Dị Thế Lưu Đày

Chương 85: Mẫu hệ và phụ hệ đối chiến!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
f87f8a93c1351fb9c1dcf3bf947abeca
“Chúng ta đều là kẻ mạnh! Mạnh cả linh hồn lẫn thể xác!”
Người phụ nữ kia đang cười lạnh.
Người này cho hắn một ấn tượng rất sâu, những người phụ nữ khác của tộc A Ô khi nhìn thấy hắn đều lộ ra vẻ kính sợ, cảm kích hoặc yêu mến, nhưng chỉ có người này mỗi lần nhìn thấy hắn đều mang vẻ mặt vô cảm, lần trước bắt mạch cho cô ta, chẩn đoán cô ta bị nhiễm ký sinh trùng, kê thuốc cho cô xong cô cũng chẳng nói cảm ơn hay gì.
Sau đó cô ta không đến tìm hắn nữa, hắn cũng không biết lũ ký sinh trùng trong bụng cô ra sao rồi.
Ngoại trừ cô, người tộc A Ô cũng hoặc nhiều hoặc ít bị nhiễm ký sinh trùng, đặc biệt là trẻ nhỏ, chuyện này có liên quan rất lớn đến thói quen ăn uống và sinh hoạt của bọn họ.
Nghiêm Mặc cũng không cần cô phải cảm ơn, nhưng thái độ của cô làm hắn không thoải mái, vẻ mặt lạnh băng không cảm xúc, đôi khi còn mang theo nét châm chọc nữa.
Kể ra cô ta đúng là người lớn tuổi nhất trong số phụ nữ ở đây, Nghiêm Mặc biết, thật ra cô ta cùng lắm chỉ mới hơn ba mươi mà thôi.
Hơn ba mươi… đây là cái tuổi gần đất xa trời ở xã hội nguyên thuỷ.
Nhưng người này lại không giống với những phụ nữ khác của tộc A Ô, cô tự chải chuốt cho mình rất chỉn chu, mái tóc dài được cô dùng một sợi dây thừng cột lại sau đầu, hai bên còn cố ý để lại hai lọn tóc rũ xuống, khuôn mặt bao giờ cũng được rửa ráy sạch sẽ, áo da thú cũng vậy.
Vóc dáng cô rất cao, ước chừng 1m75, dù đường cong cơ thể đã được giấu dưới áo da thú, nhưng đôi chân thon dài thẳng tắp vẫn khiến người ta phải chú ý.
Tuy lớn tuổi, nhưng đàn ông thích cô, muốn sống cùng cô vẫn có không ít, mà người nọ lại không chịu ai, dường như cô không có bạn tình cố định, thậm chí ngay cả con cái cũng tự thân nuôi nấng, có điều những người đàn ông từng phát sinh quan hệ với cô lẫn bộ lạc đều giúp cô nuôi con.
“Sa Lang, chị thì có ý định gì?” Người phụ nữ này còn tự lấy cho mình một cái tên rất nam tính.
Vốn dĩ cô chọn tên ‘Sát Lang’, nhưng khi hắn nghe đó là tên của một người phụ nữ thì trực tiếp đổi lại cho cô thành ‘Sa Lang’, thế là cô chạy tới tìm hắn, nói rằng mình muốn gọi là ‘Sát Lang’, không muốn ‘Sa Lang’.
Nghiêm Mặc khuyên: ‘Sát’ không phải là họ tốt, sau này đặt tên cho con cái cũng sẽ có ảnh hưởng.
Không biết có phải vì suy xét đến con mình hay không, cuối cùng cô vẫn miễn cưỡng chấp nhận đổi ‘Sát’ thành ‘Sa’, nhưng ‘Lang’ thì hắn có khuyên thế nào cũng không chịu đổi.
Vì thế, trong bộ lạc có một người phụ nữ tên là Sa Lang.
Sa Lang nâng mắt lên, giọng nói hơi khàn, lãnh đạm trả lời: “Tư tế đại nhân quyết định hết thảy.”
