Dị Thế Lưu Đày

Chương 256: Tin tức bịp bợm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
12107062_1648636282075590_735953982750481818_n
“Nghiêm Mặc không ngờ tộc Diêm Sơn lại có kẻ phản bội”
“Chuyện gì? Nói đi.” Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến dịch tới cạnh người mình, liền tự nhiên dựa vào lòng hắn.
Có lẽ thật sự là chuyện rất quan trọng, Mãnh ngồi bệt xuống sàn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn không ít: “Hôm đó trở về, Đại Chiến thấy Thiên Ngô không tìm tới cửa, liền bảo tôi đi dạo ở Ma Nhĩ Càn, nếu có thể tiến vào cái sơn động kia thì  càng tốt, với lại để ý động tĩnh của tư tế bọn họ.”
“Anh phát hiện ra gì trong sơn động đó à?”
Mãnh lắc đầu: “Sơn động kia không dễ tiến vào, ngày lẫn đêm đều có người trông coi, rất có thể là nơi mà bọn họ huấn luyện chiến sĩ, diện tích bên trong chắc rất lớn, hoặc đấy là lối đi bí ẩn thông ra bên ngoài, tôi đã quan sát, một đám chiến sĩ đi vào, hai ba ngày sau mới trở ra, có người đi vào đến giờ vẫn không thấy ra ngoài, mà chiến sĩ ra ngoài thoạt nhìn đều rất mệt mỏi, cứ như vừa mới đánh một trận xong vậy. Nhưng đây không phải chuyện quan trọng mà tôi muốn nói.”
Nguyên Chiến nghe tả xong, không hiểu sao lại nghĩ tới cái di tích dùng để huấn luyện chiến sĩ mà Ngu Vu chỉ cho hắn.
Có khi nào cái sơn động kia cũng giống vậy không?
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều không nói chuyện, chỉ nhìn Mãnh.
Mãnh chỉ tay về phía cách vách: “Các anh nhất định không thể tưởng tượng được chiều nay tôi ở phụ cận cái sơn động kia đã nghe thấy gì đâu.”
Nghiêm Mặc ngồi thẳng người dậy: “Có liên quan đến tộc Diêm Sơn?”
Mãnh gật đầu: “Tôi thấy Kỳ Hạo tới tìm lão tư tế kia, lão thường xuyên ra vào cái sơn động đó để chữa thương cho những chiến sĩ đi ra khỏi động. Tôi thấy bọn họ như có chuyện quan trọng muốn nói, liền lén lút đi theo. Chắc là bọn họ không nghĩ tới sẽ có người nghe lén cuộc trò chuyện của mình, cái bộ đồ ngụy trang làm từ cành cây với lá cây mà Mặc chỉ rất hữu dụng, tôi tới gần lắm, nhưng bọn họ không phát hiện ra.”
Mãnh nhìn về phía Nghiêm Mặc, sự tình đề cập đến tư tế tộc khác, nên cậu không tự chủ được mà mang theo vài phần cẩn thận: “Cái gã Kỳ Hạo kia nói với tư tế của bọn hắn rằng một trưởng lão của tộc Diêm Sơn tới tìm gã, nói Cửu Nguyên chúng ta vì muốn chiếm được nhiều muối hơn mà toan tính đưa tộc Diêm Sơn họ rời khỏi Ma Nhĩ Càn, còn nói là chính miệng cậu bảo như thế.”
Nghiêm Mặc nhíu mày.
Nguyên Chiến hừ lạnh một tiếng: “Vậy bọn chúng tính làm gì tộc Diêm Sơn và chúng ta?”
Mãnh lại nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Bọn họ nói tư tế tộc Diêm Sơn rất giảo hoạt, nói là sẽ giúp bọn họ tìm nhiều muối hơn, nhưng vẫn muốn bỏ trốn, giữ lại cũng không có tác dụng gì nhiều. Kỳ Hạo còn nói với lão ta, gã muốn cho chiến sĩ thủ lĩnh dưới trướng mình dẫn một đội chiến sĩ tấn công tộc Diêm Sơn, giết chết tộc trưởng và tư tế tộc Diêm Sơn, chỉ chừa lại người tộc Diêm Sơn để bọn họ làm nô lệ muối.”
Nghiêm Mặc lập tức hỏi: “Bọn họ đã xuất phát chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng gã Kỳ Hạo nói sáng sớm hôm sau sẽ dẫn đội chiến sĩ đó xuất phát, chỉ cần đuổi tới trước khi đám người tộc Diêm Sơn về là được.”
