Dị Thế Lưu Đày

Chương 55: Thử nghiệm thân thủ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
20864703_2021181114781285_857491218_n
“Mắt loài sinh vật này chẳng những lớn hơn so với con người, mà còn tròn vo, lồi ra khỏi hốc mắt, sống mũi như không có sụn, chóp mũi thì vểnh lên, miệng to đến mức khó mà tin nổi, hai khóe môi như chạm đến mang tai.”
Lúc người tộc A Ô khóc than cho những người bỏ mạng không trở về và hai người bị thương, tộc vu đi ra bước quanh hai người bị thương ngâm xướng cái gì đó, cầm một hộp sọ động vật lên, dùng thứ đen sì trong hộp sọ bôi lên thân người bị thương, Nghiêm Mặc đang tự hỏi biện pháp thu phục tộc A Ô không đánh mà thắng.
Không thể đột nhiên chạy tới, như vậy hắn còn phải năn nỉ người tộc A Ô cho hắn giúp đỡ bọn họ nữa. Vậy phải làm sao đây?
Nghiêm Mặc sờ sờ mặt rồi gãi gãi đầu, nhận biết Phật nhờ áo cà sa vàng, hắn làm tư tế mà Sơn Thần chỉ định, với hình tượng hiện tại kỳ thật không phù hợp với thân phận của hắn.
Dáng vẻ bên ngoài là rất quan trọng, hắn tự thiết kế cho mình một vẻ ngoài lạnh lùng bá đạo, ít nhất không thể để bản thân quá mờ nhạt, phải đạt tới mức chỉ cần bọn họ liếc mắt một cái liền biết thân phận hắn bất phàm.
Có điều chuyện đấy là chuyện về sau, bây giờ điều quan trọng là khi nào thì thích hợp để hắn và Nguyên Chiến ra mặt đây.
Hai người bị thương có một người hình như bị thương khá nặng, nếu hắn ra mặt quá trễ, chỉ sợ sẽ không thoát khỏi cái danh thấy chết không cứu.
Nghiêm Mặc nhìn về phía Nguyên Chiến, hắn cần thương lượng một chút, có lẽ bọn họ sẽ ra mặt sớm hơn dự tính.
“Không phải sói.” Nguyên Chiến lẩm bẩm.
“Không phải sói thì là cái gì?” Nghiêm Mặc biết Nguyên Chiến đang tìm tòi cái gì, lập tức hỏi.
Vẻ mặt Nguyên Chiến đầy nghi hoặc: “Không biết, nhưng cái bóng mà tôi nhìn thấy chắc chắn không phải sói, thoạt nhìn nó giống… người hơn.”
A? Chẳng phải Cửu Phong nói gần đây ngoại trừ tộc A Ô thì không có quái hai chân nào khác sao? Những người này từ đâu tới?
Người A Ô bất luận già trẻ gái trái, khuôn mặt đều đậm nét bi thương.
Mùa đông vừa đến bọn họ liền sống càng thêm gian nan. Rét lạnh, thức ăn thiếu hụt, dã thú quanh đây càng thêm hung dữ, đói tới phát rồ sẽ trực tiếp tập kích chỗ ở của bọn họ.
Nhưng bọn họ đã sống như vậy từ đời này qua đời khác, thậm chí bọn họ còn không biết cái gì là khốn, cái gì là khổ, chỉ cảm thấy cuộc sống mỗi ngày là như vậy, không khác gì động vật cùng sống trên mảnh đất này.
Nhưng mùa đông năm nay càng khốn đốn hơn năm ngoái, Thần chim mặt người suýt chút nữa cự tuyệt tế phẩm của bọn họ, tuy rằng sau khi tộc vu nỗ lực ngài mới miễn cưỡng nhận lấy, nhưng không giống trước kia, sau ngày nhận tế phẩm ngài sẽ đưa cho bọn họ con mồi ít nhất một lần, nhiều nhất là ba lần.
Mà sự thay đổi của Thần chim mặt người đối với bọn họ chỉ mới là khởi đầu của cơn ác mộng, mấy ngày nay, bọn họ bị một đàn ác quỷ đáng sợ theo dõi.