Hửm? Nói thế lại nghe chẳng giống như để hắn quyết định hết thảy, mà như có ý: ‘Hừ, chẳng phải cậu tự quyết định cho người khác nãy giờ sao?’
Nghe vào tai đầy vẻ châm chọc và oán giận.
Nghiêm Mặc nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn tự hỏi, rốt cuộc hắn đắc tội người này khi nào, hay cách làm của hắn khiến vài người tộc A Ô cảm thấy phản cảm ở một mức độ nào đó?
Quả nhiên, không ai có thể giành được sự yêu mến của tất cả mọi người, ngay cả khi người đó có trả giá nhiều hơn nữa.
Nhưng hắn không thể chỉ vì vậy mà trách mắng Sa Lang, ngược lại, hắn phải tìm ra nguyên do.
“Chị thật sự muốn tôi giúp chị quyết định à? Nếu chị thật sự muốn như vậy, thế thì tôi quyết định.” Nghiêm Mặc bày ra nụ cười ôn hoà hiền hậu đầy tính thương hiệu của mình, hắn không muốn tranh luận với người này rằng hắn có khống chế được tộc A Ô hoàn toàn hay không, bởi vì sự thật chính là như vậy rồi.
Sa Lang hít sâu một hơi, cô muốn nói gì đó, nhưng không biết làm sao để biểu đạt chính xác ý của mình, cô đột nhiên đẩy người bên cạnh ra, đi vòng qua bàn gỗ, bước đến bên người Nghiêm Mặc.
Hành vi của cô làm hai vị hộ vệ cảnh giác, trong đó có một người trực tiếp vươn tay đẩy cô ra.
Nghiêm Mặc giơ tay ngăn lại, nhìn về phía người nọ.
Sa Lang chỉ vào trán mình, giọng nói cứng nhắc: “Chạm vào đi, nghe tôi nói.”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Không cần, chị cứ nói, tôi vẫn sẽ hiểu ý chị, không cần phải nói tiếng Cửu Nguyên.”
Nhưng người nọ cũng không biết tiếng tộc A Ô nhiều, không, có lẽ phải nói là bản thân tiếng tộc A Ô đã không phong phú, một câu thoại thường xuyên xuất hiện điệp từ, cái này khiến câu nói của cô có vẻ thật gượng gạo và cứng nhắc.
Sa Lang không đòi Nghiêm Mặc phải chạm vào trán mình, cô lui về sau hai bước, trở lại trước đám người, dùng tiếng Cửu Nguyên lẫn tiếng tộc A Ô nói: “Vì sao, phụ nữ phải ở cùng đàn ông?”
Nói vậy Sa Lang cảm thấy phải là đàn ông đi theo ở với phụ nữ mới đúng ư?
Nghiêm Mặc cũng phát hiện, người tộc A Ô đang mắc kẹt giữa chế độ mẫu hệ và phụ hệ, một bộ lạc nho nhỏ có nhà lấy cha làm chủ, cũng có nhà lấy mẹ làm chủ, mà phần lớn nhà lấy mẹ làm chủ đều là những gia đình một vợ nhiều chồng.
Nghiêm Mặc nhịp nhịp tay trên đầu gối, hắn nên trả lời thế nào đây? Nói rằng hắn chỉ làm việc dựa theo quán tính và lối suy nghĩ quen thuộc của chế độ phụ hệ ở xã hội cũ ư? Nói rằng chế độ mẫu hệ không thích hợp cho sự phát triển của thế giới ư? Nói rằng đàn ông có nhiều cơ bắp hơn nên chế độ phụ hệ và việc chiếm địa vị thống trị là tất nhiên ư?
Vấn đề của Sa Lang và các loại phiền toái phát sinh hôm nay làm Nghiêm Mặc phải cảnh giác, điểm xuất phát của hắn có lẽ rất tốt, nhưng nếu thay đổi quá lớn, thúc đẩy quá nhanh, rất có thể sẽ khiến người bản xứ ở thời đại này không tiếp thu được.
