Dị Thế Lưu Đày

Chương 66: Bí mật của lũ trẻ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
14708239_1802969463308937_6229641258582522470_n
“Có chim mặt người, có quái vật lùn xấu xí hình người, giờ xuất hiện người cá thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
Đêm đó mắt to và Tát vẫn như mấy hôm trước, phải tới khi sắc trời tối đen mới vội vã chạy về, có điều lần này Ô Thần không nói gì cả.
Mắt to và Tát thấy Ô Thần không hỏi nhiều, tưởng nó đã quen rồi, liền thở phào nhẹ nhõm, còn lấy ra thứ trái cây màu vàng tím kia đưa cho Ô Thần để lấy lòng.
Ô Thần vốn dĩ không muốn nhận, nhưng sau khi ngẫm lại, nó nghĩ mình nên đưa trái cây cho tư tế đại nhân xem, vì thế nó liền nhận, làm bộ bỏ vào miệng ăn hết, nhưng thật ra còn giấu hai quả.
Sáng hôm sau, mắt to, Tát và Ô Thần đi đến chỗ Nghiêm Mặc nghe giảng bài, bọn nó đã học được chữ số hàng trăm và phép cộng phép trừ, hơn nữa còn học xong bản phiên âm ngôn ngữ mà Nghiêm Mặc dựa theo phát âm của nơi này chế ra.
Nghiêm Mặc hỏi mắt to vụ giày rơm mà hắn giao cho nó đã bện ra chưa, mắt to ấp úng nửa ngày, nói là chưa làm.
Nghiêm Mặc cũng không hối thúc nó, càng không mắng nó, chỉ hỏi nó có thấy bài tập này khó quá không, nếu khó, có thể đổi bài khác.
Mắt to do dự một hồi, vẫn lắc đầu, lắp bắp nói nhất định sẽ bện ra giày rơm.
Nghiêm Mặc giao cho nó việc bện giày là để tôi luyện tính tình của nó, thằng nhỏ mặc dù khá thông minh, nhưng lại hay xốc nổi, lại còn không có nghị lực và kiên trì, khá là ham chơi.
Còn thằng Tát thì ham chơi nhất trong ba đứa, nhưng Nghiêm Mặc không tôi luyện tính tình của nó, hắn phát hiện thằng bé này thích hợp làm chiến sĩ hơn, hắn cũng suy xét đến việc không thể chỉ để ba đứa đi theo hắn học tập, bọn nó còn cần phải rèn luyện thân thể nữa, ở cái xã hội nguyên thuỷ này, có đầu óc mà không có sức mạnh thì cũng không sống nổi.
Phép huấn luyện sơ cấp trong tay hắn kỳ thật thích hợp với thân thể còn non mềm dẻo dai của lũ nhóc hơn, có điều trước khi xác định thứ này không có tác dụng phụ, hắn tạm thời không định dạy tụi nó, chỉ cho tụi nó mỗi ngày học trước một ít động tác duỗi người căn cơ, giống như chơi thể thao vậy.
“Hôm nay thời tiết không tồi, anh dạy mấy đứa một phương pháp khác để nhóm lửa, ra ngoài với anh.”
Ba đứa nhỏ chỉ nghe hiểu có nửa câu, biết có liên quan tới lửa, đều cảm thấy hứng thú, lăng xăng đi theo sau mông Nghiêm Mặc ra khỏi lều.
Nghiêm Mặc chỉ huy ba đứa nhỏ lấy tới đây một ít cỏ khô, bảo bọn nó chà cỏ khô cho tơi ra, càng mềm càng tốt.
Sau đó hắn cầm cái chén gỗ chứa nước để ngoài lều từ hôm qua tới giờ đã đông thành nước đá, cạy cục nước đá ra, gọi ba đứa nhỏ tới, dùng tay chà xát cục nước đá, để cục nước đá bóng loáng mượt mà không có góc cạnh, cục nước đá ở giữa dày, hai bên mỏng nên nó trở thành một chiếc thấu kính lồi.
Hắn đặt cục nước đá lên giữa hai tảng đá khác, kêu ba đứa nhỏ để cỏ khô trên đất.
