*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Pingpong1105
Sau khi dây thừng tự động thu hồi, Bạch Nhược Dao liền nhảy về phía sau, xuyên qua giữa Đường Mạch và Mộ Hồi Tuyết, nhảy ra xa bảo trì khoảng cách an toàn với hắn. Anh ta giơ tay che ngực mình nhìn về phía Đường Mạch, bày ra một bộ dáng thất tình tan nát cõi lòng. Diễn chưa được vài giây đã cợt nhả tiến vào trong đám người, khiến người ta rất muốn đấm vô cái bản mặt của anh ta.
Đường Mạch bỗng nhiên có chút buồn cười, đút hai tay vào túi quần liếc mắt một cái về phía Bạch Nhược Dao, rồi lại thu hồi tầm mắt.
Nếu bạn không để ý đến anh ta, anh ta sẽ như da trâu mà điên cuồng dính lấy bạn bằng được. Nhưng nếu bạn để ý đến anh ta, anh ta lại lập tức né xa. Bạch Nhược Dao chính là thuộc loại người như thế. Sau khi địa cầu online tất cả mọi người đều nghĩ làm thế nào để thông quan các trò chơi của Hắc tháp, làm thế nào để sống sót, anh ta lại ngày nào cũng nghĩ đến việc kiếm chuyện vui để làm, giống như làm như thế thì cuộc sống mới có ý nghĩa vậy.
Nhưng anh ta sợ chết.
Cho dù có che giấu bằng khuôn mặt tươi cười, Đường Mạch vẫn có thể nhận ra, thanh niên mặt baby này cũng không muốn chết, anh ta muốn sống.
Ông già Noel đi xuống từ trên xe trượt tuyết to lớn, xuyên qua đám người đi đến trước cánh cửa khổng lồ.
Đây gần như là một pháo đài kẹo. Khung cửa có kết cấu giống cửa thành Hy Lạp cổ thời xưa, khắp vách tường được chạm trổ những bông tuyết lớn. Ông già Noel đưa tay vào túi quần sau mông móc móc gì đó, tựa hồ không tìm được đồ vật muốn tìm, ông ta vỗ đầu: "Aiya tìm sai chỗ rồi."
Tiếp theo mọi người thấy ông ta cho tay vào trong quần lục lọi, sờ soạng ở đũng quần hai cái liền lấy ra một cái chìa khóa ánh vàng chói lóa.
Một mùi hương vi diệu khó có thể phát hiện tỏa ra tràn ngập trong không khí.
Năm giác quan của các người chơi cao cấp đều được nâng lên, nhưng mùi hương này rất nhạt, phần lớn người cũng không để ý. Đường Mạch vốn cũng không để ý đến, nhưng Phó Văn Đoạt đột nhiên mặt không đổi sắc giơ tay che lấy miệng mũi của hắn. Đường Mạch hơi ngẩn ra, giây tiếp theo trong đầu hắn vang lên câu rống giận kia của Schrödinger -----
"Ta muốn đem ngươi làm thành cái bồn cầu thối của ông già Noel!!!"
Đường Mạch: "......"
Đường Mạch yên lặng vươn tay, tựa hồ cảm thấy lớp bảo hiểm này chưa đủ dày, hắn lại che thêm một tầng nữa trên tay Phó Văn Đoạt. Hắn nhận thấy động tác của Phó Văn Đoạt khựng lại trong chớp mắt, sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên sau tai hắn: "Dựa theo lẽ thường, cậu bây giờ nên che mũi hộ tôi."
Đường Mạch cong môi, không trả lời.
Ông già Noel dùng chìa khóa vàng mở ra cánh cửa lớn, két một tiếng, cánh cửa giống như đã bị phủ bụi nhiều năm, một ánh sáng chói mắt chiếu từ bên trong ra. Giây tiếp theo, giai điệu vui vẻ của 《 MERRY CHRISTMAS 》vang lên từ trong cửa hàng, ông già Noel cười lớn hô lên một câu "Merry Christmas! Hoan nghênh tiến vào cửa hàng kẹo kỳ thú của ông già Noel", mọi người cuối cùng cũng thấy rõ cửa hàng này.
Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một viên đá quý gắn đường cực to. Viên kim cương trông khá giống hồng ngọc treo cao trên không trung, nó nhẹ nhàng xoay tròn theo tiếng ca, phát ra ánh sáng chói mắt. Dưới viên đá quý là một suối phun sô-cô-la, có bể bơi cả lớn cả nhỏ, mùi vị ca cao nồng đậm bay vào trong mũi, khiến Đường Mạch khó chịu nhíu mày.
Ông già Noel cao hứng đi đến suối phun sô-cô-la, mang theo những người chơi đi sâu vào trong.
"Nơi này chính là Cửa hàng kẹo kỳ thú của ông già Noel, hàng năm đều có vô số đứa nhỏ muốn đến thăm, nhưng ta chỉ thích những đứa nhỏ ngoan ngoãn thật thà thôi, ở Vương quốc dưới lòng đất có nhiều đứa trẻ hư lắm." Ông già Noel cao tráng uy vũ cầm lấy một cái ống, đem nó nhúng vào suối phun sô-cô-la, quần quấn vài cái cho sô-cô-la không nhỏ giọt rồi đưa cho một người chơi đứng sau ông ta: "Đứa nhỏ ngoan, ngươi thích ăn sô-cô-la không."
Người chơi kia căng thẳng, cảnh giác nói: "Không thích."
Có thể sống đến bây giờ, tiến vào phó bản này, cũng không chỉ là nhân vật đơn giản. Phần lớn bọn họ đều biết ông già Noel khá đặc biệt trong đám quái vật của Hắc tháp, cũng biết ông ta rất mạnh. Nhỡ đâu hắn nói "Thích", ông già Noel đưa cái ống sô-cô-la này cho hắn, thì hắn nên ăn, hay là không ăn? Nếu ăn thì sẽ có kết quả gì, không ai biết.
Trong mắt ông già Noel ánh lên một tia u ám, ông ta vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, không thích ăn sô-cô-la thì cũng không thể miễn cưỡng. Trong đám trẻ các ngươi có ai thích ăn sô-cô-la không? Ăn nó là có thể đạt được sức mạnh rất lớn đó nha."
Giọng nói trong veo của Hắc tháp đúng lúc vang lên-----
"Ding dong! Ông già Noel chuẩn bị cho những đứa trẻ một lễ vật."
【 Đạo cụ: Sô-cô-la nổi loạn 】
【 Người sở hữu: Ông già Noel】
【 Phẩm chất: Hoàn mỹ 】
【 Cấp bậc: Cấp 1】
【 Lực công kích: Không có】
【 Công năng: Là Sô-cô-la thần kỳ, ăn vào có thể tăng cường sức mạnh của cơ thể.】
【 Hạn chế: Chỉ khi ăn vào ngay khi được mời lần đầu tiên thì mới có hiệu quả. 】
【 Ghi chú: Nghe nói ăn sô-cô-la có thể bị béo phì, nhưng mà ai có thể nghĩ đến, đây là một ống sô-cô-la đang đứng ở thời kỳ phản nghịch.】
Người chơi vừa nói mình không thích ăn sô-cô-la: "......"
Ông già Noel mời, các người chơi không nhất định sẽ ăn cái ống sô-cô-la này. Nhưng chính Hắc tháp đã xác định, tất cả mọi người đều yên tâm mạnh dạn cầm lấy một cái ống, nhúng vào suối phun cuốn lấy một chút sô-cô-la rồi bắt đầu ăn.
Người chơi kia mặt trắng bệch, mắt thấy mọi người đều ăn sô-cô-la, hắn nhịn không được vươn tay cũng muốn lấy một ống. Nhưng tay của người đó mới giơ ra một nửa, liền bị một kẻ khác bắt lấy. Hắn ngẩng đầu, ông già Noel với chòm râu bạc hiền lành nhìn hắn, mỉm cười nói: "Ông già Noel không muốn miễn cưỡng những đứa nhỏ."
"Ta......Ta thích ăn sô-cô-la."
