Editor: Pingpong1105
Mười phút trước.
Mộ Hồi Tuyết cúi đầu, nhìn cô nhóc mang vẻ mặt nghiêm túc đang đứng trước mặt mình. Ngữ khí của Trần San San rất điềm tĩnh, khi nói chuyện cũng chẳng bày tỏ thái độ cầu xin, nhưng Mộ Hồi Tuyết dời mắt xuống là có thể thấy hai tay cô bé đang nắm chặt thành hình nắm đấm.
Rõ ràng rất căng thẳng, nhưng vẫn làm ra bộ dáng bình tĩnh.
Dù có thông minh thế nào thì cũng chỉ là một đứa bé mười lăm tuổi.
Nghĩ vậy, Mộ Hồi Tuyết cong môi: "Cầu xin ta mang các ngươi thông quan? Tại sao chứ?"
Hỏi tại sao, nhưng thực chất là muốn nói: Ta dựa vào cái gì mà phải giúp các ngươi.
Trần San San: "Bởi vì ta có thể nói cho ngươi trò chơi này chính xác là gì."
Mộ Hồi Tuyết: "Ngươi nói trình tự chính xác của trò chơi sao? Cái này cực kỳ đơn giản, ta đã sớm đoán được. Chỉ cần đem vị trí phòng thứ tư và thứ năm tráo đổi cho nhau, là có thể thông quan. Nếu ngươi muốn nói cái này, vậy thì mất công rồi, bạn nhỏ." Dừng một chút, cô ta nhìn biểu tình bình thản như thường của Trần San San, nheo mắt lại: "......Chân tướng không phải cái này?"
Trần San San đi thẳng vào vấn đề: "Trò chơi này căn bản không cần thông quan."
Mộ Hồi Tuyết trong lòng động một chút, nhưng cũng không kinh ngạc lắm. Cô ta cười: "Nói tiếp đi."
Lời nói của Trần San San y hệt những gì Đường Mạch nói sau đó. Hai người chưa từng trao đổi qua, nhưng người thông minh thì luôn có cùng quan điểm và lối suy nghĩ, cũng như lịch sử vẫn luôn luôn phát triển.
Mộ Hồi Tuyết cũng đưa ra câu hỏi giống Bạch Nhược Dao: "Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy, chắc chắn rằng trò chơi này không cần thông quan?"
Đoán ra cái này thì Mộ Hồi Tuyết cũng đã từng đoán được, nhưng cô ta không chắc chắn như Trần San San.
Đối với vấn đề này, cô gái nhỏ đáp lời: "Bởi vì ta không có khả năng thông quan."
Mộ Hồi Tuyết lần đầu tiên thật sự sửng sốt.
Trần San San: "Trước đây ngươi đã từng nói, ngươi phát hiện tuy rằng ta đã ăn sô-cô-la của ông già Noel nhưng tố chất thân thể vẫn không tăng lên. Ngươi nói không sai, bởi vì một ít nguyên nhân mà tố chất thân thể của ta không thể tăng cường dưới bất cứ hình thức nào. Vào phó bản Giáng Sinh nửa năm trước, cái nhánh cây thông Noel kia cũng không hề có tác dụng đối với ta, lần này sô-cô-la của ông già Noel cũng thế."
Phó Văn Thanh đứng một bên ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, giọng Trần San San lại cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không hề có một tia sợ hãi. Cô bé rõ ràng biết nữ nhân nhìn qua lạc quan hào phóng đang đứng trước mặt này là người đứng đầu trên Bảng xếp hạng thời gian, giết người như điên, có tận 26 vạn thời gian nghỉ ngơi, nhưng cô bé vẫn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn người này.
Cô bé nói: "Chín ô vuông của ông già Noel, mỗi ô đều có những căn phòng lớn nhỏ. Trên mỗi ô vuông chỉ được lưu lại nhiều nhất một dấu chân, nghĩa là không thể dẫm bước thứ hai lên. Tố chất thân thể của ta vẫn tăng lên nhiều so với trước khi địa cầu online, bởi vì ta vẫn có cố gắng rèn luyện. Nhưng chỉ lưu lại một bước trên ô vuông đã là cực hạn của cơ thể ta rồi. Cho nên, ta không có khả năng thông quan trò chơi này."
Một tiếng trước Trần San San nói với Phó Văn Thanh: Chúng ta không có khả năng thông quan.
