*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mặc Sát còn có một tính chất rất đặc biệt.”
Hai người Nghiêm Mặc rời đi, lều ở của tộc Diêm Sơn trở nên im ắng.
Thanh Lộc nhìn Thanh Trạch quỳ trên mặt đất, không biết nên nói cái gì, lại càng không biết nên xử lý ông ta làm sao, nếu không phải vẻ mặt và phản ứng của Thanh Trạch đã thừa nhận hết thảy những gì ông ta làm, thì anh sẽ không tin trưởng lão Thanh Trạch phản bội tộc Diêm Sơn.
Thanh Trạch là người tốt, ngày thường cũng rất hay chăm sóc những người khác, rất nhiều chiến sĩ trẻ tuổi đều thích ông ta, tôn kính ông ta, nếu không phải vì vậy thì Hắc Kỳ cũng sẽ không tin tưởng ông ta đến thế.
Thanh Lộc thở dài, còn chưa mở lời thì Thanh Trạch đột nhiên đứng bật dậy, không nói một tiếng chạy ra ngoài.
Những người còn lại cùng nhìn về phía ông, Thanh Lộc đành phải cản đường ông ta: “Trưởng lão Thanh Trạch, ông muốn đi đâu?”
Thanh Trạch lau mặt, nặn ra một nụ cười thê thảm với Thanh Lộc: “Ta không muốn phản bội tộc Diêm Sơn, ta cũng muốn chúng ta rời khỏi Ma Nhĩ Càn, cậu có tin ta không?”
Thanh Lộc trầm mặc một lát, gật đầu: “Tôi tin.”
“Ta chỉ không muốn có nhiều người phải bỏ mạng, chúng ta căn bản không biết gì về Cửu Nguyên cả, thì làm sao biết Cửu Nguyên không như Ma Nhĩ Càn? Hơn nữa, Cửu Nguyên xa như vậy, đường đi quá dài, chúng ta sẽ còn bao nhiêu người tới được Cửu Nguyên đây? Quan trọng nhất là, bọn họ có muối tốt, căn bản không cần đến chúng ta, vậy vì sao họ lại muốn giúp chúng ta? Còn đồng ý cho tộc trưởng và tư tế của chúng ta lên làm trưởng lão Cửu Nguyên?”
So với Cửu Nguyên không có mục đích rõ ràng, ông thà chọn thứ đã có trước mắt, trước đó Thanh Trạch không cho rằng mình làm sai, nhưng bây giờ…
Thanh Lộc cũng rất kinh ngạc vì điều này, anh ta hỏi Hắc Kỳ: “Sao cậu lại đi tìm Cửu Nguyên hỗ trợ?” Đối với những bộ tộc lớn đó thì khó mà mở lời, Hắc Kỳ lấy đâu ra can đảm và tự tin?
Lúc này Hắc Kỳ cũng chỉ có thể nói ra lý do của mình: “Tộc trưởng Cửu Nguyên, cũng chính là chiến sĩ thần huyết vừa rồi tới đây, từng là người của bộ lạc Nguyên Tế, tôi thấy một vài người trong số họ đều là người của bộ lạc Nguyên Tế.”
“Nguyên Tế?” Thanh Lộc càng kinh ngạc hơn: “Sao Nguyên Tế lại biến thành Cửu Nguyên rồi? Chẳng lẽ Nguyên Tế đã thu phục được tất cả các bộ tộc trên mảnh đất đó? Nhưng tôi nhớ rõ tù trưởng của bọn họ là Hào mà, hơn nữa trên mặt bọn họ không có hình xăm.”
Hắc Kỳ nói ra những gì mình biết cho anh ta nghe.
Mọi người nhìn nhau, người từng đi qua Nguyên Tế cũng nhớ ra chỗ ở của bọn họ có một con sông sắp cạn nước, lại nghĩ đến tộc Trệ tham lam, cũng hiểu vì sao Nguyên Tế lại muốn di cư sang nơi khác.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Bọn họ quen người Nguyên Tế, nhưng không có giao tình quá sâu.
Hắc Kỳ mím môi.