“Thần đã vứt bỏ chúng ta rồi sao?” Có người bất an hỏi lão tộc vu.
Người này vừa mở miệng, liền có người không nhịn được nói: “Đã rất nhiều ngày Thần không xuất hiện.”
“Không có Thần, chúng ta sẽ bị ăn sạch!”
Lão tộc vu mặc kệ tộc nhân mình mồm năm miệng mười chất vấn, ông chỉ cẩn thận chăm sóc cho hai người bị thương, nhưng hai người bị thương quá nặng, một người đã sắp không kiên trì được nữa, còn một người bất quá cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
“Ngài vu!” Thấy ông không thèm nhìn bọn họ, rất nhiều người đều gấp đến độ kêu to.
“Câm miệng!” Người đàn ông cường tráng nhất trở về cùng đội săn thú gầm lên. Đám người trong tộc lập tức im thin thít, không ai dám ầm ĩ nữa.
“Ngài vu, nếu ở lại chỗ này, chúng ta sẽ bị lũ ác quỷ đó ăn sạch, chúng nó xem chỗ ở của chúng ta như hang thỏ.” Người đàn ông nọ đi đến trước mặt ông lão, thấp giọng nói.
Ông lão mở miệng, nghẹn ngào nói: “Rời khỏi nơi này, thì chúng ta đi nơi nào? Lũ ác quỷ sẽ đi theo chúng ta, thẳng đến khi ăn sạch chúng ta!”
Người nọ cũng biết đây là sự thật, y né tránh ánh mắt tộc nhân, giọng nói đầy xót xa và không dám tin tưởng, khẽ hỏi: “Thần, vì sao lại vứt bỏ chúng ta?”
Ông lão không cách nào trả lời.
Người nọ nhìn ông lão, trong mắt đầy thất vọng không thể che dấu, nhưng ông không nói gì, chỉ kêu một vài người dọn lều ở cho người bị thương, bảo mấy đứa nhỏ trở về lều của mình, người lớn thì dùng bất kỳ thứ gì có thể sử dụng để phòng thủ, bao gồm cả phụ nữ.
Trong bụi cỏ, Nguyên Chiến áp sát vào tai Nghiêm Mặc, thấp giọng nói: “Tộc A Ô bị thứ gì đó theo dõi, đừng cử động, bọn nó vẫn chưa phát hiện chúng ta.”
Nghiêm Mặc cả người phát lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào bụi cỏ phía xa chếch về phía bên trái, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo cứng đờ: “Không, tôi nghĩ bọn nó đã phát hiện ra rồi.”
Mới vừa rồi, hắn cảm thấy trong bụi cỏ có thứ gì đó nhoáng lên, nên nhìn chằm chằm một hồi lâu, cũng nhờ thế mà hắn phát hiện vấn đề.
Đối phương tựa hồ đang rất cảnh giác, bọn nó cảm thấy có cái gì đang nhìn mình, lập tức nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc liền thấy được một đôi mắt, con mắt màu xanh lá, vừa nhìn sẽ cảm thấy nó rất xinh đẹp, nhưng nhìn hồi lâu hắn lại phát hiện, trong cặp mắt đó tựa hồ chỉ có tham lam và thèm khát đối với thức ăn.
Sau đó, Nghiêm Mặc thấy một khuôn mặt giống như mặt người, ngoại trừ không có lông mày thì các bộ phận khác như mắt, mũi, miệng, tai đều đầy đủ. Có điều, mắt loài sinh vật này chẳng những lớn hơn so với con người, mà còn tròn vo, lồi ra khỏi hốc mắt, sống mũi như không có sụn, chóp mũi thì vểnh lên, miệng to đến mức khó mà tin nổi, hai khóe môi như chạm đến mang tai.
Quái vật mặt người đột nhiên há miệng khè về phía Nghiêm Mặc, bày ra hàm răng nhọn xen kẽ như răng lược để uy hiếp.
Đây mà là người sao? Nghiêm Mặc hoảng sợ! Hắn loáng thoáng thấy được thân thể đối phương, hình như còn không cao bằng một đứa bé năm sáu tuổi.