Hắn nhìn nhìn mặt trời, chỉnh đúng hướng, để ánh mặt trời đi qua phần giữa của cục nước đá sao cho tia nắng chíu vào đám cỏ.
Vừa lúc mặt trời lên đến đỉnh, ba đứa nhỏ không rõ Nghiêm Mặc muốn làm gì, khi bọn nó nhìn thấy mớ cỏ khô đặt trên mặt đất đột nhiên bốc cháy, cả bọn đều sợ hãi kêu lên.
Mấy dũng sĩ tộc A Ô được phân phó ở lại trông coi đang tuần tra xung quanh nghe thấy tiếng kêu liền tò mò đi tới, vừa rồi bọn họ thấy tư tế đại nhân lúi cúi làm cái gì đó đã rất muốn chạy qua xem rồi, nhưng lại ngượng ngùng, lúc này liền nhân cơ hội chạy tới hóng chuyện.
Nghiêm Mặc thấy dũng sĩ tộc A Ô lại đây, liền giải thích cho bọn họ, cách giải thích của hắn không cần phải nghe hiểu, chỉ cần nhìn động tác của hắn, là có thể hiểu ra hắn đang làm gì, có hiệu quả gì.
Nghiêm Mặc bảo Ô Thần tìm đại một khối băng dày chừng mười centimet, Ô Thần nhanh chân đi tìm, chốc lát sau liền ôm một khối băng to trở về.
“Dùng chén làm nước đá để có thấu kính lồi thì hiệu quả sẽ nhanh hơn một chút, nếu ở bên ngoài, bên người các anh không có công cụ thích hợp, có thể tìm đại một khối băng như vầy, xoa những vùng góc cạnh cho láng, để khối băng tròn như thế này, phải dày một chút, như khối trên tay tôi là được, mỏng quá để dưới nắng sẽ tan hết, dày quá lại không dễ để ánh mặt trời xuyên qua, năm đến mười centimet là con số tương đối lý tưởng.”
Nghiêm Mặc vừa nói vừa dùng dao giải phẫu vẽ hình tròn trên tảng băng, rồi bảo vị dũng sĩ bên cạnh tạc khối băng thành hình tròn hắn vừa vẽ. Mà con dao phẫu thuật trên tay hắn đây, bọn họ không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nên không còn ngạc nhiên như ban đầu nữa, nhưng mọi người vẫn rất hâm mộ con dao nhỏ sắc bén đó của tư tế đại nhân, có người dùng đá học theo con dao kia để mài ra, nhưng độ sắc bén đương nhiên là kém hơn nhiều.
Vị dũng sĩ tộc A Ô được gọi làm rất cao hứng, bạn bè xung quanh anh ta đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn anh ta lấy cái cuốc chim tạc băng.
Nghiêm Mặc im lặng, này thì có gì để mà hâm mộ? Đợi chút nữa cho mỗi người một cục thí nghiệm chơi.
Tạc băng xong, Nghiêm Mặc cầm cục băng, cố chịu rét lạnh từ nó, bắt đầu dùng tay ma xát khối băng để những chỗ góc cạnh mòn đi, cho khối băng trở nên láng mượt.
“Bước chà xát này là quan trọng nhất, cần phải làm cho bốn phía trên dưới của khối băng mỏng hơn ở giữa, anh tới thử xem.” Nghiêm Mặc làm mẫu, rồi giao khối băng cho một dũng sĩ khác đang nóng lòng muốn thử.
Tên dũng sĩ kia cười hê hê, nhe ra đám răng cái thiếu cái còn không đồng đều của mình, làm theo những gì Nghiêm Mặc dạy, tập trung chà sát khối băng một lần lại một lần, mặc cho bàn tay bị băng làm lạnh cứng, tên dũng sĩ nọ cũng không nỡ buông tay, người khác muốn giúp hắn, hắn còn không chịu.
Lúc sau, Nghiêm Mặc đặt khối băng đã được chà sát bóng láng lên giữa hai tảng đá, để ánh mặt trời đi qua phần giữa, chiếu vào đống cỏ khô.
Lần này chờ hơi lâu một chút, nhưng vẫn thành công khiến cỏ khô bốc lửa.