“Cửu Nguyên chúng ta thì sao? Bọn chúng chuẩn bị đối phó với chúng ta như thế nào?” Nguyên Chiến hỏi.
Lần này Mãnh nhìn về phía Cửu Phong: “Bọn họ nói rất có thể Cửu Phong đại nhân có quan hệ với Mặc đại, gã Kỳ Hạo bảo Cửu Nguyên chúng ta không có ý tốt, nói nô lệ của chúng ta còn bắt trộm Ngư Thần của bọn họ, không biết tôn kính Ma Nhĩ Càn, nói chờ sau khi Cửu Nguyên chúng ta biến thành kẻ địch của Ma Nhĩ Càn. Gã sẽ dẫn Thuỷ Thần Thiên Ngô qua, lấy cớ chúng ta cấu kết với tộc Diêm Sơn muốn trộm núi muối của bọn họ để giết chết chúng ta!”
Nghiêm Mặc: “Tư tế của họ đồng ý à?”
“Mới đầu lão không đồng ý, nhưng gã Kỳ Hạo nói Cửu Nguyên chúng ta có muối đỏ tốt hơn nữa, không bằng giết quách chúng ta đi, rồi trực tiếp chiếm lấy lãnh địa Cửu Nguyên.”
“Bọn họ không sợ chúng ta thật sự có quan hệ với Thượng Thành Tam Thành à?” Nghiêm Mặc kinh ngạc, kỳ thật hắn biết rất rõ những suy đoán trong lòng người Ma Nhĩ Càn và các bộ tộc khác.
Mãnh nhếch miệng: “Lão tư tế kia cũng lo lắng điều này, còn sợ chọc cho các bộ tộc khác không vui, nên lão nói với Kỳ Hạo, bảo gã đừng dẫn Thuỷ Thần ra tay ở nơi nhiều người như chợ. Bọn họ muốn chờ phiên chợ kết thúc, chờ khi chúng ta rời khỏi Ma Nhĩ Càn thì sẽ phái người xử lý chúng ta trên đường về!”
Nghiêm Mặc không ngờ tộc Diêm Sơn lại có kẻ phản bội, còn là một trưởng lão nữa chứ, chắc ngay cả người tộc Diêm Sơn cũng không ngờ đến.
Nguyên Chiến đứng dậy mặc đồ, quyết đoán nói: “Mặc, cậu thu dọn hết những thứ hữu dụng đi. Không thể chờ cho bọn chúng chuẩn bị tốt, chúng ta phải nhân lúc trời còn chưa tối, bây giờ ra bờ sông triệu tập nô lệ, chút nữa đi ngay!”
Nếu chỉ có mấy người bọn hắn, hắn cũng sẽ không quá lo lắng, Cửu Phong hoàn toàn có thể mang bọn hắn rời đi.
Nhưng bọn hắn vừa mua một ngàn năm trăm nô lệ, còn người tộc Diêm Sơn nữa, bọn hắn không thể mặc kệ.
Nghiêm Mặc chửi thầm một tiếng, thuyền miễn phí không có nữa, nhiều người như vậy, sợ là bọn hắn không thể về tới Cửu Nguyên chỉ bằng cái chân, trên đường đi còn không biết sẽ bị tổn thất bao nhiêu người nữa! Làm rối hết toàn bộ kế hoạch của hắn.
“Khoan đã.” Nghiêm Mặc bắt lấy cẳng chân Nguyên Chiến: “Mãnh, anh và Đại Hà sang chỗ tộc Diêm Sơn một chuyến, nói chuyện này lại cho Hắc Kỳ, anh biết Hắc Kỳ không? Nếu không biết, thì nói là tôi phái anh đi, hỏi xem trưởng lão bọn họ là ai, sau đó khống chế tên trưởng lão đó! Tốt nhất là ra tay trong lều, đừng để người ngoài thấy. Cửu Phong, nhờ mày đi theo giúp một chút.”
Cửu Phong cảm thấy vụ này vui đó, liền nhảy lên đầu Mãnh, đồng ý đi theo.
Nghiêm Mặc lại ngẩng đầu nói với Nguyên Chiến: “Anh với tôi qua chỗ tộc Người Rắn, tộc Biên Khê và tộc Thổ Nhai.”
