Dị Thế Lưu Đày

Chương 86: Nguyên Chiến tin tưởng Nghiêm Mặc vì lý do nghe rất khốn…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
1e8630c211522d9c83ae856f2470497f
“Có lẽ về sau sẽ xuất hiện tình yêu vượt chủng tộc, nhưng đó sẽ là trường hợp cực kỳ cá biệt.”
Sau khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thảo luận, liền với tuyên bố mọi người, điều thứ nhất trong chín quy tắc, hội đồng trưởng lão sẽ có phụ nữ, hơn nữa, về sau số nam nữ phải bằng nhau, nhiệm kỳ của một trưởng lão là năm năm, dài nhất không được vượt quá mười năm. Về sau sẽ có tổ chức quản lý khác, kết cấu thành viên và nhiệm kỳ sẽ giống như hội đồng trưởng lão.
Để bảo đảm điều này sẽ được thực thi, Nghiêm Mặc kêu Nguyên Chiến khắc thêm nội dung đó vào mặt sau tấm bia đá.
Nguyên Chiến như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với hắn.
Nghiêm Mặc cảm thấy thái độ của Nguyên Chiến có chút kỳ quái, nhưng không để trong lòng.
Mà sau ngày hôm ấy, trong bộ lạc đã có cái gì đó thay đổi rất rõ ràng.
Đầu tiên là tinh thần của người dân, nếu lúc trước người tộc A Ô sống vì tồn tại, có sao hay vậy, nước chảy bèo trôi, thì bây giờ bọn họ chủ động tham gia, thậm chí còn nỗ lực dùng tiếng Cửu Nguyên lắp bắp bày tỏ ý kiến và suy nghĩ của mình.
Tiếp theo, mọi người càng nhiệt tình học tiếng Cửu Nguyên hơn, ai nấy đều nỗ lực dùng tiếng Cửu Nguyên nói chuyện, bất luận già trẻ gái trai.
Lại lần nữa, mọi người bắt đầu thích hỏi ‘vì sao’.
“Ô Thần, vì sao tên của con là Ô Thần, Ô là màu đen, Thần là cái gì?”
“Diệp Tinh, vì sao 1+1=2? Cha và mẹ con ở bên nhau sinh ra ba đứa các con! Này không phải 1+1=5 à?”
“Ông Diệp, vì sao đại nhân lại bảo chúng ta thêm muối vào khi thuộc da?”
“Tát Vũ, vì sao một tháng lại có ba mươi ngày? Mà không phải hai mươi ngày hay năm mươi ngày?”
“Mãnh đại nhân, vì sao đàn ông bẩm sinh lại có nhiều cơ bắp, mà phụ nữ thì lại nhiều mỡ? Mỡ là cái gì? Cơ bắp là cái gì? Vì sao chỉ có phụ nữ mới sinh con? Vì sao đàn ông không thể sinh?”
“Tôi không hiểu, vì sao tư tế đại nhân không cho họ hàng gần trong bộ lạc kết hợp, chẳng phải thần cũng vậy ư? Vì sao chúng ta không được?”
Những vấn đề như vậy truyền vào tai Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc liền lợi dụng đám học trò của mình để giải thích khi giảng bài rồi cho chúng nó truyền ra: “Nhân loại không giống với thần, thân thể của thần không có khiếm khuyết, hơn nữa bọn họ kết hợp với nhau là phương thức để tạo ra các thần linh đời sau, điều đó hoàn toàn khác với nhân loại. Bản thân nhân loại và những sinh vật khác có chứa đủ loại khiếm khuyết, đây cũng là lý do vì sao khi thần và nhân loại hoặc những sinh vật khác kết hợp với nhau lại không thể tạo ra một vị thần mới, mà chỉ có một tỷ lệ nhất định có được năng lực của thần.”
Nghe Nghiêm Mặc nói như vậy, liền có người đặt vấn đề: “Vậy họ hàng gần kết hợp chẳng phải sẽ dễ sinh ra chiến sĩ thần huyết sao?”