“Quao!” Đám người phát ra tiếng kêu vui sướng và sợ hãi, bọn họ không biết nguyên lý, chỉ cho rằng đó là vu thuật thần kỳ mà tư tế đại nhân dạy cho bọn họ.
Nghiêm Mặc cũng không cần bọn họ phải hiểu nguyên lý, chỉ cần bọn họ biết cách làm là được.
“Các anh học được cách này, mùa đông ra ngoài hành tẩu sẽ không cần lo đến việc không thể nhóm lửa nữa, nếu muốn mau một chút, có thể mang theo bên người một cái chén gỗ, buổi tối hứng nước, để qua đêm bên ngoài cho đông lại thành nước đá rồi chà xát một chút là có thể sử dụng trực tiếp.” Nghiêm Mặc bảo mắt to mang hai cái chén gỗ ở lều hắn tới đây, cạy cục nước đá ra cho mọi người xem.
“Các anh tự làm thử đi.” Nghiêm Mặc vung tay lên, tỏ vẻ thời gian học kết thúc, mọi người bận rộn cái gì thì đi làm đi.
Nhưng không ai tản ra, từ người lớn đến con nít, đều hưng phấn thử dùng băng nhóm lửa, ai thành công liền có thể nghe được tiếng ‘quao’ đầy vui vẻ, chuyện này đối với bọn họ mà nói là quá thần kỳ.
Sau ngày Nguyên Chiến dẫn người rời khỏi đây, Nghiêm Mặc mới đột nhiên nghĩ đến việc bọn họ nhóm lửa như thế nào khi ở bên ngoài, sau đó liền nghĩ tới đoạn clip mà hắn từng xem trên mạng, trong clip dạy cách dùng băng nhóm lửa. Tiếc là bọn Nguyên Chiến đã đi rồi, hắn nghĩ ra cũng không kịp dạy cho bọn họ.
Để không phải mất mặt với học trò của mình, hôm qua hắn đã thí nghiệm trước, tới khi thật sự thành công, hôm nay mới dám lấy ra dạy người khác.
Ô Thần nhân lúc mọi người không để ý đến mình, liền đuổi theo Nghiêm Mặc: “Đại nhân.”
“Tiểu Thần hử? Có chuyện gì?” Nghiêm Mặc quay đầu lại.
Ô Thần nhìn xem bốn phía, xác định mắt to và Tát không thấy nó và Nghiêm Mặc, liền lấy hai quả trái cây màu vàng tím giấu trong ngực ra: “Đại nhân, ngài xem.”
Nghiêm Mặc kinh ngạc, trời lạnh thế này mà lại có thực vật kết quả? Hắn biết có mấy loại cây lê đông, táo đông, quýt, cam, chanh, vân vân cũng chín vào mùa đông, nhưng hắn không trông mong gì ở mảnh đất này có thể tìm ra mấy loại hoa quả tương tự.
“Đây là trái gì?” Nghiêm Mặc cầm lấy quả trái cây cẩn thận quan sát, trái này rất nhỏ, hắn chưa gặp qua bao giờ, dù sao thì thực vật ở hai thế giới cũng không hoàn toàn giống nhau: “Có ăn được không?”
Mấy câu này rất đơn giản, Ô Thần nghe hiểu, gật đầu: “Dạ được.”
Nghiêm Mặc không lập tức cho vào miệng, hắn mở sách hướng dẫn ra, lật đến trang bách khoa toàn thư về sinh vật, rồi dùng tay phải chạm vào quả trái cây.
Thực nhanh sau đó, trong đầu hắn hiện ra một câu: Vật cần tra, thực vật, nằm trong phạm vi điều thứ hai của sách hướng dẫn, muốn tra loại thực vật này, giới thiệu sơ lược cần +1 điểm cặn bã, giới thiệu tỉ mỉ cần +3 điểm cặn bã, chọn một trong hai loại giới thiệu, xin quyết định sau năm giây.
Lần này giá trị cặn bã yêu cầu không cao như lần tra keo bùn, Nghiêm Mặc nghĩ thầm. Có điều hắn vẫn chọn giới thiệu sơ lược.