Nguyên Chiến nhìn theo ánh mắt Nghiêm Mặc cũng thấy được bộ dạng đối phương, hắn lập tức hạ thấp thân thể, bày ra tư thế công kích, cũng nhe răng gầm nhẹ uy hiếp con quái vật.
Con quái vật ngậm miệng lại, rụt cổ, trốn vào bụi cỏ.
“Đó là thứ gì vậy?” Nghiêm Mặc nhìn bụi cỏ xa xa rung lên một cái rồi dừng, giống như có thứ gì chạy băng qua.
“Không biết, chưa gặp bao giờ. Nhìn khuôn mặt của chúng, chắc là bộ tộc thấp bé hoang dã nào đó.” Nguyên Chiến không dám buông lơi cảnh giác.
“Anh nói cái thứ đó là người?”
“Đương nhiên, có điều bọn chúng ăn thịt người.” Nguyên Chiến bổ sung: “Không phải chỉ khi cực kỳ đói khát mới ăn, mà là đi săn người giống như chúng ta săn thú vậy, bộ tộc Sơn Nghĩ dưới chân núi Thần Haza phía nam cũng giống thế.”
Người tộc A Ô đột nhiên náo loạn.
“Bọn chúng bắt đầu công kích tộc A Ô! Chúng ta đi!” Nguyên Chiến quyết đoán nói.
“Cái gì?” Nghiêm Mặc chưa kịp phản ứng thì đã bị Nguyên Chiến kéo tay, còn không quên đè thấp thân thể xuống.
“Chúng nó đã phát hiện chúng ta, chúng nó cho rằng chúng ta là người tộc A Ô bị lạc đàn, sẽ tấn công chúng ta trước tiên, đi mau! Đi theo tôi!”
Nghiêm Mặc không hỏi nhiều, lúc này nghe theo lời chiến sĩ có kinh nghiệm phong phú mới có thể sống được.
Nghiêm Mặc một tay nắm chặt cây gậy gỗ được vót nhọn hai đầu, một tay cầm thuốc bột được đựng trong chiếc túi làm từ lá cây, bám sát phía sau Nguyên Chiến.
Bốn phía đã bị quái vật bao vây, nhưng Nguyên Chiến không đi tìm tộc A Ô nhờ giúp đỡ, mà vòng sang một chỗ có địa thế cao ở gần đó.
Bọn quái vật dẫn đồng bạn tới bắt con mồi lạc đàn nhưng lại không thấy con mồi đâu, bọn chúng liền mất hứng xô đẩy nhau vài cái, sau đó nghe thấy một tiếng kêu sắc nhọn, bọn chúng lại cầm cái cuốc chim* bằng đá, cả hai đầu đều bén nhọn chạy về phía chỗ ở của tộc A Ô.
*Cuốc chim:
Cuốc chim
Tộc A Ô không phát hiện hai người Nghiêm Mặc, bọn họ chỉ thấy bọn quái vật kêu gào lao tới chỗ mình.
Người tộc A Ô không thể trốn, chỉ có thể gầm rú dùng mọi vũ khí có thể sử dụng đón đầu lũ quái vật.
Nguyên Chiến dẫn Nghiêm Mặc nhanh chóng chạy tới chỗ cao, hắn dẫm dẫm mặt đất, hai chân trần tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, tựa như đang cảm thụ mảnh đất dưới chân, sau đó đứng bất động, mặt đất bỗng dưng nhanh chóng mọc lên một bức tường đất dài 2m cao 1m5, bức tường còn đang không ngừng dày thêm.
Nghiêm Mặc trợn to mắt, từ khi nào thì Nguyên Chiến dùng được cái chiêu thức này?
Nguyên Chiến không ngừng lại, khi bức tường dày đến mức hắn cảm thấy vừa lòng thì không làm tường đất nữa, mà chạm tay vào bức tường. Trên bức tường lại xuất hiện những hàng gai đất góc cạnh, nhìn qua rất bén nhọn.