Nghiêm Mặc cười, hắn biết sẽ có người hỏi như vậy: “Khi nhân loại hoặc những sinh vật khác kết hợp họ hàng gần, tuy huyết mạch thần huyết có thể sẽ đậm hơn một chút, nhưng những khiếm khuyết và dị tật cũng sẽ bị di truyền gấp bội, vì thế hậu đại mà họ hàng gần kết hợp với nhau sinh ra rất dễ xuất hiện những đứa trẻ đần độn, tàn tật bẩm sinh, hoặc hình dạng quái dị. Nếu một bộ lạc có đa số người là họ hàng gần kết hợp với nhau, vậy theo huyết thống càng ngày càng đậm, phần khiếm khuyết và dị tật đó sẽ càng ngày càng nặng. Muốn dùng phương pháp đó để tạo ra chiến sĩ thần huyết đời sau, chỉ khiến toàn bộ lạc bước lên con đường diệt vong mà thôi, bởi vì người lợi dụng phương pháp này, thường thì một trăm ngàn người mới có thể xuất hiện một chiến sĩ thần huyết.”
“Một trăm ngàn! Bộ lạc của chúng ta chỉ mới sáu mươi lăm người thôi.” Bọn nhỏ kinh hô, con số khổng lồ như vậy bọn nó đã hiểu được đôi chút.
Nghiêm Mặc lại nói: “Vì sao tộc A Ô càng ngày càng ít phụ nữ? Tuổi thọ của mọi người cũng không dài? Rất nhiều trẻ con sau khi sinh ra liền chết hoặc sống không lâu? Đây đều có liên quan đến việc họ hàng gần kết hợp. Hỏi lão tộc vu của mấy đứa một chút, xem có phải từng có người phụ nữ nào sinh ra trẻ con có hình dạng quái dị hay không? Sau đó thì bọn họ có vì sợ hãi những đứa trẻ ấy mà giết chết chúng nó không?”
Thật sự có người đi hỏi lão tộc vu, mà lão tộc vu cũng chứng thực suy đoán của Nghiêm Mặc.
Từ đó, mọi người không  còn rối rắm với việc họ hàng gần không được kết hợp nữa, thủ lĩnh đại nhân và tư tế đại nhân đã nói như thế, về sau dân cư trong bộ lạc sẽ nhiều hơn, phụ nữ không còn là vấn đề nữa!
“Phụ nữ chính là vấn đề!” Nghiêm Mặc đau đầu.
Nguyên Chiến khoanh chân ngồi dưới đất, xé một miếng thịt nướng ăn, nghe vậy liền nuốt miếng thịt, thuận miệng nói: “Cậu muốn giải quyết vấn đề số lượng phụ nữ như thế nào?”
“Anh nghĩ sao?” Nghiêm Mặc không chút ngại ngùng thừa nhận mình đánh chủ ý lên tộc người cá, nhưng khi phát hiện tộc Người Cá nơi đây không giống trong truyền thuyết ở thế giới cũ của hắn, người cá lên bờ còn có thể biến ra hai chân trong một khoảng thời gian ngắn, hắn liền đánh mất chủ ý muốn đưa nữ giới của tộc Người Cá vào bổ sung cho bộ lạc Cửu Nguyên.
Có lẽ về sau sẽ xuất hiện tình yêu vượt chủng tộc, nhưng đó sẽ là trường hợp cực kỳ cá biệt.
Ít nhất trước khi bộ lạc phát triển, các cô gái tộc Người Cá sẽ không coi trọng bọn họ.
Nguyên Chiến không lập tức trả lời.
Nhưng Nghiêm Mặc rất hiểu hắn, biết khoảng thời gian này trong lòng hắn nghĩ cái gì: “Anh muốn trở về?”
