*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“hắn tuy xấu xa đầy khuyết điểm, nhân phẩm có vấn đề, nhưng tài học của hắn là thật”
Một tên cõng một người đàn ông cường tráng toàn thân đầy máu bước nhanh qua hai người Nghiêm Mặc, phía sau còn có mấy người chạy theo, tay cầm giáo, trên thân của cũng có máu, người phụ nữ kia và hai thằng nhóc vừa khóc vừa chạy.
Đám người chạy vào túp lều của người phụ nữ đó, loáng thoáng nghe thấy có ai kêu: “Đi mời tư tế đi.”
“Đi rồi.” Có người trả lời.
Thảo Đinh che miệng, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Đó là Đại Hà, là chiến sĩ cấp hai, xem anh ta bị thương nghiêm trọng như vậy, không biết còn cứu được không nữa, nếu không cả nhà anh ấy…… về sau chắc chắn sẽ khổ.”
Nghiêm Mặc thu tầm mắt lại, cánh tay phải của vị chiến sĩ tên Đại Hà kia đã bị gãy, có một đoạn xương đâm ra ngoài, trên bụng phỏng chừng cũng có thương tích, nếu không sẽ không chảy nhiều máu như vậy.
Nhìn lượng máu người nọ chảy ra, nếu không nhanh chóng cầm máu, một tiếng đồng hồ sau người nọ sẽ đi chầu Diêm Vương.
Có lẽ đây sẽ là một cơ hội đối với hắn, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất để hắn ra mặt.
Nghiêm Mặc cúi đầu, làm bộ vô tình mở lòng bàn tay phải ra, chỉ thấy trên đó lần nữa xuất hiện một quyển sách, quyển sách mở ra, giữa trang sách ghi một câu có nội dung tương tự lần trước.
—— Dạy người khác một ít kiến thức, giá trị cặn bã -1, tổng giá trị cặn bã là 99.999.998.
Cái gì đây? Rốt cuộc có ích lợi gì?
Nếu đổi thành một tên tri thức khác, khi thấy có một thứ như vậy xuất hiện trong lòng bàn tay mình, nói không chừng sẽ hào hưng một phen.
Nhưng Nghiêm Mặc……
Vì để gia sản lấy đơn vị hàng trăm triệu mỗi khi đếm tiền, đời trước Nghiêm Mặc đã gắng hết sức để trở thành một kẻ có địa vị cao ngất ngưỡng, nỗ lực để mình sống một cuộc đời xa hoa hơn người, dùng mọi thủ đoạn để kiếm tiền, phần lớn thời gian dùng trong việc học, biết luồn cúi trong công tác và những chuyện quan trọng khác, sống đến năm ba mươi chín tuổi, chưa từng chơi game online lấy một lần, chưa từng đọc qua lấy một quyển tiểu thuyết trên mạng, ngay cả thời trung học cơ sở, khi mọi người đều nghiện tiểu thuyết võ hiệp hắn cũng chẳng xem qua được quyển nào.
Mà TV, ngoại trừ xem tin tức, hắn cơ hồ không xem một tiết mục nào khác. Phim thì thỉnh thoảng cũng sẽ xem một bộ, nhưng cũng rất hiếm. Hắn có thể biết được cái gì gọi là ‘hồn xuyên’, cũng nhờ xem thời sự thấy đưa tin về mấy đứa nhỏ bị lậm phim và truyện mà tự sát chỉ để ‘xuyên không’.
Hắn vẫn luôn cảm thấy thời gian của mình không đủ dùng, hắn thậm chí không tài nào hiểu được tại sao thanh thiếu niên hiện giờ lại có thể phí phạm nhiều thời gian như vậy vào internet hay yêu đương nhăng nhít.