Kỳ thật những lời này là sai.
Phó Văn Thanh vẫn có cơ hội.
Nếu cậu nhóc lấy được xúc xắc 5 điểm, vì may mắn nhỏ mà gây ra một ít trừng phạt, rồi lại may mắn mà tránh được. Vậy thì cậu có thể thông quan. Bởi vì tố chất thân thể của Phó Văn Thanh có tăng lên, cậu nhóc mạnh hơn nhiều so với Trần San San. Trên người còn mang dị năng chế tạo nước khoáng, uống xong còn có thể tăng sức mạnh thân thể lên trong thời gian ngắn.
Nhưng Trần San San tuyệt đối không có khả năng.
"Hắc tháp chưa bao giờ cho người chơi một trò chơi không thể thông quan. Nhưng trò chơi này ta lại không có khả năng thông quan, cho nên, sự thật chỉ có một......" Cô bé tóc ngắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Trò chơi này, không cần người chơi thông quan."
Mộ Hồi Tuyết đã từng gặp qua rất nhiều người chơi thông minh, nhưng giờ phút này, cô ta nhìn nhóc con chỉ cao đến ngực mình đang đứng trước mặt, bỗng nhiên phì cười.
Lỗ tai Trần San San đỏ lên, lo lắng về câu trả lời của Mộ Hồi Tuyết.
Mộ Hồi Tuyết hỏi: "Vấn đề cuối cùng, tại sau ngươi khẳng định ta sẽ giúp ngươi?"
"Bởi vì......Ngươi là người tốt."
Mộ Hồi Tuyết nhướng mày, không lên tiếng nữa.
Trần San San nhẹ nhàng thở ra: Cô bé xem như đã qua ải.
Vì sao lại quyết định tìm đến sự hỗ trợ của Mộ Hồi Tuyết?
Kỳ thật xúc xắc 2 điểm cũng không phải không được, đối với hai đứa nhỏ mà nói, vẫn còn sống lại còn nhận được phần thưởng là đã tốt lắm rồi. Nhưng Trần San San đã bảo Phó Văn Thanh đi hỏi Đường Mạch một việc.
Số "1" ở tay trái, ý là: người đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian.
Ngón tay cái dựng lên ở tay phải, ý là: Cô ta có phải một người tốt có thể tin cậy không.
Đối với câu hỏi này, Đường Mạch đáp lại: Có, Mộ Hồi Tuyết quả thật xem như là một người tốt, có thể cầu xin giúp đỡ.
Vì thế Trần San San liền to gan sáp lại xin giúp đỡ.
Chuyện phát sinh kế tiếp, chính là Mộ Hồi Tuyết giúp hai đứa nhóc đổi xúc xắc một cách lộ liễu trắng trợn, để khi trò chơi kết thúc, trong tay hai đứa đều cầm xúc xắc 5 điểm.
Ai cũng không hiểu tại sao Mộ Hồi Tuyết phải làm như vậy, hình như từ đầu trò chơi, phần lớn người chơi đã quên mất xúc xắc may mắn là phần thưởng của ông già Noel cho mình. Bọn họ đều coi nó như một cái đạo cụ, chỉ cần thông quan trò chơi, viên xúc xắc cuối cùng cầm trong tay là mấy điểm bọn họ cũng không quan tâm.
Trong cửa hàng kẹo, chỉ có bốn người Đường Mạch dám khẳng định trăm phần trăm, trò chơi này không cần thông quan. Bởi vì chỉ bốn bọn họ biết, Trần San San tuyệt đối không có khả năng thông quan.
Phải khẳng định "Trò chơi không cần thông quan", người chơi mới có thể đem lực chú ý từ việc thông quan trò chơi chuyển đến trên xúc xắc may mắn, lúc ấy mới có thể nhận ra, ý nghĩa tồn tại thật sự của phòng thứ sáu không phải là để người chơi chém giết nhau, mà là để người chơi có thể giành được phần thưởng tốt, bảo đảm tính công bằng của trò chơi.
Ông già Noel nhảy xuống từ cây kẹo que khổng lồ, hai chân chạm đất làm chấn động cả không gian.
Người chơi không thông quan sắc mặt trắng bệch, có người ngã khuỵu dưới đất. Người chơi đã thông quan thì lộ vẻ mặt vui mừng.