—— Hắc mai biển* biến chủng, quả hắc mai biển, vị chua ngọt, hàm lượng dinh dưỡng cao. Quả nhỏ mọng nước, thân cây chia hai loại, cây gỗ hoặc cây bụi nhỏ, bộ rễ lớn, có thể củng cố và cải tạo đất đai, giữ nước giữ đất.
Là quả hắc mai biển!
*Hắc mai biển: Nước ép quả hắc mai được sử dụng như một loại thuốc bổ và chống mệt mỏi. Quả hắc mai là loại quả duy nhất chứa đầy đủ 3 loại Vitamin quan trọng: A,C và E. Nước quả hắc mai được coi là kho tàng cải thiện sức khỏe giúp tinh thần thư thái và thoải mái.
Hắc mai biển
Nghiêm Mặc thật không nghĩ tới Ô Thần sẽ mang đến cho hắn một kinh hỉ như thế.
Tuy rằng sách hướng dẫn giới thiệu rất đơn giản, nhưng hắn sao có thể không biết công dụng của quả hắc mai biển? Thứ này không chỉ đơn giản có ‘hàm lượng dinh dưỡng cao’ như sách hướng dẫn nói, mà giá trị trong y dược, toàn thân cây hắc mai biển đều là bảo bối, quả, lá, hạt, có thể trợ giúp hệ tuần hoàn máu, trị máu bầm, bổ thận, giải khát, thanh nhiệt, tan đờm cổ họng.
Đồng thời, quả hắc mai còn có thể trị phỏng, tổn thương do giá rét và vết thương sâu ngoài da, công hiệu của chúng có hiệu quả cực tốt, còn giúp vết thương không để lại sẹo. Dầu ép ra từ hạt hắc mai có thể dùng để dưỡng da, bảo vệ gan và dạ dày khỏe mạnh.
Có điều, ở thế giới cũ, quả hắc mai có màu cam hoặc cam đỏ, nơi này lại là màu vàng tím. Hơn nữa, quả hắc mai ở thế giới cũ rất nhỏ, đường kính chỉ cỡ bốn đến sáu milimet, mà nơi này thì khá lớn, to chừng cái ngón út của hắn.
Không biết mùi vị thế nào đây.
Nghiêm Mặc cầm lấy một quả cho vào miệng, ồ, chua chua ngọt ngọt, ăn khá ngon. Không giống quả hắc mai hắn từng ăn, chua hơn thế này nhiều.
Nghĩ thì dài, nhưng lúc Nghiêm Mặc cầm quả hắc mai lên tra bách khoa toàn thư cho đến khi thảy nó vào miệng, kỳ thật cũng mới qua chừng mười giây đồng hồ.
Ô Thần do dự có nên nói cho tư tế đại nhân biết chuyện khác thường của mắt to và Tát hay không, nhưng lại sợ mình lo lắng quá mức, kỳ thật hai tên đó chẳng làm gì.
Thế nhưng nó còn chưa mở miệng, thì tư tế đại nhân đã hỏi trước: “Quả này rất ngon, nhóc tìm thấy ở nơi đâu?”
Ô Thần đoán xem đại nhân đang nói gì, rồi thành thật lắc đầu: “Không phải con phát hiện, là mắt to với Tát.”
“Ồ? Bảo hai nhóc đó dẫn anh đi xem được không?” Nghiêm Mặc tận lực nói thật ngắn gọn, còn ngón tay thì chỉ đến chỗ hai tên tiểu quỷ đang vui vẻ nghịch băng ở xa xa.
Ô Thần gãi gãi đầu, quyết định nói thật với đại nhân.
Nghiêm Mặc nghe nó vừa nói vừa huơ tay huơ chân miêu tả, liền hiểu được đại khái là chuyện gì: “Nhóc hỏi tụi nó trước, xem tụi nó có muốn nói ra nơi hái quả này hay không, nếu không muốn, chúng ta sẽ cùng đi xem thử.”
Nói cho tư tế đại nhân biết chuyện, Ô Thần có người đáng tin làm chỗ dựa liền không lo lắng nữa, nói chuyện với mắt to và Tát cũng tự nhiên và bình thường trở lại
“Cái trái kia ăn ngon quá, hai cậu hái ở đâu? Dẫn tớ đi với, hái nhiều một chút.” Ô Thần ngồi xổm bên cạnh hai đứa bạn hỏi.