Nếu thời gian mấy đứa đó lãng phí đều thuộc về hắn, vậy trước khi chết thành tựu của hắn tuyệt đối không chỉ có một chút thôi đâu, mà hắn sẽ lợi dụng thời gian đó khiến mình trở nên càng thêm giàu có và quyền thế, nói không chừng hắn còn có thể tránh được chuyện kia……
Có điều, cho dù hắn có ‘kiến thức hạn hẹp’ tới cỡ nào, hắn cũng từng nghe nói phán quan của địa phủ có trong tay một quyển ghi chép gọi là sổ Công Đức, ghi lại tất cả những ưu khuyết của hết thảy sinh vật, vậy thứ xuất hiện trên tay phải của hắn tay có phải cũng giống vậy hay không? Mà thứ này hiện lên cho hắn xem, là để cảnh cáo hắn? Hay nó có tác dụng hay thế cho cai ngục?
Nên lúc Nghiêm Mặc nhìn thấy thứ này, cảm giác đầu tiên không phải là hưng phấn, mà là… phẫn nộ khi bị người khác khống chế và theo dõi!
Đối với việc trên mặt sách hướng dẫn cải tạo kẻ lưu đày xuất hiện hai chữ ‘cặn bã’, Nghiêm Mặc liền khịt mũi coi thường.
Mụ nội nó trùng hợp ghê nhỉ, hắn từ khi sinh ra cũng chả phải thứ gì tốt lành.
Tuy rằng hắn cảm thấy lúc nhỏ mình vẫn ngoan lắm, còn lương thiện nữa, thì tất cả mọi người đều nói thế mà, hắn cũng lười phủ nhận.
Không cẩn thận chìm vào hồi ức, điều này khiến Nghiêm Mặc cực kỳ chán ghét.
Hắn không thích quá khứ, đặc biệt là những chuyện cũ từ cái hồi trước tuổi hai mươi, thậm chí là thống hận, hắn không thích bản thân vào trước năm hai mươi tuổi, không thích người nhà, bạn bè, bà con thân thích khi đó, hết thảy mọi chuyện và những nhận thức trong khoảng thời gian trước cột mốc hai mươi kia, hắn đều không thích.
Từ sau năm hai mươi tuổi, hắn đã tự nói với mình, sau này cho dù có làm ra chuyện gì đi nữa hắn cũng không cho phép mình hối hận.
Con người, có đôi khi không cẩn thận đi sai một bước, thì sẽ đi sai bước tiếp theo, cứ sai cứ sai, đến khi muốn quay đầu lại thì đã không còn sức lực, chỉ có thể biết rõ mình sai nhưng vẫn phải đi tiếp.
Kỳ thật hắn vẫn luôn biết mình đi sai đường rồi, nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan và đạo đức đều hỏng, nhưng hắn vẫn luôn cố chấp không muốn thừa nhận mình sai, thậm chí là phạm tội, thẳng đến khi…… hắn mất đi bảo bối của hắn, người quan trọng nhất, tốt đẹp nhất trong đời hắn, hắn nguyện dùng hết thảy để đổi lại.
Hắn đột nhiên nhớ đến mấy lời mình chửi rủa ông trời trước khi chết.
Hắn không nhớ nguyên văn, nhưng đại ý thì vẫn nhớ rõ, hình như hắn có nhắc tới bảo bối của mình? Hình như hắn mắng ông trời bất công, chất vấn vì sao lại giáng báo ứng xuống đầu người vô tội, hắn mắng chửi nhiều lắm, đó là lần cuối cùng mà hắn trút hết nổi lòng, cũng là lần hối hận duy nhất của hắn…….
Vụ chửi bới đó với vụ xuyên không nào có liên quan với nhau hay không?
Sách hướng dẫn cải tạo kẻ lưu đày xuất hiện trong tay hắn có phải là điềm báo của điều gì hay không?
Bây giờ hắn chỉ mới giảm được hai điểm cặn bã, nếu hắn giảm được một trăm triệu điểm cặn bã thì sẽ ra sao? Hắn sẽ có được cái gì? Hay là nói, ông trời sẽ thưởng cho hắn cái gì?
Nghiêm Mặc là một người rất thực tế, hắn không cảm thấy ông trời cho hắn xuyên hồn đến thế giới này, cho hắn một cuốn sách hướng dẫn cải tạo kẻ lưu đày chỉ để đùa hắn.
Mặc kệ ‘người’ đưa hắn đến thế giới này là ai, ‘người nọ’ chắc chắn có mục đích của mình.