Nguyên Chiến nghĩ nghĩ: “Không được, người tộc Diêm Sơn có không ít, chỉ với Mãnh và Đại Hà thì chưa chắc có thể khống chế được họ, Cửu Phong mà ra tay động tĩnh sẽ rất lớn, để tôi đi, cậu chờ tôi.”
“Thôi, tôi với anh đi chung.” Muốn cho Hắc Kỳ tin tưởng, chỉ sợ phải dựa vào cái bản mặt này của hắn.

Tộc Diêm Sơn ở cách vách đang chuẩn bị bữa tối, trời còn chưa tối, nhưng ai cũng chuẩn bị nấu đồ ăn từ rất sớm, đặc biệt là các bộ tộc chỉ ăn hai bữa một ngày, bữa tối là bữa rất quan trọng, nên sẽ cố gắng ăn no một chút, không ai muốn ngủ trong cơn đói cả.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đi qua, Đáp Đáp đi theo phía sau bọn họ.
Mãnh và Cửu Phong lại âm thầm rời đi, theo dõi Kỳ Hạo và đám người Ma Nhĩ Càn.
Đại Hà với Đinh Phi thì giả bộ tặng đồ cho nô lệ, khiêng mấy cái bao lớn đi qua gò đất ở bờ sông.
Hắc Kỳ thấy hai người đến rất kinh ngạc, vội vàng giao chuyện trên tay cho người khác, đứng dậy tiếp đón.
Thanh Trạch đang dùng đá nghiền muối, đầu không dám nâng lên, chỉ dùng khóe mắt liếc trộm hai người, âm thầm suy đoán ý đồ của hai người họ.
“Hắc Kỳ, có một chuyện quan trọng muốn nói với anh, trừ anh ra, bây giờ ở đây có ai phụ trách quản lý?” Nghiêm Mặc nói thẳng.
Tim Hắc Kỳ đập nhanh, cậu tư tế thiếu niên này qua đây liệu có phải là nói chuyện liên quan đến em trai anh hay không? Chẳng lẽ cậu ấy thật sự là…
“Đây là trưởng lão cùng tham gia phiên chợ lần này, Thanh Trạch.” Hắc Kỳ vội vàng gọi Thanh Trạch.
Thanh Trạch thầm thở dài, bỏ tảng muối xuống, chống đầu gối chậm rãi đứng lên rồi từ từ đi tới, ông thật sự rất bị sợ đánh, cũng mệt mỏi khi phải chạy trốn, hiện giờ ông chỉ muốn sống an ổn ngày qua ngày, cho dù có hơi vất vả, những vẫn tốt, chờ về sau nghĩ cách làm ra muối tốt hơn…
Người trẻ tuổi chính là như vậy, không chịu khổ nỗi, lại thích lăn lộn, mà không nhìn xem tộc Diêm Sơn bây giờ còn có thể lăn lộn được nữa hay không, haizzz!
“Bên ngoài khó nói, chúng ta vào lều đi.” Nghiêm Mặc đề nghị.
Nguyên Chiến hơi đảo mắt, liền phát hiện ra ven đường có nô lệ Ma Nhĩ Càn đang cố ý vô tình nhìn về phía này, có người còn đi qua đây, ngay cả nô lệ trong tộc Diêm Sơn cũng có một hai tên dựng đứng lỗ tai.
Hắc Kỳ thấy vẻ mặt nghiêm túc của bọn hắn nên không nhiều lời, trực tiếp kéo Thanh Trạch đi vào lều. Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc theo phía sau.
Sau khi bọn họ tiến vào, Đáp Đáp liền như ông tướng đứng ở cửa lều, khoanh hai tay lại, ai dám tới gần liền trừng kẻ đó, vẻ mặt hung ác dọa cho người muốn tới gần đều phải ngừng bước.
Nghiêm Mặc thấy trong lều không còn ai khác, liền xoay người nói với Hắc Kỳ: “Trừ hai người anh và ông ta ra, kêu thêm vài người vào nữa đi, tốt nhất đều là người có chức vụ quản lý, tôi muốn nói vài chuyện rất quan trọng, sự tình liên quan đến sống còn của tộc Diêm Sơn các anh.”
Sắc mặt của Hắc Kỳ và Thanh Trạch đồng thời biến đổi.