Tát định trả lời thì lập tức bị mắt to đẩy một cái.
“Không thể nói à?” Ô Thần làm bộ bực mình, đứng dậy cả giận nói: “Vậy thì thôi.”
“Này! Lông mày rậm!” Tát vừa thấy Ô Thần giận liền luống cuống.
Nhưng mắt to lại bĩu môi nói: “Sao chuyện gì cũng phải nói cho cậu ta biết? Cậu ta có phải tư tế đại nhân đâu!”
“Vậy cậu nói cho tư tế đại nhân biết đi.” Ô Thần quay đầu bộp lại một câu.
Mắt to nghẹn họng, cúi gằm đầu, không nói lời nào.
Tát khó xử, hết nhìn đứa này rồi lại nhìn đứa kia: “Không phải không muốn nói cho cậu, mà là, mà là tụi tớ đã hứa……”
“Tát!” Mắt to đột nhiên hét một tiếng.
Tát vội vàng câm miệng.
Mắt to kéo Tát qua một bên, hai đứa thì thà thì thầm hồi lâu, rồi mới đến gần Ô Thần, mắt to có chút không bằng lòng, nói: “Vầy đi, ngày mai tụi tớ sẽ nói cho cậu biết có thể dẫn cậu đi hay không.”
“Vậy ngày mai tớ sẽ nói cho cậu biết giày rơm bện như thế nào.” Ô Thần quay đầu bước đi.
“Hả? Cậu biết bện rồi? Này, lông mày rậm, cậu từ từ đã!” Mắt to vừa nghe thấy liền vội vàng đuổi theo.
Ba đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ, mắt to hết năn nỉ, rồi khóc la um sùm, xong lại chơi xấu, dùng đủ loại phương pháp, nhưng Ô Thần vẫn không chịu nhả ra một chữ về cách bện giày rơm, còn thương lượng rằng, mắt to dẫn nó đi hái trái cây, thì nó mới dạy cho.
Mắt to tuy quậy phá, nhưng lại là đứa rất biết giữ chữ tín, ngay cả Tát cũng nhiều lần nhịn không được muốn nói ra, thì bị nó quát lên ngăn lại, cuối cùng chỉ có thể nói ngày mai sẽ cho Ô Thần câu trả lời cuối cùng.
Ô Thần xong việc thì thuật lại một năm một mười cho Nghiêm Mặc nghe.
“Vậy nhóc cảm thấy chúng ta nên chờ đến ngày mai, hay là hôm nay theo dõi tụi nó?” Nghiêm Mặc cười hỏi.
Ô Thần do dự, nghĩ nghĩ, nó vẫn là nói ra suy nghĩ của mình: “Chờ đến ngày mai ạ.” Nó giống bọn mắt to, không biết cái gì gọi là giữ chữ tín, nhưng bọn nó hiểu, nếu bọn nó lừa gạt nhau, còn kể bí mật của đứa khác cho người ngoài, thì chắc chắn sẽ bị bạn bè ghét bỏ và bo xì.
Nghiêm Mặc gật đầu, xoa xoa đầu nó: “Rất tốt. Tuy mắt to dấu diếm sự thật làm người khác lo lắng, nhưng lại hết lòng giữ lời hứa, không bởi vì đe dọa và dụ dỗ mà bán đứng bạn bè, điểm này rất tốt. Mà nhóc, cũng không vì ham muốn được biết sự thật mà không màng đến lập trường của bạn mình, cái này cũng rất tốt. Mấy đứa đều rất ngoan.”
Ô Thần cười, cái mặt trông thật đần độn.
“Nếu hai đứa nhỏ kia trong khoảng thời gian này có thể an toàn trở về, vậy đêm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Theo như Ô Thần nói, Nghiêm Mặc nghĩ rất có thể xuất hiện người thứ ba trong chuyện này, mà không chỉ là một nơi có quả hắc mai biển.
“Nhóc cứ yên tâm nghỉ ngơi, chờ ngày mai mắt to trả lời nhóc.”
Ô Thần gật đầu, yên tâm rời đi.