“Tao cần một lời hứa.” Nghiêm Mặc dùng tiếng Trung nói với tay phải.
Thảo Đinh ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu nói gì?”
Nghiêm Mặc cười yếu ớt: “Không có gì, lão tư tế dạy cho em vài câu thần chú, nói có thể khiến vết thương khôi phục nhanh hơn, đuổi ma bệnh đi.”
“A, xin lỗi, có phải chị quấy nhiễu cậu không?” Thảo Đinh cuống quít nói.
“Không có, lát nữa đừng cắt ngang em là được.” Nghiêm Mặc cho Thảo Đinh một nụ cười ý bảo cô yên tâm, sau đó tiếp tục hỏi tay phải mình.
“Tao muốn một lời hứa! Nếu tao ngoan ngoãn ở lại thế giới này mà cải tạo bản thân, nếu tao có thể hạ giá trị cặn bã về số không, thì mày có thể cho tao cái gì?”
Quyển sách không có tý phản ứng, tựa như không có chức năng giao lưu.
Nghiêm Mặc không nản lòng, hắn tiếp tục lẩm bẩm như tự nói chuyện với bản thân: “Nếu mày là sách hướng dẫn, vậy thì ít nhất mày phải nói cho tao biết làm thế nào mới được chứ, sao mày không để ý tới tao? Sách… hướng dẫn…… nếu là sách thì sao lại trả lời mình được, đương nhiên là mình phải đọc, ê sách… mày có mục lục không? Tao muốn xem mục lục! Hiện mục lục ra!”
Lần này quyển sách có phản ứng, trang sách lật lật, rồi dừng lại, trên tiêu đề có dòng chữ ‘mục lục’.
Chỉ nhìn lướt qua đại khái, hắn đoán quyển sách này chín phần mười là có thể tìm được đáp án mà mình muốn, nhưng hiện tại không phải lúc để đọc sách. Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, kiềm chế tâm tình mừng như điên, siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, tiếp tục xử lý vết thương của mình.
Quyển sách tựa như có thể biết được Nghiêm Mặc có đang xem nó hay không, lúc Nghiêm Mặc siết chặt nắm tay phải, nó liền tự động biến mất.
Thịt thối đã được cạo sạch, để lộ ra lớp thịt non đỏ bên dưới.
Cầm lấy gáo gỗ đã được trụng nước sôi nấu, múc một muỗng nước muối, Nghiêm Mặc nhấp thử một miếng, cảm thấy nồng độ tạm được, lập tức lật tay.
“Aaaa ——!” Nghiêm Mặc run rẩy cả người, gân xanh trên cổ với trán nổi cộm lên, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn.
Thảo Đinh sợ tới mức ngồi bệt trên mặt đất, sau khi phản ứng lại liền nhào qua hỏi liên tục: “Tiểu Mặc cậu làm sao vậy? Cậu làm gì thế? Trời ạ!”
Mồ hôi trên người Nghiêm Mặc tuôn ra như tắm, hắn dựa vào lu nước trong chốc lát mới hơi hơi khôi phục lại.
Hắn có thể không cần làm vậy, nhưng dưới tình huống thiếu thốn thuốc thang, nước muối đậm đặc chẳng những có tác dụng cầm máu, mà còn có thể khử độc khử trùng, mà vết thương của hắn đã qua một thời gian lâu rồi, miệng vết thương thoạt nhìn như hơi mới, nhưng hắn cũng không dám ỷ y.
Thảo Đinh hoàn toàn không hiểu tại sao Nghiêm Mặc lại tự tra tấn mình như vậy, chẳng những dùng dao đá cạo thịt của mình, còn dùng nước muối tưới lên, chẳng lẽ đây là cách trị liệu của tư tế tộc Diêm Sơn? Trời ạ, so với lão tư tế tộc Nguyên Tế còn tàn nhẫn hơn.
Aizzz, đứa nhỏ này thật đáng thương, sau nãy chẳng những trở thành người què, mà còn phải chịu đau một phen. Trong lòng Thảo Đinh hoàn toàn không có suy nghĩ rằng Nghiêm Mặc có thể chữa trị được cái chân gãy của hắn, cô thấy lúc Nghiêm Mặc xử lý miệng vết thương, tuy không tới mức như đám nô lệ bị thối rữa đến chết, nhưng cũng đủ ghê tởm.