“Hắc Kỳ, có phải cậu quen ai trong số họ không? Tôi thấy cậu cứ hay nhìn lén cậu tư tế thiếu niên của họ.” Một người thanh niên mở miệng nói.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh ta, Hắc Kỳ đành phải nói ra cái suy đoán kỳ lạ mà mình nghĩ đến: “Tôi thấy tư tế của bọn họ, cậu thiếu niên kia … trông rất giống em trai Hắc Giảo của tôi.”
Mọi người cùng trợn mắt há hốc mồm.
“Chuyện này làm sao có thể? Sao em cậu có thể biến thành tư tế chứ? Tôi nghe nói tên của cậu ta là Nghiêm Mặc, không phải Hắc Giảo, hơn nữa người ta không chỉ là tư tế của một bộ lạc lớn, mà còn là Cốt Khí Sư ngay cả Tam Thành cũng ít có!” Thanh Lộc lắc đầu.
Hắc Kỳ thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy cậu ấy cũng biết tôi, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi không giống như đang nhìn người xa lạ, hơn nữa dù cậu ấy không phải em tôi, thì cậu ấy cũng nói cậu ấy từng thiếu nợ nhân tình của một người tộc Diêm Sơn, đồng ý sẽ trợ giúp người nhà của người nọ, mấy hôm trước cậu ấy không tới tìm chúng ta, nhưng khi tôi tới tìm bọn họ, thì cậu ấy cho tôi cái hứa hẹn đó… liệu tôi có phải là người nhà của người tộc Diêm Sơn mà cậu ấy nói hay không? Liệu người cậu ấy biết có phải là…”
Hắc Kỳ rất thông minh, cũng rất dũng cảm, đây là chuyện mà tất cả người tộc Diêm Sơn đều thừa nhận.
Thanh Lộc nghe đến đó cũng bắt đầu cảm thấy suy đoán của Hắc Kỳ không hoàn toàn vô căn cứ, bọn họ cũng chính tai nghe thấy cậu tư tế thiếu niên kia thừa nhận rằng cậu ấy nợ nhân tình của một người tộc Diêm Sơn.
“Bây giờ không cần biết cậu tư tế thiếu niên kia có quen biết Hắc Giảo hay không, dù cậu ấy thật sự là Hắc Giảo đi chăng nữa…” Thanh Lộc cũng tự cảm thấy buồn cười vì lời nói của mình: “Hoặc là cậu ấy quen biết Hắc Giảo, cậu ấy đồng ý trợ giúp chúng ta cũng đã là rất khó, trước kia không phải chúng ta chưa từng tìm các bộ tộc lớn khác, nhưng chẳng phải bọn họ chỉ thòm thèm năng lực tìm muối và luyện chế muối của chúng ta thôi sao? Lại còn không muốn đắc tội với Ma Nhĩ Càn nên chỉ đồng ý nhận một phần tộc nhân của chúng ta.”
“Ý anh là?”
“Hắc Kỳ, cậu lập tức dẫn tất cả các tộc nhân đang ở chợ, ngoại trừ nô lệ mà mình tin tưởng nhất, thì những nô lệ khác không cần mang theo, mỗi người cõng theo một tảng muối, ngay bây giờ đi bờ sông tìm người Cửu Nguyên, mau!”
“Nhiều người như vậy chạy ra bờ sông, Ma Nhĩ Càn nhất định sẽ phát hiện bất thường.” Hắc Kỳ nhíu mày, nói tiếp: “Đi từng nhóm đi, Thanh Lộc, anh dẫn các chiến sĩ đi, cõng theo một sọt muối, nếu có ai hỏi, thì nói là đi đưa muối cho người Cửu Nguyên, nếu là người Ma Nhĩ Càn hỏi, thì nói là hình như người Cửu Nguyên có biện pháp biến muối thô thành muối tinh. Bên này, tôi và chú Thanh Trạch giữ nô lệ ở lại. Như vậy người Ma Nhĩ Càn sẽ không quá hoài nghi.”
Thanh Lộc không đồng ý, ai cũng biết người ở lại cơ hồ giống như chịu chết vậy, chỉ cần người Cửu Nguyên ở bờ sông vừa có hành động, thì người Diêm Sơn đang ở chợ nhất định sẽ bị bắt.
“Không thể rời đi như vậy.” Thanh Trạch ngẩng đầu.
