Dị Thế Lưu Đày

Chương 71: Đoàn tụ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
a5ff8904550088a2da6e2f28de9ba7f9
“Chia lìa hơn hai tháng, người tộc A Ô lại lần nữa đoàn tụ, niềm sung sướng và vui mừng khỏi cần phải nói.”
Thức ăn đầy đủ, mọi người liền tập trung tinh lực vào việc xây nhà mới.
Sau khi Nghiêm Mặc kể chuyện phát hiện người cá cho Nguyên Chiến xong, tốc độ Nguyên Chiến xây dựng tường phòng thủ liền nhanh hơn rõ ràng.
“Anh tính xây tường đến chỗ nào?” Hôm nay Nghiêm Mặc quan sát Nguyên Chiến một lúc lâu liền hỏi.
“Xây bao quanh đây.”
“Vậy phí đất quá, hơn nữa chỉ dựa vào một mình anh xây thì rất chậm.” Nghiêm Mặc đi đến trước mặt Nguyên Chiến, dùng nhánh cây vẽ một tòa thành trì đơn giản trên mặt tuyết, bên ngoài thành vẽ một con sông đào bao quanh.
“Đây là cái gì?” Nguyên Chiến lập tức nắm được trọng điểm.
“Sông đào bảo vệ thành. Càng sâu càng tốt, có thể phòng ngừa động vật và kẻ địch tấn công vào thành, còn có thể nuôi cá nuôi tôm trong sông. Tuy rằng không phòng ngự được những người cá đó, nhưng nếu chúng ta giao hảo với tộc Người Cá, nói không chừng sông đào sẽ trở thành tuyến phòng thủ tốt đấy.” Lúc Nghiêm Mặc gặp người cá, sau khi tiếp xúc với bọn họ, hắn liền nghĩ tới việc xây một con sông quanh thành để phòng thủ, thậm chí hắn còn nghĩ tới việc trực tiếp dẫn nước sông vào từ cái hồ siêu lớn kia, tạo thành dòng nước chảy.
Nguyên Chiến thân là chiến sĩ, nên rất nhạy bén đối với kiểu thành trì dễ công dễ thủ thế này: “Tổ Thần tại thượng, sao đó giờ không có ai nghĩ tới việc đào một con sông quanh chỗ mình ở vậy?!”
Nghiêm Mặc ngồi trên mặt đất huơ tay huơ chân: “Với tốc độ xây tường hiện tại của anh, mùa xuân năm sau chắc chắn không thể hoàn thành, trừ phi chúng ta chỉ xây một tòa thành nhỏ chứa chừng một hai trăm người. Nhưng nếu anh bỏ sức ra đào sông thay vì đào đất để lấy đất xây tường, không nói tới tường thành, chỉ nói tới việc đào sông thì đất dư thừa sẽ được chất sang một bên của con sông, như vậy có phải tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều không?”
“Đương nhiên, chỉ cần làm đất tơi ra, tạo thành một đường rãnh, đẩy đất sang một bên, vậy quá dàng.” Nguyên Chiến ngẫm nghĩ, cảm thấy rất khả thi: “Không tồi, như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tôi có thể làm được một phạm vi lớn, đất chất một bên cũng có thể xem như một bức tường tạm thời, hơn nữa về sau cũng dễ xây tường hơn.”
Nghiêm Mặc nói: “Vậy anh dứt khoát dồn sức vào đào sông quanh thành đi, chiếm hết mảnh đất này. Sông đào bảo vệ thành thì trực tiếp dẫn vào từ cái hồ lớn kia, như vậy không cần chúng ta phí sức đổ nước, còn về phần tộc Người Cá, để tôi đi giải thích.” Giải thích xong, bọn họ chẳng những có thể thêm một người bạn, mà tầng phòng thủ của thành nói không chừng cũng thêm một lớp.
Nguyên Chiến nhảy ra khỏi hố, trực tiếp kéo Nghiêm Mặc đứng trên đầu tường, hai người từ trên cao nhìn ra bốn phía.