Còn việc hắn tự sắp xếp cho giới nữ ở đây, có lẽ sâu trong lòng hắn vẫn xem nhẹ những người phụ nữ đó, coi các cô như kẻ yếu, lại quên mất việc có lẽ giá trị vũ lực của các cô không cao, nhưng tư tưởng và thiên tính lại không bị ‘nữ đức’ trong xã hội phong kiến đầu độc, cũng không có tâm lí tự hạ thấp bản thân với đàn ông, mà ngược lại, bởi vì con cái đi theo mẹ nên quyền của người mẹ ảnh hưởng rất nhiều đến con cái, đa số phụ nữ ở đây có thái độ và tính cách kiên cường hơn cả đàn ông.
Cách làm của hắn sai rồi.
Tuy hắn chú ý đến việc không để chế độ nam quyền lấn áp, nhưng dù là quyết định của hội đồng phán quyết, hay chế độ một vợ một chồng, kỳ thật cũng là một biến tướng trong việc đề cao địa vị nam giới, đẩy nữ giới xuống vị trí phụ tá và phụ thuộc.
Tuy ý hắn muốn cũng không phải như thế. Huống chi ai nói chế độ phụ hệ là phương hướng để xã hội phát triển tốt? Điều ấy có thể tham khảo trong lịch sử thế giới cũ, đó hoàn toàn không phải tuyệt đối.
Có lẽ hắn phải lên kế hoạch để chế độ mẫu hệ và phụ hệ cân bằng nhau, cùng nhau phát triển.
Mục đích khi hắn tới thế giới này không phải là xưng vương xưng bá, bản thân hắn cũng không phải người theo chủ nghĩa nam quyền, bằng không quy tắc mà hắn đặt ra đã không phải là chín quy tắc kia, hắn chỉ muốn giảm chút điểm cặn bã và tạo một môi trường sống tốt đẹp cho con trai hắn sau này mà thôi.
Một khi đã vậy, đề cao địa vị nữ giới có làm giảm giá trị cặn bã không? Giảm nhiều hay ít? Việc để chế độ mẫu hệ và phụ hệ cần bằng và hỗ trợ lẫn nhau trong xã hội có tốt cho con hắn mai sau? Cơ mà hắn không biết tương lai khi con hắn tới thế giới này là trai hay gái nữa, nếu là con gái, địa vị của nữ giới mà không cao, vậy chẳng phải Đô Đô sẽ chịu thiệt lớn à?
Hơn nữa, làm như vậy có vẻ cũng hay ho đấy!
Nghiêm Mặc đột nhiên hưng phấn, giống như làm thí nghiệm vậy, hơn nữa đối tượng thí nghiệm không chỉ có một người, mà là cả một bộ lạc, cả một quốc gia, thậm chí… là cả thế giới!
“Ha…” Nghiêm Mặc nhẹ nhàng thở ra, nụ cười mỉm mang theo vẻ thiệt tình nhìn về phía Sa Lang: “Cảm ơn, chị giúp tôi sáng suốt ra rồi, tôi đã biết mình sai ở đâu. Chị, rất tốt!”
Sắc mặt Sa Lang đột nhiên biến đổi, gương mặt vốn dĩ lạnh băng đầy vẻ châm chọc đột nhiên đỏ bừng, cô hoàn toàn không nghĩ tới tư tế đại nhân lại nói cảm ơn mình, thậm chí khi tư tế đại nhân cự tuyệt việc chạm vào trán cô, cô đã có một dự đoán đáng sợ rằng mình sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc.
Nhưng vì sao tư tế đại nhân lại cảm ơn cô? Cô đã nói gì nhiều sao? Chẳng phải chỉ đưa ra một vấn đề thôi ư?
Sa Lang hoang mang, người tộc A Ô đứng ở đây cũng hoang mang, không ai biết vì sao tư tế đại nhân lại đột nhiên cảm ơn Sa Lang, bọn họ còn cho rằng tư tế đại nhân sẽ trừng phạt cô vì tội bất kính.
Đóa Phỉ trốn sau đám người quan sát tình huống, lúc Sa Lang đứng ra làm cô ta mừng thầm trong lòng, cái bộ lạc này không phải ai cũng nghe theo tên tư tế kia.