Những người khác đều dùng ánh mắt không tán thành nhìn ông ta, Thanh Lộc tức giận: “Trưởng lão Thanh Trạch, đã đến nước này rồi mà ông còn muốn ở lại Ma Nhĩ Càn?”
“Không phải ta muốn các cậu ở lại, ta nói không thể cứ đào tẩu như vậy mà không có lý do gì cả. Nếu chúng ta cứ thế rời đi, thì Ma Nhĩ Càn về sau sẽ có lý do nói chúng ta là kẻ phản bội, mà Cửu Nguyên sẽ trở thành thứ bộ lạc đê tiện trong miệng bọn họ, bọn họ sẽ có lý do để nhờ vả các bộ lạc hữu hảo khác trợ giúp bọn họ tấn công Cửu Nguyên, mà lợi ích phân chia sẽ là muối đỏ.”
Trưởng lão vẫn luôn là trưởng lão, có lẽ ông sẽ nhất thời hồ đồ, nhưng chỉ cần ông tỉnh táo lại, sau khi xác định mục tiêu, thì với kinh nghiệm tích lũy bao nhiêu năm sẽ giúp ông nhìn nhận vấn đề thấu đáo và toàn diện hơn người trẻ tuổi.
“Về sau các cậu đi theo Cửu Nguyên, thì chính là người Cửu Nguyên, không thể để các tộc khác oán trách người Cửu Nguyên, nói tộc Diêm Sơn chúng ta là lý do để Ma Nhĩ Càn tấn công bộ lạc bọn họ.”
Thanh Trạch nói tới đây thì đột nhiên cười lạnh, giống như đang tự nói với mình: “Huống chi, cớ gì lại để Ma Nhĩ Càn chiếm được lợi ích lớn như vậy! Dám gạt ta, ta cho chúng mày gạt ta…”
“Trưởng lão Thanh Trạch?” Thanh Lộc và bọn Hắc Kỳ nhìn ông.
Thanh Trạch lau đi một giọt nước mắt tràn ra ở khóe, bình tĩnh hỏi: “Các cậu có đồng ý tin ta một lần cuối cùng không?”
“Trưởng lão!”
“Những chuyện khác đều dựa theo như những gì mà các cậu đã bàn trước đó, ta biết trong số nô lệ này có kẻ là người của Ma Nhĩ Càn, ta sẽ giữ những nô lệ đó lại, các cậu đừng vội đi, cứ như bình thường, ăn tối, ăn cho no, rồi khi nào ta bảo các cậu đi, các cậu hẵng đi.”
“Chú Thanh Trạch, chú muốn làm gì?”
Thanh Trạch cười một nụ cười ôn hòa, vỗ vỗ cánh tay Hắc Kỳ, chậm rãi đi ra khỏi lều.
Lần này không có ai ngăn cản ông.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đã chạy tới bờ sông, chuyện đầu tiên làm cũng là cho mọi người ăn no.
Nghiêm Mặc phân phát toàn bộ da thú mà hắn đổi được trong phiên chợ lần này và những tấm mà trước kia tích lũy được, để mọi người ít nhất có một tấm da thú giữ ấm. Hắn chỉ để lại một số tấm da thú mà hắn cực kỳ thích
Hắn còn phát không ít kim chỉ, dạy cho vài người làm sao để khâu vá, rồi bảo bọn họ dạy lại cho những người khác.
Cũng may một ngàn năm trăm người này chỉ có số ít là đến từ các bộ tộc dã nhân, những người khác đều có thường thức tiêu chuẩn như Nguyên Tế cũ.
Các nô lệ rất vui mừng, một số người vội vàng làm bữa tối, một số người vội vàng xe chỉ luồn kim khâu vá da thú đã được thuộc.
Nguyên Chiến thì triệu tập thủ lĩnh trong đội chiến nô, chờ Nghiêm Mặc phát da thú và kim chỉ xong, thì hắn cũng đã dặn dò hết những gì cần làm.
Vẻ mặt của các thủ lĩnh chiến nô rất trầm trọng, nhưng không ai nói cái gì cả.
Chiến nô, chiến nô, bọn họ tồn tại là để đánh giặc.