Nghiêm Mặc duỗi tay chỉ một vòng lớn: “Toàn bộ mảnh đất này.” Diện tích mà hắn chỉ ước chừng hơn ba mươi km vuông, đủ để bọn họ xây dựng và phát triển.
Nghiêm Mặc không am hiểu việc xây thành, hoàn toàn không biết thứ mình tiện tay chỉ ra rộng lớn và không hợp lý tới cỡ nào.
Nguyên Chiến không nói gì, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói cho Nghiêm Mặc biết hắn đang nghĩ gì.
Nghiêm Mặc nghiêng đầu nhìn hắn: “Có vẻ hơi rộng, nhưng tôi đã quan sát năng lực của anh, cho anh bốn tháng, anh hoàn toàn có thể làm được. Hơn nữa, năng lực của anh trong bốn tháng này chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.” Bốn tháng là thời gian mà Nghiêm Mặc dựa vào khí hậu nơi này để đánh giá, hắn cho rằng khi đó mùa đông sẽ kết thúc.
“Bốn tháng sau mùa xuân đến, chúng ta sẽ không cần lo lắng đến việc dã thú xung quanh tấn công và đánh lén, sau đó chúng ta… đuổi lũ dã thú nguy hiểm ở khu đất cao này đi.” Nghiêm Mặc vốn muốn nói là xử lý hết bọn chúng, nhưng nghĩ tới sách hướng dẫn liền thức thời sửa miệng: “Lại sau đó, chúng ta tiếp tục xây tường thành và nhà cửa, khi ấy băng đã tan, mọi người cũng nhau làm việc.”
“Có hai vấn đề.” Nguyên Chiến bình tĩnh nói: “Thứ nhất, chúng ta có quá ít người, nếu thật sự có kẻ địch đến tấn công, chúng ta sẽ không cách nào phòng thủ được một địa bàn lớn như vậy.”
“Có người cá hỗ trợ.”
“Đây là vấn đề thứ hai, nếu tộc Người Cá chẳng những không giúp chúng ta, mà còn đối địch với chúng ta thì sao?”
“Vậy anh nói xem phải làm sao?” Bác sĩ Nghiêm hoàn toàn không am hiểu chuyện phòng thủ liền khiêm tốn thỉnh giáo, hắn chỉ nói ra ý kiến của mình về việc xây thành, chứ không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới là tốt nhất.
Nguyên Chiến không biết tư tế đại nhân của hắn thật sự không am hiểu, hay là đang khảo nghiệm mình, hắn liền nhìn thật sâu vào mắt Nghiêm Mặc, rồi nói: “Sông đào bảo vệ thành vẫn đào như theo cậu nói, tường phòng thủ cũng sẽ xây.”
Nghiêm Mặc kinh ngạc nhìn Nguyên Chiến: “Trong và ngoài thành… được rồi, chỉ cần anh cảm thấy mình có thể gánh là được.”
Hắn nghĩ, có lẽ Nguyên Chiến không cần có hắn, dù không đến được nơi đây, mà vẫn ở trong bộ lạc Nguyên Tế, cũng có thể lên làm tù trưởng, khiến bộ lạc phát triển và trở thành một nhân vật cường đại hơn nữa.
Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc, tự cảm thấy may mắn vì mình có một vị tư tế được Tổ Thần truyền thừa, một tư tế như vậy, dù cho hắn mười tên nô lệ khác, hắn cũng không đổi!
Mà hai người hoàn toàn không nghĩ tới, cái chỉ tay tùy tiện và cuộc trao đổi đơn giản của bọn họ ngày hôm nay, trong tương lai sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho mảnh đất này.
Nguyên Chiến xử lý nội thành trước tiên, cũng chính là phạm vi sông đào mà hắn phải đào ra.
Đầu tiên, hắn dựa theo hình vẽ trên tuyết của Nghiêm Mặc, vẽ một cái hình vuông vức, đây là phạm vi nội thành mà hắn định ra, phạm vi này rộng chừng hai km vuông, sau đó hắn bắt đầu đào sông dọc theo phạm vi đó.
