Dị Thế Lưu Đày

Chương 74: Hóa giải mâu thuẫn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
5af8441ade123af0435f52aa2ce9ac35
“A Chiến thoạt nhìn hung dữ thế thôi, chứ thật ra rất tốt bụng.”
Lạp Mông nói xong, ho khan một tiếng: “Bọn tôi biết sức mạnh của Nguyên Chiến thủ lĩnh, nước chắc chắn không thể dìm chết anh ta. Bọn tôi thật sự chỉ muốn hỗ trợ, nhưng……”
“Tôi biết các anh có ý tốt, là do tôi, không nói rõ mọi chuyện với các anh trước, thủ lĩnh đại nhân của bọn tôi ăn nói vụng về, không biết nên giải thích thế nào với các anh.”
Nguyên Chiến ‘ăn nói vụng về’ liếc nhìn Nghiêm Mặc, bất mãn. Trong mắt cậu tôi nhiều khuyết điểm dữ vậy ư? Xấu xí, ăn nói vụng về, mọi rợ, ở dơ, còn gì nữa không?
Lạp Mông cảm động, cậu tư tế nhỏ quả nhiên hiểu lý lẽ, là người tốt.
“Có điều các anh có thể rút nước đi được không? Nếu không thì bao công sức đào rãnh sông suốt hai tháng vất vả của thủ lĩnh bọn tôi thành công cốc hết rồi.” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt sầu khổ: “Mùa đông đã qua hơn phân nửa, mùa xuân sắp đến, mà việc tự bảo vệ của bọn tôi ……”
Lạp Mông áy náy, nhóm người cá nghe Nghiêm Mặc nói cũng cảm thấy mình làm như vậy đúng là có chút quá phận. Dù sao lúc Lạp Mông nói với Nguyên Chiến muốn đả thông lớp đất cuối cùng, tuy giọng điệu người ta có hơi khó nghe, nhưng quả thật người ta đã nói rõ tạm thời vẫn chưa thể xả nước, mà bọn họ lại…
Nghiêm Mặc quan sát vẻ mặt Lạp Mông, thấy cơn nóng nảy của anh ta đã giảm đi rất nhiều rồi, liền bước lên trước một bước, rời khỏi bàn tay của Nguyên Chiến, đi đến bên bờ sông đào, vẫy vẫy tay với nhóm người cá giữa sông, sau khi nhóm người cá tụ tập lại, hắn ngồi xổm trên mặt tuyết dùng nhánh cây vẽ, giải thích kỹ càng và tỉ mỉ về tác dụng, hình dạng và điều kiện xây nên của sông đào bảo vệ thành.
“…Vì để nó chắc chắn hơn, cũng để đảm bảo tường thành sẽ không bị nước làm mục, nên hai bên vách và đáy sông phải được gia cố, để nước không thẩm thấu qua. Mà với tình huống rãnh sông ngập nước, thủ lĩnh bọn tôi muốn gia cố đáy sông và vách sông sẽ rất khó khăn, bọn tôi cũng không dám xây tường phòng thủ ở ngay bờ sông.”
Nhóm người cá đều hiểu rõ, Lạp Mông liền nói: “Rút nước cũng không thành vấn đề, có điều phải nhờ Nguyên Chiến thủ lĩnh giúp bọn tôi lấp đất lại chắn giữa hồ Thanh Uyên và con sông, như vậy bọn tôi rút nước sẽ dễ hơn một chút.”
Nghiêm Mặc lập tức thay Nguyên Chiến đồng ý.
Nguyên Chiến trực tiếp đi đến bên bờ hồ dùng đất lấp lại chỗ hổng.
“Chỗ của tôi có người trị liệu, nếu bên các anh có ai bị thương, có thể để cô ta trị liệu cho.” Nghiêm Mặc phất tay bảo người dẫn Đóa Phỉ đến.