Tiếng kêu thảm thiết của Nghiêm Mặc không khiến những người khác chú ý, nơi này bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tiếng nô lệ kêu thảm thiết trở nên cực kỳ bình thường.
Hơn nữa, trong lều của Đại Hà lúc này truyền ra tiếng khóc cũng đủ để áp chế tạp âm xung quanh đây.
Nghiêm Mặc ngồi thẳng dậy, để chân phải của mình ngay ngắn lại, hai ngày không được ăn còn bị mất quá nhiều máu, theo lý thuyết thì lúc này hẳn đã phải nằm liệt một chỗ không nhúc nhích nổi, nhưng trong hai ngày này mức độ thối rữa của miệng vết thương vẫn như cũ, không hề nặng hơn, tựa như có một cổ năng lượng kỳ quái đang chống đỡ trong thân thể hắn.
Khát khô họng, đói, đau đớn, chóng mặt…… Những cảm giác tiêu cực đều không biến mất, giống như có người mang thâm cừu đại hận, muốn trừng phạt hắn, vừa dụng hình với hắn, lại vừa giữ cho hắn không mất mạng, khiến ý thức hắn thanh tỉnh mà ‘hưởng thụ’ hết thảy.
Trên mặt Nghiêm Mặc chảy đầy mồ hôi, hắn lười nhác ngẩng đầu cười, nâng tay trái lên, giơ ngón giữa với bầu trời xanh thẳm.
Thảo Đinh cho rằng Nghiêm Mặc vẫn đang thi triển thần chú.
Bốn gã chiến sĩ thân hình cao lớn, da ngăm đen, trên mặt có hình xăm cùng với một lão già cầm quyền trượng trong tay và một cậu thiếu niên tiến đến từ con đường nhỏ.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn, suy đoán thân phận lão già kia.
Thảo Đinh vừa thấy lão già đó, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đẩy Nghiêm Mặc đang ngồi dựa bên thành lu nước ngã xuống: “Nằm yên, đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại!”
Thảo Đinh ấn đầu Nghiêm Mặc nhỏ giọng nói, mà cô cũng từ đang ngồi xổm chuyển thành quỳ, cúi thấp đầu chờ lão già và các chiến sĩ đi qua.
Sáu người đi qua không có ai bố thí cho bọn họ một cái liếc mắt.
Thảo Đinh khẽ nghiêng đầu, trộm nhìn lão già nọ đi vào lều Đại Hà, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, thả lỏng cánh tay đang đè đầu Nghiêm Mặc.
“Đó là ai vậy?” Nghiêm Mặc được Thảo Đinh nâng lên, chậm rãi ngồi dậy hỏi.
“Là tư tế đại nhân và đệ tử của lão, về sau cậu nhớ kỹ, nhìn thấy chiến sĩ thì không sao, nhưng nhìn thấy tư tế, trưởng lão và tù trưởng đại nhân, bất luận lúc đó cậu đang làm cái gì, đều phải quỳ xuống hành lễ, không được ngẩng đầu nhìn bọn họ. Nếu cậu không quỳ được, thì cứ nằm xuống hoặc nằm sấp giả chết.”
“Nếu không thì sao?”
Thảo Đinh nhìn hắn với vẻ thương hại: “Vậy thì cho dù là chủ nhân của cậu cũng không có cách nào bảo vệ cậu được đâu.”
“Sẽ bị phạt cái gì?”
“Phạt? Ầy, này phải xem tâm tình bọn họ lúc đó thế nào.”
Nghiêm Mặc…… Đúng là chế độ chiếm hữu nô lệ dã man!
Có điều, cho dù hắn không phải nô lệ, thì với dáng vẻ lão tư tế trông chẳng giống người nhân hậu rộng lượng đó, nếu đắc tội lão, tám phần sẽ phải ăn trái đắng.
“Tư tế đại nhân có thể trị liệu thương thế của Đại Hà đại nhân sao?” Nghiêm Mặc nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Thảo Đinh nói như thể tất nhiên.