Vào ngày đầu tiên khi bị huấn luyện thành nô lệ, lũ nô đầu đã bắt bọn họ nhớ kỹ điều này, bọn họ được chủ nhân mua về thì phải bán mạng cho chủ nhân, nếu bọn họ không thể đánh giặc, không thể giết người cho chủ nhân, vậy bọn họ cũng không có ý nghĩa tồn tại.
Một ngày lại một ngày, tuy không phải ai cũng bị tẩy não như vậy, nhưng tất cả bọn họ đều biết rõ thân phận của mình, cũng hiểu rõ mục đích mà Cửu Nguyên mua mình.
Hiện giờ người Cửu Nguyên đồng ý chia vũ khí cho bọn họ, cho bọn họ mỗi người một cái váy da, còn cho bọn họ ăn no, không để bọn họ tay không bụng đói đi vật lộn với kẻ địch và dã thú, bọn họ đã rất thỏa mãn rồi.
Nguyên Chiến quét mắt nhìn những người này, khá là hài lòng với biểu hiện của các thủ lĩnh chiến nô.
Nô lệ vừa mới mua, đương nhiên vẫn chưa hoàn toàn trung thành, nhưng Nguyên Chiến chỉ cần bọn họ nghe lời là được.
Nghiêm Mặc đi tới: “Khoan đã, trước khi đi, tôi có cái này cho các anh.”
Mọi người cùng quay phắt lại nhìn Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đã rất quen với việc bị người ta chú mục, nhưng bị nhiều tên đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, thân trên trần trụi, động tác nhất tề như vậy nhìn chằm chằm, hắn vẫn nhịn không được mà giật giật khóe miệng.
“Đại Hà, Thâm Cốc, Đinh Ninh, Đinh Phi, các anh lại đây.”
Ngoại trừ Đinh Phi và Đáp Đáp vốn luôn đi theo Nghiêm Mặc, thì ba người khác đều đang bận việc, thẳng đến khi Nguyên Chiến triệu tập bọn họ thì bọn họ mới lại đây, lúc này nghe Nghiêm Mặc gọi mình, liền tiến lên một bước.
Nghiêm Mặc lấy từ túi không gian ra bốn thanh cốt đao.
Nếu có tộc Thổ Nhai ở đây, họ mà nhìn thấy thì nhất định sẽ chất vấn Nghiêm Mặc: Cậu nói là cậu có rất ít cốt khí mà?
Nghiêm Mặc tùy ý đưa cốt đao cho mỗi người bọn họ: “Không phải thứ tốt gì, đều là thành phẩm chắp vá khi tôi luyện tập, dùng đỡ đi, về sau đổi thứ tốt hơn cho các anh.”
Đại Hà đảo mắt, chắp vá? Tư tế đại nhân, cậu lấy vũ khí chắp vá ra đổi nhiều đồ với người ta như vậy, coi chừng bị người ta biết được tìm tới cửa khiếu nại đó! Dù trong lòng nghĩ thế, nhưng tay thì lại nhanh chóng chụp lấy mấythanh cốt đao chắp vá kia.
Đinh Ninh và Đinh Phi chỉ đơn thuần là vui vẻ, nhận cốt đao liền nhịn không được vuốt ve, hí ha hí hửng.
Thâm Cốc biết đây là vũ khí, nhưng không biết được luyện chế từ thứ gì, cúi đầu nhìn kỹ, còn vươn tay sờ lên lưỡi đao.
Thật sắc bén!
Đáp Đáp trợn mắt, của tôi đâu?
“Mấy cái này không có bôi thuốc độc trên lưỡi, chỉ là cốt đao bình thường với hai ưu điểm duy nhất, bền và bén. Ừm, so với đao đá thì bén hơn nhiều, hơn nữa không dễ bị lục.” Nghiêm Mặc nghĩ những người này còn chưa xài vũ khí kim loại bao giờ, nên không nói tỉ mỉ hơn.
Các thủ lĩnh chiến nô khác đều hâm mộ nhìn về phía này, Nghiêm Mặc cười, lại lấy ra một đống chủy thủ: “Đường xá xa xôi, chắc chắn không thể không có vũ khí. Các anh cũng nhận một thanh đi, có điều chỉ có mười một thanh cốt chủy, người nào không có thì nhờ thủ lĩnh đại nhân làm cho một thanh đao đá.”