Sắc mặt của ông già Noel đột nhiên biến đổi: "Vậy là ngươi vừa nói dối? Chẳng lẽ ngươi không phải một đứa nhỏ thật thà?"
Giai điệu 《 MERRY CHRISTMAS》 vẫn đang quanh quẩn trong phòng đột nhiên dừng lại, khi nhạc phát mọi người đều không chú ý, một khi dừng lại, đã thấy có cơn gió lãnh lẽo thổi vào từ ngoài cửa, không khí ngưng đọng lại, khí tràng vô cùng khủng bố đột nhiên áp xuống từ đỉnh đầu. Người chơi kia cũng không ngốc, hắn lập tức sửa lời: "Ta không thích ăn sô-cô-la, một chút cũng không thích!"
Ông già Noel lại thay đổi sắc mặt, cười ha ha nói: "Ngươi quả nhiên là đứa trẻ ngoan."
Hơn cả đạo cụ hay tăng cường thể chất, mạng sống mới là quan trọng nhất.
Ông già Noel đưa theo người chơi tiếp tục tiến về phía trước, vị người chơi kia lẩn xuống cuối, không dám đi sau ông già Noel nữa.
Tiếp đó cũng không xuất hiện thêm tình huống như ban nãy, ông già Noel tiến vào căn phòng tiếp theo, không mời bọn họ ăn thêm thứ gì. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đứng cuối, Bạch Nhược Dao giống như sợ bọn họ lại bắt mình tiếp, vẫn cười hì hì đứng giữa đám người, thỉnh thoảng nháy mắt với Đường Mạch.
"Hắn tên Bạch Nhược Dao, biệt danh Fox."
Giọng nữ êm dịu vang lên, Mộ Hồi Tuyết khoanh tay đứng phía sau, nhìn bộ dáng khùng điên kia của Bạch Nhược Dao, nhíu mày nhìn anh ta. Bạch Nhược Dao ban đầu đang nháy mắt rù quyến với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, đột nhiên bị Mộ Hồi Tuyết liếc mắt một cái, anh ta liền thu hồi ánh mắt.
Fox, hồ ly.
Theo một phương diện nào đó mà nói, Bạch Nhược Dao đúng là giống một con hồ ly, còn là một con hồ ly cợt nhả mất nết.
Mộ Hồi Tuyết: "Nhưng có nhiều người cũng không thích biệt danh này của hắn, cho nên sửa lại cho hắn, kêu Fly."
Đường Mạch: "Bay?"
Mộ Hồi Tuyết: "Nghĩa là ruồi bọ. Vo ve vo ve suốt ngày bên đầu người khác, muốn bóp chết thì lại rất tốn sức."
Đường Mạch gật gật đầu, ngầm thừa nhận.
Đúng là sai tên chứ không sai biệt danh. Cái tên đó đúng là tạo ra để dành riêng cho Bạch Nhược Dao.
Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nói: "......Hắn là Fox?"
Giọng nói của nam nhân vô cùng bình tĩnh, nhưng Đường Mạch nhận thấy một tia không thể tin nổi trong đó. Phó Văn Đoạt vậy mà có biết Bạch Nhược Dao, chẳng lẽ thân phận của Bạch Nhược Dao đúng như những gì bọn họ đoán lúc trước......Ngay cả Phó Văn Đoạt và Lạc Phong Thành cũng chưa có cách điều tra rõ tư liệu của anh ta, nhưng quốc gia lại có; anh ta ra vẻ quen biết Phó Văn Đoạt, nhưng Phó Văn Đoạt không quen anh ta; còn nói vài năm trước mới trở về từ nước ngoài, thân thủ lại tốt đến mức người bình thường không thể sánh bằng.
Mộ Hồi Tuyết cười nói: "Phó thiếu tá cũng từng nghe nói qua về hắn sao? Fly là một cái tên nổi tiếng trong giới bọn tôi, theo ý nghĩa mà nói, hắn còn nổi tiếng hơn tôi. Dù sao hắn cũng thật khiến người ta chán ghét."
Lúc này ông già Noel đã đưa mọi người tham quan xong căn phòng thứ hai, liền dẫn bọn họ đến căn phòng thứ ba.