Thanh Trạch lập tức nói: “Cái này không được đâu, chuyện các cậu nói với Hắc Kỳ, chúng tôi còn chưa trở về nói cho tộc trưởng và tư tế biết, mà bây giờ nói với mọi người, nếu để Ma Nhĩ Càn biết…”
Nghiêm Mặc mặt không cảm xúc nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: “Ma Nhĩ Càn đã biết.”
Thân thể Thanh Trạch run lên, tựa hồ như rất giật mình: “Các cậu nói với người Ma Nhĩ Càn?”
Nguyên Chiến cười nhạo, với vóc dáng của hắn thừa sức nhìn từ trên cao xuống, đánh giá ông ta: “Ông là trưởng lão duy nhất tới đây?”
Thanh Trạch không trả lời, Hắc Kỳ nhìn Thanh Trạch, lại nhìn hai người Nguyên Chiến, trong lòng rất nghi ngờ, liền thay ông ta trả lời: “Đúng vậy, chú Thanh Trạch là trưởng lão duy nhất lần này tham dự phiên chợ.”
“Hắc Kỳ, cậu ra ngoài kêu vài người vào đây, đừng kêu nô lệ, vẻ mặt cũng bình tĩnh một chút, chớ để người khác hoài nghi. Hiểu không?” Nghiêm Mặc trực tiếp hạ lệnh.
Hắc Kỳ lại lần nữa đánh đổ cái suy nghĩ ‘đối phương có thể là em trai Hắc Giảo của mình’, một người khí phách như vậy sao có thể là đứa em ngốc nghếch đó chứ.
Hắc Kỳ vừa định xoay người rời đi, thì Thanh Trạch lạnh giọng kêu: “Hắc Kỳ!”
Nguyên Chiến lập tức bóp chặt cổ ông ta, Thanh Trạch liền cảm thấy trong cổ họng như có một đống cát chèn vào, chẳng những không nói nổi một câu, mà còn không ngừng ho khan, muốn nôn hết cát trong cổ họng ra.
“Chú Thanh Trạch!” Hắc Kỳ không yên lòng, muốn quay trở về.
Nghiêm Mặc sầm mặt xuống: “Nhanh lên! Không có nhiều thời gian cho anh lề mề như vậy đâu, anh càng trì hoãn thì tộc nhân của anh sẽ bị giết chết và biến thành nô lệ càng nhiều!”
Hắc Kỳ trái lo phải nghĩ, nếu người Cửu Nguyên thật sự muốn hại bọn họ, vậy đừng nói chỉ với mấy người bọn họ, dù toàn bộ tộc Diêm Sơn có ở đây cũng không ngăn được hai người đó đâu, thế nên anh không dám chậm trễ nữa, đi vòng qua Đáp Đáp chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Hắc Kỳ liền dẫn về bốn người, những người này phần lớn đều cỡ tuổi anh ta, lớn nhất khoảng hơn ba mươi.
Đáp Đáp không nói không rằng, nhưng vẫn cho người đi qua, người nào đi qua gã cũng phải ngửi một cái, giống như đang nhớ mùi của họ.
Mấy người họ liếc mắt nhìn Đáp Đáp, cũng không thể làm gì gã.
“Trưởng lão Thanh Trạch, có chuyện gì vậy?” Có người vừa tiến vào đã phát hiện sự khác thường trong lều, lập tức hỏi, còn dùng ánh mắt bất thiện nhìn Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc.
Thanh Trạch thở hổn hển, một tay ôm cổ, một tay chỉ về phía hai người Nghiêm Mặc, ý của ông là muốn đuổi hai người này đi, nhưng Hắc Kỳ lại cầm lấy tay ông.
Người đã hơn ba mươi tuổi kia nhìn tình cảnh trong lều một vòng, giọng nói trầm ổn: “Có thể giải thích một chút nơi này đã xảy ra chuyện gì không? Hắc Kỳ nói các cậu có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
Nguyên Chiến chuyển mắt lên người anh ta, anh ta đang trong độ tuổi tráng niên, trên mặt có hình xăm, là một chiến sĩ cấp ba.
“Anh là chiến sĩ thủ lĩnh?”
“Đúng vậy, tôi là Thanh Lộc, chiến sĩ thủ lĩnh dẫn đội tham gia phiên chợ lần này.” Thanh Lộc ngẩng đầu lên, anh ta thấp hơn Nguyên Chiến một chút, nhưng vẫn rất có khí thế, ít nhất thì ở trước mặt Nguyên Chiến vẫn có thể nói chuyện trầm ổn.