Lúc Lạp Mông thấy Đóa Phỉ, liền nhìn chằm chằm vào chân cô ta, kinh ngạc nói: “Chân cô ta… bộ lạc cậu còn có người tộc chân vượn?”
Nghiêm Mặc dẫn Đóa Phỉ tới đây, ngoại trừ việc ở hiện trường nếu có người bị thương nào mà hắn không cứu giúp được thì để cô ta hỗ trợ, còn muốn tộc Người Cá với tri thức truyền thừa khá phong phú đánh giá Đóa Phỉ hộ hắn một chút.
“Anh biết tộc chân vượn?” Mặt Nghiêm Mặc không chút thay đổi hỏi.
Lạp Mông gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Trong tộc có ghi chép lại, tôi từng xem hình vẽ được khắc trên đá, chứ chưa thấy người thật bao giờ.”
“Tôi cũng không biết rõ về chủng tộc này, cô ta là người do A Chiến cứu về dọc đường, theo như cô ta nói thì cô ta bị một cơn gió lốc đưa tới đây.” Nghiêm Mặc giải thích gió lốc là gì xong thì thuận tiện bỏ thêm câu: “A Chiến thoạt nhìn hung dữ thế thôi, chứ thật ra rất tốt bụng.”
Nguyên Chiến ‘tốt bụng’ đang làm việc ở phía xa xa sờ mũi, tự nhiên cảm thấy ngứa mũi quá.
Lạp Mông cười, anh không cảm thấy người vừa bạo lực vừa hiếu chiến như Nguyên Chiến là một tên tốt bụng: “Tôi về hỏi tộc vu đại nhân giúp cậu, ngài ấy hẳn là biết nhiều hơn, tôi chỉ biết tộc chân vượn sống ở bên kia núi Phụ Thần, cách chúng ta rất xa, hình như bọn họ giỏi về việc sử dụng năng lượng của tinh thạch.”
“Tinh thạch?” Nghiêm Mặc nhớ đến mấy viên đá mà Đóa Phỉ đeo trên cổ, trên tai và trán.
Đóa Phỉ đi đến, Nghiêm Mặc và Lạp Mông liền dừng cuộc trò chuyện.
Nghiêm Mặc bảo Đóa Phỉ trị liệu cho những người cá bị thương nghiêm trọng.
Đóa Phỉ không muốn bỏ qua cơ hội này, thấy Nguyên Chiến đáng sợ không có ở gần đây, cô ta lập tức đưa ra yêu cầu mà thoạt nhìn rất đơn giản đối với Nghiêm Mặc: “Tôi không muốn làm nô lệ, bình thường trị liệu cho người trong bộ lạc tôi đã rất mệt mỏi rồi, tôi cần thời gian khôi phục và tu dưỡng, tôi đồng ý trị liệu cho bọn họ, nhưng tôi hy vọng người trong bộ lạc có thể tôn trọng tôi.” Chết tiệt, nói chung đừng để cô lại phải sống cuộc sống dơ bẩn khổ sở kia!
“Được.” Nghiêm Mặc đáp ứng.
Đóa Phỉ không ngờ tư tế đại nhân sẽ dễ nói chuyện như thế, hơi ngây người ra. Nhưng sau khi cô ta đánh giá Nghiêm Mặc lần nữa, nghĩ thầm: Có lẽ cô ta đã đoán sai, hơn nửa tháng trước tên này không phải cố ý làm lơ cô ta, cũng không phải cố ý khiến cô ta sốt ruột? Mà ngày thường đúng là có vẻ rất bận rộn.
Một tên tư tế thiếu niên mềm lòng, hẳn là dễ khống chế đi? Đóa Phỉ thầm suy tính.
“Làm đi, từ hôm nay trở đi tôi sẽ cho người ghi chép lại công tác của cô.” Nghiêm Mặc mỉm cười.
Đóa Phỉ không hiểu hai chữ ‘công tác’, nhưng nghĩ chắc không khác gì ‘công lao’, liền lập tức bày ra nụ cười khéo léo.