Địa bàn nhỏ, đào một đường rãnh hình vuông không chiếm quá nhiều thời gian của hắn.
Khi Nguyên Chiến sử dụng năng lực khiến đất đá tự động tách ra, chồng chất sang bên mé sườn, Nghiêm Mặc đứng cạnh nhìn, thỉnh thoảng lại nói cho Nguyên Chiến biết phải đào sâu bao nhiêu, rộng bao nhiêu. Kích thước con sông mà Nghiêm Mặc định ra hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của kinh thành trong thế giới cũ khi hắn đi tham quan di tích lịch sử.
Nguyên Chiến tốn đúng mười ngày để đào xong cái rãnh hình vuông.
Người tộc A Ô cũng không nhàn rỗi, bọn họ thấy thủ lĩnh chất một đống đất bên cạnh, liền chủ động đi qua hỗ trợ dùng đất xây tường, đống đất được đào ra khá là mềm xốp, bọn họ hoàn toàn có thể xử lý được.
Nguyên Chiến liền để bọn họ lấy đất, đá vụn và keo bùn quấy vs nhau.
Nghiêm Mặc vỗ đầu một cái, làm khuôn, này chẳng phải đã có sẵn gạch rồi hay sao?
Nghĩ là làm, Nghiêm Mặc lập tức dạy mọi người làm khuôn như thế nào, cái này thì đơn giản, dùng gỗ làm là được.
Lúc nhìn thấy những cục gạch vuông vức mà mình làm ra, người tộc A Ô đều vui vẻ một cách kỳ lạ, cả đám tránh nhau thi làm gạch.
Nghiêm Mặc thấy mọi người làm gạch mà khí thế ngất trời, nhịn không được nghĩ: Nếu dùng lửa nung khô, vậy chẳng phải chất lượng gạch sẽ càng tốt hơn hay sao?
Nhưng bây giờ bọn họ tạm thời không có thời gian và tinh lực đi thử nghiệm việc nung đất, chỉ có thể tạm thời cho qua, có điều chỉ mới như vậy thôi mà gạch làm ra có chất lượng không tồi, độ cứng thậm chí có thể so với đá xanh, cái keo bùn kia đúng là bảo bối!
Nghiêm Mặc không nghĩ đến việc nếu dùng hết ao bùn nọ thì sẽ làm sao, bởi vì lượng bùn trong ao vừa nhìn là biết dư sức xây được vài toà thành, hơn nữa, có lẽ đến lúc đó bọn họ có thể tìm được thứ chất dính nào khác càng tốt hơn thì sao.
Mấy ngày sau đó, người tộc A Ô cùng nhau làm gạch, Nguyên Chiến phụ trách đào đất đào rãnh.
Chờ khi Nguyên Chiến đào xong rãnh cho con sông, thì người tộc A Ô đã dựng được một bức tường gạch trên mặt đất.
Giữa hai lớp gạch được trát hỗn hợp keo bùn, chờ Nguyên Chiến đến dùng năng lực củng cố lại.
Dần dà, một tòa thành kiên cố loại nhỏ đã xuất hiện.
Mãnh mang theo số người còn lại lặn lội hơn hai mươi ngày đường, cuối cùng cũng xuất hiện bên ngoài tường thành.
Vì sao lại tốn nhiều thời gian như vậy, thứ nhất là Mãnh chỉ có một tấm bản đồ đơn giản, lại không quen đường, đi lạc mấy lần. Thứ hai là vì đoàn người lần này khá phức tạp, trẻ em, phụ nữ và người già đều có, đi trong tuyết lại không dễ, cho dù để dũng sĩ dùng tấm ván gỗ kéo bọn họ đi cũng không nhanh hơn được bao nhiêu. Mà nguyên nhân thứ ba là bọn họ nhiều người, bị đàn sói và các đàn dã thú đói khát khác theo dõi, bọn họ tốn không ít thời gian để đối phó với chúng. Nguyên nhân cuối cùng là bọn họ mang rất nhiều hành lý.