Tụi nhỏ yên tâm, nhưng Nghiêm Mặc lại không. Không nói đến việc hắn muốn biết bí mật trong đó, mà hôm nay mắt to và Tát còn đi hỏi ‘người thứ ba’ kia có được dẫn người khác đến hay không, đó là hành vi khá nguy hiểm.
Lúc trước an toàn, không có nghĩa về sau cũng an toàn. Nếu đối phương vì bảo vệ cho bí mật của mình, giết hai đứa nhỏ cũng không hề kỳ quái.
Vì thế, Nghiêm Mặc quyết định tự mình đi theo xem đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra. Đương nhiên, hắn sẽ không đi mạo hiểm một mình, mà dẫn theo hai vị dũng sĩ, hai người này cũng là người mà Nguyên Chiến trước khi đi đã chỉ định để bảo hộ hắn, Nghiêm Mặc ở nơi cư trú thì không sao, nhưng nếu đi ra ngoài, thì hai người họ phải đi theo.
Hai vị dũng sĩ nọ được giao nhiệm vụ, dù nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng không được phát ra tiếng động, càng không được hành động thiếu suy nghĩ, mọi việc phải nghe theo Nghiêm Mặc chỉ thị.
Hai người hiểu rõ, chức trách quan trọng nhất của bọn họ cũng là phụ trách bảo hộ cho tư tế đại nhân, tư tế đại nhân nói cái gì chính là cái đó.
Hai đứa nhỏ chạy ở phía trước, không sợ lạnh mà lấy cầu tuyết ném nhau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười cùng tiếng hò hét vui vẻ. Bọn nó hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người theo dõi mình, lúc chạy cũng không cố ý che giấu hành tung.
Hai vị dũng sĩ tuy rằng rất tò mò, không biết vì sao tư tế đại nhân lại muốn đi theo hai thằng bé kia, nhưng tư tế đại nhân đã dặn dò nên bọn họ không dám hỏi nhiều.
Nghiêm Mặc không có kinh nghiệm gì trong việc theo dõi người khác, nhưng hai vị dũng sĩ thì rất quen thuộc với việc săn thú và truy tung con mồi, sau lại được Mãnh – người có kiến thức và kinh nghiệm đi săn còn phong phú hơn bọn họ chỉ điểm cho vài chỗ, nên bây giờ lần theo dấu vết của hai đứa nhỏ trên mặt tuyết cũng không quá khó khăn.
Vì không để tụi nhỏ phát hiện ra, nên bọn họ không theo sát phía sau, dù vậy, bọn họ cũng không sợ bị mất dấu.
Hai thằng nhóc hớn hở nên rất vội vàng, chạy tới bên bờ cái hồ nước siêu lớn.
Bờ hồ có rất nhiều nơi sinh trưởng những tảng rừng thưa thớt, hai thằng nhỏ chạy vào trong một tảng rừng giữa chúng.
Ba người Nghiêm Mặc đuổi kịp, trực giác cho biết có lẽ đã tới nơi, bước chân ba người đi thật nhẹ.
Xuyên qua rừng cây nhỏ bên bờ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều tảng đá lớn lớn bé bé, mà mặt hồ gần bờ thì đã kết băng.
Mắt to lén lút nhìn bốn phía, lấy từ trong một bao da thú ra một con cá muối béo mập.
Mắt to dẫm lên mấy cục đá, cẩn thận nhảy từ tảng đá này sang tảng đá kia, cứ như vậy nhảy tới tảng đá lớn nối liền với mặt nước đóng băng, chờ khi nó đứng vững, nó liền cầm con cá muối hô to với mặt hồ: “Lạp Nhược, Lạp Nhược.”
Tát là đứa to gan, liền trực tiếp đạp lên trên băng mà đi, khi đi đến lớp băng mỏng, nó mới bò lên tảng đá, còn thò tay vào trong nước hồ lạnh lẽo mà vẫy nước.
Nghiêm Mặc trốn trong rừng cây ven đó sau khi nghe hai đứa nhỏ hô lớn ‘Lạp Nhược’ không lâu, mặt hồ đột nhiên xuất hiện một sóng gợn, thật giống như dưới nước có con cá siêu lớn nào đó lấy tốc độ cực nhanh bơi về phía hai đứa nhỏ.