Các thủ lĩnh chiến nô được Nguyên Chiến và Thâm Cốc chọn ra phân chia từ cấp cao đến cấp thấp, tổng cộng có hai mươi người.
Nghiêm Mặc thấy bọn họ do dự, liền giao cốt chủy cho Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến phát xuống dựa theo cấp bậc, cấp thấp chỉ có thể chờ hắn làm cho một thanh đao đá để xài tạm.
Đáp Đáp tiếp tục trợn mắt, của tôi đâu!
Các thủ lĩnh chiến nô được nhận vũ khí, sau khi Nguyên Chiến hạ lệnh, liền dẫn các chiến nô đi lấp đầy bụng trước khi đi chấp hành mệnh lệnh.
Đại Hà sợ những người này không biết mấy cái cốt chủy đó quý giá thế nào, liền đi theo giải thích một phen, trọng điểm là kể lại các bộ lạc lớn như Hoàng Tinh đã phải trả giá bao nhiêu để mua được cốt khí.
Nhóm thủ lĩnh chiến nô nghe anh giải thích xong, lúc nhìn lại cốt chủy trong tay, lập tức cảm thấy không giống như lúc nãy nữa.
Nghiêm Mặc loáng thoáng nghe thấy liền bật cười. Người Hoàng Tinh, Thổ Nhai và các bộ lạc khác cũng không phải đồ ngốc, sao mà vì một thanh cốt khí bình thường đã trả nhiều như vậy, đương nhiên là bởi vì cốt khí cũng phân ra nhiều cấp.
Đống cốt chủy mà hắn chia cho thủ lĩnh chiến nô là thứ mà hắn luyện tập lúc mới nhập môn, cấp bậc rất thấp, vật liệu luyện chế cũng vậy.
Còn cốt đao đưa cho đám người Đại Hà thì tốt hơn một chút, nhưng cũng là chắp vá lại để dùng.
Cốt chủy hắn từng đưa cho Bạch Lê là vũ khí cùng cấp với cốt đao mà hắn giao dịch cho bốn bộ lạc, đó có thể xem là số vũ khí mà hắn khá vừa lòng trong tất cả vũ khí mà hắn luyện chế ra.
Về phần Mặc Sát, nó là thành phẩm hắn vừa lòng nhất, đồng thời còn là thứ ngoài ý muốn nhất.
Lúc này Nghiêm Mặc còn chưa biết, số cốt chủy mà hắn cho rằng chỉ tốt hơn rác rưởi một chút vừa chia cho các thủ lĩnh chiến nô ấy, ở Tam Thành tuyệt đối không chia cho nô lệ dùng, thậm chí là chiến sĩ dưới cấp năm cũng không được mang và sử dụng vũ khí do Cốt Khí Sư chế tạo.
Lịch sử đứt gãy, văn minh biến mất, khi các Cốt Khí Sư ở Tam Thành cho đến bây giờ vẫn còn đang mày mò nghiên cứu, thì Nghiêm Mặc đã kế thừa được những tri thức hoàn chỉnh của tộc Luyện Cốt rồi, dù biết truyền thừa của tộc Luyện Cốt rất quý giá, nhưng cũng không có thực tế rõ ràng để chứng minh giá trị của nó!
Hắn càng không biết, cốt đao mà hắn bán cho bộ lạc Hoàng Tinh đã dấy lên sóng gió thế nào khi người Tam Thành phát hiện ra!
Đó đều là chuyện sau này, tạm thời không nói đến.
Nghiêm Mặc nghĩ tới Mặc Sát, lại nhìn nhìn Nguyên Chiến, lôi Mặc Sát ra, trịnh trọng đưa cho hắn: “Cho anh dùng trước đó, vỏ đao còn chưa làm xong, tôi chỉ đơn giản dùng da rắn lột bọc lại rồi cột dây thừng thôi. Lúc dùng anh phải tháo bỏ, dùng xong nhớ bọc lại, trên lưỡi dao không có độc, nhưng tính chất của nó có hơi đặc biệt… à ừm, là hơi kỳ quái, khụ.”