Mãnh biết thứ keo bùn kia là đồ tốt, trước đó còn được Nghiêm Mặc dặn kỹ rằng, vào một tháng chuẩn bị trước khi khởi hành, mỗi ngày cậu phải cho người ra ao bùn lấy bùn về để khô thành đá, đến lúc đi, hơn phân nửa ván gỗ là dùng để vận chuyển đống đá bùn đó.
Đóa Phỉ thấy nhiều đá bùn như vậy thì tò mò, tìm cơ hội hỏi dò Mãnh.
Mãnh dẫn mọi người lên đường, mỗi ngày đều bận tối tăm mặt mày, ngày nào cũng có sự cố phát sinh đột ngột, nào còn tâm tư tìm đàn bà hoan lạc, để giảm bớt gánh nặng và vì an toàn khi dựng lều buổi tối, toàn bộ phụ nữ và trẻ con tập trung ngủ cùng một chỗ, đàn ông thì ngủ bên ngoài, buổi tối cậu cũng ngủ cạnh những dũng sĩ tộc A Ô độc thân khác.
Cho nên lúc Đóa Phỉ tới tìm Mãnh, cậu đang bị đủ loại việc vặt quay như dế, nay gặp con nhỏ tới làm phiền khiến cậu càng nổi nóng, thế là cô ta chưa kịp mở miệng đã bị mắng cho một trận đuổi về.
Đóa Phỉ nén giận quay lại trong đám đàn bà phụ nữ. Bởi vì năng lực trị liệu của cô ta, nên bây giờ cô ta đã có chút tự do, nhưng vẫn luôn có người canh chừng.
Lão tộc vu đi qua cạnh cô ta nói gì đó. Tiếc là cô ta không hiểu.
Sau khi biết cô ta có thể trị liệu, mới đầu lão tộc vu còn khá thân thiện, thấy vẻ mặt cô ta cũng có chút thay đổi, còn một mình tới tìm cô ta vài lần, nhưng bọn họ không thể giao lưu, mỗi lần nói chuyện lão tộc vu liền hiện lên vẻ mặt thất vọng rõ ràng. Sau vài lần, lão tộc vu cũng không tiếp cận gì nhiều với cô ta nữa.
Mãnh và người tộc A Ô kinh sợ.
Phía trước là cái gì?!
Tộc trưởng A Ô và lão tộc vu lập tức bước nhanh đến bên cạnh Mãnh, nôn nóng hỏi: “Nơi thần nói là nơi này sao? Nơi này thật sự không có những người tộc khác sao?” Vòng tường đá kia là thế nào?
A Ô bị kéo tới làm phiên dịch lắp ba lắp bắp thuật lại lời của hai người cho Mãnh nghe. A Ô thường xuyên làm phiên dịch, vì hoàn cảnh bức bách, nó đã là một trong sáu đứa nhỏ nói tiếng Cửu Nguyên tốt nhất.
Mãnh nhìn tấm gỗ vẽ bản đồ trên tay, đối chiếu với địa hình trước mặt, cậu cũng đang rất nghi hoặc và do dự.
Chiến nói là nơi này sao? Nhưng nơi này rõ ràng bị người ta chiếm lĩnh rồi mà!
Hơn nữa, với bức tường đá cao kia, vừa nhìn là biết kẻ địch nơi này mạnh cỡ nào.
Nhưng chẳng phải Chiến nói nơi này không có người khác hay sao?
Chẳng lẽ Chiến nhìn lầm? Tường đá cao như thế, bắt mắt như thế, sao lại không thấy cho được?
Kỳ thật trong lòng Mãnh đã có suy đoán, nhưng cậu căn bản không dám nghĩ đến chuyện đó.
Chiến và Mặc rời đi mới được bao lâu? Bọn họ mang theo bao nhiêu người? Hơn nữa mặt đất lạnh cứng giữa ngày đông giá rét, dù Chiến có thể khống chế đất đá, thì cũng không thể xây được một bức tường kiên cố như vậy trong một khoảng thời gian ngắn!
Hay bức tường này đã tồn tại từ lâu?