“Nói cho tôi biết, chị còn vấn đề gì nữa, để tôi giải thích một lượt luôn.” Nghiêm Mặc ôn hòa nói.
Sa Lang yên lặng nhìn cậu tư tế thiếu niên tóc bạc đang ngồi đó với dung nhan tang thương, bỗng nhiên cô cảm thấy thật hổ thẹn, tư tế đại nhân kỳ thật vẫn luôn giúp bọn họ, thậm chí không tiếc trả giá sinh mệnh của mình mà chúc phúc cho bọn họ, nhưng cô chỉ vì đối phương là người ngoài, mà xa lánh và ôm tâm lý bài xích. Có lẽ cô sai rồi.
Hổ thẹn thì hổ thẹn, nhưng chuyện nên hỏi rõ vẫn phải hỏi, Sa Lang siết chặt nắm tay, đưa ra vấn đề thứ hai: “Phụ nữ cũng có thể săn thú, Mãnh đại nhân dạy đàn ông, không dạy phụ nữ, phụ nữ nghe theo lời ngài, xe chỉ, nấu ăn, chăm con, vì sao?”
Vấn đề thứ ba: “Con cái, là phụ nữ sinh, lại mang họ cha, vì sao?”
Đóa Phỉ bĩu môi, mấy vấn đề mà Sa Lang đặt ra thật buồn cười, đàn bà không theo họ cha thì theo họ ai? Đàn bà không nấu ăn may vá, chẳng lẽ còn muốn làm đàn ông à?
Ba vấn đề mà Sa Lang liên tiếp đưa ra rất hùng hổ doạ người, làm người tộc A Ô rối loạn một phen.
Lão tộc vu quát khẽ với Sa Lang, bảo cô im đi.
Sa Lang không khách khí với lão tộc vu như với Nghiêm Mặc, nghe lão tộc vu nói liền liếc mắt một cái, mắng: “Ông già cướp con người khác, ông câm miệng!”
Lão tộc vu giận đến mức thân thể run lên. Từ khi mọi người bắt đầu đi theo tư tế học ngôn ngữ mới, những từ ngữ mà bình thường mọi người có thể sử dụng cũng rất nhiều, đặc biệt là học cách mắng chửi người khác rất nhanh. Tư tế thì không chửi, nhưng thủ lĩnh đại nhân và Mãnh lại thường xuyên chửi bới chẳng có chút kiêng dè gì.
Thái độ của Sa Lang đối với lão tộc vu không làm Nghiêm Mặc cảm thấy kỳ quái. Sa Lang để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, hắn đã từng hỏi thăm một ít chuyện về cô. Nghe nói Sa Lang là người sinh con nhiều nhất trong tộc A Ô, thời gian sống cũng lâu nhất trong số phụ nữ bọn họ, nhưng phần lớn con của cô đều bị lão tộc vu bắt đi hiến tế cho trời đất hoặc Cửu Phong, còn có đứa bị… bắt ăn thịt, cho nên dù lão tộc vu được người tộc A Ô tôn kính nhưng cũng không dám cậy già lên mặt với cô, bị cô mắng, lão cũng không trách cứ gì.
Điểm đó cho thấy địa vị của phụ nữ trong tộc A Ô quả thật cao hơn đàn ông một chút, có thể xếp theo thứ tự: Tộc trưởng, tộc vu, phụ nữ, đàn ông, trẻ con, người già.
Trước mắt, Sa Lang chỉ có một đứa con, thằng bé lúc đi học tuy không thông minh lắm, nhưng là đứa rất lớn gan, còn đặc biệt hiếu chiến, mới năm sáu tuổi mà đã dám đánh lộn với mấy thằng nhóc hơn tuổi nó.
Nghiêm Mặc hiểu tâm tình của cô, nếu Đô Đô bị đem đi hiến tế, chắc hắn sẽ mang kẻ dám cướp con hắn ra giải phẫu sống hết lần này tới lần khác suốt một trăm năm!
Cho nên hắn không ngăn cản hay trách cứ việc cô bất kính với lão tộc vu, thấy vẻ mặt cô có xu hướng sắp sửa bật co với lão tộc vu, hắn mới kéo lại sự chú ý của cô.