Phó Văn Đoạt dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn Mộ Hồi Tuyết. Anh trầm mặc một lát, hỏi: "Deer?"
Mộ Hồi Tuyết lộ ra một nụ cười sảng khoái, gật gật đầu: "Guoan Group 6, mật danh Deer. Lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu, Phó thiếu tá, ngươi xuất sắc hơn dự kiến của ta nhiều."
Dừng một chút, cô ta quay đầu nhìn về phía Đường Mạch, "Nhưng hôm nay ngươi còn khiến ta kinh ngạc hơn, Đường Mạch. Khách lén qua sông mạnh nhất Trung Quốc là Phó Văn Đoạt, nhưng người chơi chính thức mạnh nhất Trung Quốc, hẳn là ngươi. Từ từ, Fly có phải người chơi chính thức không?"
Bạch Nhược Dao là người chơi chính thức, Đường Mạch nói: "Anh ta là người chơi chính thức."
Mộ Hồi Tuyết nhíu mày: "Vậy thì ta phải rút lại những lời vừa nói rồi. Trước khi địa cầu online, ta hoàn toàn không đánh lại Fly. Hiện tại, ở tình huống không thể sử dụng dị năng và đạo cụ, ta với hắn cũng chỉ 50/ 50. Luận về tố chất thân thể, chắc chỉ có Phó thiếu tá mới có thể đánh bại hắn."
Đường Mạch ngẩn ra, hắn không nghĩ tới năng lực của Bạch Nhược Dao lại được Mộ Hồi Tuyết đánh giá cao như vậy, nhưng hắn lập tức đã hiểu được.
"Phàm nhân chết cuối cùng", đó là dị năng của Bạch Nhược Dao.
Đó là một dị năng yếu đến mức đáng coi thường, nó có thể khiến Bạch Nhược Dao nhìn được tử khí trên người một ai đó. Không có lực công kích cụ thể, không có hiệu quả bất ngờ. Nhưng Bạch Nhược Dao có thể sống tốt đến bây giờ, thứ anh ta dựa vào không phải dị năng, cũng không phải đầu óc (đầu óc của anh ta sẽ chỉ khiến anh ta lâm vào khốn cảnh), mà là thực lực cá nhân cường đại của anh ta.
Nhưng Bạch Nhược Dao vậy mà có thể đánh thắng Mộ Hồi Tuyết?
"Anh ta mạnh như vậy sao?"
Mộ Hồi Tuyết nghiêm túc nói: "Đúng vậy, Fly rất mạnh. Nếu hắn không mạnh thì đã sớm chết ở nước ngoài rồi. Trong giới người muốn giết hắn có rất nhiều. Bọn ta trên danh nghĩa phụ thuộc vào một quốc gia, làm mất đi quốc gia chân chính mình thuộc về. Kỷ luật thì lỏng lẻo, chỉ biết nhau qua biệt danh, nếu không muốn lộ diện, có vài người đến tột cùng là dạng gì cũng không ai biết. Không có quy tắc hạn chế, không có điều kiện trừng phạt, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, giết đồng đội chỉ sợ cũng là một việc nhỏ."
"Ngươi tới Bắc Kinh, là để tìm hắn?"
Giọng nói của Mộ Hồi Tuyết khựng lại một chút, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Vấn đề này kỳ thật Đường Mạch cũng sớm muốn hỏi.
Thực lực của Bạch Nhược Dao rất mạnh, tính cách lại quái đản, cũng không "nổi danh" lắm, cái không nổi danh này chính là chỉ việc đến bây giờ anh ta vẫn chưa bị Hắc tháp chú ý, chưa bị Hắc tháp thông báo qua. Đây cũng là một trong những nguyên nhân để Đường Mạch nhận thấy được Bạch Nhược Dao rất sợ chết. Mộ Hồi Tuyết tại sao lại biết Bạch Nhược Dao ở Bắc Kinh?
Bạch Nhược Dao là người Trùng Khánh, Mộ Hồi Tuyết sao lại ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh tìm anh ta?