“Không phải trở về. Mà là mang bọn họ đến.” Nguyên Chiến sờ sờ cằm: “Bây giờ tôi đã là chiến sĩ cấp bốn, năng lực và thể năng đồng thời lên tới cấp bốn. Tôi nhớ rõ màu của hình xăm trên mặt tù trưởng, năng lực của ông ta cũng thức tỉnh, nhưng chỉ có cấp hai. Nếu đánh nhau, ông ta không phải đối thủ của tôi.”
Nghiêm Mặc chỉ ra vấn đề: “Đường xá, nguy hiểm, thời gian, còn có tuyến phòng thủ nơi này sau khi anh rời đi, chúng ta phải suy xét và an bài tốt hết thảy, anh mới có thể đi.”
“Tôi biết, tôi chưa nói đi liền bây giờ.” Hơn nữa nếu hắn đi, chắc chắn sẽ mang Mặc theo, hắn sẽ không bỏ Mặc một mình trong thời gian dài ở chỗ này.
“Trong khu rừng đó có còn nhân loại và bộ tộc nào cư trú không nhỉ?” Ý nghĩ của Nghiêm Mặc rất kỳ lạ, hắn nói: “Đã có người lùn, vậy không chừng còn có những người hoang dã khác.” Tuy có người lùn xuất hiện, nhưng bọn họ cũng quá lùn đi, vậy làm sao thông hôn?
Nguyên Chiến đặt miếng thịt còn mang máu trên tay lên lửa nướng: “Trước tiên chuẩn bị phòng thủ bộ lạc cho tốt, thu phục người lùn, đợi khi hiểu thêm tình huống về khu rừng đó rồi đi thăm dò sau.”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Nếu anh trở về bộ lạc Nguyên Tế mà không thể dẫn người sang, anh có thể suy xét đến việc dùng muối đổi một ít nô lệ.”
“Đúng vậy, chúng ta cần nô lệ. Đáng tiếc gần đây không phát hiện bộ lạc nhân loại nào.” Nguyên Chiến bày ra vẻ mặt thất vọng, với năng lực hiện tại của hắn, xâm chiếm một bộ tộc nguyên thủy tuyệt đối không thành vấn đề, nếu có bộ tộc nhân loại ở gần đây, thì bọn họ đã có đủ nô lệ để bổ sung nguồn lao động của bộ lạc rồi.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Chúng ta cần nhân thủ, không phải nô lệ.”
“Hửm?” Nguyên Chiến không hiểu lắm ý của Nghiêm Mặc.
“Tôi nói, cho dù chúng ta đổi nô lệ về, cũng không thể bắt bọn họ làm nô lệ. Bộ lạc Cửu Nguyên không cho phép xuất hiện chế độ chiếm hữu nô lệ.”
“Cái gì?” Nguyên Chiến kinh ngạc: “Cậu xem đám đàn bà đó như vật quý còn chưa tính, giờ thì ngay cả nô lệ cũng không cần? Vậy bộ lạc phát triển kiểu gì?”
“Không có nô lệ là không thể phát triển à? Chúng ta cần nhân thủ, chúng ta…” Nghiêm Mặc bỗng nhiên ngừng lời, nhìn Nguyên Chiến một hồi lâu không nói chuyện, thật lâu thật lâu sau mới nói tiếp: “Trong lòng anh kỳ thật căn bản không để tâm đến những quy tắc và chế độ mà tôi nói với anh đúng không? Anh căn bản không coi những nội dung trên tấm bia đá đó đáng nói, đúng không?”
“Tôi cảm thấy chúng cũng hơi tốt tốt.” Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc đoán ra được suy nghĩ của mình, cũng không giấu diếm nữa: “Tỷ như liệt kê rõ những hành vi gì của mọi người mới gọi là phạm tội, mà phạm tội thì phải chịu trừng phạt. Chuyện khen thưởng cũng tốt.”