“Chỉ ba vấn đề này thôi sao?”
Sa Lang cũng quay trở lại chuyện chính: “Vâng, đại nhân.”
Nghiêm Mặc cười, hiếm lạ ghê, gọi hắn đại nhân rồi đó.
“Vậy, tôi sẽ giải thích cho chị vấn đề thứ nhất. Đầu tiên, việc con cái theo họ ai, tôi nghĩ chị và một số người hiểu lầm, quy tắc của bộ lạc ban ra không có bất luận một điều nào yêu cầu con cái phải theo họ cha. Tỷ như Tát Vũ không phải theo họ mẹ nó là Tát Vân sao?”
Tát Vân đáp lại: “Kỳ thật là tôi theo họ con tôi.”
Mọi người cười ha ha, bầu không khí cũng nhẹ hơn không ít.
“Đại nhân, vậy, để con cái theo họ mẹ!” Sa Lang lập tức nói.
Chà, đây là một người phụ nữ thông minh, Nghiêm Mặc cười. Có lẽ cô không rõ việc để con cái theo họ cha sẽ gây ra kết quả và ảnh hưởng lâu dài gì, nhưng sự nhạy bén của cô đủ để cô phát hiện thứ gì mới có lợi cho phụ nữ.
Yêu cầu ban ra quy tắc này sao?
Nhưng một khi con cái theo họ mẹ, vậy về sau có phải đàn ông bị buộc áp dụng hình thức ‘ở rể’ hết hay không? Quyền kế thừa gia tộc có phải cũng chỉ giành cho phụ nữ luôn hay không?
Không tôn nam quyền, vậy phải tôn nữ quyền sao?
Ở phía xa, Nguyên Chiến và vài tên dũng sĩ bước nhanh đến, có việc gì vậy? Nghe tin nên tới tìm hả? Nghiêm Mặc xua xua tay với Nguyên Chiến đang mang vẻ mặt lạnh như băng, ý bảo hắn nơi này không có việc gì hết.
Nguyên Chiến không dừng chân, mà còn đi nhanh hơn.
Có người thấy Nguyên Chiến, rất nhanh sau đó người A Ô lục tục hành lễ với Nguyên Chiến, đồng thời nhường đường cho hắn.
Nghiêm Mặc có chút ghen tỵ, những người này có vẻ sợ Nguyên Chiến mà không sợ hắn. Chẳng lẽ hắn nên kiêu ngạo hơn một chút, lạnh lùng hơn một chút?
Được rồi, để giảm điểm cặn bã, hắn có muốn thế cũng là một nan đề.
Nguyên Chiến đi đến bên người Nghiêm Mặc, chú ý không chạm vào hắn, mà giống như làm chỗ dựa cho hắn, yên lặng đứng bên cạnh.
Khi Nguyên Chiến xuất hiện, quả thật mọi người trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, ngay cả sắc mặt Sa Lang cũng có chút trắng bệch. Tư tế đại nhân sẽ không giết cô, nhưng còn thủ lĩnh đại nhân thì sao?
Nghiêm Mặc không đuổi Nguyên Chiến đi, những gì hắn nói để đối phương nghe cũng tốt.
“Theo họ mẹ cũng được, theo họ cha cũng được, đều có thể. Điều Tổ Thần muốn chúng ta nhớ kỹ là, chúng ta là con dân của bộ lạc Cửu Nguyên, Cửu Nguyên mới là dòng họ chính của chúng ta. Tỷ như tôi, Nghiêm Mặc Cửu Nguyên, mà cô thì là Sa Lang Cửu Nguyên.” Nghiêm Mặc nhân cơ hội khiến mọi người tăng thêm lòng trung thành đối với bộ lạc, kéo họ ra khỏi vòng tròn nhỏ hẹp gia đình và bộ lạc, bắt đầu đưa ra khái niệm ‘quốc gia’ cho bọn họ.