“Vậy hả?” Xem ra y thuật của tư tế nơi này lợi hại hơn hắn nghĩ.
“Chẳng qua lần này Đại Hà đại nhân cho dù có thể giữ được mạng, chỉ sợ cũng không thể làm chiến sĩ được nữa.” Thảo Đinh lộ vẻ mặt bi thương, cả nhà Đại Hà đại nhân đều là người tốt, giống như chủ nhân của cô. Về sau Đại Hà đại nhân không thể làm chiến sĩ, vợ và con trai của ngài thì sao bây giờ?
“Không thể làm chiến sĩ? Là sao?”
Thảo Đinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn: “Ngài ấy bị thương nghiêm trọng như vậy, xương cánh tay đâm cả ra ngoài, nếu không chặt bỏ, về sau cũng không thể dùng, hơn nữa đó còn là tay phải cầm vũ khí.”
Thì ra tư tế nơi này lại không thể trị được một đoạn xương gãy, vậy hắn vẫn có một giá trị tồn tại nhất định.
Mà lão tư tế có vẻ không dễ đối phó, nếu hắn ra tay trị liệu cho Đại Hà, cuối cùng rất có thể chẳng những không chiếm được cảm tình, nói không chừng còn sẽ bị lão ghen ghét rồi hãm hại.
Đám người quyền cao chức trọng quen được người ta sùng bái rồi, bọn họ sao lại để yên cho lũ trẻ con miệng còn hôi sữa chạy ra làm mất mặt mình?
Thử nghĩ xem, một vị lão làng trong giới y học với đức cao vọng trọng gặp phải một ca bệnh không cách nào chữa trị, người khác cũng nói không thể cứu, lại đột nhiên có một tên bác sĩ thực tập nhảy ra nói bệnh này tôi chữa được, quá đơn giản, này không phải mất mặt thì là cái gì?
Mong chờ vị lão làng kia nhìn mình bằng con mắt khác sao? Mong chờ những người khác sẽ lập tức sùng bái mình sao?
Cứt chó! Mấy người trước tiên hãy cầu nguyện vị lão làng kia là một người nhân từ độ lượng, tấm lòng bao dung đi rồi nói sau.
Trước kia không phải hắn chưa từng gặp qua loại người đó, những chuyện thế này, bài học cay đắng hắn học được nhiều rồi. Mà lão Tư tế kia, với kinh nghiệm nhìn người của hắn, hắn dám dùng sinh mệnh của mình ra cược, tuyệt đối không phải là người biết độ lượng.
Một khi đã như vậy, hắn đừng ngóc đầu lên thì hơn, ngoan ngoãn mà dưỡng cho tốt thương thế của mình trước đi đã.
Thảo Đinh lau mồ hôi giúp Nghiêm Mặc, lại đút hắn uống chút nước, thấy hắn lại bắt đầu loay hoay với miệng vết thương của mình, liền cảm thấy đứa nhỏ này thật kiên cường.
Nếu tộc Diêm Sơn không bị tộc Trệ đánh chiếm, đứa nhỏ này khi trưởng thành nhất định sẽ là một chiến sĩ cường đại đi? Có lẽ nó có thể lên tới cấp ba đi?
Có điều hiện tại đã không thể, tầm nhìn của Thảo Đinh rơi xuống cái chân gãy của Nghiêm Mặc.
Chiến sĩ dù có mạnh thế nào đi nữa, một khi tàn phế, đại đa số đều biến thành dân thường, chỉ có số ít đỡ hơn một chút sẽ bị giáng cấp, tuy rằng chiến sĩ giáng cấp không bị lấy mất tài sản, nhưng sẽ không có cách nào cống hiến cho bộ tộc nữa, trở thành dân thường thì làm sao có thể nuôi sống nổi nô lệ và người nhà của mình?
Nghiêm Mặc không phải không nhìn ra Thảo Đinh đang thương xót cho mình, nhưng hắn không muốn làm một nô lệ, chờ thương thế của hắn tốt lên……
Nghiêm Mặc ra hiệu cho Thảo Đinh lấy nồi đá nhỏ tới cho hắn, sau đó dùng dao đá phết một mảng bã cây đại kế bôi lên miệng vết thương.