Đóa Phỉ là người bình tĩnh lại đầu tiên, tuy rằng bức tường trước mắt thoạt nhìn thật cao và kiên cố, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn, bên trên chẳng có một mống binh lính tuần tra nào, hoàn toàn không thể so với lâu đài của cha cô ta.
Có điều cái rãnh sâu phía trước bức tường đá là cái gì?
Đóa Phỉ nhìn cái rãnh sâu chưa thả nước mà có chút khó hiểu, nhưng cũng có thể đoán ra đây là biện pháp dùng để phòng thủ.
“Tôi đi qua xem thử, mọi người ở chỗ này chờ tôi.” Mãnh quyết định.
Người A Ô tuy rằng lo lắng, nhưng Mãnh là người lợi hại nhất trong bọn họ, nên bọn họ chỉ có thể để hắn đi thăm dò.
Khi Mãnh định cất bước trong sự lo lắng của người tộc A Ô, thì từ phía mặt tuyết xa xa có người chạy đến.
“Tộc trưởng, Đại Vu! Là các ngài sao?” Tiếng phổ thông của tộc A Ô truyền đi thật xa giữa vùng đất trống trải.
Người tộc A Ô mừng như điên: “Là người của tộc chúng ta! Là người của tộc chúng ta!”
Thì ra, bọn Hồ Hồ phụ trách phòng thủ và tuần tra đã sớm phát hiện ra nhóm người này, chẳng qua còn cách khá xa nên không dám chắc.
Chia lìa hơn hai tháng, người tộc A Ô lại lần nữa đoàn tụ, niềm sung sướng và vui mừng khỏi cần phải nói.
Ngoại trừ người đi tuần, toàn bộ dũng sĩ đều chạy ra chào đón tộc nhân của mình, Nghiêm Mặc nhận được tin cũng dẫn ba đứa học trò ra khỏi lều.
Mắt to đã sớm không kiềm chế được, đôi mắt tròn đảo khắp nơi tìm kiếm thân nhân của mình, nó có rất nhiều chuyện muốn khoe với mọi người, tỷ như nó biết bện giày rơm… tuy là nhờ Ô Thần dạy cho cả, tỷ như bây giờ nó có thể đếm từ một tới mười ngàn, còn có thể làm phép tính trừ trong mười ngàn, tỷ như……
Nó muốn khoe rất nhiều rất nhiều thứ, mà thứ muốn khoe nhất là, nó có tên! Còn là tên mà tư tế đại nhân đích thân đặt cho!
Người tộc A Ô chung vui với nhau, ai ai cũng sôi nổi chỉ vào bức tường đá hưng phấn nói liếng thoắng không ngừng.
“Đây là gì vậy? Là các cậu làm ư?”
“Tư tế đại nhân nói cái này gọi là ‘tường thành’.” Vị dũng sĩ chạy ra trước tiên kiêu ngạo nói.
“Kiên cố lắm, có thể phòng thủ dã thú và địch nhân, về sau chúng ta sẽ ở bên trong tường thành, không cần sợ gì hết!” Một dũng sĩ khác lớn tiếng nói.
Người tộc A Ô vui vô cùng, có lẽ bọn họ không hiểu cái gì gọi là tường thành phòng thủ, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn ra nếu bọn họ sinh sống sau bức tường đó, bọn họ sẽ rất an toàn.
Lão tộc vu không màng rét lạnh, không ngừng sờ bức tường, lão biết rõ có chọc kiểu gì nó cũng không nhúc nhích những vẫn thích thú chọc không ngừng, vừa chọc vừa vui tới mếu máo nói: “Vững chắc quá! Kiên cố quá! Lạy thần!”
Tộc trưởng A Ô cũng cảm thấy hứng thú đối với bức tường, không ngừng hỏi cái này là cái gì, xây làm sao.
Đại Trạch cầm gạch ra khoe với mọi người: “Cái này, gạch, xây nhà! Phòng ở đó biết không? Ha ha! Mọi người chắc không biết! Về sau chúng ta sẽ có nhà để ở!”
Mọi người lại kích động hỏi cái gì là nhà, cái gì là phòng ở.