Nguyên Chiến nắm một hòn đất lên, bảo Nghiêm Mặc đứng phía sau mình, đồng thời bảo Nghiêm Mặc canh chừng công kích phía sau, hắn tạm thời không có dư sức để dựng thêm một bức tường đất đâu, hắn còn phải dự trữ năng lượng để chế tạo hòn đất chọi mấy con quái vật.
Nghiêm Mặc ngậm lại cái miệng đang há hốc, chẳng trách tên này dám chạy ra ngoài thăm dò tộc A Ô, còn dám mang theo một cái gánh nặng như hắn, thì ra không phải người ta lỗ mãng, cũng không phải đi liều chết, mà là có năng lực.
Tộc A Ô bắt đầu xuất hiện thương vong, Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không cần suy nghĩ, liền nhanh chóng nhặt một hòn đất cứng chắc trên bức tường chọi xuống.
Nguyên Chiến không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Nghiêm Mặc cười gượng: “Cứu người quan trọng hơn, tộc A Ô rất đáng thương.” Đừng có nhìn tôi như vậy mà! Tôi phải giả bộ, để sách hướng dẫn biết tôi đang nỗ lực cứu người, nếu không tôi thảm đấy!
Nhưng Nghiêm Mặc không ngờ tới hòn đất hắn tùy tay chọi xuống lại thật trùng hợp mà nện lên đầu một con quái vật.
Con quái vật bị nện trúng liền hú lên một tiếng quái dị, hai tay ôm đầu, quay ngoắt ra sau nhìn lom lom.
Vì một lần ‘lỡ dại’ của Nghiêm Mặc, đám quái vật bên dưới, ngay cả người tộc A Ô cũng phát hiện ra bọn họ.
Tộc A Ô không biết người tới là địch hay bạn, cũng không rảnh mà quan sát bọn hắn, tất cả đều lo chống lại lũ quái vật.
Mà con quái vật xui xẻo bị hòn đất không cẩn thận nện trúng giơ cao cái cuốc chim, tức giận vọt về phía hai người Nghiêm Mặc.
“Xin lỗi!” Nghiêm Mặc đổ mồ hôi, hắn thật sự không cố ý, vừa rồi cầm hòn đất chọi xuống hoàn toàn là hành vi vô ý thức, do sách hướng dẫn ép tôi cả!
Nguyên Chiến vốn dĩ định tìm nhược điểm của chúng rồi mới công kích, nhưng Nghiêm Mặc làm như vậy hắn cũng không nói gì, chỉ bảo Nghiêm Mặc đứng né qua đừng có làm hắn vướng tay vướng chân, sau đó hắn cầm một hòn đất lên, thân thể ngửa ra sau, nhắm ngay con quái vật đang xông tới.
“A ——!” Con quái vật phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như người, trán bị hòn đất đập vỡ, té ngửa ra sau, lăn cù mèo xuống dưới.
Một cú chính xác, Nguyên Chiến lại tiếp tục nhắm đến con quái vật thứ hai.
Cùng một dạng hòn đất, nhưng nằm trong tay Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, uy lực của nó lại là một trời một vực.
Nguyên Chiến có kinh nghiệm phóng giáo, nên lúc chọi đất không có cú nào thất bại, hơn nữa lực tay hắn cực lớn, chỉ mấy cục đất nhỏ bằng cái nắm tay mà có thể chọi cho mấy con quái vật té lộn cổ.
Nguyên Chiến phát hiện tấn công vào mặt lũ quái vật là có hiệu quả nhất, hắn cứ thế nhè bản mặt bọn chúng ra sức chọi.
Lũ quái vật thấp bé chỉ cần ăn một hòn đất vào mặt là hầu như không còn đường sống.
Bọn quái vật phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Vào trong tai Nghiêm Mặc liền tự động phiên dịch: “Giết! Ăn! Giết!”
Thấy Nguyên Chiến quá dữ dằn, lũ quái vật liền kết bè vọt tới.
Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến một mình đảm đương công kích phía chính diện, hắn liền đứng sau lưng Nguyên Chiến, lưng kề lưng, đề phòng phía sau.
