không coi là nhiều, nhưng lúc này với tôi lại xa như thiên cung!
Có người ra tay thì sẽ có kẻ tiếp theo!
Khi tôi bước ra bước thứ ba, bụng lại trúng một kiếm.
Nhưng tôi như không biết đau, không biết mệt mà tiếp tục bước đi, máu tươi nhuộm đỏ con đường tôi đi!
Bốn bước! Năm bước!
Ba kiếm! Bốn kiếm!
Mỗi một bước là từng thanh kiếm đâm vào cơ thể.
Tầm mắt tôi bắt đầu mờ đi, máu tươi cuồn cuộn bốc lên trong cổ họng, sức lực cũng dần dần biến mất, nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi không chút mệt mỏi.
Còn ba mươi bước!
Hai mươi lăm bước!
Nhưng khi tôi cách cửa hai mươi ba bước, một thanh phi kiếm cắm lên đùi tôi.
Tôi ngã nhào xuống đất, nghiêng đầu nhìn thì thấy là Trương Long Chính ra tay.
Huynh ấy ngơ ngác nhìn tôi, nghẹn ngào: "Sư đệ, đừng giãy dụa nữa, làm vậy sẽ khiến đệ càng đau đớn hơn, hãy chấp nhận số phận thôi!"
Chấp nhận số phận? Tôi không cần huynh mèo vờ khóc chuột!

Tôi giơ tay bám chặt lấy nền, bò từng tấc từng tấc ra ngoài.
"Nghị thực như vậy, thiên phú như vậy, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ là kẻ đứng đầu trời đất này!" Lúc này trụ trì Bồ Đề môn nhắm mắt lại như không đành lòng nhìn tiếp, niệm câu A di đà phật.
"Cho nên hắn phải chết ở đây.
Với chấp niệm mãnh liệt như thế, nếu thật sự để hắn đi, kẻ xui xẻo gặp nạn sẽ là chúng ta." Vương Kinh Long nhìn bóng người đang bò đi trên mặt đất, cười khẩy một tiếng.
Mặt Trương Ngọc Dương xanh mét, không ai rõ ông ta rốt cuộc đang nghĩ gì, thất vọng à? Một đệ tử có thiên phú mạnh như thế, nghị lực lớn như vậy lại bị vứt bỏ như thế, chắc là ông ta đang hối hận lắm!
Long Linh sư tỷ ngơ ngác ngồi bẹp dưới đất, nhìn bóng người đang từ từ bò ra ngoài, miệng há hốc, nước mắt chất đầy trong vành mắt.
Linh vị của sư phụ ở ngay bên cạnh, nếu người ở trên trời có thiêng mà thấy sư đệ bị đối xử như này, sẽ cảm thấy thế nào? Vì sao chuyện lại đến mức thế này, rốt cuộc là sai ở đâu? Sư phụ, nếu người còn sống, sư đệ sẽ không khổ sở thế này!
Nàng muốn đứng lên bảo vệ bóng người đang bò ra ngoài từng chút một, nhưng người như bị một ngọn núi đ è xuống, hoàn toàn không động đậy được.
Điều nàng có thể làm chính là trở mắt nhìn bóng dáng kia bò ra, sau đó bất lực khóc lóc.
Chỉ có thể như vậy.
Vì sao? Không phải sư thúc đã nói rằng ông ấy sẽ bảo vệ từng người của Trương gia hay sao? Tại sao bây giờ lại thấy sư đệ chết mà không cứu, lại còn giơ kiếm chỉ vào đệ ấy? Rốt cuộc là sai ở đâu?
Nàng bắt đầu khóc, đầy tuyệt vọng.
Máu tươi nhuộm đỏ mắt tôi, đưa mắt nhìn thì đã không rõ đông tây nam bắc.
Hiện giờ tôi chỉ dựa vào bản năng mà tiếp tục di chuyển.
Thời gian như chậm lại, mà khoảng cách chỉ hai mươi ba bước, tôi dù làm thế nào cũng không tới được điểm cuối.
Sẽ ngã xuống nơi này sao? Tôi không chết trong tay Vĩnh Dạ, không chết trong tay lũ quái vật kia, ngược lại lại chết trong tay những kẻ mà hôm qua tôi còn coi là người một nhà? Đúng là vừa châm biếm vừa đáng buồn!.
truyện ngôn tình
Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng! Tôi muốn sống, muốn hoàn trả lại những nhục nhã mà tôi nhận được hôm nay cho bọn họ gấp trăm, ngàn, vạn lần.
Đúng lúc này, nơi đây bỗng ồn ào hẳn lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được một đôi chân xuất hiện trước mặt mình.
Tôi muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chẳng còn chút hơi sức nào.
Từng thanh kiếm bị rút ra khỏi người, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn.
Chờ tới khi thanh kiếm cuối cùng mang theo máu tươi bị vứt xuống đất, miệng được nhét một viên đan dược, thương thế nhanh chóng khôi phục lại, tôi mới ngửi thấy một mùi thơm ngát xộc vào mũi.
Mùi này quen thuộc quá..
"Ngươi..
Rốt cuộc là ai?" Tôi nghe thấy tiếng của Vương Kinh Long.
Một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên: "Ai cho các ngươi cả gan đối xử với hắn như vậy!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.