Trước khi trị liệu cho người cá, cô ta còn sửa sang lại quần áo và tóc tai một chút, cũng lần nữa hút sinh mệnh của những sinh vật xung quanh để tân trang lại bản thân, làm cho mặt mày mình thật sáng sủa.
Nhóm người cá bỗng nhiên xôn xao, Lạp Mông dùng ánh mắt hoài nghi nhìn theo, thoáng chốc hai mắt sáng lên, một cô gái đoan chính thanh nhã đi đến bờ hồ.
Khi Đóa Phỉ chữa trị miệng vết thương bị tróc vảy nghiêm trọng nhất ở chỗ ngực bụng của một người cá xong, thì nhóm người cá uyển chuyển từ chối, không để Đóa Phỉ tiếp tục trị liệu cho mình nữa.
Lạp Mông nhìn ra Nghiêm Mặc tựa hồ có gì đó muốn nói, nhưng Đóa Phỉ ở đây, nên không tiện nói ra.
Lúc Đóa Phỉ trị liệu cho nhóm người cá, Nghiêm Mặc cũng trị liệu cho tộc nhân của mình.
Thương thế nhẹ thì để bọn họ bôi thuốc giúp nhau, thương thế nặng thì Nghiêm Mặc tự mình ra tay, cũng may người bị thương không quá nghiêm trọng, Nghiêm Mặc xử lý cũng rất nhanh.
Nghiêm Mặc dùng vải thưa mà người tộc A Ô dùng phương pháp thủ công bện ra từ chỉ gai để băng bó miệng vết thương, làm nhóm người cá nhìn mà tò mò.
Thấy Đóa Phỉ bị đuổi trở về, Nghiêm Mặc không nói gì hết, chỉ bảo cô ta đứng sang một bên nghỉ ngơi đi.
Đóa Phỉ mừng thầm, được nhàn nhã liền lén lút quan sát người cá và Nghiêm Mặc, nghĩ xem nên làm thế nào để lợi dụng bọn họ. Cô ta muốn thân cận với người cá, nhưng người cá lại có chút đề phòng cô ta.
Không sao, cô ta có thể từ từ tiến tới. Đóa Phỉ nghĩ, dù sao cô ta cũng không thể tự thân trở về thành của cha mình, hơn nữa… đến nơi này, nói không chừng cũng là một cơ hội của cô ta.
Nghiêm Mặc thấy nhóm người cá nổi lên hứng thú với vải bố, liền đưa cho bọn họ một tấm.
“Ngại quá, thứ này chế tác rất phiền toái, hiện giờ bọn tôi có ít lắm.” Nghiêm Mặc lại lấy một bó chỉ gai đưa cho Lạp Mông. Hắn thề, hắn thật sự không có ý dựa theo truyền thuyết ở thế giới cũ mà muốn nhờ người cá giúp hắn dệt vải đâu, có điều nếu người cá có thể nghiên cứu ra được phương pháp dệt vải, chuyện này cũng là chuyện tốt đối với mọi người.
Sự tình đến đây xem như đã được giải quyết, Nghiêm Mặc thấy cô người cá bị Nguyên Chiến bắt còn mang vẻ mặt bi phẫn, mà cô người cá khác nhỏ tuổi hơn, xem chừng chỉ mới mười lăm mười sáu cũng căm giận trừng mắt với tộc bọn họ, hắn nghĩ khúc mắc này phải giải trừ, không thể để lại tai hoạ ngầm cho mối quan hệ giữa bộ lạc Cửu Nguyên và tộc Người Cá.
Nghiêm Mặc lập tức đứng dậy, xoay người về phía các dũng sĩ tộc A Ô, dùng giọng điệu nửa đùa nửa nghiêm nói: “Nói đi, ai lén sờ đuôi con gái nhà người ta?”