Anh ta thấy Nguyên Chiến hơi quen mắt, nhưng trước kia anh ta chưa tham gia chợ giao dịch nào, nên không nhận ra Nguyên Chiến là người Nguyên Tế cũ.
Nguyên Chiến nhìn anh ta, há miệm: “Tôi là thủ lĩnh Cửu Nguyên, đây là tư tế Cửu Nguyên của chúng tôi, những lời sau đây tôi chỉ nói một lần, các anh nghe cho kỹ.”
Người trong lều trại trên cơ bản đều biết thân phận của hai người, nghe vậy cũng không có phản ứng gì, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Giọng Nguyên Chiến rất rõ ràng: “Tộc nhân các anh, Hắc Kỳ tới tìm chúng tôi, tìm kiếm sự trợ giúp từ Cửu Nguyên chúng tôi, tư tế chúng tôi thiện lương, đã đồng ý. Nhưng trong tộc nhân của các anh lại xuất hiện kẻ phản bội, thám báo của chúng tôi tận tai, tận mắt thám thính được, trưởng lão của các anh mật báo chuyện này cho Kỳ Hạo của Ma Nhĩ Càn, nói rằng các anh muốn mượn Cửu Nguyên chúng tôi thoát khỏi Ma Nhĩ Càn.”
Người trong lều đều biến sắc, không biết Thanh Trạch có phải vì ho quá dữ dội hay không, mà thân thể đã bắt đầu run lẩy bẩy.
“Mà trưởng lão các anh chắc là không nghĩ tới, Ma Nhĩ Càn đã sớm muốn giết chết tộc trưởng và tư tế của các anh, biến toàn bộ tộc nhân các anh thành muối nô, lần này chuyện ông ta mật báo vừa lúc cho bọn họ cái cớ để tấn công tộc Diêm Sơn các anh!”
“Ọe!” Trưởng lão Thanh Trạch nôn ra đống cát trong cổ họng, bên trong còn lẫn theo máu nhầy.
Ông ta không ngừng nôn mửa, nôn ra cả máu tươi.
“Chú Thanh Trạch?” Hắc Kỳ không dám tin mà nhìn về phía ông ta, chuyện anh đến nhờ Cửu Nguyên dẫn bọn họ rời khỏi Ma Nhĩ Càn chỉ nói cho một mình ông ta biết.
Anh không nói, Cửu Nguyên cũng không có lý do gì để nói, nhưng Ma Nhĩ Càn đã biết, anh nhớ đến sau khi mình nói cho chú Thanh Trạch biết chuyện này, chú ta liền khiêng một sọt muối nói là đi giao dịch với người khác, khi trở về sọt muối đã được đổi hết, chú ta dắt về ba con hươu sừng nhọn mập mạp. Anh còn nói chú Thanh Trạch luôn lợi hại hơn những người khác, có thể dùng muối thô đổi được nhiều thịt tươi như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, chú Thanh Trạch nào có lợi hại hơn người khác, mà là chú ta đi mật báo, người Ma Nhĩ Càn ‘ban thưởng’ cho chú ta mà thôi!
Thanh Lộc nhíu chặt mày nhìn về phía Hắc Kỳ: “Hắc Kỳ, có phải như vậy không?”
Vẻ mặt Hắc Kỳ thảm đạm, anh không nói gì mà chỉ gật đầu.
“Chuyện quan trọng như vậy sao không nói cho tôi biết?” Thanh Lộc tức giận, vẻ mặt ba người khác cũng rất khó coi.
Hắc Kỳ thấp giọng: “Chú Thanh Trạch không cho tôi nói, bảo là chờ trở về hỏi tộc trưởng với tư tế rồi tính tiếp.”
Nguyên Chiến lắc đầu: “Dựa theo tin tức mà thám báo của chúng tôi mang về, ngày mai Ma Nhĩ Càn sẽ phái chiến sĩ tấn công tộc Diêm Sơn các anh, chờ các anh về tới thì chắc tộc Diêm Sơn đã biến mất rồi. Không, tôi nghĩ rất có thể các anh sẽ không rời khỏi cái chợ này được.”