Nghiêm Mặc không nói lúc luyện chế thanh cốt đao này, hắn bỏ vào chút máu của mình, làm quả Vu Vận thèm ăn, lén lút thò ra liếm máu hắn, khi đó hắn không quản nó nghiêm lắm, nhưng nó vừa chui ra thì đã bị hắn tóm được.
Thứ này mỗi ngày nằm trong người hắn, vậy mà còn thèm chút máu này của hắn, quả thực không biết nên nói nó thế nào nữa!
Để trừng phạt, hắn lệnh cho quả Vu Vận để hắn cắt một sợi dây leo nhỏ của nó, hắn cũng chỉ tò mò mà thôi, cho cái sợi dây leo kia vào Mặc Sát để luyện chế luôn.
Sau khi luyện xong, lúc hắn thử nghiệm độ bén, độ bền, độ mềm dẻo, thì phát hiện ra nó còn có một tính chất rất đặc biệt.
“Mặc Sát biết hút máu, anh bổ xuống một đao, dù chỉ cắt trúng một chút da thịt thì nó cũng có thể hút đi một đống máu của sinh vật đó chỉ trong nháy mắt.” Nghiêm Mặc gian nan nói: “Trên cơ bản thì, anh có thể hiểu là, dù anh không chém trúng chỗ hiểm, nó vẫn có thể làm một đao trí mạng.”
Nếu không phải tình huống nguy cấp, Nghiêm Mặc thật sự không muốn giao thanh đao hút máu này cho Nguyên Chiến chút nào, đao là do hắn luyện chế ra, nếu Nguyên Chiến dùng nó giết quá nhiều sinh vật, không cần nói cũng biết, sách hướng dẫn chết tiệt sẽ lại bắt hắn gánh tội cho xem!
“Tôi đặt tên nó là Mặc Sát, ngoại trừ màu xanh sẫm trên thân đao của nó, còn là vì hy vọng anh có thể ít dùng nó một chút.” Mặc Sát, Mạc Sát*, có thể không giết thì đừng giết.
(*Mặc và mạc là từ đồng âm: Mặc là màu mực sẫm; Mạc có nghĩa là chớ, đừng. Tên thanh đao nghĩa là chớ giết chóc.)
Nguyên Chiến cực kỳ quý trọng mà nhận lấy Mặc Sát, ánh mắt của hắn lúc nhìn Mặc Sát quả thực cứ như đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế, chỉ còn kém nước cọ cả mặt mình lên thôi. Đàn ông luôn có bản năng là si mê vũ khí.
“Còn nữa, tôi nghi là thanh đao này có thể tự trưởng thành.”
“Hửm?”
Nghiêm Mặc kéo Nguyên Chiến sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nó biết hút máu, hình như việc hút máu có thể giúp nó không ngừng gia tăng độ cứng, độ mềm dẻo và độ bén, đương nhiên hút ít hay hút nhiều thì cũng sẽ gia tăng. Tôi vốn muốn chờ sau này năng lực luyện cốt của tôi tiến bộ hơn sẽ luyện nó lại lần nữa, tranh thủ luyện chế thành cốt bảo, để nó khảm nguyên tinh, xem xem có làm ra phi kiếm dùng tinh thần lực khống chế được hay không, nhưng bây giờ tôi rất do dự.”
“Không cần do dự! Tôi có thể khống chế nó.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc.”
Nghiêm Mặc không biết mình có nên tin tưởng cái tên này không, hắn ta vốn là một con gia súc hung dữ, bây giờ lại có Mặc Sát khát máu trong tay, trời biết tên này có thể làm ra chuyện gì!
Nguyên Chiến đột nhiên thấy có một bàn tay thò tới chụp lấy Mặc Sát trong tay mình.
Đứa nào? Dám to gan như vậy?
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cùng nhìn về phía chủ nhân của cái tay kia.
Đáp Đáp thấy hai người nhìn mình chằm chằm, liền gầm nhẹ với Nghiêm Mặc: “Ngao!”
Nghiêm Mặc nghe hiểu, Đáp Đáp đang gào: Tôi cũng muốn có!
Cơ mặt Nghiêm Mặc co giật, thật đúng là không biết khách sáo gì hết.
“Ngao!” Cho tôi!