Ninh Tranh đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn bóng dáng Đường Mạch. Thật lâu sau, gã khàn khàn nói: "Mười bốn lần quyết đấu trước đó, ngươi không chủ động nhận thua, mặc cho ta làm tiêu hao thể lực của ngươi, là để nói cho ta biết thực lực của ngươi đủ sức quyết đấu cùng ta."
Đường Mạch xoay người nhìn gã.
Ninh Tranh tiếp tục nói: "Ngươi biết Bạch Nhược Dao tóm được nhược điểm của ta, uy hiếp ta công kích ngươi, cho nên ngươi trao cho ta ân tình, để ta lần lượt đả thương ngươi. Thẳng đến lần cuối cùng, ngươi không muốn lãng phí thời gian của ta nên đã trực tiếp nhận thua, khiến mức độ áy náy của ta lên đến cực......"
Đường Mạch: "Ninh Tranh, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
Ninh Tranh nhìn biểu tình thản nhiên của Đường Mạch, gã nắm chặt xúc xắc trong tay, bỗng nhiên ý thức được cái gì, hai mắt gã trợn to: "Không, không chỉ có như vậy. Ngươi chính là cố ý! Ngươi rõ ràng biết nếu ngươi nói, thay vì nhớ ân tình của ngươi thì ta ngược lại sẽ xem nhẹ nó, cho nên cuối cùng ngươi đã nói ra cái câu kia, ngươi khiến ta không cần ghi tạc trong lòng, ngược lại khiến ta quyết định trả lại ân tình của ngươi, đem xúc xắc 6 điểm đưa cho đồng bạn của ngươi, để cô ta có cơ hội thông quan trò chơi......"
"Là ngươi, ngươi tính kế ta, cướp đi phần thưởng của ta!" Ninh Tranh nghiến răng nghiến lợi: "Đường Mạch, ngươi rốt cuộc bắt đầu tính kế ta từ khi nào! Là lần đầu tiên quyết đấu phải không!"
Đường Mạch nhìn gã, không trả lời.
Ninh Tranh: "Đường Mạch!"
Đường Mạch chậm rãi cong môi: "Đoán đi."
Ninh Tranh tức đến nỗi chỉ hận không thể xông lên ngay bây giờ, đem hai người chơi cướp xúc xắc của gã xé thành mảnh nhỏ, nhưng lý trí vẫn giúp gã tỉnh táo lại. Gã nhìn Đường Mạch, lại nhìn Phó Văn Đoạt đang đứng một bên, tựa hồ không chú ý tới tình huống bên này.
......Gã không thể động thủ.
Nét cười trên môi Đường Mạch càng sâu thêm vài phần.
Đối với Ninh Tranh, kỳ thật Đường Mạch cũng không cần thiết phải cướp đi xúc xắc 6 điểm của gã. Viên xúc xắc đó sẽ không đem đến lợi ích cho hắn, tăng thêm may mắn của hắn lên, mà nó chỉ đem lại lợi ích cho một người chơi xa lạ. Nhưng Đường Mạch vẫn làm như vậy.
Đường Mạch cũng không phải một kẻ không ghi thù. Bất kể là nguyên nhân gì, Ninh Tranh cũng đã giúp Bạch Nhược Dao tiêu hao thể lực của hắn, khiến hắn bị thương. Về việc này thì Đường Mạch đương nhiên sẽ trả đủ.
Tính kế là một chuyện, làm được việc đó lại là một chuyện khác. Nếu lần này Đường Mạch không tính kế thành công thì hắn cũng lười tiếp tục xuống tay với Ninh Tranh. Chẳng qua là hắn đã thành công.
Ông già Noel đưa tay lên miệng, huýt sáo một tiếng dài. Sau khi thanh âm vừa lắng xuống, rất nhanh, một cơn chấn động kịch liệt đã vang lên trong không gian màu trắng. Âm thanh kia ban đầu hơi nhỏ, truyền từ xa đến Phố Buôn Bán. Mọi người ngó nhìn phía xa, chỉ có thể nhìn được một chấm đen nho nhỏ. Trước khi các người chơi thấy rõ cái tòa nhà đen kia là gì, bốn con tuần lộc đã gào thét mà chạy qua, vọt vào Phố Buôn Bán Kỳ Thú.
Chúng nó vừa bước đến đầu phố, những cửa hàng đã biến mất cũng bắt đầu hiện trở lại.