Thanh Trạch quỳ phịch xuống, ông như không tin vào tai mình mà lẩm bẩm: “Bọn họ không có nói như vậy, rõ ràng bọn họ nói chỉ cần chúng tôi luyện chế ra thứ muối tốt hơn cho bọn họ, thì chúng tôi sẽ được hưởng lợi ích giống như tộc nhân của bọn họ, rõ ràng bọn họ nói…”
Thanh Lộc tạm thời không có tinh lực xử lí trưởng lão Thanh Trạch, anh ta bình tĩnh lại, chuyên tâm hỏi Hắc Kỳ: “Thuật lại toàn bộ sự tình cho tôi, còn nữa, cậu có đáp ứng điều kiện gì của Cửu Nguyên không?”
Hắc Kỳ hít vào một hơi, lắc đầu: “Tôi không đáp ứng cái gì hết. Người Cửu Nguyên chỉ đưa ra đề nghị, nếu chúng ta đồng ý gia nhập Cửu Nguyên, thì bọn họ sẽ đưa chúng ta rời khỏi Ma Nhĩ Càn.”
“Gia nhập Cửu Nguyên?” Thanh Lộc và ba người khác đều cười lạnh: “Cái giá vẫn là bắt chúng tôi giúp các người tìm muối và luyện chế muối?”
Nguyên Chiến lại cười nhạo, lần này ngay cả lấy muối đỏ ra hắn cũng lười.
Hắc Kỳ đỏ mặt, nhanh chóng nói Cửu Nguyên có thừa thải muối đỏ, hơn nữa mùi vị còn ngon hơn loại muối tốt nhất của bọn họ rất nhiều.
Đám người Thanh Lộc không tin lắm, bọn họ không tin ai ngoại trừ người tộc Diêm Sơn, có ai còn có thể luyện chế ra thứ muối tốt hơn bọn họ chứ.
“Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, tôi chỉ tới đây nói cho các anh biết như vậy, về việc làm thế nào, các anh tự quyết định. Bởi vì các anh làm liên lụy mà Ma Nhĩ Càn cũng định ra tay với chúng tôi, chúng tôi vừa mới mua một ngàn năm trăm nô lệ, không thể vứt bỏ bọn họ.” Nghiêm Mặc lãnh đạm nói.
Hắn chỉ là không nhận thân thôi mà? Có cần phải chơi khăm hắn như vậy không?
Nghĩ đến dịch vụ vận chuyển miễn phí chỉ thoáng chốc đã vụt khỏi tầm tay, muốn trở về Cửu Nguyên mà còn phải mang theo một đống gánh nặng, hắn vừa phiền lòng lại vừa đau lòng!
“Ma Nhĩ Càn cũng định ra tay với các cậu?” Đám người Hắc Kỳ giật mình: “Vậy các cậu tính làm thế nào?”
Nghiêm Mặc lạnh giọng nói: “Còn làm thế nào? Ở lại để cho người bao vây đánh chết à? Đương nhiên là nhân lúc bọn chúng chưa tập kết chiến sĩ, nhanh chóng dẫn người rời đi chứ sao, có thể mang theo bao nhiêu liền mang theo bấy nhiêu.”
“Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?” Ba gã thanh niên khác có một người khá nóng nảy, hỏi ra một câu nhảm nhí.
Hắc Kỳ và Thanh Lộc tuy cảm thấy lời này hỏi ra có chút mất mặt, nhưng với tình huống trước mắt, nếu Cửu Nguyên không giúp bọn họ, thì tộc Diêm Sơn bọn họ chắc chắn sẽ chết!
Hắc Kỳ tức khắc dùng ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn về phía Nghiêm Mặc, bây giờ hai người này còn tới đây báo một tiếng, vậy chắc là sẽ không bỏ mặc bọn họ đâu.
Nghiêm Mặc nói tiếp: “Vốn dĩ chúng tôi có phương pháp ổn thỏa để dẫn các anh rời đi, chờ các anh đi rồi, người Ma Nhĩ Càn dù có phát hiện thì cũng sẽ không chạy tới Cửu Nguyên chúng tôi đòi người, bọn họ còn muốn đổi muối đỏ của chúng tôi nên không thể trở mặt được. Nhưng hôm nay, bọn họ lấy các anh làm cớ, nói chúng tôi thèm thuồng núi muối của Ma Nhĩ Càn, muốn chặn đường khi chúng tôi trở về Cửu Nguyên.”
Thanh Trạch đã ngừng nôn máu, ông ta vẫn quỳ trên mặt đất như một con rối gỗ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô hồn.