Hai mươi mấy thằng đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng ánh mắt cả đám tập trung về phía một cậu thanh niên tuổi không lớn mấy.
Cậu thanh niên kia chừng hai mươi tuổi, đỏ mặt bước ra, nói: “Đại nhân, là tôi, tôi, tôi thấy đuôi cô ấy đẹp quá, nên tôi……”
“Cậu muốn nói gì thì đi mà nói với con gái nhà người ta chứ, sao lại nói với tôi?” Nghiêm Mặc bảo cậu ta đi theo mình.
Cậu thanh niên có chút lo lắng, nhưng vẫn đi theo Nghiêm Mặc đến bên bờ sông.
“Yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ sẽ không làm gì cậu, là chiến sĩ thì phải biết ưỡn ngực nhận sai.” Nghiêm Mặc nhẹ giọng nói bên tai cậu thanh niên.
“Vâng!” Cậu thanh niên lập tức đứng thẳng lưng. Dù sao nguyên nhân vụ đánh nhau lần này có hết phân nửa là do cậu gây ra, cậu đã áy náy cả buổi, nếu bộ lạc và thủ lĩnh thật sự vì vậy mà trở mặt với tộc Người Cá, cậu sẽ không dám trở về bộ lạc nữa, may là tư tế đại nhân đến, may là nhóm người cá không phải lũ quái vật hung ác.
Nghiêm Mặc túm lấy cánh tay cậu thanh niên, vẫy vẫy tay với cô người cá nhỏ mười lăm mười sáu tuổi trong sông: “Lại đây, tôi dẫn hung thủ tới cho cô nè, cô không vui thì đánh cậu ta một trận, đừng khách sáo, đánh cho cậu ta nằm sấp luôn cũng được! Cho cậu ta biết con gái không phải người có thể sờ bậy! Dù đẹp cách mấy cũng không thể tùy tiện sờ!”
“Phụt!” Cô người cá nhỏ không kiềm được thiếu chút nữa cười ra tiếng, rất nhanh sau đó cô nhóc lập tức căng mặt ra làm bộ nghiêm túc, nhưng bầu không khí xung quanh đã hoàn toàn thay đồi.
Cậu thanh niên kia đối mặt với một cô người cá xinh đẹp như vậy, xém tý thì ngất xỉu, sau lại thấy người ta cười với mình, mặt mũi liền đỏ rần, lắp bắp dùng tiếng Cửu Nguyên nói: “Cô đánh, tôi tôi tôi cho cô đánh, tha hồ đánh.”
“Lạp Na! Đánh hắn! Lên!” Đám người cá Lạp Mông sợ thiên hạ chưa đủ loạn, liền ở một bên reo hò cổ vũ cho cô người cá nhỏ.
Mà dũng sĩ tộc A Ô thấy nguy hiểm đã được giải trừ, tức khắc biến thành cầm thú, cả đám không màng tới tình nghĩa huynh đệ, thò đầu qua hưng phấn gào rú: “Đánh hắn! Đánh hắn!”
Bọn họ vừa hô lên như vậy, vẻ không vui cuối cùng trên mặt nhóm người cá cũng biến mất toàn bộ.
Mọi người kêu hò thúc giục cô gái nọ mau đánh người.
Cậu thanh niên kia thì cười ngây ngô. Mấy cô gái tộc người Cá thấy bộ dáng ngu ngốc đó của cậu ta, ác cảm liền biến mất không ít.
Cô gái tên Lạp Na giơ móng vuốt sắc nhọn của mình lên với cậu thanh niên, cậu thanh niên kia nhìn bộ móng vuốt của cô mà sầu, có điều cậu ta vẫn ưỡn ngực thẳng lưng, còn dùng nắm đấm đấm vào ngực mình, dùng tiếng Cửu Nguyên nói lớn: “Đến đây đi!”
“ÀO!” Nước trong sông đột nhiên dâng lên, một cơn sóng lớn ập lên người cậu thanh niên, cậu ta lập tức ướt nhẹp.