Lũ quái vật tách một phần lớn để tấn công Nguyên Chiến, nhờ Nguyên Chiến mà người tộc A Ô cảm thấy áp lực giảm bớt, lúc này bọn họ mới có chút có thời gian đánh giá hai người xa lạ đột nhiên xuất hiện này.
Cái gì đó? Từ khi nào ở kia có một bức tường đất?
Tộc trưởng tộc A Ô phản ứng nhanh nhất, thấy phần lớn quái vật đều chạy tới tấn công hai người xa lạ, lập tức quát lên, bảo tộc nhân mau mau trợ giúp nhưng tộc nhân khác.
Năng lực học hỏi của bọn quái vật không tồi, thấy Nguyên Chiến dùng hòn đất chọi mình, chúng nó lại không thể xông lên, mấy con quái vật đi đầu nổi giận, bắt đầu liều mạng giống Nguyên Chiến, cầm cái cuốc chim nhọn hoắc phóng qua đây.
Cái cuốc chim hai đầu bén nhọn tạo được một phần uy hiếp nhất định cho Nguyên Chiến, hên là bọn quái vật không có sức lớn, nếu không tới gần để ném, thì mấy cái cuốc chim ném y như gãi ngứa, nhưng dù vậy, chúng nó vẫn thiếu chút nữa đâm trúng Nguyên chiến.
Nguyên Chiến né một cái cuốc chim phóng tới mặt hắn, rồi thuận tay nhặt lên nhìn, hai mắt liền sáng lên, nhìn cuốc chim với hai đầu bén nhọn, ở giữa đục một cái lỗ rồi nhét chuôi gỗ vào. Hắn có trực giác thứ này sẽ có tác dụng lớn!
Không phải con quái vật nào cũng chịu ném cái cuốc chim trong tay, bởi vì thứ này chẳng những khó chế tác, mà nó còn là vũ khí lợi hại nhất của bọn nó, nếu không có cuốc chim, bọn nó chỉ còn lại hàm răng và móng tay không quá cứng chắc.
Mấy con quái vật quăng mất cuốc chim, dù không bị Nguyên Chiến dùng hòn đất chọi chết, thì cũng bị tộc A Ô chơi hội đồng dùng gậy đánh chết.
“Chítttttttt——!” Một tiếng kêu bén nhọn vang lên, lũ quái vật mai phục trong bụi cỏ nghe được mệnh lệnh liền nhào về phía hai người Nguyên Chiến đang đứng trên cao.
Nghiêm Mặc hô to: “Tôi thấy rồi! Thủ lĩnh của chúng nó ở phía trước, bên trái tôi! Nó đang nấp! A Chiến, cẩn thận, bọn quái vật xông lên kìa!”
Nguyên Chiến lập tức quay đầu, đàn quái vật như biết bên trái là nhược điểm của hắn nên phần lớn đều vòng sang bên trái mà xông lên.
Nguyên Chiến lập tức dừng tấn công một con quái vật, chuyển sang hợp sức với Nghiêm Mặc đối phó phía bên trái.
“Tường đất! Mau!”
“Không kịp!” Chỉ liên tục tạo ra mấy hòn đất cứng chắc có góc cạnh mà đã khiến Nguyên Chiến cảm thấy cố sức rồi, hắn không nghĩ tới ngày đầu tiên lại gặp phải trận tấn công liên tục không ngừng như thế.
Nghiêm Mặc thở dốc, ngửa đầu cảm nhận hướng gió.
Bọn quái vật cuồn cuộn không ngừng, Nguyên Chiến ứng phó càng lúc càng khó khăn, hơn nữa hắn chỉ có thể phòng thủ một mặt, phòng thủ được bên trái thì chính diện bị tấn công.
Mắt thấy quái vật sắp xông lên tới nơi, Nghiêm Mặc xác định hướng gió xong liền cắn răng: “A Chiến, tin tưởng tôi!”
Tin tưởng cậu cái gì? Nguyên Chiến không kịp hỏi.
“Quay lại đi, lo địch nhân một phía thôi! Phía bên này của tôi anh đừng quản! Khi tôi bảo anh nín thở thì anh phải nín thở ngay!”