Nhưng lúc này, không ai quan tâm đến ông ta. Không cần biết mục đích ban đầu của ông ta là gì, có lẽ ông ta cũng là vì muốn tốt cho tộc Diêm Sơn, nhưng sự thật thì lại là hại tộc mình, còn liên lụy đến người Cửu Nguyên.
Bọn Thanh Lộc không có tư cách xử lý một vị trưởng lão, cũng không biết nên làm sao với ông ta, chỉ có thể tạm thời xem như ông ta không tồn tại.
“Hiện giờ chúng tôi không còn khả năng lặng yên rời đi mà không có động tĩnh nào, chúng tôi cũng không thể vì hai trăm người tộc Diêm Sơn các anh mà bỏ mặc một ngàn năm trăm người của chúng tôi bên này.”
Lời nói của Nghiêm Mặc làm tim đám người Hắc Kỳ chùng xuống.
“Có điều.” Nghiêm Mặc không chút do dự nói: “Tôi đã từng thiếu nợ nhân tình của một người tộc Diêm Sơn, tôi đã đồng ý với cậu ta, nếu sau này có cơ hội thì sẽ giúp người tộc Diêm Sơn một lần. Vốn chỉ trợ giúp người nhà của cậu ta là được, nhưng hiện tại… xem ra tôi đây phải giúp cả tộc các anh rồi.”
Hắc Kỳ ngẩng phắt đầu dậy nhìn Nghiêm Mặc.
“Người tộc Diêm Sơn hiện đang ở chợ có thể đi theo chúng tôi, tôi sẽ phái người truyền lời cho tộc Diêm Sơn các anh, tranh thủ trước khi Ma Nhĩ Càn kéo quân đến, thông báo cho tộc nhân của các anh biết.”
Hắc Kỳ cắn răng: “Dù là vậy, chúng tôi cũng không thể thoát khỏi sự truy bắt của người Ma Nhĩ Càn, trên lãnh địa của chúng, những bộ tộc nhỏ đều nghe theo bọn chúng, các bộ tộc ở phụ cận cũng sẽ không giúp chúng tôi. Nếu cậu muốn giúp chúng tôi thì…”
Nghiêm Mặc cười khẽ, cắt ngang lời anh ta: “Tôi đưa toàn bộ người của các anh ở chợ đi, lại cho người đi báo với tộc nhân các anh, tôi nghĩ phần nhân tình này tôi đã trả đủ rồi.”
Nguyên Chiến tiếp lời: “Chúng tôi còn có tộc nhân mà mình phải bảo vệ, muốn chúng tôi chia nhân thủ ra đi bảo vệ các anh, đánh với người Ma Nhĩ Càn, vậy các anh phải trả đủ giá mới được!”
Hắc Kỳ ngồi thụp xuống, vốn dĩ bọn họ không cần phải trả cái giá gì cả, nhưng bây giờ…
Vẻ mặt của Thanh Trạch càng thêm suy sụp, ông ta ôm lấy đầu mình.
“Nếu các anh không thể quyết định, vậy trở về hỏi tộc trưởng và tư tế các anh đi. Thám báo của chúng tôi có thể đưa một trong số các anh đi cùng, nhưng nếu phải đưa thêm một người theo thì anh ta sẽ không thể chạy nhanh như bình thường, như thế thời gian tất nhiên sẽ bị trì hoãn, nên trên đường đi các anh phải suy nghĩ trước xem lúc trở về nên nói như thế nào, chờ khi gặp tộc trưởng của các anh thì lập tức để ông ta quyết định, đồng thời cũng phải xác định rõ cái giá phải trả. Như vậy thám báo của chúng tôi mới có thể kịp thời mang tin tức về cho tôi trước khi người Ma Nhĩ Càn kéo đến, rồi tôi mới có thể nhờ Sơn Thần Cửu Phong đại nhân hỗ trợ, trước khi người Ma Nhĩ Càn kéo tới, chiến sĩ thần huyết của chúng tôi sẽ qua đó giúp các anh.”
Nguyên Chiến xác định những người này đều nghe rõ, nói tiếp: “Nhớ kỹ, khi mặt trời hạ xuống ngang đỉnh núi gần bờ sông bên kia nhất, chúng tôi sẽ xuất phát. Nếu các anh muốn theo chúng tôi thì tới bờ sông lớn tìm chúng tôi, ngoại trừ vũ khí, nhưng thứ khác không cần mang theo. Còn nữa, quản cho tốt cái miệng của mình đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.