Đó sẽ là con gì? Nghiêm Mặc kinh hãi.
Nhưng hai đứa nhỏ nhìn thấy gợn nước thì chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại còn vui vẻ hô to hơn nữa: “Lạp Nhược!”
“Ào!” Vật trong hồ bơi tới trước tảng đá liền trồi lên một cái đầu.
Nghiêm Mặc trợn to hai mắt nhìn, thị lực của hắn bây giờ đủ để hắn thấy rõ cái đầu kia là gì.
Đó là… là… đầu của một đứa trẻ? Có điều hai bên mang tai của đứa trẻ này là cái gì kia? Vây cá?
Rất nhanh sau đó, đứa trẻ nọ chống tay lên lớp băng, nâng toàn bộ nửa người trên lên.
Tâm tình Nghiêm Mặc rất quái dị, hai dũng sĩ bên cạnh hắn cũng vậy.
Bọn họ thấy được một cậu bé không mặc quần áo, tóc nâu xoăn thành lọn, mắt đen long lanh, da trắng nõn, tai như vây cá, lại béo ú chắc nịch ở giữa hồ nước.
Ủa, địch nhân nguy hiểm đâu?
Là thằng bé chưa đến năm tuổi này?
Tuy nói bộ dạng thằng bé thật kỳ quái, tỷ như tai nó, tóc nó, còn có hai bàn tay nó lộ ra. Nhưng chỉnh thể mà nói, đây không khác gì con nít bình thường.
Thứ duy nhất thoạt nhìn khá nguy hiểm chắc chỉ có đôi tay của nó, không chỉ có màng, mà ngón tay cũng dài hơn so với người bình thường, hơn nữa đầu ngón tay còn bén nhọn, bộ móng vuốt đó không giống như móng tay, mà giống như xương thì đúng hơn, rất nhọn.
“Sao bây giờ các cậu mới đến?” Nghiêm Mặc nghe thấy đứa nhỏ kia hỏi: “Tớ chờ các cậu thật lâu.”
Tuy rằng thoạt nhìn thật nhỏ tuổi, nhưng nói chuyện rất lưu loát. Khoan đã, đứa nhỏ này nói ngôn ngữ thông dụng! Chẳng trách mắt to và Tát có thể nói chuyện được với nó.
“Hôm nay tư tế đại nhân thi triển vu thuật, còn dạy cho tụi tớ, chơi vui lắm, nên đến trễ.”
Mắt to và Tát nghe hiểu được chút chút đứa nhỏ kia nói gì, đa phần là nghe ra từ vựng rồi đoán ý, mấy ngày nay bọn nó nói chuyện với nhau toàn là cái hiểu cái không như vậy đó.
“Vu thuật? Vu thuật gì?” Thằng bé kia nghiêng đầu hỏi lại.
“Chút nữa kể cậu nghe.” Mắt to ngồi xổm trên tảng đá lớn đưa con cá muối trong tay cho thằng bé kia, thằng bé đó chắc tên là Lạp Nhược.
Thằng bé vừa thấy cá muối liền vui vẻ hoan hô một tiếng, vu thuật gì đó cũng ném ra sau đầu: “Cá cá! Cá mặn! Chờ tớ!”
Thằng bé để cá mặn lên lớp băng, thân thể lại đột nhiên chìm vào trong hồ, một lát sau, nó ôm một mớ quả hắc mai trồi lên: “Hôm nay tớ ra đảo hái nhiều lắm, tớ còn tưởng các cậu không tới chứ.”
Mắt to và Tát nhìn thấy quả hắc mai liền vui vẻ, ba đứa nhỏ trao đổi quà, hai đứa ngồi trên tảng đá, một đứa ghé trên mặt băng nhăm nhi thức ăn.
Mắt to và Tát không quan tâm người bạn mới của mình có hiểu mình nói gì  hay không, tụi nó nói tiếng Cửu Nguyên còn khá lộn xộn, kể chuyện thần kỳ hôm nay Nghiêm Mặc dạy tụi nó dùng băng nhóm lửa như thế nào, tranh nhau mà kể cho thằng bé kia nghe.