“Chị, em muốn nhờ chị giúp em một việc, rất đơn giản, chị không cần sợ, cầm chân em như thế này, đúng rồi, giữ chặt.”
Nghiêm Mặc hướng dẫn Thảo Đinh giữ lấy đùi phải mình: “Em phải nối lại đoạn xương gãy, nhưng bởi vì xương bị gãy một thời gian dài, da thịt đã co lại, cần phải kéo thịt ra trước, nên lát nữa chị nhìn đầu em, lúc em gật đầu, chị cầm chân em kéo về phía lòng chị, giữ đến khi chỗ xương gãy về lại vị trí mới thôi.”
Nghiêm Mặc sợ Thảo Đinh nghe không hiểu, vừa nói vừa khua tay diễn giải, nói lại ba lần, thẳng đến khi Thảo Đinh gật đầu đầy do dự.
Hắn thở hắt ra, tìm một que gỗ đã được cạo vỏ nhét vào miệng, cắn chặt que gỗ, hắn đỡ lấy đùi phải của mình, hít sâu hai lần, sau đó chuẩn bị sẵn sàng, gật đầu với Thảo Đinh.
Thảo Đinh không biết nên dùng lực như thế nào, cô cũng không dám dùng lực mạnh, nhưng sức lực của cô hiển nhiên so với phỏng đoán của Nghiêm Mặc lớn hơn, chỉ nhẹ nhàng kéo là đủ rồi.
Nghiêm Mặc nghiến gãy que củi trong miệng, nhưng hiện tại hắn vẫn không thể ngất đi!
Thừa dịp lúc da thịt được kéo ra, hắn lập tức chỉnh lại xương đùi, dời cho vết gãy nối liền lại với nhau.
Sau đó bôi bã cây đại kế lên, thứ này tuy không có tác dụng gì đối với xương cốt, nhưng ít ra còn có thể tiêu sưng, cầm máu.
Đặt hai khúc gỗ thẳng ở hai bên chỗ gãy để cố định, sau đó dùng dây thừng cỏ cột chặt.
Tốc độ Nghiêm Mặc xử lý rất mau, hắn tuy xấu xa đầy khuyết điểm, nhân phẩm có vấn đề, nhưng tài học của hắn là thật, hắn tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình.
Lúc Nghiêm Mặc xử lý vết thương cho mình, cậu thiếu niên đi theo bên người tư tế cầm một cây gậy gỗ từ trong lều Đại Hà ra, cho gậy gỗ vào hố lửa thiêu.
Một lát sau, cậu ta lại cầm cây gậy được thiêu tiến vào lều.
Một lát sau, “Aaa ——!” Tiếng kêu thê lương thảm thiết cắt ngang không trung, truyền đi rất xa rất xa.
Tay Nghiêm Mặc đang cột dây thừng cỏ khẽ siết lại, hắn loáng thoáng ngửi thấy mùi hôi của da thịt cháy khét. Nhưng hắn cũng chỉ khẽ tạm dừng một chút, sau đó như không có việc gì mà tiếp tục xử lý vết thương của mình…… Sao lại sáng lên rồi?
Nghiêm Mặc mở ra tay phải ra, chỉ thấy trên trang sách lần này viết một dòng:
—— Một lần thấy chết không cứu, giá trị cặn bã +10, tổng giá trị cặn bã là 1 trăm triệu lẻ 8 điểm.
Dòng chữ sáng lên năm giây sau liền biến mất, lại xuất hiện thêm một câu:
—— Giá trị cặn bã vượt quá một trăm triệu điểm, áp dụng hình phạt chịu nỗi đau bị ấn dấu lửa nung 8 lần, vì để không ảnh hưởng đến cuộc sống cải tạo hằng ngày của kẻ lưu đày, hình phạt được thi hành mỗi đêm 1 lần, về sau giá trị cặn bã có giảm bớt hình phạt vẫn sẽ không giảm bớt.
Nghiêm Mặc: …… Đệt!