“Vậy còn hội đồng trưởng lão và hội đồng phán quyết thì sao? Chế độ một vợ một chồng thì sao? Chế độ tư hữu hóa thì sao? Chế độ nuôi dưỡng và phụng dưỡng thì sao?”
Nguyên Chiến cười khẩy một tiếng: “Tôi chỉ biết hai việc. Thứ nhất, cậu phải mạnh; thứ hai, cậu phải khiến mọi người no bụng. Nếu không, dù cậu làm bất luận điều gì, cho dù những chế độ đó tốt với bọn họ, cũng không ai coi cậu ra gì!”
“Chế độ là cần thiết, thay vì sau này mới hoàn thiện, không bằng ngay từ đầu đã định ra quy tắc. Lần trước tôi đã giải thích với anh, những chế độ này ngoại trừ giúp chúng ta dễ quản lý dân cư bộ lạc, mà còn có thể giúp chúng ta thu hút nhiều người từ những bộ tộc khác. Anh có từng nghĩ đến chưa, bộ tộc khác, tỷ như bộ lạc Nguyên Tế, bọn họ xem phụ nữ như kẻ yếu, địa vị của phụ nữ trong bộ lạc cực kỳ thấp, nô lệ càng không cần phải nói. Nếu có một bộ lạc, bộ lạc ấy chẳng những giàu mạnh, mà còn có môi trường sống bình đẳng để bọn họ so sánh đối chiếu, phụ nữ nơi này không bị xem như công cụ sinh đẻ và tài sản trao đổi, nô lệ cũng vậy, người già và trẻ nhỏ không cần lo lắng sẽ có ngày bị ăn thịt hay vứt bỏ, tất cả mọi người đều được tự do, vậy những người thế yếu trong các bộ tộc đó có bị chúng ta hấp dẫn không, có muốn đến nơi này của chúng ta sinh sống không?”
“Tôi thừa nhận những gì cậu nói rất có đạo lý, nhưng đó là với tiền đề bộ lạc chúng ta đủ mạnh đủ giàu, trước khi chúng ta đạt tới trình độ đó, chuyện này không có bao nhiêu ý nghĩa.”
“Có ý nghĩa! Chờ khi chúng ta mạnh lên mới tạo ra những chế độ đó thì đã muộn, chúng ta cần khiến những quy tắc ấy ăn sâu bén rễ vào trong linh hồn mỗi một người dân của bộ lạc, để bọn họ biết cái gì là tốt, cái gì là xấu, bọn họ sẽ là người lan truyền mạnh mẽ nhất, bọn họ… Nguyên Chiến!”
Nguyên Chiến cắm đầu ăn thịt, phất phất tay, nhồm nhoàm nói không rõ chữ: “Tư tế đại nhân, cậu cứ nói, tôi nghe.”
“Mẹ kiếp!” Nghiêm Mặc cũng biết bắt Nguyên Chiến hiểu ý mình trong một khoảng thời gian ngắn rất khó, thế là hắn câm miệng, không nói nữa.
Nguyên Chiến không nghe thấy âm thanh, liền kỳ quái giương mắt nhìn Nghiêm Mặc, đột nhiên bảo: “Mặc, dù cậu muốn làm cái gì, định ra chế độ gì, tôi đều sẽ ủng hộ cậu, cho dù tôi không rõ ý cậu vì sao lại làm như thế.”
“Ha! Anh không sợ tôi chơi hư luôn cả bộ lạc à?”
“Không sợ, tôi tin cậu.”
“Cảm động ghê.” Nghiêm Mặc cười đầy vẻ châm chọc.
Nguyên Chiến nhả xương ra, ngồi xuống cạnh Nghiêm Mặc, cẩn thận ngồi cách hắn một nắm tay, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Tôi nói thật. Cậu là tư tế được Tổ Thần truyền thừa, nơi này của cậu…”
Nguyên Chiến chỉ chỉ đầu mình: “Suy nghĩ của cậu và người khác không giống nhau, tôi không dám nói mọi suy nghĩ của cậu đều là tốt, nhưng cậu làm sai sẽ bị Tổ Thần trừng phạt, vậy nếu cậu dám chơi hư một bộ lạc, Tổ Thần hẳn là sẽ trừng phạt cậu thật nặng đi?”