Cửa hàng đột nhiên mọc lên từ dưới đất, những bức tường và mái ngói đổ rạp như lá bài bị úp sấp ban nãy cũng đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy để khôi phục lại. Khi tuần lộc kéo theo xe trượt tuyết thét dài một tiếng, dừng trước mặt ông già Noel, cửa hàng kẹo, cửa hàng lưu niệm, tiệm bánh quy, căn phòng bánh kẹo đều phục hồi lại như cũ.
"Gru gru!" Con tuần lộc đầu đàn cao ngạo nâng chân lên, khiến một người chơi sợ đến múc lùi về sau ba bước.
Ông già Noel cười ha ha: "Xem ngươi này, cũng đừng có bắt nạt đứa nhỏ đáng yêu của ta thế chứ."
Tuần lộc khinh thường trừng mắt nhìn người chơi kia, ngoan ngoãn đặt chân xuống.
Ông già Noel quay đầu nhìn về phía mười một người chơi còn sót lại, sờ sờ râu: "Thời gian vui chơi luôn ít ỏi như thế, bọn nhỏ, đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi."
Lời nói hạ xuống, các người chơi vẫn còn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Ông già Noel ngồi trên xe trượt tuyết, kéo đây cương chuẩn bị rời đi. Lúc này mới có người chơi phản ứng lại: "Từ từ, trò chơi thì sao? Phần thưởng trò chơi......Còn có trừng phạt khi thất bại?"
Ông già Noel nhìn hắn ta một cách kỳ quái, biểu tình khoa trương: "Trừng phạt? Ông già Noel không bao giờ trừng phạt những đứa trẻ ngoan, chỉ trừng phạt đứa trẻ hư thôi. A, chẳng lẽ......Ngươi là đứa trẻ hư không thật thà?"
Người chơi kia sợ tới mức lập tức nói: "Ta......Ta không phải."
Ông già Noel nhe răng, lộ ra một nụ cười quỷ quái: "Còn có chuyện gì sao. Đứa nhỏ đáng yêu, phần thưởng không phải vẫn đều ở trong tay ngươi đấy ư? Ngươi vậy mà còn muốn được thưởng thêm, chẳng lẽ muốn ta cho ngươi một nụ hôn nồng cháy? Ngươi đúng là một đứa trẻ tham lam."
Ông già Noel kéo dây cương, bất đắc dĩ thở dài: "Cửa hàng kẹo của ông già Noel dạo này buôn bán cũng không tốt lắm, không biết vì sao, bọn nhỏ ở Vương quốc dưới lòng đất bắt đầu liên tục bị sâu răng. Cái thứ sâu răng chết tiệt này, khiến bọn nhỏ không muốn ăn kẹo nữa. Ta phải đi rồi, ta phải nhanh chóng phát minh ra loại kẹo không khiến người ta sâu răng."
Nghe lời nói của ông già Noel, các người chơi liên tục biến đổi sắc mặt.
Người chơi phản ứng chậm phải nghe hết mới hiểu được ý của ông già Noel. Người chơi phản ứng nhanh thì ngay khi ông già Noel nói xong liền cúi đầu nhìn viên xúc xắc trong tay mình.
Cô gái trẻ kia mừng như điên, cô nhỏ giọng nói với Đường Mạch: "Cảm ơn!"
Trên viên xúc xắc nho nhỏ, người chơi có điểm cao thì kích động đỏ bừng mặt, người chơi điểm thấp thì ngơ ngác nhìn xúc xắc, lúc này mới hiểu được ý nghĩa chân chính của trò chơi.
Còn có người chơi tức giận trừng mắt nhìn cô gái toàn thân mặc đồ đen: "Ngươi đã cướp đi xúc xắc của ta, ngươi đã sớm biết trò chơi này không có thắng thua, chỉ có phần thưởng tốt, mà cũng đã bị ngươi phá hỏng!"
Bực nhất chính là thanh niên đã thông quan trò chơi rồi nhưng lại bị Mộ Hồi Tuyết kêu về quyết đấu, cướp đi xúc xắc. Hắn ta thở hổn hển rút ra một con dao từ bên hông, dưới chân dẫm một cái, lao về phía Mộ Hồi Tuyết.
Một bóng dáng màu đỏ xoẹt qua trước mắt hắn ta, người chơi kia kinh hãi lập tức nghiêng người né đi. Roi da màu đỏ rầm một phát đánh xuống, khiến mặt đất hơi chấn động.