Nguyên Chiến chọn cách tin tưởng tư tế của mình, hắn nhanh chóng xoay người, lấy tường đất làm lá chắn, tiếp tục công kích bọn quái vật đang xông lên ở một phía.
Phía sau, hắn giao cho Nghiêm Mặc.
Lúc này không tin cũng phải tin, năng lực của hắn sắp hao hết rồi!
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm đàn quái vật chỉ biết gào thét ‘giết!’ và ‘ăn!’.
Đàn quái vật cũng nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, múa may cái cuốc chim, vừa kêu quang quác vừa xông lên.
Gần hơn nữa, gần hơn nữa! Đến khi hắn đã có thể thấy rõ gương mặt lũ quái vật.
“A Chiến! nín thở!” Nghiêm Mặc hô lên, bản thân cũng nhanh chóng ngừng thở, vung túi thuốc bột hắn vẫn luôn nắm trong tay vào mặt bọn quái vật.
Một bao không đủ, hắn lại cầm ra từ túi thảo dược hết bao này tới bao khác, liên tục hất ra năm bao, khi hắn sắp không nhịn thở được nữa mới dừng lại.
Nghiêm Mặc bịt mũi, không cho để bột thuốc làm mình trúng độc.
Tiếc là không có súng bắn, nếu không hiệu quả sẽ càng tốt hơn, cũng sẽ không lãng phí nhiều như vậy!
Mười loại dược, chín loại độc trộn bên trong, để xem công hiệu như thế nào. Trong rừng cây hắn phát hiện có mấy loại thảo dược, hạt giống và hoa quả có độc, nhẹ thì khiến sinh vật mắc bệnh dại, tứ chi tê liệt, thân thể co rút, nặng thì hôn mê, thậm chí là tử vong.
Mà hắn vì muốn độc dược nhanh chóng phát tán, nên trộn thêm mấy loại thảo dược đã qua xử lý, và bột phấn của hỗn hợp từ một số thảo dược có tính chất thôi thúc, chính hắn còn phải dùng da thú che mặt, trước đó cũng đã ăn giải dược.
Công thức phối thuốc hắn trao đổi từ một người đến từ vùng núi sâu xa ở phía nam, với một dân tộc thiểu số có nhân khẩu cực ít thì dùng vài phương thuốc trị ký sinh trùng và một thùng chứa thuốc có hiệu dược đặc biệt để trao đổi.
Bản thân hắn biết độc tính của vài loại thảo dược trong đó, có điều, để công thức phối thuốc có thể khiến độc tính chúng nó phát huy lớn nhất, trở thành vũ khí vô hình có thể đả thương người, thì vẫn phải học hỏi từ những dân tộc thiểu số sinh sống ở vùng núi sâu xa, biết dùng độc làm biện pháp tự vệ.
Hắn không tin lũ quái vật không sợ loại độc này. Nếu loại độc có độc tính mạnh, có thể đối phó với tuyệt đại đa số sinh vật sống mà lại vô dụng với lũ quái vật, vậy hắn chỉ có thể chấp nhận số phận chờ bị biến thành thịt nướng.
Gió cuốn bột thuốc bay vào giữa đàn quái vật.
Nghiêm Mặc đếm nhẩm trong lòng: Một, hai……
Lúc đếm tới hai mươi, con quái vật đầu tiên vọt tới trước mặt hắn đột nhiên co rúm, bước chân loạng choạng, giống như say rượu, cái cuốc chim cũng làm rơi xuống đất.
Có một liền có hai, một con rồi một con vung vẩy tay chân, co giật ngã xuống.
Thân thể quái vật nhỏ lùn, Nghiêm Mặc rải một lượng vừa đủ, con nào càng kích động độc tính càng lan nhanh.
Nguyên Chiến nhịn thở đỏ cả mặt, quay đầu muốn hỏi tư tế đại nhân của hắn có thể thở được hay chưa, ai ngờ vừa mới quay đầu liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho quên mất việc ngừng thở, hít ngược một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.