Nghiêm Mặc quả thực muốn vỗ tay cho lối tư duy suy đoán của Nguyên Chiến. Có điều tên này bởi vì thấy hắn làm sai rồi bị Tổ Thần trừng phạt, nên mới tin tưởng hắn đúng không?… Đồ khốn!
Nguyên Chiến thừa biết Nghiêm Mặc đang thầm mắng mình trong lòng, tuy hắn không rõ vì sao: “Cậu đã nói cần phải phân chia chức trách, vậy chức trách của tôi là giết chóc và uy hiếp, tôi sẽ chộp con mồi tới, lột da rút gân nó, và cậu sẽ là người xẻ thịt nó làm thành mỹ vị, sau đó chúng ta cùng nhau chia sẻ nó.”
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi: “Địa vị của phụ nữ trong bộ lạc phải giống như đàn ông, lý do thì sau này sẽ nói với anh.”
Nguyên Chiến gật đầu: “Được.”
“Bộ lạc không thể có nô lệ, đổi lấy hoặc dùng phương pháp khác để có được nô lệ hoặc tù binh chiến tranh, tôi sẽ có cách bắt bọn họ lao động.”
“Được.”
“Bất luận chế độ nào cũng sẽ có thành phần hủ bại, bởi vì con người có ham muốn và dục vọng, anh và tôi phải biết làm gương cho bọn họ noi theo. Nhưng anh không cần lo lắng việc anh sẽ không có ai hầu hạ, công việc không phân biệt cao thấp sang hèn, đây cũng là điều mà tôi muốn người dân bộ lạc nhớ kỹ, người hầu không phải nô lệ.”
“Hiểu rồi.”
“Trẻ nhỏ là đối tượng hy sinh cuối cùng, thậm chí còn sau cả anh và tôi.”
Nguyên Chiến nhíu mày: “Cậu là quan trọng nhất.”
“Không, trẻ nhỏ quan trọng nhất!”
“Được rồi, đám nhãi con đó và cậu quan trọng như nhau.” Nguyên Chiến cực kỳ miễn cưỡng nói, nhưng trong lòng hắn nghĩ thế nào lại là chuyện khác.
Hai nhà lãnh đạo tạm thời cùng chung quan điểm thúc đẩy phát triển và phương hướng quản lý bộ lạc.

Có hai tấm chắn thiên nhiên, tạm thời không có ngoại địch, bộ lạc Cửu Nguyên bắt đầu đẩy mạnh xây dựng bên trong, Nghiêm Mặc ở trong cái lều chật hẹp, u ám, đầy thứ mùi lại đủ rồi, hắn muốn có một ngôi nhà thật sự để ở!
Mùa xuân đến, băng tan, mọi người đều có thể giúp đỡ việc xây dựng.
Xây nhà, đây là cần thiết, ai nấy đều sớm ngóng trông.
Vu Thành dẫn đầu những người ủng hộ nói muốn xây nhà cho tư tế và thủ lĩnh đại nhân trước tiên, liền bị Nghiêm Mặc uyển chuyển cự tuyệt.
Chẳng có ai có kinh nghiệm xây nhà, hắn không muốn lấy mình ra làm kẻ thí nghiệm thử thành phẩm đầu tiên đâu.
Nhưng trong mắt người bộ lạc, tư tế đại nhân thật ‘chí công vô tư’, chuyện tốt như xây nhà lại nhường cho lão tộc vu đầu tiên.
Vu Thành không dám mặt dày nhận lợi ích lớn như vậy, cuối cùng thương lượng với mọi người xây sảnh nghị sự trước.