“Mọi người muốn để con mình theo họ ai, vợ chồng tự thương lượng với nhau là được, nếu con cái nhiều, tôi nghĩ đây càng không phải vấn đề, bộ lạc sẽ không cứng nhắc áp dụng khư khư một quy định. Điều này mọi người có thể chấp nhận không?” Còn về phần quyền kế thừa gì gì đó, chờ chừng nào tài sản cá nhân tích trữ của con dân trong bộ lạc nhiều lên, sẽ dùng ví dụ thực tế để chậm rãi giải thích và dạy cho bọn họ.
Sa Lang và những người khác nhìn nhau, một người gật đầu, mọi người cùng gật đầu.
Nghiêm Mặc giơ lên hai ngón tay: “Nói tới vấn đề thứ hai, vì sao tôi không cho chiến sĩ Mãnh dạy phụ nữ đi săn, chỉ cho phụ nữ xe chỉ dệt vải, nấu ăn và chăm con? Sa Lang, có phải chị nghĩ quyết định này của bộ lạc là không công bằng, làm chị cảm thấy địa vị nam nữ bất bình đẳng?”
Sa Lang bắt được từ mấu chốt: “Bình đẳng? Địa vị?”
“Đứng, bình đẳng và địa vị.” Nghiêm Mặc kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, đồng thời cũng là giải thích cho những người khác nghe.
“Bình đẳng, giống như chị yêu cầu, đàn ông làm chuyện gì, phụ nữ cũng có thể làm chuyện đó, và ngược lại. Nhưng mà, chị có từng nghĩ tới hay chưa? Đại Trạch có thể một lần vác một tảng đá hơn trăm ký, phụ nữ thì sao? Tôi bảo bọn Đại Trạch dời tảng đá đó đi, phụ nữ có làm được không?”
Rất nhiều người nữ trong tộc A Ô lắc đầu.
“Cũng giống vậy, phụ nữ mang thai sinh con, cả bộ lạc sẽ chăm sóc cho cô, trong lúc mang thai và sau khi sinh nở sẽ không cần làm việc nặng, vậy nếu là bình đẳng, có phải lúc ấy phụ nữ cũng nên đi ra ngoài còng lưng làm việc không?”
Sa Lang mấp máy môi, sau đó bất bình nói: “Đàn ông không thể sinh, cái này không…”
“Không công bằng đúng không? Cho nên bình đẳng có đôi khi không có nghĩa là công bằng.” Nghiêm Mặc lại bớt thời giờ giải thích cho mọi người những lời này có nghĩa là gì.
Sắc mặt Đóa Phỉ hơi thay đổi, vì sao những gì tên tư tế kia nói không giống với những gì cô ta được giáo dục từ nhỏ? Cha cô ta, tư tế, người dạy dỗ cô ta, ai cũng chỉ biết nói với cô ta rằng, con gái, công chúa thì phải ‘làm cái gì’, mà không nói cho cô ta biết ‘vì cái gì’.
Nghiêm Mặc quan sát vẻ mặt của mọi người, nói tiếp: “Sa Lang, tôi hiểu suy nghĩ cũng như bức xúc của chị, nhưng chuyện tôi sắp xếp cho mọi người là dựa theo những sở trường đặc biệt của bọn họ, không phải bởi vì chị là nữ thì nhất định phải đi làm những chuyện đó. Sa Lang, chị rất mạnh, nếu được huấn luyện chị sẽ trở thành một chiến sĩ giỏi, nhưng không phải mọi phụ nữ đều giống như chị. Tôi bắt phụ nữ đi theo đàn ông huấn luyện và săn thú, đó mới là không công bằng với phái nữ.”
Nghiêm Mặc nói tới đây thì hơi dừng lại một lúc: “Có điều chị cũng đã nhắc nhở tôi, con dân của bộ lạc Cửu Nguyên phải khác với những bộ lạc khác, phụ nữ con gái của bộ lạc chúng ta cũng là kẻ mạnh, dù không thể trở thành chiến sĩ, thì cũng phải có năng lực tự bảo vệ bản thân. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ cho Ô Thần dạy mọi người rèn luyện thân thể và làm thế nào để tự vệ, hy vọng bộ lạc có thể xuất hiện vài nữ chiến sĩ.”