Cậu thanh niên lạnh đến phát run, như vậy còn ác hơn dùng móng vuốt cào cậu ta vài cái đó, cậu ta sẽ chết cóng mất!
“Lạp Na!” Lạp Mông, Đới Văn và mấy vị người cá trưởng thành thấy cô người cá nhỏ dùng nước tấn công, muốn ngăn cũng ngăn không kịp. Việc dùng tạt nước nhau trong tộc bọn họ chỉ là chơi đùa, nhưng với nhân loại thì khác, nhân loại không biết tập tục của bọn họ, trời lạnh thế này mà bị xối cho ướt nhẹp có khác gì giết người đâu. Lúc nãy bọn họ đánh nhau còn chưa tính, khi đó có thủ lĩnh Nguyên Chiến dùng tường đất giúp bọn họ chắn nước, mà bây giờ thì… Hơn nữa người ta còn không hề phòng bị!
Lạp Mông lập tức giơ tay cố gắng hút bớt hơi nước trên người cậu thanh niên, đồng thời giải thích: “Lạp Na chỉ là đùa giỡn thôi, không phải thật sự muốn làm hại cậu.”
Nghiêm Mặc cũng vội vàng nói: “Cậu ta cũng không phải thật sự muốn vũ nhục Lạp Na, cậu ta chỉ thấy đuôi của Lạp Na đẹp, nhất thời không cầm lòng được mới vươn tay sờ thử, có đúng không?”
Cậu thanh niên nọ run cầm cập gật đầu.
Nghe nói cậu thanh niên kia là vì thấy đuôi mình đẹp nên mới muốn sờ mình, chút giận dỗi cuối cùng của cô gái Lạp Na cũng biến mất, tộc đuôi dài bọn họ vốn đẹp nhất là chiếc đuôi, được người ta khen đuôi đẹp, cô đương nhiên rất vui, hơn nữa cũng đã trả thù người ta rồi, cơn giận được xả, lập tức vung chiếc đuôi ánh bạc lên cao chui vào trong nước.
“Lạp Na xấu hổ.” Lạp Mông và mấy vị người cá trưởng thành cười.
Dũng sĩ tộc A Ô cũng không biết sao lại hưng phấn, nhao nhao chồm lên đánh cậu thanh niên, Hồ Hồ còn bảo: “Cậu và thủ lĩnh đại nhân đều bị dìm, vui không?”
Lại có người đáng khinh dùng cánh tay thúc cậu ta: “Cô người cá đó đẹp ha, coi mắt cậu sáng quắc lên kìa!”
Cậu thanh niên lạnh đến mức hai hàm răng cứ đánh vào với nhau, đám người mất nết này không có thằng nào là đồng cảm với cậu.
Nghiêm Mặc cười, bảo cậu thanh niên cởi áo da thú trên người ra, rồi hắn cởi áo của mình khoác lên cho cậu thanh niên.
Chiếc áo da thú mang theo nhiệt độ cơ thể của tư tế đại nhân vừa trùm lên người, cậu thanh niên liền cảm động đến rối tinh rối mù, dù trên người vẫn còn chút hơi nước, nhưng cậu lại cảm thấy từ lòng đến thân thể đều ấm lên như được sưởi: “Đại nhân! Tôi không cần, ngài mặc…”
“Không sao, tôi còn một chiếc.” Nghiêm Mặc chỉ chỉ cái áo khoác lông trên người mình. Lúc này mà không thu mua nhân tâm, thì còn chờ khi nào?
Các dũng sĩ tộc A Ô khác thì ghen tị đỏ mắt, nắm tay siết đến mức vang lên rôm rốp, tựa như rất muốn xông lên thay bạn mình để cô người cá nhỏ kia hất nước.
Cậu thanh niên bị đám bạn mình kéo vào giữa, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một hai tiếng kêu đau của cậu thanh niên truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.