Sức mạnh này không phải thứ mà hắn ta có thể chống lại.
Mộ Hồi Tuyết thu tay nhìn hắn ta, cười nói: "Có việc gì không?"
Thanh niên trẻ há miệng thở dốc, lại cắn chặt răng, thu hồi dao rồi xoay người rời đi.
Người thắng làm vua.
Xúc xắc 5 điểm của nam nhân này cũng là cướp được từ tay người khác, hắn ta tuy rằng muốn Mộ Hồi Tuyết phải nhận được báo ứng, nhưng cũng không ngu. Nếu hắn ta thật sự động thủ, cái roi kia có thể trong chớp mắt cuốn đứt cổ hắn ta.
Ông già Noel nhìn thấy biểu tình tức mà không dám nói của các người chơi. Vừa lòng phát ra một tiếng cười khó phát hiện. Ông ta tốt bụng nhắc nhở: "Trời tối rồi, Phố Buôn Bán Kỳ Thú cũng phải đóng cửa thôi, đứa nhỏ ngoan thì không nên lang thang trên đường."
Tiếp theo ông ta vung dây cương, cười lớn hô một tiếng "Merry Christmas", rồi lái xe tuần lộc rời khỏi khu phố.
Ánh sáng trắng lóe lên trên xúc xắc trong tay người chơi. Giây tiếp theo, xúc xắc liền biến mất, một đống quả cầu trắng bay lên không trung, tiếp theo lao mạnh xuống, đâm thẳng vào ngực người chơi.
Đường Mạch xoa xoa lồng ngực, hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn một ít, tựa hồ đã có thay đổi gì đó không thể nhận thấy. Hắn theo bản năng quay đầu về phía Phó Văn Đoạt đang đứng cách đó không xa, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt mình.
Khi ánh sáng còn chưa tỏa hết, Đường Mạch liền dẫm chân, lao về hướng bên phải.
Tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng hắn nhớ rõ trước khi có luồng sáng này, Bạch Nhược Dao đang đứng ở vị trí đó. Cùng với động tác của Đường Mạch, hai tiếng xé gió nữa cũng vang lên. Trong nháy mắt khi Bạch Nhược Dao rời khỏi trò chơi thì anh ta đã bắt đầu chạy trốn, nhưng tốc độ của Phó Văn Đoạt còn nhanh hơn anh ta. Thân thể Phó Văn Đoạt trầm xuống, chân phải rất nhanh quét xuống bên dưới Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao nghe thấy tiếng gió, một tay chống trên mặt đất quay hai vòng, tránh đi đòn tấn công.
Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ, đứng cách ba mét ở phía trước, mũi dù nhắm ngay anh ta. Một cái súng lục màu bạc đảo trên tay Phó Văn Đoạt một cách hoàn mỹ, họng súng lạnh lẽo nhắm ngay đầu Bạch Nhược Dao.
Tại công viên Thiên Đàn ở Bắc Kinh, 10 giờ sáng.
Các người chơi trở về địa cầu, đồng loạt xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng của công viên. Phát hiện ba người Đường Mạch đang giằng co, những người chơi kia liền xoay người chạy, không muốn tham gia vào trận hỗn chiến đó. Trong nhất thời, trên bãi đất trống chỉ còn lại Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Bạch Nhược Dao, còn có Trần San San, Mộ Hồi Tuyết, Ninh Tranh cùng Phó Văn Thanh.
Thanh niên mặt búp bê bị Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bao vây, anh ta liếc trái rồi lại liếc phải, giả bộ đáng thương nháy mắt mấy cái: "Đường Đường, Phó thiếu tá, hai người làm gì vậy?"
Bạch Nhược Dao nghiêng nghiêng đầu, đầu anh ta nghiêng tới đâu thì Phó Văn Đoạt lia súng tới đó.
Bạch Nhược Dao ủy khuất nói: "A, hai người đây là xúm vào bắt nạt tôi." Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn hướng Ninh Tranh: "Ninh Ninh, ngươi xem, bọn họ hai đánh một, bắt nạt ta!"
Ninh Tranh không rời đi.