Vẻ mặt của những cô gái trong tộc A Ô lập tức tươi hẳn lên, tư tế đại nhân nói, các cô không giống những người phụ nữ của các bộ tộc khác, các cô cũng là kẻ mạnh!
Sa Lang kích động siết chặt nắm tay, cô sai rồi, tư tế đại nhân không giống lão tộc vu, hoàn toàn không giống!
Đóa Phỉ cúi đầu, phụ nữ cũng là kẻ mạnh sao? Vậy vì sao cha cô luôn muốn có một người con trai?
Nghiêm Mặc giơ ba ngón tay lên: “Vấn đề thứ ba, vì sao phụ nữ phải ở chung với đàn ông? Điều này tôi nghĩ mọi người cũng có chút hiểu lầm, quy tắc không bắt ép phụ nữ nhất định phải ở cùng với đàn ông, giống như việc con cái của bọn họ muốn ở với ai vậy, tùy vào mỗi người, ai ở cùng ai đều như nhau.”
Sa Lang nghĩ nghĩ, do dự nói ra bốn chữ: “Quy tắc, không tốt.”
Nghiêm Mặc ôn hòa hỏi: “Không tốt chỗ nào?”
“Phụ nữ ít, một người đàn ông, không đủ, ăn không đủ no.” Những lời này Sa Lang vừa nói ra, rất nhiều người đều xuất hiện vẻ mặt đồng ý, nhưng bọn họ không dám lớn tiếng nói ra giống Sa Lang.
Nguyên Chiến cũng nhìn Nghiêm Mặc một cái, kỳ thật hắn cũng có vấn đề tương tự, đến bây giờ hắn vẫn còn rất mơ hồ đối với những khái niệm và chế độ mà Mặc đề ra, cũng không hiểu rõ ý nghĩa và chỗ tốt của nó, tuy rằng Mặc đã giải thích với hắn.
Nghiêm Mặc hiểu ý Sa Lang: “Ý chị là về sau bộ lạc mở ra chế độ tư hữu, lấy gia đình làm đơn vị, nếu một nhà chỉ có một người đàn ông, sẽ không dễ nuôi cả nhà, nhưng nếu đàn ông trong nhà nhiều hơn vài người, vậy gia đình đó sẽ sống khá giả hơn, đúng không?”
Sa Lang ra sức gật đầu.
Nghiêm Mặc quét mắt nhìn về phía những người khác, hiển nhiên tất cả mọi người đều ôm suy nghĩ như Sa Lang, mà đây cũng là nguyên nhân thật sự khiến đa số phụ nữ nguyện ý sống một vợ nhiều chồng.
Có lẽ tư duy của người nguyên thủy rất đơn giản, nhưng không phải là ngu ngốc. Sau khi hiểu quy tắc, xuất phát từ yêu cầu để sinh tồn, bọn họ sẽ phát hiện ra những chỗ bất lợi trong quy tắc đối với bọn họ.
“Trước kia tôi cũng có suy nghĩ giống mọi người.” Đầu tiên, Nghiêm Mặc tán thành suy nghĩ của bọn họ, sau đó nói: “Nhưng Tổ Thần nói cho tôi biết, suy nghĩ đó là sai.”
Người tộc A Ô đều nhìn hắn, vì sao Tổ Thần lại nói như vậy là sai? Chẳng lẽ Tổ Thần không muốn cho mọi người ăn no mặc ấm sao?
Nghiêm Mặc dùng câu từ đơn giản nhất, dễ hiểu nhất để giải thích: “Một người phụ nữ có thể sống cùng với nhiều nhất là bao nhiêu người đàn ông? Năm người, hay sáu người? Năm sáu người đàn ông trưởng thành có thể cùng nhau ra ngoài săn thú, nhưng nếu bọn họ gặp phải một đàn thú thì sao, gặp phải những mãnh thú hung dữ thì làm sao đây?”
“Thì cùng những người khác…” Diệp Tinh theo bản năng nói tiếp lời.