Thằng bé hiển nhiên không hiểu lắm, thấy bọn nó đập một khối băng, còn tưởng bọn nó muốn, liền dùng móng vuốt nhẹ nhàng khoét trên mặt băng, một lát sau liền khoét ra vài khối cho bọn nó.
Mắt to và Tát lập tức hưng phấn, khoa tay múa chân bảo nó khoét băng thành hình tròn, có được khối băng, hai đứa nhỏ ngồi trên tảng đá: “Lạp Nhược, lên bờ đi, tụi tớ làm cho cậu xem!”
Thằng bé kia thấy hai đứa nhỏ chạy lên bờ, còn quay đầu lại chờ nó, chắc đây không phải lần đầu tiên đứa nhỏ này lên bờ, nên không hề do dự, ngậm lấy con cá muối bò lên trên mặt băng.
Ba tên trốn trong rừng cây liền thấy được cả người thằng bé.
Nghiêm Mặc xoa xoa khuôn mặt đã đông cứng, được rồi, có chim mặt người, có quái vật lùn xấu xí hình người, giờ xuất hiện người cá thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ở thế giới cũ của hắn, trong truyền thuyết cổ xưa nào đó từng ghi lại, thật lâu thật lâu trước kia, trên đại lục từng có đủ loại chủng tộc kỳ quái sinh sống, khi đó nhân loại bình thường, người khổng lồ, người lùn, người cá và những kiểu sinh vật như đầu người thân gì đó hoặc đầu gì đó thân người sinh sống với nhau trên cùng một tinh cầu.
Thằng bé nọ nửa người dưới là một chiếc đuôi cá thật dài, đuôi cá rất đẹp, dưới mặt trời ánh lên những tia sáng màu bạc.
Hai dũng sĩ cạnh hắn hít ngược một hơi, dáng vẻ như sốc lắm. Nghiêm Mặc sợ bọn họ lao ra, liền vội vàng quay đầu lại ra hiệu cho bọn họ ngồi yên.
Hai dũng sĩ gật đầu. Có tư tế đại nhân ở đây, bọn họ không sợ hãi, chỉ cảm thấy ngạc nhiên mà thôi.
Nghiêm Mặc cho rằng thằng bé chỉ có thể hoạt động trên mặt băng, nào ngờ người ta còn có thể dùng đuôi cá đứng thẳng để đi đường, lên bờ hoàn toàn không thành vấn đề.
Mắt to và Tát không đi quá sâu vào rừng cây, chỉ đứng ven rừng, cho thằng bé xem bọn nó dùng băng tạo ra lửa như thế nào.
Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm người cá nhỏ, nghĩ cách làm sao để tiếp cận nó mà không làm nó sợ. Có con nít, chắc chắn có người lớn. Vậy trong cái hồ siêu lớn như một vùng biển thu nhỏ này có bao nhiêu người cá đang sinh sống?
Nếu bọn họ có thể lên bờ, vậy có phải bọn họ đã thấy được Nguyên Chiến, thấy được sức mạnh đầy uy hiếp của hắn?
Cũng may ngôn ngữ tương thông, điều này đã giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ, như thế, bọn họ sẽ giao lưu dễ hơn. Cho dù người cá có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, thì bọn họ cũng không phải không thể chung sống hoà bình, nhìn sự việc vừa xảy ra, bọn họ hình như đang thiếu muối?
Nghiêm Mặc vuốt cằm, giảo hoạt cười cười.
Người cá nhỏ nhìn thấy lá cây bén lửa, sợ tới mức chạy ra thật xa, nó chưa từng thấy lửa, theo bản năng liền sợ hãi.
Mắt to và Tát không biết người cá nhỏ bị làm sao, vội vàng kêu nó.
Người cá nhỏ bị dọa sợ, nên nhe răng xòe móng vuốt với hai tên tiểu quỷ kia.
Hai dũng sĩ lập tức căng thẳng, một người nhịn không được hơi nhích về phía trước một chút.
“Rắc.” Một nhánh cây trên tuyết bị anh ta giẫm gãy.
Người cá nhỏ đang đe dọa hai thằng bé quay phắt đầu lại, nhìn về phía bọn họ đang ẩn nấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.