Khi người tộc A Ô phấn khích hỏi đông hỏi tây, sờ cái này sờ cái kia, thì Đóa Phỉ đã cùng mọi người đến gần bức tường.
Lúc cô ta thấy thứ này chẳng khác nào kiến trúc công trường, công chúa đại nhân liền bĩu môi khinh thường.
Cái gì đây? Bộ dáng chẳng giống nhà ở một không chút nào. Cô còn cho rằng ít nhất có thể nhìn thấy một tòa cung điện nhỏ cho tư tế và thủ lĩnh ở, ai dè lại thấy một đống gạch, ngay cả nhà bình thường cũng chẳng thấy đâu.
Xem ra tên tư tế kia cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, chỉ có thể ở trong lều.
Có điều Đóa Phỉ cũng có chút cảnh giác, bộ lạc được thành lập bởi tên tư tế cũng được nhặt giống như cô, tên tư tế đó lại không bắt đám người mọi rợ này xây phòng cho mình trước, mà lại đi xây tường thành, điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ tên tư tế đó là người không quan tâm đến vật ngoài thân, hoặc là một người thông minh.
Đóa Phỉ từng gặp qua không ít tư tế hoặc tộc vu, trong lâu đài của bọn họ còn có một tòa thần điện, trong thần điện có bao nhiêu vị thần thị, mà những thần thị đó ngoại trừ phụng dưỡng thần ra, khi người bề trên phát hiện có một bộ tộc nào không thể khống chế, bọn họ sẽ phái thần thị đến làm tư tế của những bộ tộc đó.
Mà những thần thị bị phái đi có thói quen được người khác hầu hạ, nên yêu cầu đối với mức sống và điều kiện sống cũng rất cao, bọn họ thường ăn ở tốt hơn cả tộc trưởng.
Nếu tên tư tế được nhặt này cũng đến từ thần điện, vậy hắn ta không phải một tên thần côn chỉ biết hưởng thụ.
Nghiêm Mặc liếc mắt một cái đã thấy được Đóa Phỉ trong đám người.
Bởi vì cô gái này rất bắt mắt, cho dù cô ta đã trải qua hơn hai tháng khổ sở, ăn mặc cũng giống những người phụ nữ khác của tộc A Ô, nhưng mái tóc dài màu đỏ uốn lượn rõ ràng đã được chải chuốt kia, cộng thêm làn da trắng như tuyết, còn có cái dáng đứng thẳng lưng ưỡn ngực, khí chất tuyệt đối khác hẳn người xung quanh, bây nhiêu đó đủ để làm cô ta sáng như một cái bóng đèn rồi.
Tuy Nghiêm Mặc thấy cô ta, nhưng tạm thời không rảnh để tâm đến cô ta, hắn rất nhanh đã bị mớ đá bùn hấp dẫn.
Mãnh đi nhanh tới chỗ Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc vươn tay ra trước, hung hăng vỗ cậu một cái: “Tốt lắm! Đá bùn ở đây cũng sắp hết, anh tới thật đúng lúc! Mau, hôm nay sắp xếp cho mọi người xong xuôi, rồi ngày mai cùng nhau làm việc!”
Mãnh… Há mồm rồi lại ngậm, cậu đang muốn hỏi chuyện xây tường là như thế nào, nhưng khi nhìn đến cảnh tượng ở đây liền đoán được tám chín phần, chờ Nghiêm Mặc nói xong, cậu mới hỏi: “Chiến đâu?”
Nghiêm Mặc phất phất tay: “Đi tìm người cá đánh nhau rồi.”
Tên gia súc kia, tinh lực đúng là dư thừa không có chỗ phát tiết, đào một con sông lớn như vậy cũng đủ để tên đó mệt chết. Thế mà chỉ vì hắn nói một câu rằng gã người cá xấu nhất trông còn đẹp hơn tên gia súc hắn ta, thế là tên gia súc đó liền đi tìm người cá đánh lộn! Đúng là khó bảo! Điều hắn nói rõ ràng là sự thật mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.