Tuy rằng trước mắt ba người đứng với nhau không khí khá tốt, nhưng chung quy Mộ Hồi Tuyết vẫn là hồi quy giả, vẫn là người đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian. Số người cô ta giết nhiều vô kể, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt chưa từng buông lỏng cảnh giác đối với cô ta. Hai người mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô ta, chỉ cần cô ta có động tác nào, hai người sẽ lập tức phản kích.
Mộ Hồi Tuyết sờ sờ cằm, cười lẩm bẩm: "Ta đến tìm hắn?"
Cô ta thở dài một tiếng: "Tìm ruồi bọ làm gì. Ta đến tìm Phó Văn Đoạt."
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đồng loạt sửng sốt.
Phó Văn Đoạt biết mình không hề quen Mộ Hồi Tuyết, hai người đều đã từng nghe qua tên của đối phương, nhưng khẳng định đây là lần đầu tiên gặp mặt. Đường Mạch lại nghĩ tới một việc khác. Hồi quy giả mạnh nhất cùng người chơi địa cầu mạnh nhất, chẳng lẽ Mộ Hồi Tuyết lần này đến là để......
"Ta tới tìm ngươi, giết ta đi."
Ngọn đèn đá quý chói mắt ánh xuống, cô gái mặc đồ đen buộc tóc đuôi ngựa nhếch miệng cười, lộ ra đôi răng nanh trắng tinh. Bộ dạng của cô ta không tính là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng rất ưa nhìn, thực lực cường đại ẩn giấu sâu trong cơ thể cao gầy, khiến ai cũng không biết người trước mắt là kẻ mạnh nhất địa cầu.
(Đoạn này chắc tác giả quên cụm "hồi quy giả")
Hai mắt Đường Mạch chậm rãi mở to, kinh ngạc nhìn Mộ Hồi Tuyết.
Phó Văn Đoạt nheo mắt lại hồi lâu, anh thấp giọng nói: "Ngươi rất muốn chết?"
Mộ Hồi Tuyết không trả lời, cô ta đi theo mọi người vào căn phòng thứ ba. Bỗng nhiên cô ta ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về phía ông già Noel. Mộ Hồi Tuyết giơ tay lên biểu thị tạm dừng câu chuyện này, nói nhanh: "Hai cánh cửa kia không thích hợp. Sau khi chúng ta vào cửa tổng cộng đi thăm ba căn phòng, ba căn phòng này thông nhau, được ngăn cách bởi một cánh cửa. Nhưng bây giờ ở căn phòng thứ ba lại có hai cánh cửa, phân biệt thành hai căn phòng. Trên vách tường có một đường kẻ ngăn giữa hai cánh cửa này, đem hai căn phòng kia tách ra......Phân biệt rõ ràng."
Rõ ràng từ nãy đã nói chuyện phiếm cùng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết thế mà vẫn chú ý đến chuyến thăm quan của ông già Noel.
Đường Mạch quét mắt nhìn căn phòng này, lại nhìn hai cánh cửa kia.
Mộ Hồi Tuyết: "Lựa chọn một căn phòng trong đó, tiến vào?"
Đường Mạch lo xa, vì để tránh hiềm nghĩ nên không đến gần Trần San San, hai người đồng thời nói ( Đường Mạch và Mộ Hồi Tuyết): "Trò chơi vẫn chưa bắt đầu, đây chỉ là một chuyến tham quan không có gì nguy hiểm. Trực giác nói cho ta biết, hai cánh cửa kia có lẽ là trò chơi mấu chốt, mà hiện tại ông già Noel muốn đưa chúng ta đến đó."
Vừa dứt lời, một tiếng cười to vang lên, ông già Noel đứng giữa hai cánh cửa, vừa cười vừa nói: "Đến lúc chọn một trong hai rồi. Đây là hai căn phòng, bọn nhỏ đáng yêu, các ngươi muốn tham quan căn phòng nào trước? Ông già Noel đều nghe thấy những gì các nguơi nói, đã thế thì bây giờ, tất cả mọi người cùng nhấc tay bầu phiếu đi!"
- -----------------------------------
Suối phun Sô-cô-la/ Tháp phun Sô-cô-la: