Dị Thế Lưu Đày

Chương 53: Mười ngày cùng với dự định của Nguyên Chiến (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
4ef6486ffe5ed04128e97a2e0d773a76
“Đừng phủ nhận, tư tế đại nhân của tôi, cậu cũng giống tôi thôi.”
Mắt Nghiêm Mặc khôi phục, mọi người đều vui vẻ, mà cũng nhờ mấy ngày không thấy đường này, đến khi khôi phục lại thị lực, khiến người Nghiêm Mặc bao phủ một cổ hơi thở thần bí của tư tế.
Ít nhất Mãnh và A Ô cảm thấy như vậy.
Ngày kế tiếp, dỗ Cửu Phong và đàn ong xong, Nghiêm Mặc lưng đeo một cái bọc hành lý đơn giản, túi thảo dược được cột bên hông, xuất phát cùng Nguyên Chiến.
Hai người rất nhanh đã đi băng qua cánh đồng cỏ bồng, tiếp tục đi về phía khóe mắt trái của hồ nước mặn.
Ra khỏi hồ nước mặn, lại đi về phía trước, nơi đó là một thảo nguyên rộng lớn, đủ loại cỏ dại và bụi cây thấp bé mọc đan xen nhau, tới mùa hè, cỏ dại nơi này có thể cao hơn đầu người, đi giữa các bụi cỏ nếu không cẩn thận sẽ bị dã thú mai phục.
Mùa đông, thảm thực vật trên thảo nguyên không rậm rạp như vậy, rất nhiều cỏ dù không khô héo, thì cũng cong cong quẹo quẹo, bởi thế mà trông thảm cỏ như ngã rạp xuống, một ít thảm thực vật thấp bé trên mặt đất cũng nhờ vậy mà lộ ra.
Nghiêm Mặc vừa đi vừa quan sát, có hơn phân nửa thực vật khá quen mắt mà hắn không nhận ra, đấy cũng la do phần thảm thực vật ở đây đã khô vàng hoặc héo úa, hắn hoài nghi vừa rồi mình nhìn thấy chi hoa hiên và chi linh lăng*, nhưng không dám xác định, chỉ có thể chờ mùa xuân sang năm mới biết được.
*Chi hoa hiên
chi hoa hiên
*Chi linh lăng (cỏ ba lá)
chi linh lăng
Ngửa đầu nhìn không trung, mặt trời hôm nay không ló dạng, mây che trời, nhiệt độ không khí thấp, Nghiêm Mặc run lập cập, đi nhanh hai bước đuổi kịp Nguyên Chiến đang cầm gậy gỗ mở đường ở phía trước, nói: “Sắp đổ trận tuyết thứ hai rồi.”
“Làm sao cậu biết?”
Nghiêm Mặc sẽ không nói là sáng nay Cửu Phong đi ra ngoài tản bộ rồi trở về nói hắn nghe đâu, hắn chỉ cười cười.
Nguyên Chiến liếm liếm môi: “Chúng ta đi nhanh về nhanh, tranh thủ trở về trước khi tuyết rơi. Có phải cậu hiểu Cửu Phong và đàn ong nói gì không?”
Câu hỏi tới quá đột nhiên làm Nghiêm Mặc chưa kịp chuẩn bị liền có chút hoảng, hắn làm bộ dùng ánh mặt kỳ quái nhìn Nguyên Chiến, sau đó làm vẻ mặt đương nhiên nói: “Tôi là tư tế của Sơn Thần Cửu Phong, tôi có thể nghe hiểu nó nói chẳng phải là điều đương nhiên sao? Còn về phần đàn ong …… Tôi nghĩ có thể liên quan đến thứ mà Cửu Phong cho tôi ăn, chứ nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ lắm.”
“Vì sao mắt cậu đột nhiên lại không thể nhìn?”
“Tôi đã nói rồi mà. Bị trừng phạt.” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt phiền chán thích hợp, nói: “Chuyện nào có thể cho anh biết thì tôi nhất định sẽ nói, nhưng có một số việc, nếu tôi không chủ động nói, mong anh đừng hỏi tới cùng, tiết lộ thiên cơ đối với tôi mà nói là điều kiêng kị.”
Thiên cơ? Nguyên Chiến cảm thấy bây giờ nói chuyện với Nghiêm Mặc thật là vất vả, có đôi khi nhẩm lại nguyên văn cả câu và chữ trước chữ sau cộng thêm ngữ điệu mới suy đoán ra được ý Nghiêm Mặc, bởi vì Nghiêm Mặc sử dụng rất nhiều từ ngữ và phát âm mà hắn chưa nghe qua bao giờ.
“Được rồi, về sau cậu không nói thì tôi sẽ không hỏi nhiều, nhưng nếu là chuyện liên quan đến tánh mạng của mọi người, cậu tốt nhất là nên nói trước với tôi rõ ràng.”
“Anh đang ra lệnh cho tôi hả?”
Hai người dừng bước, đứng đối mặt nhau, trong mắt cả hai đều có nhẫn nại.
Gió lạnh thổi qua, khu cỏ thảo nguyên cao ít nhất cũng nửa người có rất nhiều nơi bị gió tạc lộ ra mặt đất đen đen vàng vàng, bùn lầy dưới chân và cỏ mục đã đông thành đá, dù chân đã được bọc da thú, nhưng ngón chân vẫn cứng còng, lạnh đến phát đau, nơi này không phải nơi để nói chuyện, nhưng hai người ai cũng không muốn dời mắt đi trước.
Nguyên Chiến trong ngày đông còn dám để chân trần mở miệng trước: “Tính cách cậu chả giống bản mặt cậu chút nào, Diêm Mặc, có phải tư tế nào cũng sẽ dần dần khiến người ta chán ghét không?”
Nghiêm Mặc đờ ra, trời lạnh quá! “Tôi không mong anh sẽ thích tôi, tôi cũng không cần. Nguyên Chiến, anh đã cứu tôi một mạng, nhưng những gì tôi cho anh chẳng những đã đủ để đền đáp mà còn dư thừa.”
“Cậu vẫn hận tôi nhỉ, vì sao vậy?” Nguyên Chiến trực tiếp hỏi thẳng, vấn đề này đã làm hắn bứt rứt lâu lắm rồi.
Nghiêm Mặc bật cười, cái tên này hôm nay muốn nói hết với hắn sao?
Cũng tốt, có vài lời hắn đã nghẹn trong bụng rất lâu rồi, không phun ra sẽ không chịu nổi!
“Anh hỏi vì sao tôi hận anh hả? Không không không, đừng cho là mặt anh dát vàng, anh còn không đáng để tôi hận anh, tôi cùng lắm thì… không vừa mắt anh thôi.” Có Cửu Phong và ong Ăn Thịt làm chỗ dựa, bản tính Nghiêm Mặc dần dần bại lộ, nói năng cũng càng ngày càng không giống một cậu thiếu niên.
“Vì sao?” Nguyên Chiến như thật sự quyết tâm muốn hỏi ra đáp án.
“Vì sao á!” Nghiêm Mặc tức giận mà phì cười: “Nô lệ cũng có tôn nghiêm, nhưng anh đối xử với tôi như thế nào? Anh mẹ nó còn dám cưỡng bức… Là đàn ông thì ai mà chịu được?!”
“Cậu giận vì cái này à?” Nguyên Chiến giật mình, hắn còn tưởng có phải mình không cho tiểu nô lệ ăn no nên tiểu nô lệ mới hận hắn, không ngờ lại là chuyện này.
“Vậy là tôi không nên giận hả?” Nghiêm Mặc tức quá mà cười: “Hay là anh nằm xuống đất để tôi chơi anh thử một lần xem?”
“Nếu cậu có thể đánh lại tôi.” Nguyên Chiến thật sự không rõ tại sao Nghiêm Mặc lại canh cánh chuyện này trong lòng, chẳng phải bọn họ vẫn luôn sinh hoạt như thế sao? Trước đây, khi bộ lạc vẫn chưa thành lập, tư tế đại nhân trong tộc còn khuyến khích mọi người ra ngoài tìm phụ nữ tộc khác, nên mỗi khi bọn họ thấy phụ nữ tộc khác đều sẽ trực tiếp cướp về, mà chỉ cần cho những người đó ăn no, bọn họ sẽ chịu ở lại bộ tộc. Có người không tìm được đàn bà, thì người đàn ông nào tên đó thấy thuận mắt cũng sẽ đánh ngất rồi trực tiếp khiêng về bộ tộc.
Chờ sau này các bộ tộc xác nhập lại thành một, trong bộ lạc có nô lệ, tình trạng cướp người mới tốt lên một chút. Nhưng cho dù là vậy, mỗi khi bọn họ nhìn thấy những bộ tộc nhỏ yếu thì vẫn sẽ đến cướp đoạt, nếu không lấy đâu ra nhiều nô lệ như vậy để dùng?
Tóm lại, một bộ lạc thiếu phụ nữ, thì đừng nói là ngủ với nô lệ, hai gã chiến sĩ quậy với nhau cũng là bình thường, cho dù là với nô lệ hay với chiến sĩ, nếu sau này có được người phụ nữ của mình rồi thì sẽ lại tách ra.
Nhưng chuyện này rốt cuộc có gì đáng để hận? Tôi đâu có để cậu bị đói, cũng đâu có đánh cậu.
Nguyên Chiến không phục, nói thẳng ra: “Tôi nuôi cậu, cho cậu ăn no, cho cậu ngủ trong lều, còn hái thuốc giúp cậu dưỡng thương, tôi ngủ với cậu thì có làm sao?”
Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến nói như thể mình đúng lý lắm, liền tức muốn nổ phổi. Xem thế giới này đi, xem đi, nhân sinh quan hoàn toàn không giống nhau, thì làm sao hắn nói chuyện được, đây là hành động vũ nhục đối với đàn ông ở thế giới cũ của hắn, là loại chuyện vô cùng nhục nhã và không thể chịu đựng nhất trong đời, cho dù chết đói, cũng không thể để tôn nghiêm cá nhân bị xâm phạm.
Nghiêm Mặc vô lực phất tay: “Thế thì, nếu có một ngày anh trở thành nô lệ, có người ở bộ tộc mua hoặc cướp anh về, cho anh ăn uống, cho anh chỗ ở, có phải anh cũng sẽ chịu ngủ với nó hay không?”
Nguyên Chiến nhíu mày, tựa như hắn hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này: “Nếu tôi không đánh lại nó, đương nhiên chỉ có thể chấp nhận. Còn nếu tôi đánh lại, vậy thì là tôi ngủ với nó.”
“Nhưng khi đó anh bị thương, còn có những người khác vây xung quanh, anh căn bản không có biện pháp phản kháng.”
Sắc mặt Nguyên Chiến u ám, trầm giọng nói: “Xong việc tôi sẽ nghĩ cách giết nó, đào tẩu, rồi tiêu diệt cái bộ tộc kia.”
Nghiêm Mặc phẫy tay, đó! Xem đi!
Sắc mặt Nguyên Chiến vô cùng khó coi. Bây giờ hắn mới phát hiện, loại sự tình này nếu đặt trên người người khác thì hắn chỉ thấy bình thường, nhưng khi rơi xuống đầu mình, có lẽ hắn cũng không thể chịu đựng được.
Vậy vì sao đám đàn bà đó, bao gồm cả người mẹ còn trong ký ức của hắn, đều dễ dàng chấp nhận hiện thực như vậy? Hơn nữa mẹ hắn từng bị một bộ tộc khác cướp về một lần, sinh cho người đàn ông nào đó trong tộc hai đứa nhỏ, sau này bộ tộc đó bị Nguyên Tế tấn công, mẹ hắn lại bị cha cướp về.
Nhưng mẹ hắn không chạy, sau khi đến bộ lạc Nguyên Tế cũng không bỏ trốn, cứ thế sống ngày qua ngày với cha, còn sinh ra hắn, thẳng đến khi năm hoặc sáu tuổi lại sinh cho hắn một đứa em trai, thế nhưng em hắn bị nói là mệnh quỷ, không để mẹ sinh ra, bọn họ đã giết cả mẹ lẫn em hắn.
Đó là chuyện của mẹ hắn, trong bộ lạc cũng có rất nhiều phụ nữ và nô lệ chịu chung số phận.
Vậy vì sao bọn họ không giống Nghiêm Mặc? Tức giận và phản kháng. Vì sao bọn họ dễ dàng chấp nhận hiện thực như vậy?
Bởi vì bọn họ không đủ mạnh, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn vì sống sót sao?
“Kẻ mạnh, cho. Kẻ yếu, chỉ có thể chấp nhận.” Nguyên Chiến tựa hồ thông suốt điều gì, ánh mắt hắn từ mê mang liền trở nên kiên định, tất cả chỉ tốn chưa đến mười giây đồng hồ: “Tôi không sai, cách làm của bộ lạc cũng không sai, chỉ có kẻ mạnh mới có thể giết chết dã thú, đánh bại địch nhân, cũng chỉ có kẻ mạnh mới có thể có được hết thảy, kẻ yếu chỉ có thể chấp nhận số phận.”
Bà nội mày! Nghiêm Mặc còn tưởng mình đã thuyết phục được người này, ai ngờ người này lại lái suy nghĩ sang chìu hướng cực đoan.
“Mẹ! Bộ kẻ yếu không có quyền sống sao? Không thể săn thú và đánh nhau thì là kẻ yếu sao? Anh có được phụ nữ đẻ ra không, có được phụ nữ nuôi không? Không có nô lệ, các anh sẽ rãnh rỗi đến vậy à? Một ngày nào đó khi anh biến thành kẻ yếu ……”
Nguyên Chiến trực tiếp cắt ngang lời hắn: “Tôi sẽ nhớ kỹ mọi ô nhục, để lần nữa trở nên mạnh hơn!”
Thân thể Nghiêm Mặc đã đông lạnh đến phát run, răng đánh vào nhau cầm cập: “Vậy ý của anh là, nếu tôi không thể đánh lại anh, thì anh sẽ tiếp tục ngủ với tôi?”
Nguyên Chiến không trả lời, trực tiếp xoay mặt sang chỗ khác, không quay đầu lại mà đi về phía trước.
“Này! Anh nói rõ ràng cho tôi! Nếu anh còn muốn tôi là tư tế của anh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có cái suy nghĩ đó với tôi, anh chỉ thiếu đàn bà thôi chứ gì? Lát nữa mà có thấy trên đường thì cướp về một người đi!”
“Vậy là tôi có thể cướp những người đó nhưng lại không thể cường bạo cậu? Vì sao? Bởi vì cậu hữu dụng hơn đám đàn bà đó? Hay vì cậu có thể uy hiếp được tôi? Vì cậu mạnh hơn đám đàn bà đó một chút?” Nguyên Chiến quay đầu, ra vẻ trào phúng mà nhìn Nghiêm Mặc: “Đừng phủ nhận, tư tế đại nhân của tôi, cậu cũng giống tôi thôi.”
Nghiêm Mặc lại lần nữa cảm thấy nghẹn thở. Tuy đối phương cãi chày cãi cối, nhưng thật đúng là làm hắn không thể phản bác. Hắn phải trả lời sao đây? Nói phụ nữ nên lệ thuộc vào đàn ông? Nhưng phụ nữ người ta mắc gì phải phụ thuộc vào đàn ông? Bởi vì bẫm sinh hàm lượng mỡ nhiều hơn so với lượng cơ bắp hả? Bởi vì thể chất bẩm sinh đã quy định nên các cô phải làm kẻ yếu? Mà kẻ yếu cũng chỉ có thể bị kẻ mạnh sắp đặt và cưỡng ép?
Quay lại vấn đề, nếu người đàn ông nào yếu ớt một chút, vậy vì sao bọn họ không thể sống như những người phụ nữ khác? Phụ nữ có thể chấp nhận cuộc sống như vậy, thì cớ gì đàn ông không thể tiếp thu?
“Phụ nữ cũng có thể rất mạnh……” Nghiêm Mặc nói lí nhí, hắn không biết mình đã lạc đề rồi.
“Đúng, phụ nữ cũng có thể rất mạnh, tộc trưởng tộc Bái Nhật là nữ đấy.”
Nghiêm Mặc vỗ đầu một cái, cho nên vấn đề ở đây vẫn là mạnh và yếu. Dù là nam hay nữ, chỉ khi mạnh mới có quyền lên tiếng. Không muốn bị người khác ức hiếp hay cưỡng ép, muốn người khác tôn trọng và kính sợ, vậy phải có bản lĩnh để người ta kiêng kị, ít nhất cũng phải mạnh ở một phương diện nào đó, mạnh đến mức người khác chỉ có thể cần mày, chứ không thể mất đi mày, cũng không dám đắc tội với mày.
Cho nên hắn đã bị một tên nguyên thủy tôn sùng giá trị vũ lực thuyết phục?
Một con cáo thảo nguyên ở ngay trước mặt hai người nhẹ nhàng chạy tới, chạy ra không xa còn quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Nghiêm Mặc nhìn cái đuôi cáo lóe lên rồi biến mất mà thèm nhỏ dãi.
Nguyên Chiến lại đột nhiên cảnh giác.
“Tôi cũng không có yếu.” Nghiêm Mặc chạy chậm đuổi kịp Nguyên Chiến, nhịn không được nhấn mạnh: “Tôi chỉ là không am hiểu chuyện săn thú và đánh nhau thôi, nhưng tôi có cách để giết chết anh thực dễ dàng, anh có muốn thử không?”
“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó. Về sau tôi mà ngủ với cậu, thì sẽ trói cậu lại.” Nguyên Chiến vừa trả lời, vừa quan sát bốn phía.
“……” Nghiêm Mặc tức quá mà cười, cái thằng này có phải sau khi thấy mình dùng kim châm thì đã có ý nghĩ đó rồi không?
“Anh đừng quên, tôi còn có Cửu Phong và ong Ăn Thịt.” Người nào đó muốn lấy lại mặt mũi.
“Tôi biết cậu có thể sai khiến lũ ong.” Nguyên Chiến quay đầu lại kéo hắn một cái, để hắn không dẫm phải hố đất phía trước: “Mỗi lần tôi đưa cậu lên cây, lũ ong sẽ đuổi theo tôi nhưng lại không chích tôi, là tôi biết chúng nó nhận lệnh của cậu, cậu không muốn để tôi nhìn thấy cậu làm gì trong tổ ong.”
“Ha ha, anh thật thông minh.” Người nào đó ngoài cười nhưng trong không cười, được người ta giúp đỡ còn không biết nói cảm ơn.
“Ong Ăn Thịt sợ lửa, cậu chọc tôi điên là tôi cầm đuốc đốt trụi chúng nó đấy.”
“Tôi sẽ khiến chúng nó giết anh trước!” Người nào đó lúc này vẫn chưa ý thức được, cuộc thảo luận của bọn họ từ nghiêm túc đã dần dần biến thành ấu trĩ trẻ trâu rồi.
“Tôi sẽ nghĩ ra cách khiến chúng nó không chích được vào người tôi.” Nguyên Chiến hàm hồ thấp giọng nói.
“Anh nói cái gì?”
Thanh niên dừng chân, quay đầu: “Tôi nói, tưởng tượng đến cảnh tôi đè cậu dưới thân làm tình trước mắt Sơn Thần Cửu Phong và tụi ong Ăn Thịt kia, là tôi hưng phấn muốn chết.”
“…… Anh! Cái thằng biến thái này!”
“Biến thái là cái gì?” Nguyên Chiến không ý từ này.
Nghiêm Mặc cười lạnh: “Là nói anh không bình thường đó, bởi vì anh trong não anh mọc toàn là hòn d*i, tế bào não như người bình thường thì teo lại hết…… A!”
Nghiêm Mặc bị Nguyên Chiến đột nhiên đè xuống mặt đất, bởi vì tốc độ quá nhanh, hắn thậm chí còn không kịp phản ứng, miệng thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với đất.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu định chửi, ai ngờ Nguyên Chiến quay đầu lại, dựng một ngón tay trước môi, suỵt khẽ ra hiệu hắn đừng lên tiếng.
Nghiêm Mặc cảnh giác, lúc này hắn mới cảm giác được bầu không khí tựa hồ có gì đó bất thường, trong gió mang đến thứ mùi hôi thối của động vật hoang dã mà hắn từng ngửi thấy trong sở thú, trong gió còn truyền đến tiếng soạt soạt ma sát của cỏ cây, tựa như có con động vật cỡ trung nào đó đi qua bụi cỏ.
Trong một bụi cỏ rất xa có cái gì chạy xẹt qua, Nghiêm Mặc loáng thoáng thấy được thứ gì đó, nhưng không dám khẳng định.
Hai người yên lặng nằm sấp ở đó, thẳng đến khi thứ mùi kia và âm thanh soạt soạt đi xa.
Nguyên Chiến tay cầm gậy gỗ, chân sau nhón lên, mắt nhìn tai nghe tám hướng, rồi mới khom lưng chậm rãi đứng lên.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi hắn: Có thể đứng lên chưa?
Nguyên Chiến vươn tay kéo hắn.
Nghiêm Mặc nương theo lực tay Nguyên Chiến mà đứng lên: “Là con gì vậy?”
Vẻ mặt Nguyên Chiến nghiêm nghị: “Là sói, sói đuôi trắng, vừa nãy có ít nhất hai mươi con đi ngang qua.”
Hai mươi con sói? Nghiêm Mặc hít ngược một hơi, vội hỏi: “Chúng nó chạy đi đâu rồi?”
“Chạy về phía rừng, sói đuôi trắng đều sống trong rừng rậm và mé cạnh thảo nguyên, ở đây rất có thể là địa bàn săn thú của chúng nó.”
Nghiêm Mặc hối hận, hắn hẳn nên nghĩ cách mang một ít ong Ăn Thịt ra đây mới đúng: “Chúng ta vẫn tiếp tục đi hả?”
“Đương nhiên. Cậu sợ cái gì? Cũng chỉ là hai mươi con sói, có Cửu Phong ở đây, khu thảo nguyên này sẽ không có động vật ăn thịt cỡ lớn lui tới đâu.” Nguyên Chiến không biết lấy thứ gì làm mốc để xác định phương hướng, sau đó tiếp tục dẫn Nghiêm Mặc đi vào sâu trong thảo nguyên.
“Anh biết tộc A Ô ở nơi nào sao?” Nghiêm Mặc thấy dáng vẻ xác định phương hướng của Nguyên Chiến mà tò mò.
“Không biết. Nhưng nơi có người ở chắc chắn sẽ để lại dấu vết, chúng ta chỉ cần tìm dấu vết rồi lần theo là được.”
Nghiêm Mặc không biết phải tìm dấu vết làm sao, chỉ đành yên lặng theo sau Nguyên Chiến.
Kỳ thật hắn đã hỏi Cửu Phong, có biết tộc A Ô ở chỗ nào không, Cửu Phong chỉ nói bọn họ ở trong thảo nguyên, bên một cái hồ nhỏ. Hỏi tỉ mỉ thì nó không nói rõ được, chỉ nói đó là khu vực của quái hai chân gần đây nhất.
Hai người không nói chuyện, một trước một sau đi vào thảo nguyên.
Lần này đi ra ngoài, lại lần nữa làm Nghiêm Mặc nhận thức được, không có Nguyên Chiến với kinh nghiệm săn thú phong phú, cộng thêm sự nhạy bén bẩm sinh về phương hướng và hoàn cảnh xung quanh, thì chắc hắn chỉ đi trong thảo nguyên được một lát, rất có thể đã té chết trong cái hố nào đó không nhìn thấy.
Trên đường bọn họ còn suýt chút nữa tiến vào vùng đầm lầy nhỏ.
Nói là đầm lầy thì có lẽ không đúng lắm, chính xác mà nói chắc phải là một vũng bùn, rất nhỏ, ước chừng chỉ có một trượng, bên trên phủ một lớp cỏ dại, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện đó là một vũng bùn.
May là Nguyên Chiến mang theo gậy gỗ để dò đường, cây gậy đã có tác dụng rất lớn, trong lúc Nguyên Chiến dò đường, cây gậy gỗ đột nhiên phụp một tiếng cắm vào trong đất hết nửa cây.
Nguyên Chiến cảm thấy không đúng, lập tức rút ra.
“Thảo nguyên và rừng cây kiểu này có rất nhiều vũng bùn, đi đường tuyệt đối không được dồn hết trọng lượng toàn thân xuống chân, mỗi bước đi chỉ được dẫm hờ, chờ khi gậy gỗ nói cho cậu biết vùng đất phía trước an toàn thì cậu mới đi tiếp.” Nguyên Chiến dạy Nghiêm Mặc, không phải bởi vì Nghiêm Mặc sẽ là tư tế tương lai của hắn, mà mỗi một chiến sĩ đều có trách nhiệm dạy dỗ trẻ vị thành niên trong bộ lạc mình, bao gồm cả nô lệ của mình, một là vì để bọn họ sống lâu hơn trong môi trường tàn khốc, hai là vì không để đối phương làm liên lụy tới mình.
Đi qua vũng bùn, Nguyên Chiến phát hiện dấu vết của con người.
Nghiêm Mặc quan sát nửa ngày, không tìm ra cái gì gọi là dấu vết, lập tức ‘không ngại học hỏi kẻ dưới’ nói: “Làm sao biết tộc A Ô từng xuất hiện ở chỗ này?”
Nguyên Chiến không cười nhạo hắn, mà chỉ tay về mảng cỏ dại phía bên trái: “Nhìn ra không? Cỏ dại chỗ đó bị bị nhổ ngắn không ít.”
Theo tay Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc cũng nhìn ra.
Nguyên Chiến đi qua đi sờ sờ mấy cọng cỏ dại: “Cỏ dại nơi này dài và cứng, thích hợp làm dây thừng.”
Nghiêm Mặc liếc mắt, phát hiện phía sau đống cỏ dại mặt có mấy loại thực vật thoạt nhìn khá quen mắt, vừa định đi qua xem thì Nguyên Chiến đã tiếp tục đi về phía trước rồi.
Bất đắc dĩ, Nghiêm Mặc chỉ đành đuổi kịp, hắn không dám ở một mình giữa cánh đồng bát ngát đâu.
Lúc sau, Nguyên Chiến liên tục phát hiện không ít dấu vết sinh sống của con người, lần theo những dấu vết đó, bọn họ thật sự mò tới phụ cận tộc A Ô.
Đó là một bộ tộc rất nhỏ, nhìn số lượng và kích thước lều trại là biết, nhân số bộ tộc nhiều nhất cũng sẽ không quá một trăm người.
Có thể vì để tiện sinh hoạt, nên bộ tộc dựng lều ở phía đầu gió gần bờ hồ đậu.
Hồ nước không lớn, bên hồ mọc đầy cỏ dại, đám cỏ dại có sức sống rất mạnh, tuy đã khô vàng, nhưng vẫn đứng thẳng như cũ.
Nghiêm Mặc đang cùng Nguyên Chiến trốn trong bụi cỏ trộm quan sát tộc A Ô, lúc hắn nhìn đến phía sau hồ nước, thì đột nhiên kích động mà nhảy dựng lên.
“Mặc?” Nguyên Chiến vội vàng kéo hắn xuống, bên kia hồ còn có người đó biết không?
“Cây đay!”
“Cái gì?”
“Cỏ dại mọc quanh hồ nước và phía sau đó đều là cây đay!” Vừa rồi hắn chỉ thấy mấy cây mọc lẻ rải rác nên không dám khẳng định, nhưng một tảng lớn như vậy, hắn không thể đoán sai. Nghiêm Mặc vừa thấy một tảng đay thiên nhiên mọc đầy bờ hồ, kích động đến mức giọng nói biến âm.Hậu trường
Nguyên Chiến bò lên trên nóc nhà cái bánh bao nào đó, chọc một cái lỗ, hỏi: Tôi muốn biết biến thái là gì.
Bánh bao nào đó rất đứng đắn nói: Mời anh quan sát bươm bướm và ong mật.
Sau khi cẩn thận quan sát hai loại côn trùng này, Nguyên Chiến đưa ra kết luận: Tiểu nô lệ muốn hắn giống như ong đực, sau khi giao phối, vẫn để nguyên cái kia trong thân thể hắn!? Hay là muốn hắn giống như bướm đực, sau khi giao phối dùng ‘sữa chua’ lấy đầy mông hắn!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.