Gã nhìn Đường Mạch, lại nhìn Phó Văn Đoạt. Ninh Tranh nhanh chóng tính xác suất mình có thể trả thù hai người kia. Nếu đơn đả độc đấu, xác suất gã thành công có lẽ còn chưa được 1/ 10. Gã không phải Bạch Nhược Dao, thích đi tìm đường chết. Ninh Tranh siết chặt ngón tay, quyết định không rước cục nợ này vào người, về sau không bao giờ gặp lại hai người kia nữa, cùng lắm thấy bọn họ thì trốn đi là xong!
Ninh Tranh ngẩng đầu nói: "Bạch Nhược Dao, ngươi muốn ta làm gì ta cũng đã làm, hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa của mình."
Ánh mắt Bạch Nhược Dao lạnh đi vài phần, một lát sau, anh ta cười hì hì: "Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ vi phạm lời hứa của mình."
Ninh Tranh nhìn anh ta: "Mong là ngươi nhớ kỹ lời của mình."
Nói xong, Ninh Tranh xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
Đường Mạch: "Có vẻ sự giúp đỡ duy nhất cũng đã rời bỏ anh rồi nhỉ?"
Bạch Nhược Dao nháy mắt mấy cái: "Đường Đường, cậu thật sự muốn giết tôi? Cậu không thấy tiếc sao."
Đường Mạch nở nụ cười: "Tôi cực kỳ không tiếc."
Nhưng Bạch Nhược Dao cũng không trả lời hắn mà chậm rãi quay đầu nhìn hắc y nam nhân đang đứng đằng kia. Anh ta nhìn đối phương một lát, phun ra ba chữ: "Phó thiếu tá."
Phó Văn Đoạt nhếch môi: "Fox."
Bạch Nhược Dao: "Anh muốn giết tôi."
Phó Văn Đoạt không trả lời.
Hơn cả Đường Mạch đang không chút nào che dấu sát khí, Phó Văn Đoạt chỉ cầm súng lục nhắm ngay đầu Bạch Nhược Dao, anh cười một tiếng trầm thấp, cực kỳ lạnh nhạt. Nhưng mà Bạch Nhược Dao không thể bỏ qua tầm mắt lạnh băng như độc xà kia, lần đầu tiên anh ta thấy loại sát ý lạnh thấu xương này trên người Phó Văn Đoạt.
Bạch Nhược Dao bỗng nhiên ý thức được: Người này thật sự tức giận rồi.
Anh ta giở trò nhiều như vậy, năm lần bảy lượt cố tình gây chuyện, tạo ra một đống phiền toái, lần này, Phó Văn Đoạt cuối cùng cũng tức giận.
Não bộ Bạch Nhược Dao nhanh chóng vận chuyển. Không phải anh ta không thông minh, chỉ có đặt sai tên chứ không bao giờ đặt sai biệt danh. Tên Fly không đặt sai, Fox cũng vậy. Bạch Nhược Dao thông minh cực kỳ, chính bởi vì thông minh nên anh ta mới luôn luôn tìm được đường sống hoàn hảo từ chỗ chết mà không tổn hại gì.
Kẻ thù của anh ta trải rộng khắp các quốc gia trên địa cầu, nhưng từng năm trôi qua, kẻ thù của anh ta đã chết không ít, nhưng anh ta lại vẫn sống tốt.
Phó Văn Đoạt tại sao lại tức giận như vậy nhỉ......
Bạch Nhược Dao cảm thấy mình tựa hồ đã nhận ra cái gì, nhưng chưa hoàn toàn nắm được suy nghĩ đấy thì đã nghe thấy một giọng nữ kinh ngạc vang lên: "Các ngươi thật sự muốn giết Fly?"
Phó Văn Đoạt nhìn về phía Mộ Hồi Tuyết: "Ừ."
Mộ Hồi Tuyết bất đắc dĩ giơ tay: "Ta không tham dự đâu nhé. Tuy rằng giết "đồng nghiệp" cũng không tính là gì, người muốn giết hắn cũng không ít, ở Trung Quốc có rất nhiều gián điệp muốn giết cái tên đáng ghét hay gây chuyện này. Nhưng ta không định giết hắn. Sống chết có số, cá lớn nuốt cá bé, các ngươi ra tay đi, ta bàng quan."
Bạch Nhược Dao lúc này mới chú ý đến cô ta: "Ê ê, Deer, ngươi cứ như vậy nhìn ta chết sao? Chúng ta đã từng uống rượu cùng nhau ở Mát-xcơ- va mà."
Mộ Hồi Tuyết: "Cho nên ta không nhúng tay vào đâu nha."