Một nơi có thể chứa trăm người đương nhiên khó xây hơn một ngôi nhà nhỏ nhiều, Nguyên Chiến tiếp nhận thử thách này.
Nhưng hắn không một mình gánh vác việc xây nhà, dù sao chỉ có một mình hắn là có thể khống chế đất đá, trừ phi hắn tình nguyện về sau làm thợ hồ xây nhà cho bộ lạc, bằng không hắn phải dạy kiến thức về xây dựng nhà cửa cho những người khác.
Kiến thức về việc xây dựng của Nguyên Chiến hoàn toàn dựa vào những bài học mà hắn rút ra từng chút một trong quá trình thử nghiệm và làm việc, phương diện này của hắn nhỉnh hơn tư tế đại nhân chỉ biết phụ trách cung cấp bản thảo hình vẽ nhà cửa một chút, tuy tư tế của của hắn đưa ra đủ loại yêu cầu và công năng đối với nhà cửa, nhưng thực tế thì phải làm như thế nào, tư tế đại nhân nói ra một đống thứ chung chung, còn lại đều phải dựa vào hắn tự thân mày mò ra từ thực tiễn.

“Ầm ầm ầm!” Sấm chớp đầu xuân giật từng trận, mưa to tầm tã.
Lạp Mông cầm một phiến đá ngẩng đầu nhìn không trung, tay đưa ra ngoài hứng nước mưa nói: “Tuyết đã tan hết rồi.”
Nghiêm Mặc vội vàng dùng chiếc áo tơi đơn giản trùm lên người, may là khi ra ngoài hắn đã thấy sắc trời chuyển nhanh, liền chuẩn bị đồ che mưa.
Hai tên hộ vệ cũng nhanh chóng trùm áo tơi.
Nói đến đây, muốn có loại áo tơi này phải cảm tạ tư tế đại nhân, sau khi vào xuân liền mưa mấy trận, lũ trẻ có không ít đứa mắc mưa sinh bệnh, sau khi bị tư tế đại nhân khiển trách, tư tế đại nhân liền bảo bọn học trò của ngài chế ra áo tơi.
Mặc áo tơi chẳng những có thể che mưa, mà còn có thể giữ ấm, vật liệu làm ra lại đơn giản, phương pháp chế tác cũng không khó, hiện tại trong bộ lạc hầu như ai cũng có một chiếc áo tơi.
Lạp Mông thấy Nghiêm Mặc biến thành người cỏ liền cười ha ha, bọn họ thích trời mưa, nước mưa sẽ mang đến hương bùn, cảm giác mưa xối vào người cũng rất thoải mái.
“Sẽ mưa to đấy.” Lạp Mông dựa theo kinh nghiệm mà đoán: “Mỗi khi tuyết tan hằng năm, đều sẽ có những trận mưa lớn, liên tiếp mưa rất nhiều ngày, thẳng đến khi tuyết hoàn toàn tan. Khoảng thời gian này các cậu tốt nhất đừng tới bờ hồ, nước hồ sẽ dâng lên, ngập đến rừng cây lận đó.”
“Mưa to, tuyết tan…” Nghiêm Mặc đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ mạnh đùi: “Hỏng rồi!”
Lạp Mông và hai tên hộ vệ cùng nhìn về phía hắn.
Nghiêm Mặc không giải thích cái gì hỏng rồi, chỉ dặn Lạp Mông: “Nhờ anh giúp tôi đưa phiến đá này cho Nặc Mã, bảo cô ấy không cần sốt ruột, đôi khi Tổ Thần truyền thừa tri thức cho tôi nhưng vì quá nhiều, tôi không nhớ hết. Máy dệt trên đá tôi chỉ dựa vào ký ức mơ hồ mà vẽ ra, cùng lắm chỉ có thể đưa ra chút gợi ý cho Nặc Mã, bảo cô đừng hoàn toàn dựa theo hình vẽ mà làm.”
“Ừm, cậu yên tâm, tôi sẽ nói rõ.”
“Tôi về trước, trong bộ lạc còn có chút chuyện.” Nghiêm Mặc bảo hai tên hộ vệ nâng mình lên. Mãnh lại làm cho hắn một chiếc ghế dựa nhẹ, tiện cho hai người nâng hắn đi.
Lạp Mông vẫy vẫy tay: “Chờ chân cậu tốt lên, hoan nghênh cậu lên đảo chơi. À, còn nữa, thủ lĩnh tụi tôi nói, việc thuê chiến sĩ tộc Người Cá trợ giúp thủ vệ cho bộ lạc Cửu Nguyên không thành vấn đề, nhưng cụ thể phải đổi bao nhiêu muối đỏ thì còn cần bàn lại.”
Đám người cá giảo hoạt! Không chất phác chút nào hết! Nghiêm Mặc cười: “Được, chờ tôi trở về thương lượng với thủ lĩnh của tôi đã. Các anh có thể phái ra nhiều nhất bao nhiêu chiến sĩ người cá?”
“Một trăm.”
Keo kiệt! có điều Nghiêm Mặc cũng biết Hải Sâm chịu phái một trăm chiến sĩ tộc Người Cá tới trợ giúp đã là rất thân thiện rồi, tuy rằng bọn họ yêu cầu dùng muối và các loại thịt để trao đổi. Có điều, rốt cuộc tộc Người Cá đuôi dài có bao nhiêu người? Căn cứ vào lần Hải Sâm tùy tiện là có thể phái ra tám trăm chiến sĩ tới xem, nếu bọn họ không phải toàn dân toàn binh, vậy dân cư tổng cộng ít nhất hẳn là không thấp hơn con số năm ngàn.
Mưa càng lúc càng lớn, Nghiêm Mặc không suy nghĩ về vụ người cá nữa, phất tay tạm biệt Lạp Mông, bảo hai hộ vệ nhanh chóng đưa hắn về bộ lạc, hắn quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng!
Tác giả có lời muốn nói: Về chế độ mà Nghiêm Mặc đưa ra, tui sẽ giải thích một chút ha ~
Đầu tiên, Nghiêm Mặc cũng không am hiểu chính trị và quản lý, làm một bác sĩ, dưới sự ước thúc của sách hướng dẫn, dưới sự kích thích của năng lực bản thân và dị năng của Nguyên Chiến, điều đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là làm thế nào để tốt cho mọi người và cả chính hắn, vì thế, áp dụng vào hiện thực, hắn cho rằng chế độ hắn đưa ra tương đối có lợi cho sự phát triển của bộ lạc.
Tiếp theo, chế độ không hoàn toàn hợp lý, không ai có thể nhìn thấu đáo một vấn đề ngay từ lần đầu tiên, cho nên, về sau, trong quá trình phát triển chắc chắn sẽ không ngừng chắp vá chỉnh sửa, đây là điều không thể tránh khỏi ~
Thứ ba, người nguyên thủy không khác chúng ta nhiều lắm, tựa như các loại chế độ mà chúng ta được học từ tiểu học, mãi về sau sẽ cảm thấy đó là đương nhiên. Nghiêm Mặc dạy trước, khiến quan niệm của mọi người ăn sâu bén rễ, như vậy về sau muốn quản lý sẽ dễ dàng hơn, mà những người đã được học tập chế độ đó sẽ lưu truyền cho thế hệ sau.
Chế độ chiếm hữu nô lệ và tư tưởng phong kiến không hợp lý, bởi vì nhiều thế hệ bị tẩy não, nô lệ sẽ cảm thấy việc mình bị áp bức làm nô lệ là đương nhiên, và rất nhiều tư tưởng phong kiến cố định từ lâu trong lòng mọi người cũng vậy.
Nghiêm Mặc chẳng qua chỉ là đang giảng giải tư tưởng trước mà thôi ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.