Nghiêm Mặc cười gật đầu: “Đúng vậy, để an toàn, để có nhiều thức ăn hơn, mọi người phải kết giao với nhau, vì thế bộ lạc xuất hiện. Một vợ nhiều chồng cũng được, một chồng nhiều vợ cũng được, đều là vì hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, để tìm kiếm cơ hội sinh tồn tốt nhất có thể. Nhưng nếu bộ lạc đã có thể cho mọi người được ăn no mặc ấm, phụ nữ không cần ra ngoài đi săn cũng có thể tự nuôi sống mình, thế còn cần nhiều đàn ông như vậy làm gì?”
Sa Lang và các cô gái khác đều trầm mặc, bao gồm cả Đóa Phỉ, các cô đang học cách tự hỏi, học cách đi tìm hiểu nguyên do.
“Còn nữa, nếu nữ giới trong bộ lạc ít thì cho phép một vợ nhiều chồng, vậy sau này nữ giới nhiều lên, có phải cũng cho phép một chồng nhiều vợ hay không? Mọi người hãy để tay lên ngực tự hỏi, khi tất chúng ta đều ăn no mặc ấm, các bạn có thật sự muốn chia sẻ chồng hoặc vợ của mình cho người khác không?”
Nguyên Chiến là người đầu tiên nghĩ, không muốn! Hắn tự động xem nhân vật ‘vợ’ là tư tế đại nhân của hắn. Tưởng tượng đến cảnh hắn phải chia sẻ Mặc cho một thằng đàn ông hoặc một người phụ nữ khác, là hắn muốn giết người!
Mà vẻ mặt của cả trai lẫn gái tộc A Ô cũng dần dần thay đổi, đúng vậy, có ai thật sự muốn chia sẻ vợ chồng của mình cho người khác chứ? Chẳng phải đều là do cuộc sống chèn ép sao?! Tuy bản thân rất muốn có nhiều vợ hoặc nhiều chồng, nhưng vợ/ chồng mình có muốn như vậy không?
Đóa Phỉ là trực quan nhất, cha cô ta có rất nhiều phụ nữ vây quanh, những người phụ nữ đó mang đủ loại vẻ mặt, từ u oán đến giảo hoạt, cô ta thấy suốt! Nếu một bộ lạc chỉ cho phép một vợ một chồng, vậy có phải những người con như cô sẽ hạnh phúc hơn hay không? Người làm vợ có phải sẽ vui vẻ hơn hay không?
Nghiêm Mặc thấy lời nói mình phát huy tác dụng không tồi, cuối cùng còn thêm một câu: “Bộ lạc tồn tại vì cái gì? Tôi và thủ lĩnh đại nhân vì sao lại muốn thành lập quy tắc cho bộ lạc? Chỉ bởi vì bộ lạc Cửu Nguyên khác với những bộ lạc khác, chế độ ấy có thể giúp mỗi một người trong chúng ta đều tự nuôi sống được bản thân mà không cần phải dựa vào người khác. Trong bộ lạc Cửu Nguyên, dưới tầm mắt của Tổ Thần, phụ nữ của chúng ta có thể trở thành chiến sĩ, đàn ông chúng ta có thể cày ruộng dệt vải, người già và trẻ con cũng có thể làm những chuyện trong khả năng của mình, cả người tàn tật cũng vậy. Bộ lạc Cửu Nguyên không có ai vô dụng! Không có kẻ đáng thương cần người khác nuôi mình! Mỗi người trong chúng ta đều có thể tự nuôi sống bản thân, đồng thời còn là kẻ mạnh! Mạnh cả linh hồn lẫn thể xác!”
Nguyên Chiến vung mạnh nắm tay lên cao, giọng nói trầm lắng khỏe mạnh đưa ra một lời khẳng định: “Bộ lạc không có ai vô dụng, không có kẻ đáng thương! Con dân của Cửu Nguyên không cần người khác thương hại! Mỗi một người trong chúng ta đều là kẻ mạnh! Mỗi một người đều là chiến sĩ! Bất luận nam nữ già trẻ!”
“Gào gào gào ——! Kẻ mạnh! Chúng ta là kẻ mạnh! Chúng ta là con dân Cửu Nguyên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.