“Giờ không có. Mai mốt đi.”
“Ô…” Đáp Đáp ỉu xìu, không vui.
Nghiêm Mặc nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu gã, Đáp Đáp cao hơn hắn không chỉ một chút, nên tư thế của hắn lúc này thoạt nhìn thật kỳ quái.
Nhưng Đáp Đáp lại lập tức được vỗ về, híp mắt phát ra tiếng khò khè thoải mái.
Nguyên Chiến rất chướng mắt cái tên to xác lắm lông này, cực kỳ muốn đá cho gã té lộn cổ vào trong sông.
Nghiêm Mặc không để ý tới Nguyên Chiến, dỗ Đáp Đáp xong liền mở sách hướng dẫn xem ra bản đồ từ Ma Nhĩ Càn đến Cửu Nguyên, hắn muốn tìm lộ trình ngắn nhất và an toàn nhất.
Người khác thì ăn cơm, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lại bận đến mức ngay cả miếng nước cũng không kịp uống.
Nghiêm Mặc nghiên cứu lộ tuyến, lúc này hắn không rảnh để mà đau lòng số điểm cặn bã phải tăng khi trao đổi bản đồ và lộ tuyến với sách hướng dẫn. Về phần trừng phạt, chút nữa nói sau.
Nguyên Chiến dẫn một đám chiến nô đi dọc theo bờ sông tìm loại đá thích hợp làm vũ khí, tìm được rồi hắn liền chẻ đá ngay tại chỗ, biến những cục đá đó thành vũ khí sắc bén. Nhóm chiến nô đi theo phía sau nhặt đám vũ khí đó lên phát xuống.
Đáp Đáp quấn lấy Nguyên Chiến, gào ngao ngao nửa ngày. Nguyên Chiến bị gã chọc phiền, đạp cho hai cái rồi đơn giản làm cho gã một cái rìu đá thật lớn thật nặng.
Đáp Đáp khiêng cái rìu đá có thể nói là to đùng kia, vô cùng vui vẻ chạy về chỗ Nghiêm Mặc, cướp thịt nướng của Đinh Phi ăn.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Nguyên Chiến thấy mọi người đã ăn no nê, có vẻ như Nghiêm Mặc cũng đã nghiên cứu ra được điều gì, liền hạ lệnh: “Mọi người lập tức thu dọn, phụ nữ và trẻ em ở bên trong, chiến sĩ ở trước và sau, xếp hàng!”
Thâm Cốc, Đinh Ninh lập tức truyền lệnh xuống. Nô lệ không phải chiến nô có khoảng ba trăm người, những người này không có thủ lĩnh cố định, Nghiêm Mặc liền để Đinh Ninh tạm thời quản lý bọn họ.
Các nô lệ này ngoại trừ da thú trên người và vũ khí trong tay thì không có cái gì khác, tập hợp rất nhanh.
Đội ngũ một ngàn năm trăm người sau khi nhận được lệnh thì lập tức làm theo, nhanh chóng xếp thành một đội ngũ hình vuông tương đối lớn.
Đội ngũ đã xếp hàng xong, thám báo Ma Nhĩ Càn vẫn luôn lén lút quan sát bọn họ cũng chạy như bay về báo tin, mặt trời đã xuống tới đỉnh núi gần sông nhất ở bờ bên kia.
Nghiêm Mặc nhíu mày, người tộc Diêm Sơn không tới à? Chậc, không tới thì thôi, nếu thật sự không xong thì chút nữa cho Cửu Phong hoặc Nguyên Chiến hốt một mình Hắc Kỳ theo là được rồi.
“Mặc đại!” Một trận gió đột nhiên ập tới, Mãnh thắng lại cái két, vội nói: “Tộc Diêm Sơn đã xảy ra chuyện! Thanh Trạch bị người Ma Nhĩ Càn giết! Người tộc Diêm Sơn đang chạy qua bên này!”
Nghiêm Mặc còn chưa kịp phản ứng lại thì Nguyên Chiến đã rống to: “Các chiến sĩ nghe lệnh! Cách xa bờ sông, chạy lên chỗ cao! Chiến sĩ cầm giáo bước ra khỏi hàng! Cùng tôi chuẩn bị chiến đấu!”